Cuồng Ngạo Thương Khung [Đồng Nhân Đấu Phá]

Chương 7




          Mượn cái buốt lạnh của dòng nước buổi sớm để bản thân bình ổn lại, sau một giờ trầm mình dưới suối, Tiêu Đình thất thiểu bước lên bờ, lại gặp phải Tiêu Viêm. 

" Muội không sao chứ, hôm qua ta thấy cửa hang của muội bị phong bế?" 

" Hôm qua quá trình tu luyện có vấn đề, nên muội phong bế hang lại tránh bị quấy nhiễu phân tâm."

      Tiêu Đình cười khổ lắc đầu, một thân đầu tóc y phục ướt đẫm, đi tìm một góc ngồi xuống. Tiểu Hỏa bị nhốt một đêm bên ngoài, thấy Tiêu Đình rất muốn lại gần, bất quá nhìn Tiêu Đình tâm trạng không được tốt, nó không dám lên tiếng hay quấy động.

       Tiểu Hỏa mon men lại gần ngồi cạnh Tiêu Đình, cái miệng nhỏ mấy động, thổi ra hơi nóng giúp Tiêu Đình hong khô y phục. 

" Ngoan, mama không sao." 

     Tiêu Đình khẽ ôm Tiêu Hỏa vào lòng vuốt ve, trong lòng cảm thấy vô cùng an ủi, Tiểu Hỏa tuy không phải do cô sinh ra, nhưng nó được đúc kết một phần là nhờ vào huyết nhục của cô, đời này có một đứa con như Tiểu Hỏa, Tiêu Đình thấy ông trời đã không bạc đãi mình.

       Đời này Tiêu Đình đã biết mình khó mà giống như những cô gái bình thường khác, khi mà thanh xuân và cả quãng đời của họ là lớn lên, tìm đối tượng mình yêu, kết hôn sinh con, thờ chồng dạy con. Nhìn chúng lớn lại dựng vợ gả chồng. 

      Một vòng tuần hoàn cứ thế nối tiếp, một đời người sinh ra già yếu rồi chết đi chỉ như vậy thôi sao? Ngay từ khi còn nhỏ cô đã luôn tự hỏi, tại sao ai cũng phải như vậy, chỉ nhận được câu trả lời:

" Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, sinh con đẻ cái, đó là tự nhiên." 

       Nhưng cô lại không cảm thấy như vậy, đối với Tiêu Đình, trên đời này còn rất nhiều thứ tươi đẹp và ý nghĩa khác đang chờ cô làm, khám phá và chinh phục.

      Tiêu Đình chỉ cảm thấy mình đã tìm được câu trả lời khi đặt chân tới đây, cô cảm thấy đại đạo thênh thang, con đường tu chân rộng lớn, mới chính là thứ khiến cô cảm thấy hứng thú. Giờ đây cô đã có a di Lam Thiên Tuyết, có Huân Nhi, Tiểu Hỏa... đã không còn cô đơn lẻ loi như trước.   

      Thần thức đảo qua trong động, thấy Vân vận đã ngừng khóc, Tiêu Đình thoáng yên lòng, chỉ hy vọng sau khi nàng phát tiết ra hết cảm xúc sẽ bình tâm lại.

      Vân Vận cứ thế cuộn mình trong chăn, đối diện vách đá, cơ thể và tinh thần đều rã rời mệt mỏi, chẳng muốn cử động dù chỉ là đầu ngón tay, vẻ mặt lúc sáng lúc tối, không thể biết được nàng đang suy nghĩ điều gì.

     Đến xế chiều Tiêu Đình quyết định đi săn chuẩn bị bữa ăn, Vân Vận đã gần một ngày không ăn không uống, thân thể hiện tại chỉ là người bình thường, sợ là nàng không chịu đựng nỗi. Dù là nàng không ăn thì vẫn nên có sẵn để lúc nàng cần sẽ có cái bỏ bụng.

     Món ăn đơn giản chỉ là gà rừng nướng, xếp ra dĩa cùng một ít rau quả. Tiêu Đình đặt dĩa thức ăn và cốc nước xuống tảng đá gần đó, nhẹ giọng.

" Tỷ ăn một chút, nếu không đối với thân thể hiện tại sẽ không tốt." 

" Cứ để đó." Vân Vận đáp lại bằng chất giọng đặc khàn âm mũi.

" Nếu muốn khôi lại thực lực, tỷ đừng quá bạc đãi bản thân."

       Hai lòng bàn tay nắm chặt vào nhau, Tiêu Đình nhỏ giọng khuyên nhủ Vân Vận xong, khẽ xoay người ra ngoài. 

      Ngoại trừ Tiêu Viêm và Tiểu Hỏa đánh chén no nê số thức do Tiêu Đình chuẩn bị, Tiêu Đình cũng không có tâm trạng ăn uống, đặt dĩa thức ăn sang một bên, cô lẳng lặng theo dõi nhất cử nhất động của Vân Vận, chỉ mong nàng không làm ra chuyện gì dại dột.

      Nghĩ đến chuyện lấy lại thực lực, trong lòng Vân Vận như tìm được tia hy vọng, giúp nàng vực dậy tinh thần. Nàng chậm rãi ngồi dậy xếp bằng, lưng tựa vào vách động, tập trung quán chiếu, bắt đầu tìm kiếm linh cảm phá giải phong ấn.

       Đến tối, Vân Vận bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, đầu choáng mắt hoa, cảm thấy bản thân lúc này quá mức yếu ớt vô dụng, nàng tự cười mỉa mai chính mình. Không ngờ nàng cũng có ngày hôm nay... 

      Nhìn dĩa thức ăn đã được đổi mới, Vân Vận tự ép buộc mình phải ăn, cảm giác bụng đói nhưng thật sự không cảm thấy có mùi vị, sau một hồi gian nan nhai nuốt, Vân Vận bỏ cuộc đặt dĩa thức ăn trở lại chỗ cũ. 

     Dù chỉ là một ít, Tiêu Đình ngồi ở bên ngoài vẫn thầm vui vẻ, vì nàng rốt cuộc đã chịu ăn.

        Buổi sáng hôm sau, Tiêu Đình mang vào cho nàng một ít thức ăn, Vân Vận đang ngồi tĩnh tọa, nghe thấy tiếng bước chân, nhàn nhạt mở mắt. Bốn mắt giao thoa, chỉ trong chốc lát đôi bên đều cảm thấy không được tự nhiên. 

       Tiêu Đình cúi đầu hổ thẹn không dám nhìn Vân vận, Vân Vận cũng rất nhanh chuyển tầm mắt sang hướng khác, bầu không khí thoáng trở nên ngột ngạt, gượng gạo.

