Cuồng Ngạo Thương Khung [Đồng Nhân Đấu Phá]

Chương 35




       Trên đường lớn rộng rãi, người qua lại đứng hai bên đường nhìn một nhóm đông người đằng đằng sát khí đi nhanh qua, khí thế hung mãnh khiến người ta e sợ.

        Bạch Trình đang ở bàn làm việc lau chùi tạp phiến của mình, cảm thấy rất mỹ mãn, ngày hôm qua Dược Bang đã cho hắn một cái giá khiến hắn rất động tâm, mà nhiệm vụ khá nhẹ nhàng, đó là chỉnh một chút đám người Bàn Môn.

       Hắn lập tức đồng ý, với số hỏa năng này đủ cho hắn đổi một đấu kỹ mạnh, và tu luyện một thời gian trong tháp.

"Đầu lĩnh, không hay rồi! Đám người Bán Môn kéo tới đây."

    Nghe âm thanh huyên náo bên ngoài, Bạch Trình đứng phắt dậy, cười lạnh nói.

"Là các ngươi tự tìm tới cửa, nếu không làm các ngươi trả giá, thật uổng bài danh có trong cường bảng của ta."

----------------------------------

       Tại quảng trường rộng lớn cách tiểu viện của Bạch Bang không xa, có hai phe nhân mã chia ra chiếm cứ một góc, mội bên đều có tầm năm mươi người.

"Bàn Môn các ngươi hôm nay đến đây,là muốn ra oai với Bạch Bang ta sao?"

     Bạch Trình khoanh tay nhìn Tiêu Đình cười to, phía sau hắn có Bạch Sơn, Phó Ngao và một người khác đều là Đấu Linh đứng trợ uy.

"Bạch Trình! Bàn Môn chúng ta chưa từng gây hấn với các ngươi, các ngươi năm lần bảy lượt gây rối việc tiêu thụ đan dược của chúng ta, không quá đáng sao!"

     Thanh âm của Tiêu Đình lạnh lùng từng chữ rõ ràng vang lên, khiến cho người xem náo nhiệt xung quanh ít nhiều đều biết việc gì đang xảy ra.

"Trong nội viện mỗi ngày đều có tranh đấu, chỉ có thể nói là các ngươi không có thực lực." Bạch Trình thản nhiên nói.

"Vậy là các ngươi muốn phá hủy hiệp ước, trong vòng nửa năm không gây khó dễ cho Bàn Môn. Đúng, là lỗi của ta, ta cứ cho rằng tuy các ngươi nhân phẩm tệ hại, nhưng ít ra vì danh dự, cũng biết giữ chút chữ tín. Ta không biết các ngươi tín, nghĩa, danh dự đều không có."

         Tiêu Đình khoanh tay cười trào phúng, ngữ điệu mỉa mai châm chọc, xung quuanh đồng loạt cười rộ lên. 

        Dù soa việc Phó Ngao kéo tới gây rối ở Bàn Môn, bị đáng tới mức phải có người khiêng về, giao ước nửa năm không gây hấn với Bàn Môn lúc trước có không ít người chứng kiến.

       Nghe tiếng cười chế nhạo xung quanh, sắc mặt Bạch Trình khá khó coi, hắn tức giận nói.

"Xem ra miệng lưỡi ngươi cũng độc địa không kém, không nói tới ước định trước đây, Bàn Môn các ngươi kiêu ngạo thành ra như vậy, cho dù không ai đề cập tới, ta hôm nay cũng phải cho các ngươi một ít giáo huấn."

"Người khác đề cập tới? Ngươi tự nhận là có người thổi gió bên tai, sai khiến các ngươi làm việc này sao?"

        Tiêu Đình nắm bắt điểm mấu chốt, cười lạnh nói. Không trả lời được, Bạch Trình bẻ tay rôm rốp, điềm nhiên nói.