       Qua một lúc, ánh mắt Vân Vận khẽ nhúc nhích, âm thanh hiện rõ sự vô lực mệt mỏi, sa sút tinh thần vang lên.

" Chuyện này chúng ta coi như chưa từng phát sinh cái gì, ta không muốn có thêm người thứ ba biết được." 

     Đứng chôn chân một góc, Tiêu Đình khe khẽ thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại gật đầu, khóe miệng trì xuống lộ ra nét khổ sở. 

      Đúng. Loại sự tình này xác thực phải quên đi. Hai người vốn dĩ không hề liên quan gì nhau trong cuộc sống, nàng như thiên nga trắng kiêu ngạo không vướng bụi, vô tình ngộ nạn mà tương ngộ, sau khi hồi phục lại, nàng sẽ trở lại bầu trời của riêng mình.

       Nói thật thì Tiêu Đình cũng không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào, nếu Vân Vận đã muốn như vậy, cô sẽ tôn trọng. 

     Tất thảy chỉ là mộng, nếu là mộng thì sẽ có ngày tỉnh, đã tỉnh thì nên quên đi, tìm quên mà sống.

      Nhưng liệu cả hai có đánh giá quá năng lực và cao khả tự chủ của chính mình?

     Khi mà điều này đã như một hạt giống, lặng lẽ gieo vào một góc khuất đâu đó trong lòng mỗi người, để khi có những mà lúc bản thân không nghĩ tới nhất, nó lại âm thầm nảy mầm, lan tràn như cỏ dại...

      Vân Vận nói xong lại nhắm mắt tĩnh tọa, nhìn bóng dáng yểu điệu, gương mặt xinh đẹp lãnh đạm quen thuộc, đang cố gắng tìm linh cảm để phá giải phong ấn. Tiêu Đình chậm rãi xoay người bước ra sơn động.

      Cả hai đều rơi vào trầm mặc, duy trì một khoảng cách xa xôi, xảy ra sự việc lần đó, cả hai khó có thể tái hòa hợp như trước.

       Ba ngày sau vào lúc chiều tối, Tiêu Đình đang nhàm chán nằm trên một tảng đá gần bờ suối, phát hiện có người tới gần, ngồi dậy thấy Vân Vận.

      Vân Vận thoáng nhìn Tiêu Đình lại ngần ngại, lát sau nàng ngập ngừng lên tiếng.

" Ta nghĩ... muốn ở đây tắm rửa một chút." 

      Ngụ ý muốn Tiêu Đình tránh đi. Nhìn bộ dạng ngại ngùng mất tự nhiên của nàng, Tiêu Đình đột nhiên cảm thấy buồn cười. Cô lấy ra một bộ y phục cùng khăn sạch đưa cho nàng, đối với nàng hơi mỉm cười.

" Đừng lo, ta sẽ thay tỷ cảnh giới."

      Nhìn Tiêu Đình tiêu sái rời đi, Vân Vận sau một lúc chần chừ, cũng tìm một góc khuất, nơi có nhiều tảng đá che chắn, bắt đầu giải khai y phục.

       Tiêu Đình vì sợ Vân Vận e ngại, nên tự mình đi tới một nơi cách đó hàng chục mét, thần thức tản ra xung quanh thành thật canh gác. Vân Vận đang tắm gội, chỉ nghĩ đến việc có kẻ nào đó nhìn thấy, Tiêu Đình đột nhiên cảm thấy bực bội khó chịu muốn moi mắt hắn ra. 

      Được một lúc, Tiêu Đình phát hiện có hàng chục đầu ma thú đang di chuyển về phía này với tốc độ khá nhanh. Là hàng chục tam giai ma thú, Dâm Hầu.

      Đúng với tên gọi, loài ma thú này có tính dâʍ ɭσạи, khi gặp nữ tử nhân tộc, chúng đều bắt về để...

      Tiêu Đình hốt hoảng chạy ra bờ suối tìm Vân Vận. Lúc này bầy Dâm Hầu cũng đang ở bờ suối lùng sục, chúng cầm lấy bộ y phục cũ của Vân Vận, xé toạc thành từng mảnh, chia nhau đưa lên mũi ngửi, liên tục hú hét gầm rống đầy cuồng dại. 

       Tiêu Đình đè xuống cơn giận, lách mình vượt qua bầy Dâm Hầu tìm kiếm Vân Vận. Đi tới một khe đá, nhìn Vân Vận đang ẩn mình trong đó, toàn thân đều ẩn dưới làn nước trong, xuân quang như ẩn như hiện, chỉ lộ ra bờ vai thon gầy.

      Nghe tiếng động Vân Vận hốt hoảng nhìn về sau, thấy Tiêu Đình đang dùng ngón trỏ đặt lên miệng ra dấu im lặng, nàng thoáng yên tâm phần nào. Lại chợt nhận ra bản thân hiện tại không mảnh vải che thân, cảm thấy trên mặt phi thường nóng, hai tay không tự chủ che ở phía trước.

      Tiêu Đình cởi ra ngoại bào khoác lên cho Vân Vận, không kịp để nàng thích ứng, bất ngờ ôm lấy nàng bế thốc lên. 

       Vân Vận chỉ thấy cánh tay như bị kéo về phía trước, mất trọng tâm ngã nhào vào lòng Tiêu Đình, chợt thấy thân thể chao đảo nhẹ tênh, nàng theo bản năng nhắm mắt lại, ôm ghì lấy Tiêu Đình.

     Nhìn cảnh vật hai  bên lướt qua trong  tầm mắt, nàng mới biết mình đã bị bế trở về sơn động. 

       Hai chân vừa chạm đất, Vân Vận bối rối lui về sau hai bước, hai tay kéo lại ngoại bào che chắn ngọc thể. Tà áo xẻ cao để lộ ra đôi chân tuyết trắng thon dài thẳng tắp, cơ thể ướt đẫm khiến trường bào dán sát vào, hai ngọn nhũ phong no đủ ngẩng cao, bức người phạm tội. 

        Vân Vận xấu hổ đến mức chỉ hận không có khe rãnh nào để chui vào, dung nhan ửng hồng mê người. 

        Bất quá là nàng đa tâm, bởi Tiêu Đình không có thời gian để ý mỹ cảnh trước mắt. Cô lấy ra một bộ y phục và khăn sạch nhét vào tay Vân vận, dặn nàng đừng ra ngoài xong, bước vội ra ngoài.

         Tiêu Đình lấy ra trường kiếm cất trong trữ vật, nhìn bầy Dâm Hầu đang lao về phía mình, cô cười lạnh.

" Bổn tiểu thư mấy hôm nay tâm trạng không tốt, bọn mày đến rất đúng lúc!" 

        Hai con Dâm Hầu đầu tiên xông lên, hai mắt đỏ ngầu rú lên phấn khích muốn chộp lấy Tiêu Đình. Tiêu Định hơi híp mắt lại, trường kiếm trong tay rung lên, thân ảnh quỷ dị lướt qua, kiếm ảnh lóe lên rồi vụt tắt.

      Để lại phía sau bóng lưng của cô là hai xác vụn của Dâm Hầu, mỗi con đều bị chém đứt đoạn thành nhiều mảnh. Máu thịt tung tóe, trong gió mang theo từng luồng huyết tanh đến buồn nôn.

      Con Dâm Hầu to lớn nhất trong bầy, thân hình cao gần ba mét, có vẻ là con đầu đàn, nó cảm nhận được đối phương là đối thủ không dễ xơi, ra lệnh cho những con khác bao vây lại Tiêu Đình. Bản thân tự mình xông lên, những con khác tùy thời yểm trợ tấn công nhiễu loạn Tiêu Đình.

      Hai cánh tay dài mang theo kình lực của Dâm Hầu đầu đàn đều đánh vào không khí, Tiêu Đình nhàn nhã uyển chuyển né tránh tất cả thế tấn công của bầy dâm hầu.

      Tiêu Đình trước là ghê tởm thuộc tính dâʍ ɭσạи, chuyên bắt nữ tử nhân tộc của chúng, sau là tức giận việc chúng xâu xé y phục và muốn tìm bắt Vân Vận, sẵn tâm tình không vui vẻ mấy hôm nay dồn nén, rốt cuộc bạo phát hết ra một lần.

       Sau một hồi đùa giỡn chán chê, Tiêu Đình bắt đầu vung kiếm, từng mảnh thi thể rơi rụng kèo theo tiếng gào rống đau đớn hoảng sợ của bầy Dâm Hầu vang lên, náo động một góc  rừng rậm.

      Bất quá chu vi năm dặm quanh đây đều bị Tiêu Đình lập một vòng kết giới phòng hộ, không con vật nào có thể chạy trốn, nội bất xuất ngoại bất nhập.

       Lúc đầu đơn giản chỉ là phát tiết tâm tính, sau cô cảm thấy trong người càng lúc càng nóng, tâm tình kích động, cảm thấy việc chém gϊếŧ bọn chúng rất thống khoái, rất vui vẻ. 

      Lấy ống tay áo lau đi vệt máu Dâm Hầu dính trên mặt, Tiêu Đình đuổi theo những con còn lại đang tìm cách bỏ chạy, gϊếŧ hết không bỏ sót. Tràng cảnh gió tanh mưa máu khiến lòng người sợ hãi.

       Đôi con ngươi sâu thẳm đen nhánh không biết từ lúc nào, rực lên màu đỏ yêu dị. Xung quanh đầy rẫy xác Dâm Hầu, một thân y phục nhuộm huyết, Tiêu Đình trơ trọi thẳng tắp đứng đó, như một sát thần đến từ chốn u linh. 

     Vân vận và Tiêu Viêm lúc đầu rất lo lắng cho Tiêu Đình, cả hai đang muốn giúp cô đối ứng với bầy Dâm Hầu, bất quá lại bị những việc xảy ra tiếp theo dọa cho hoảng hốt.

      Thật lâu sau đó họ vẫn chưa kịp thu lại tâm tình kinh khiếp của mình. Chỉ khi nhìn thấy Tiêu Đình một thân huyết ô, đôi mắt đỏ ngầu, tay cầm huyết kiếm tiến về phía mình, cả hai mới giật mình thảng thốt, không tự chủ được lui về sau hai bước.

" Hai người làm sao vậy, muội chỉ gϊếŧ bầy Dâm Hầu, giảm bớt mối nguy cho nữ tử nhân tộc thôi mà." 

    Tiêu Đình bị hành động của hai người họ làm cho ủy khuất, cô xụ mặt bất mãn. 

     Tiêu Viêm và Vân Vận dùng ánh mắt trao đổi, xác nhận mình và đối phương đều cùng nhìn thấy một thứ, đó là đôi con ngươi đỏ rực của Tiêu Đình đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, chậm rãi chuyển về màu đen vốn có.

" A... A Tứ, muội không sao chứ, có cảm thấy trong người có nơi nào không khỏe?" 

      Tiêu Viêm mất tự nhiên hỏi, kể cả Dược Lão ẩn trong giới chỉ của Tiêu Viêm cũng đang suy luận ra một vài suy đoán cho việc này.

" Vô sự, nhưng bẩn quá, thực khó chịu, muội đi tắm gội thay y phục đã."

       Cảm giác dính nhớp trên người vô cùng ghê tởm và khó chịu, Tiêu Đình liên tục kéo kéo cổ áo, ra lệnh cho Tiểu Hỏa dọn dẹp hiện trường.

    Tiểu Hỏa chu cái miệng nhỏ, thổi ra từng trận hỏa diễm, chỉ trong tích tắc thiêu đốt xác bầy Dâm Hầu thành tro bụi. Tiêu Đình ném cho hai người Vân Vận Tiêu Viêm vài lọ thuốc bột khử mùi, bảo họ rắc xung quanh. 

      Sau giải khai kết giới, gió đêm quét qua mặt đất, cuốn đi hết thảy tro bụi, xóa hết dấu vết, cứ như tràng huyết tanh vừa rồi chưa hề tồn tại. Tiêu Đình ra bờ suối, tận lực tắm gội tẩy uế.

       Tắm gội xong Tiêu Đình đi tới trước sơn động nhóm lửa, ngã mình trên tảng đá lớn, trằn trọc muốn ngủ. 

        Cảm tưởng việc vừa rồi chém  gϊếŧ bầy Dâm Hầu, cảm giác trong lúc kích động, thân nhiệt đột nhiên tăng cao, tim đập liên hồi, các mạch máu trong ngừng cuồn cuộn nhảy nhót, sức mạnh trong cơ thể bạo phát mãnh liệt hơn thường ngày. 

       Đối với cảm giác vi diệu này Tiêu Đình trong lòng không thể lý giải, chỉ cho đó là do tức giận, trong lúc  cấp bách muốn bảo vệ Vân Vận mà ra.

...

     Vân Vận tĩnh tọa đến nửa đêm, đã bắt được mấu chốt phá giải phong ấn, kiên trì đến canh ba, rốt cuộc thành công hóa giải Tử Tinh Phong Ấn. 

     Cảm nhận từng dòng đấu khí hùng hậu từ đan điền tràn trề cuộn chảy trong kinh mạch, một lần nữa lấy lại phong độ lúc đỉnh phong, cảm giác có thực lực trong tay khiến Vân Vận thở dài một hơi. 

     Nàng đã trở lại quang huy ngày trước. Tông chủ Vân Lam Tông.

      Mặc dù đã tận lực áp chế, nhưng trong sơn động vẫn truyền ra một đạo ba động năng lượng.

    Tiêu Đình đang ngủ hai mắt mở ra, khẽ xoay người nhìn vào sơn động, sâu kín thở dài.

" Nàng đã đến lúc phải đi."

       Vân Vận sau khi lấy lại tu vi chính là tạo kết giới chặn lại cửa sơn động, kích hoạt trữ vật lấy ra một bộ y phục tuyết trắng. Mặc dù đã cách ly sơn động với bên ngoài, nhưng nàng vẫn có điểm không được tự nhiên. 

      Khẽ cắn môi mọng, cẩn thận nhìn quanh thêm một lần, trên gương mặt xinh đẹp thoáng hiện lên nét ửng đỏ, nàng bắt đầu giải khai y phục.

      Theo từng động tác trên ngón tay nàng, ưu nhã kéo hạ y phục, để lộ thân thể mềm mại hoàn mỹ.

      Vân Vận nhanh chóng thay y phục, xong xếp lại ngay ngắn bộ hắc y của Tiêu Đình, đặt trên giường đá.  

     Một thân bạch y không nhuốm khói lửa, mái tóc búi theo hình trường minh phượng hoàng tôn quý, dung nhanh xinh đẹp khuynh thành, thanh lãnh mà ưu nhã, một mặt nhu nhược nhiều ngày qua đã rút đi không chút dấu vết.

        Vân Vận lấy ra một quyển công pháp và một quyển trục đấu kỹ, đặt bên cạnh hắc bào, mắt phượng nhìn quanh sơn động một lượt, thần tình âm trầm hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, môi mọng vẽ nên một đường cong nhợt nhạt khổ sở, nàng thở dài.

" Đơn độc tu luyện nhiều năm, không ngờ lại gặp phải loại tao ngộ này." 

...

      Vân Vận rốt cuộc muốn lựa chọn âm thầm rồi đi, nhưng không ngờ vừa ra khỏi sơn động, đã gặp phải Tiêu Đình, không biết đã đứng chờ ở đó bao lâu, đang dùng ánh mắt phức tạp, ý vị thâm trường nhìn mình.

     Vân Vận có có cách nào đối diện ánh mắt đó, nàng hơi di động tầm mắt, không biết mở lời sao cho phải.

     Tiêu Đình chậm rãi lấy ra bốn khối Tử Tinh Thạch trong ngực áo, đưa cho nàng.

" Đây là vật tỷ cần, đừng khách sáo với muội." 

     Vận Vận nhẹ gật đầu thay cho lời cảm tạ, thu lấy Tử Tinh Thạch, thấp giọng nói.

" Ta đến lúc phải đi, thời gian qua... đa tạ đã chiếu cố. Ngươi... bảo trọng." 

" Ân, tỷ bảo trọng." Tiêu Đình tận lực áp chế tâm tình, không lạnh nhạt không quá nồng nhiệt đáp lại.

       Vân Vận nhìn Tiêu Đình, đôi mắt đẹp hiện lên một mạt biểu cảm khó hiểu, môi mọng hơi nhấp muốn nói gì đó lại thôi, đôi chân thon dài chậm rãi di chuyển, lướt qua Tiêu Đình, đi về khoảng đất trống phía trước.

        Tiêu Đình xoay người lại nhìn theo, chuyên chú nhìn bóng lưng ưu nhã mềm mại trước mặt, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ đây là lần đầu cũng như lần cuối nhìn thấy nàng. 

       Nếu sau này ý trời xui khiến, làm cho Vân Vận tao ngộ Tiêu Viêm, nàng trở thành tam tẩu của cô, có lẽ Tiêu Đình sẽ không bao giờ để nàng nhìn thấy mình. 

     Vân Vận vận dụng đấu khí, hóa hình ra hai đôi cánh màu thiên thanh, đôi cánh khẽ rung, bóng dáng thon dài dần bay lên không trung, sau đó ba động mạnh, lao đi. Như đang trốn chạy, hệt như cái cách hai người gặp thấy nhau.

      Trong không khí, lưu lại vài đạo tàn phong, vẫn còn lưu lại nhàn nhạt hương thơm quen thuộc, chỉ đáng tiếc, giai nhân đã không còn.

...

      Sáng hôm sau Tiêu Đình tạm biệt Tiêu Viêm rời đi, cả hai đều có bí mật riêng, đi cùng nhau đôi bên đều không được thoải mái.

     Tiêu Đình tìm một vách núi hoang vắng, khoét một sơn động làm nơi tạm trú, sau đó lấp kín miệng hang lại, lấy ra nhà nhỏ đất nung, đi vào nhà.

       Vào nhà Tiêu Đình lấy ra một cái bát to bằng ngọc, bỏ qua cầu Tử Tinh Nguyên vào, dùng chính Tử Tinh Thạch đập vỡ Tử Tinh Nguyên. Lớp vỏ rắn chắc bên ngoài dần nứt ra, dòng chất lỏng đặc sệt từ quả cầu chậm rãi chảy ra, mang theo một mùi thơm ngọt hấp dẫn.

      Cảm nhận luồng năng lượng Hỏa hệ dồi dào trong từng giọt Tử Tiêu Nguyên, Tiểu Hỏa đang ngồi trên đùi Tiêu Đình không ngừng thích thú kêu lên, anh mắt thèm thuồng nhìn vào bát.

    Nhìn Tiêu Đình thu hết số Tử Tinh Nguyên vào sáu lọ ngọc, Tiểu Hỏa bỉu môi, phát ra vài tiếng bất mãn. 

      Đây là tính xấu không thể nuông chiều, Tiêu Đình không vội cho Tiêu Hỏa ăn Tử Tinh Nguyên, mà là chính mình uống trước nửa lọ, bắt đầu nhập tọa hấp thu Tử Tinh Nguyên.

    Tử Tinh Nguyên vừa vào cơ thể, như hóa thành một luồng lửa nóng mang theo dòng năng lượng tinh nhuần, lan ra khắp toàn thân, từ kinh mạch, xương cốt cho đến huyết nhục. 

       Luồng sóng nhiệt càng lúc càng lớn, thiêu đốt toàn thân, toàn thân cô như trở thành một ngọn đuốc sống, được bao lấy bởi một ngọn lửa màu tím.    

       Tiêu Đình vận công pháp Phần Thiên Quyết và Khống Hỏa Thuật, bắt đầu hấp thu năng lượng tinh nhuần khổng lồ trong Tử Tinh Nguyên.

     Đoàn sóng nhiệt không ngừng cuộn trào trong thân thể, khiến Tiêu Đình ăn không ít khổ, gương mặt bởi vì đau đớn cũng biến hóa không ngừng. 

     Mặc dù đoàn năng lượng tử sắc này có chút bá đạo, nhưng dưới sự khống chế, áp bức của công pháp và Khống Hỏa Thuật, dần bị đẩy lùi. Một phần ba năng lượng của Tử Tinh Nguyên đều bị cơ thể hấp thu, ngấm vào kinh mạch, gân cốt, đem chúng gột rửa tôi luyện qua một lần. 

      Số còn lại áp súc ở đan điền, sau một hồi tinh lọc, trừ khử đi hết khí tức thuộc về Tử Tinh Dực Sư Vương, trở thành thành một đốm hỏa diễm tử sắc hoàn toàn thuần khiết, không còn cuồng bạo như trước, mà vô cùng ôn nhuận, run rẩy chập chờn, lặng yên nằm ở một góc trong đan điền.

      Nhìn đốm hỏa diễm nho nhỏ trong đan điền, Tiêu Đình thông qua Khống Hỏa Quyết, bắt đầu thôi động sử dụng lực lượng của Tử Tinh Dực Sư Vương Hỏa. 

      Một đốm lửa tím hiện ra bao lấy bàn tay Tiêu Đình, nhiệt độ nóng chảy có thể nung chảy sắt thép chỉ trong chốc lát, tuyệt nhiên không làm tổn hại một sợi lông tơ nào trên tay cô. 

     Nắm chặt tay lại, đoàn hỏa diễm lại chìm vào tay cô, chạy về đan điền. Có thứ này trong tay, việc luyện dược thường ngày của cô sẽ có nhiều hiệu quả hơn. Lại cảm nhận chân nguyên trong đan điền, cảm thấy sau khi hấp thu năn g lượng từ Tử Tinh Nguyên, chân nguyên tràn đầy thực chất hơn trước, có thể nói lần này một vốn vô số lời.

     Chỉ cần thường xuyên dùng chân nguyên bồi dưỡng Tử Tinh Dực Sư Vương Hỏa, càng ngày nó sẽ càng lớn mạnh. 

      Bất quá sau một lần phục dụng, Tử Tinh Nguyên đã không còn quá nhiều tác dụng với Tiêu Đình. Số còn lại xem như kẹo ngọt dành cho Tiểu Hỏa. 

    Tiêu Đình lấy ra một cái dĩa nhỏ, đổ nước thảo dược lấy từ ao nước trong bí cảnh trước đó, lại thêm vào ba giọt Tử Tinh Nguyên, đưa cho Tiểu Hỏa.

     Tiểu Hỏa mặc dù rất ưa thích, nhưng cũng rất cẩn thận, cái miệng nhỏ khẽ nhấp một ít, nghiêm túc chép miệng thưởng thức, một lúc mới nhấp uống tiếp. Tiêu Đình lắc đầu cười trừ, còn nhỏ mà ổn trọng như vậy cũng tốt, nhưng nhìn vào lại giống như cô ngược đãi bỏ đói Tiểu Hỏa.

Tiêu Đình cho Tiểu Hỏa ăn xong, tiếp tục lấy ra linh thạch, để chính mình và Tiểu Hỏa cùng điều tức tu luyện.

...

     Tu luyện đến chiều Tiêu Đình đã hấp thụ xong hai viên linh thạch trung phẩm, tốc độ này nếu để người ở Võ Nguyên đại lục biết được cũng phải mắt tròn mắt dẹp kinh ngạc. Hai viên linh thạch sau khi bị hấp thu xong liền biến thành bụi phấn.

      Tiêu Đình ôm Tiểu Hỏa vào phòng tắm cùng ngâm trong hồ nước nóng, tất cả mệt mỏi ưu phiền đều tạm thời lắng xuống.

     Xong trở về phòng ngủ, dùng hỏa diễm mới bắt đầu luyện dược tới tận khuya mới đi ngủ, mỗi lần Tiêu Đình luyện dược dù trễ thế nào, Tiểu Hỏa đều biết ý nằm bên cạnh thức cùng. Không phải là chờ Tiêu Đình ngủ cùng, mà là sau khi luyện dược hoàn thành cô luôn dành một ít cho Tiểu Hỏa ăn, đây gọi là gia môn hữu hạnh.

      Luyện dược tận khuya Tiêu Đình uể oải ôm Tiểu Hỏa chui vào ổ chăn, hai má con rất nhanh tiến vào mộng đẹp. Hôm nay với Tiểu Hỏa là mộng đẹp nhưng với Tiêu Đình là ác mộng. Cô hôm nay lại nằm mơ một giấc mơ vô cùng kỳ lạ.

     Tiêu Đình thấy mình đang đứng ở một nơi rộng lớn, vô cùng vô tận không thấy điểm cuối, khắp nơi trắng xóa một màu, sương trắng lượn lờ lạnh lẽo. Không gian im ắng đến rợn người, Tiêu Đình có thể nghe được cả tiếng tim đập của mình.

     Quang cảnh khá giống với lần cô bị tử nạn, lúc lấy lại ý thức chính là ở nơi này gặp được Lam Thiên Tuyết.

" Đây là đâu, không lẽ... mình lại chết thêm một lần nữa? "

       Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu khiến Tiêu Đình lâm vào khiếp sợ, không phải là cô tham sống sợ chết, nhưng mà cứ như thế chết đi một cách không minh bạch như vậy, cô làm sao có thể cam tâm tiếp nhận.

      Tiêu Đình hít thở sâu vài hơi cố gắng trấn định lại tinh thần, phát hiện bản thân cũng đang thở dồn dập, còn nghe được nhịp tim đang đập, trên người vẫn còn thân nhiệt sao có thể nói chết là chết được.

" A di, người có nghe con nói không? "

" A di.... "

     Đáp lại tiếng gọi của cô chỉ là một mảng im lặng thâm u tịch mịch của nơi đây, Tiêu Đình trong đầu không ngừng xoay chuyển, nghĩ đến vài trường hợp có thể xảy ra lúc này. Lẽ nào cô bị kẻ thù tấn công, bản thân đang bị nhốt vào mộng cảnh của đối phương?

       Không đúng, nếu như vậy thì phải có mộng và cảnh cùng hàng loạt những tình huống phát sinh, đằng này ngoài khung cảnh mịt mù trắng xóa, thì không có bất kì động tĩnh gì khác.

     Tiêu Đình nhanh chóng loại bỏ khả năng thứ nhất. Rất có thể trong lúc ngủ, thần hồn của cô ly thể bay ra ngoài, vô tình lạc vào một không gian khác hoặc một bí cảnh, trận pháp nào đó.

     Khả năng này có vẻ lớn hơn, nhưng hiện tại không gian yên tĩnh thâm u này, không có bất kì dấu hiệu động thái nào cho thấy sẽ gây bất lợi hay nguy hiểm gì cho cô.

     Tiêu Đình dần cảm thấy yên tâm phần nào, như vậy cô vẫn còn thời gian nghĩ cách rời khỏi đây. Có lẽ hiện tại a di cũng không biết cô đang rơi vào tình cảnh này, Tiêu Đình xăn tay áo lên mạnh dạn đi về phía trước xem xét xung quanh. Nơi này chỉ có thể tự mình tìm cách đào thoát ra, nếu đã vậy thì cần phải hiểu rõ nơi này trước.

       Đi gần hơn một giờ Tiêu Đình cũng không biết mình đi được bao xa, vẫn không thể tìm được điểm kết thúc của phiến không gian này. Đang định dừng lại muốn đánh dấu để xác định phương hướng, cô phát hiện cách mình không xa dường như có loáng thoáng tiếng người nói chuyện.

     Không sai, có tiếng người huyên náo nói chuyện, còn có tiếng la hét khóc gào. Tiêu Đình trong lòng cảnh giác, từng chút một đi tới nơi phát ra động tĩnh. Càng tới gần, tiếng nói chuyện huyên náo, tiếng gào khóc càng rõ ràng, Tiêu Đình cảm thấy tiếng khóc kia rất ưu thương, lại có phần quen thuộc, ngực cô cũng thắt lại, ẩn ẩn đau lòng khó chịu.

     Chỉ thấy phía trước có một quang tráo kim sắc hiện ra, trông như lăng kính đang tái hiện một tràng cảnh, mà đập vào trong mắt Tiêu Đình, cô lại thấy nó vô cùng chân thực và quen thuộc, cứ như cô đã từng nếm trải hay đã từng tận mắt chứng kiến vậy.

      Khung cảnh bên trong quang tráo là một pháp trường để hành hình tử tội, ở giữa pháp trường là một bệ đá cao ba mét, ở bốn góc của bệ đá có bốn trụ đá, được điêu khắc thành hình tứ đại thần thú, lần lượt là Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ và Chu Tước.

     Mỗi cột trụ đều nối bằng dây xích, xiềng trói tay và chân một tội nhân đang quỳ trên đó. Chung quanh có đến hàng trăm người vây quanh, theo dõi buổi hành hình này. Gương mặt mỗi người đều lộ vẻ ngưng trọng, đủ loại cảm xúc hỗn tạp. Có người thì hả hê phấn khích khi thấy người khác gặp họa, có người thì âm thầm thở dài vẻ mặt buồn rầu không đành lòng .

      Tiêu Đình có chút thất thần quan sát một vòng tràng cảnh trước mắt, lại bị tiếng kêu khóc thê lương làm cho bừng tỉnh, cô đưa mắt tìm kiếm nơi phát ra tiếng nức nở đó, bởi vì âm thanh đó rất quen thuộc, là của a di Lam Thiên Tuyết...

     Bên dưới bệ đá có một nữ tử, một thân bạch y với những đốm lửa đỏ rực điểm xuyến, tóc dài trắng như tuyết, đây không phải là Lam Thiên Tuyết thì có thể là ai. Mái tóc tuyết trắng lúc này có phần rối loạn, liên tục nức nở gọi tên của người đang quỳ trên bệ đá chờ thi hành án.

" Đình nhi... "

     Âm thanh nức nỡ nghẹn ngào đến tê tâm liệt phế, khiến Tiêu Đình đang đứng bên ngoài quang tráo cũng không kềm được cảm xúc, cô đưa tay che miệng mình lại, nước mắt không kềm được lã chã tuôn xuống.

      Bên cạnh Lam Thiên Tuyết còn có một nữ tử vận y phục màu đen, cũng được thêu những đốm lửa đỏ điểm xuyến trên y bào, đang ôm lấy Lam Thiên Tuyết từ phía sau cố gắng kềm giữ nàng lại, chống đỡ thân hình không cho nàng tiến lại gần bệ đá.

     Đôi mắt của nữ tử áo đen này cũng đã sớm đỏ, ưu thương nhìn người đang quỳ trên bệ đá, sau đó lạnh lùng nhìn người chủ tọa buổi thi hành án đang đứng bên cạnh.

    Tiêu Đình đưa mắt nhìn người đang quỳ trên bệ đá, nhất thời bị dọa hoảng sợ, vì gương mặt người đó giống hệt cô. Chỉ khác là gương mặt góc cạnh, chín chắn trưởng thành hơn cô rất nhiều.

     Người đó từ lúc được áp giải lên bệ đá vẫn chưa bao giờ dời mắt khỏi Lam Thiên Tuyết cùng nữ tử áo đen, nhìn Lam Thiên Tuyết vì mình mà đau thương, cô cắn môi đến bật máu, cố gắng kềm nén tâm trạng của mình lắc đầu nhìn nàng, bờ vai khẽ run rẩy.

     Một khắc như thế trôi qua mà Tiêu Đình cảm thấy thời gian như đứng lại, mỗi một giây một phút trôi qua đều là dày vò tâm can của cả ba người trên pháp trường, và cả với Tiêu Đình đứng bên ngoài quang tráo cũng không dễ dàng gì.

      Cô sớm đã lệ rơi đầy mặt đau lòng nhìn tràng cảnh trước mắt. Và cô biết đây không phải là cảm động trước tình cảnh của ba người họ, mà là một loại đau lòng bi thống, dằn vặt, như thể bản thân là người trong cuộc

" Giờ hành án đã đến... Lâm Hiểu Đình, trước khi hành án ngươi còn có lời gì muốn nói? "

      Một nam tử không nhìn rõ mặt mũi, lên tiếng phá vỡ bầu không khí ưu thương, cũng là sẽ người thi hành án, vẫn đứng bên cạnh người gọi là Lâm Hiểu Đình.

      Nữ tử được gọi là Lâm Hiểu Đình hướng nam tử kia gật đầu tỏ ý cảm tạ, yết hầu cô không ngừng đảo lên xuống, cố nuốt xuống một cổ nghèn nghẹn nơi cổ họng, hướng về Lam Thiên Tuyết cùng nữ tử áo đen, khấu đầu bái một bái thật lâu trên đất sau đó mở miệng, giọng nói run rẩy pha chút nghẹn ngào.

" Nương thân, mẫu thân... hai người đừng quá bi thương , Đình nhi lần này không phải là chết, Đình nhi rất nhanh sẽ liền trở về bên cạnh nương thân cùng mẫu thân.... "

     Nói được nữa đoạn cô ngừng lại, cổ họng nuốt xuống vài lần..

" Đình nhi bất hiếu phải vắng mặt một thời gian dài không thể bồi bên cạnh nương thân cùng mẫu thân. Nương thân, xin người chiếu cố mẫu thân. Đình nhi rất nhanh sẽ trở lại phụng hiếu nương thân cùng mẫu thân. Hai người phải bảo trọng, đừng quá bi thương, Đình nhi rất nhanh sẽ trở lại... "

     Lam Thiên Tuyết nghe vậy càng muốn tiến tới bệ đá ôm lấy nữ nhi của mình, lại bị nữ tử áo đen cản lại. Tiêu Đình nhìn thấy một màn, không tự chủ được cũng muốn đưa tay chạm vào quang tráo, như muốn nắm lấy cánh tay bất lực trong không trung của Lam Thiên Tuyết.

     Liền bị kết giới của quang tráo mạnh mẽ đẩy văng ra ngoài, đến hơn hai mươi mét mới nặng nề rơi xuống. Tiêu Đình ói ra một ngụm máu, mặc kệ lồng ngực nhộn nhạo, toàn thân đau đớn cố gắng trườn người lại gần quang tráo.

" Đình nhi, con cũng không được có chuyện gì, chúng ta chờ con quay lại! "

      Nữ tử áo đen cương nghị nặng nề lên tiếng, ôm chặt Lam Thiên Tuyết vào lòng, ánh mắt toát lên vẻ kiên quyết, chỉ thấy cô đưa tay ra sau gáy Lam Thiên Tuyết điểm nhẹ, làm Lam Thiên Tuyết rất nhanh rơi vào hôn mê, nàng gục trong lòng người kia mà nước mắt vẫn đọng lại nơi khóe mắt, nặng nề chảy xuống.

      Hiểu Đình yên tâm phần nào, ánh mắt lần lượt nhìn nương thân, cùng mẫn thân đang hôn mê nằm trong lòng nương thân, cô hít một hơi dài dứt khoát lên tiếng.

" Lâm Hiểu Đình xin thọ án. "

" Trước phong bế ký ức, sau đoạn kinh mạch tẩy tủy, phế bỏ tiên thể trở lại phàm thể."

      Từ trên tay nam nhân kia hình thành một lôi cầu do chân khí tạo ra, bước tới bên cạnh Lâm Hiểu Đình đánh lên đỉnh đầu cô. Từng dòng lôi điện mạnh mẽ truyền vào đại não, hung hăng càn quét khiến Lâm Hiểu Đình đầu đau như búa bổ, như có hàng ngàn mũi đao đang mổ xẻ trong đầu.

    Đau đớn thống khổ không thể tả xiết, nhưng người này chưa một lần vận cương khí chống trả, chỉ cam chịu thọ nhận hình phạt.

       Vài phút ngắn ngủi trôi qua, sau khi lôi cầu biến mất cũng là một Lâm Hiểu Đình đã khác. Hai tay Hiểu Đình buông xuôi xuống, thất khiếu chảy máu, ánh mắt ngây dại đờ đẫn vô thần, cúi đầu không cảm xúc như một con rối vô tri nhìn những người bên dưới pháp trường.

     Không bỏ phí một giây phút nào, nam tử này liên tục điểm lên tâm mạch cùng các đại huyệt quan trọng trên người Hiểu Đình. Mỗi một lần điểm xuống đều kèm theo sức mạnh cuồng bạo, như dao đâm kiếm chém phá nát tâm mạch của Hiểu Đình, khiến cô liên tục nôn ra máu đen, sau cùng do không chịu nổi việc tất cả tâm mạch cùng các huyệt vị trên người bị phá hủy, cô yếu ớt gục xuống, nằm bất tỉnh trên vũng máu của chính mình.

      Mặc kệ Hiểu Đình bất tỉnh, nam tử kia vẫn tiếp tục công việc của mình, sau khi đã điểm xong các kinh mạch trọng yếu của Hiểu Đình, hắn một lần nữa đưa tay đặt lên đỉnh đầu cô, truyền chân khí vào chấn gãy xương cốt và làm đứt đoạn toàn bộ kinh mạch trong người cô.

     Phá hủy tiên thể trở lại phàm thể, há có thể dễ dàng nhẹ nhàng một cái là xong? Nữ tử áo đen mặc dù đã biết trước quá trình này, nhưng khi nhìn thấy nữ nhi của mình thọ phạt, sao có thể không đau lòng. Cô đã hơn mười lần cố gắng áp chế lại ý định mặc kệ kết quả ra sau, cũng phải xông lên đồng vu quy tận với đám người này cướp lại Hiểu Đình.

     Lâm Hiểu Đình toàn thân đẫm máu huyết nhục mơ hồ nằm trên đất, hơi thở yếu ớt như có thể sẽ chết bất cứ lúc nào. Lúc này nam tử kia bắt đầu vẽ những trận văn kì lạ phức tạp xung quanh Hiểu Đình, một số mảnh phù văn chìm vào cơ thể Lâm Hiểu Đình, một đồ án nhanh chóng hiện ra dưới đất, lấy Hiểu Đình làm trung tâm không ngừng lập lòe phát sáng.

      Thân thể Lâm Hiểu Đình đang nằm trong trận văn cũng dần dần nhỏ lại, thành một oa nhi sau cùng biến thành một điểm sáng nhỏ như đầu ngón tay, lơ lửng bay trên bầu trời sau đó phá không mà đi, mất hút ở phía chân trời.

      Quang tráo sau khi tái diễn một màn này, ánh sáng của quang tráo dần ảm đạm xuống sau cùng biến mất. Tiêu Đình cứ đứng đó thẫn thờ, nước mắt vẫn cứ lăn dài trên má. Cô có thể khẳng định một màn vừa thấy không phải là ảo cảnh mà chính là quá khứ của Lam thiên Tuyết.

      Nhưng tại sao... tại sao cô lại cảm thấy nó quen thuộc như vậy, tại sao cô lại đau lòng bi ai cùng cực khi thấy một màn như vậy?

" Aaa... "

      Tiêu Đình càng nghĩ càng rối rắm, đầu cô càng lúc càng đau đớn lợi hại, như thể chính mình cũng bị đánh một lôi cầu vào đầu. Cơn đau càng lúc càng tăng theo cấp số nhân khiến Tiêu Đình thống khổ ôm đầu, lăn lộn trên đất cắn răng đến bật máu.

     Cô cảm thấy trước mắt càng lúc càng mờ ảo càng tối, bên tai là tiếng gọi không ngừng của Lam Thiên Tuyết cùng tiếng y y nha nha của Tiểu Hỏa.

     Tiêu Đình một lần nữa mở mắt ra thì thấy mình vẫn đang nằm ở phòng ngủ trong nhà nhỏ đất nung, nhưng cơn đau đầu thì vẫn không hề có dấu hiệu lắng xuống. Tiêu Đình co cụm thân thể lại thành một đoàn, cả người run rẩy kịch liệt.

     Từ nhỏ đã trãi qua vô số lần ma luyện, có vết thương nào Tiêu Đình chưa từng nếm trải, nhưng lần này lại khác, mặc dù đã cố gắng kiềm nén nhưng trong miệng thỉnh thoảng vẫn phát ra những tiếng rên thống khổ.

" Đình nhi, thấy trong người không ổn ở đâu, con đừng dọa a di sợ. "

      Tiêu Đình vốn đang ngủ, hai mắt nhắm nghiền, đột nhiên khóc nghẹn, nước mắt không ngừng rơi xuống, thần sắc vô cùng đau khổ, dù có cố gọi thế nào cũng không tỉnh lại, dọa Lam Thiên Tuyết một phen hoảng sợ.

     Giọng nói lo lắng gấp gáp đầy lo lắng của Lam Thiên Tuyết vang lên bên trong thần thức của Tiêu Đình, Tiểu Hỏa bên cạnh Tiêu Đình thấy cô khổ sở như vậy cũng lo lắng không kém, không ngừng ôm lấy vai Tiêu Đình thút thít .

" Đau... con đau đầu ... "

       Toàn thân Tiêu Đình mồ hôi tuôn ra ướt đẫm như vừa được vớt lên từ trong hồ nước, hai bên tai và mũi đã có tơ máu tràn ra, thật sự dọa Lam Thiên Tuyết lo sợ đến phát khóc. Nàng đã thử mọi cách thăm dò bên trong thần thức và cơ thể của Tiêu Đình, nhưng không phát hiện có dấu hiệu gì bất thường.

     Nàng định lấy chút đan dược cho Tiêu Đình uống vào giảm bớt thống khổ cũng không thành công, Tiêu Đình bị đau đến hai mắt đỏ ngầu, hàm răng cắn chặt khó có thể phục dụng đan dược được.

     Tiêu Đình cứ thế chống chịu thống khổ đến gần một giờ sau cơn đau đầu mới dần lắng xuống, cô mệt mỏi ngã vật trên đất, chân nguyên trong người rối loạn suy yếu đến cực điểm.

" Đình nhi, có phải là trong lúc ngủ bị trúng Mộng Yểm của Mộng Yêu không hay là bị kẻ địch tấn công. "

       Lam Thiên Tuyết mặc dù khẩn trương gấp gáp đến cùng cực, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Đình bị cơn đâu đầu hành hạ một giờ sau mới lắng xuống, một lúc sau nàng mới hỏi.

      Tiêu Đình uể oải lắc đầu cũng không trả lời ngay mà với tay lấy mấy lọ đan dược của a di cho định uống vào, Tiểu Hỏa thấy vậy liền ngậm lấy bình thuốc bỏ vào tay Tiêu Đình. Cô khẽ cười trấn an Tiểu Hỏa, chậm rãi nuốt xuống đan dược, lát sau cảm thấy trong người khá hơn một chút mới yếu ớt lên tiếng .

" Con thấy mình lạc vào một nơi rất giống với nơi mà sau khi bị tai nạn tỉnh lại gặp được người, một mảng không gian trắng xóa... "

" Di... đó là linh thức của con mà . "

    Lam Thiên Tuyết bất ngờ thảng thốt, cảm thấy có chút khó hiểu.

" Ở đó con thấy có một người rất giống con bị giải lên pháp trường, còn có một người rất giống a di đang không ngừng kêu khóc... "

     Nghĩ tới sự việc vừa rồi, Tiêu Đình không nhịn được, khóe mắt lại bao quanh một tầng nước mắt.

      Lam Thiên Tuyết bị dọa không nhẹ khi nghe Tiêu Đình nói tới điều này, sau cùng từ đáy lòng nàng lại dâng lên một tia kinh hỷ, có phải hay không là ký ức bị phong ấn của Đình nhi bắt đầu được hóa giải!

" Sau đó thì thế nào, mau kể cho mẫu ... khục ... mau kể cho a di nghe." Lam Thiên Tuyết vừa mừng vừa sợ, gấp gáp hỏi lại.

      Đáp lại lời của Lam Thiên Tuyết chỉ là tiếng hít thở đều đều an ổn của Tiêu Đình, trong lúc nàng cứ mãi mê suy đoán thì cô đã nặng nề thiếp đi lúc nào không hay biết.

    Một tiếng thở dài sâu kín vang lên từ bên trong thần thức của Tiêu Đình ...

Lúc Tiêu Đình tỉnh lại thì đã là buổi trưa hôm sau, khi mà từ trong giấc ngủ cô cứ cảm thấy có gì đó chạm vào má mình.

    Không ngờ là Tiểu Hỏa do nôn nóng thấy Tiêu Đình ngủ quá lâu, nên cứ ủi vào mặt cô không ngừng nha nha gọi cô dậy. Tiêu Đình dụi mắt buồn cười nhìn Tiểu Hỏa sau đó bồng nó lên, hôn chụt một cái vào má Tiểu Hỏa, ôm vào lòng.

" Tiểu Hỏa ngoan, mama không sao, không phải lo. "

" Đình nhi tỉnh rồi sao? Có còn cảm thấy đau đầu hay khó chịu ở đâu không? " 

" A di, con không sao, đã để người lo lắng cho con cả đêm . "

" Không sao là tốt, ta nghĩ sau này có thể con sẽ lại bị đau đầu, sẽ rất nguy hiểm. Ta chỉ có thể nói là con phải mau chóng tăng lên thực lực của mình, có như vậy mới đảm bảo cho an nguy của chính mình. "

      Lam Thiên Tuyết lo lắng nói, Tiêu Đình nhìn thấy một phần ký ức đã bị phong ấn, điều này là tốt, nhưng có thể mỗi lần nhớ lại, sẽ bị tác dụng phụ bị đau đầu đến chết đi sống lại. Nàng hy vọng Tiêu Đình sớm nhớ lại, nhưng lại càng lo cho sự an nguy của Tiêu Đình.

      Tiêu Đình gật đầu hiểu ý, càng thêm quyết tâm ở trong hang động điên cuồng tu luyện bất kể ngày đêm, đáng thương cho Tiểu Hỏa cũng bị Tiêu Đình bắt ép phải chăm chỉ tu luyện không cho lười biếng.

**********************************