"Hôm nay các ngươi kéo tới Bạch Bang chúng ta gây sự, ước định trước đây xem như hủy bỏ, các ngươi đừng trách Bạch Bang chúng ta ỷ lớn hiếp nhỏ."

"Hừ, ngươi lớn hơn ai mà đòi ỷ lớn hiếp nhỏ!"

       Tiêu Đình cười lạnh xem thường, chân nguyên toàn thân bạo khởi, cuồng phong rít gào quét qua bốn phía, người của Bàn Môn và Bạch Bang không tự chủ được đều lui về sau. 

       Bạch Trình cũng lùi về sau một thước, sắc mặt biến đổi ngạc nhiên trước khí thế và chiến ý khủng bố của Tiêu Đình.

"Đã trễ rồi mà nơi này náo nhiệt thật."

    Khi lửa giận của Tiêu Đình sắp bùng phát thì một giọng nói quen thuộc vang lên, một đạo thân ảnh nâu đỏ quỷ dị xuất hiện, đứng bên phía Bàn Môn.

"Lâm Diễm huynh, sao huynh tới đây?" Tiêu Đình ngạc nhiên hỏi.

"Ha ha, ta vốn thích náo nhiệt, các ngươi tới đây đã bàn tán khắp học viện, ta tự nhiên phải tới xem náo nhiệt."

         Lâm Diễm khu trừ được độc hỏa, tự thấy nợ Tiêu Đình ân tình, nênkhi nghe Bàn Môn tìm tới cửa Bạch Bang, hắn ngay lập tức chạy tới.

       Lâm Diễm nằm trong tốp mười người đứng đầu cường bảng, bỏ xa bài danh thứ ba mươi trên cường bảng của Bạch Trình. Bạch Trình thấy Lâm Diễm thoải mái thân thiện đứng về phía Bàn Môn, sắc mặt càng khó coi.

"Lâm Diễm, đây là chuyện riêng giữa Bạch Bang và Bàn Môn..."

"Ta không nói nhiều, các ngươi gây chuyện với Bàn Môn là gây chuyện với ta, muốn gì cứ đi tìm Ly Hỏa Phủ của ta nói chuyện."

        Lâm Diễm vừa nói xong, trên tay đã xuất hiện một cây rìu màu nâu đỏ, lưỡi rìu cắt qua không trung mơ hồ lưu lại một vệt màu đỏ trong không khí.

       Bạch Trình tức giậnkhông phát tác được với Lâm Diễm, đem tức giận chuyển qua Tiêu Đình.

"Tiêu Đình! Bàn Môn các ngươi ngoài núp bóng sau lưng người khác, còn có thể làm được bản sự gì!"

"Hai chữ xấu hổ ngươi biết viết không, Bàn Môn vào nội viện bao lâu, các ngươi ở nội viện bám rễ bao lâu, nếu ngươi thích cạnh tranh, sao không tìm Lâm Tu Nhai, Ngô Hạo. Nếu ngươi dám, ngày sau dù ngươi có nhổ sạch Bàn Môn ta cũng không xen vào."

      Lâm Diễm mồm miệng chanh chua làm Bạch Trình một lần mất mặt, Bạch Trình vừa thẹn vừa giận sắc mặt đỏ bừng.

"Ai nha, ta còn tưởng ai, Lâm Diễm ngươi ngoài thực lực, khả năng chửi người cũng cao hơn người khác một bậc."

      Tiếng cười châm chọc vang lên, đám người vây quanh quảng trường xem náo nhiệt đột nhiên tẻ ra một lối nhỏ, một đám người mặc áo Luyện Dược Sư ngông nghênh đi vào.

"Thủ lĩnh của Dược Bang Hàn Nhàn cũng tới đây!"

"Xem ngữ khí của hắn, dường như là muốn trợ uy cho Bạch Bang."

       Luyện Dược Sư là chức nghiệm được người đời ca tụng tôn vinh, bởi muốn trị thương, tu luyện tăng tiến các kiểu đều phải nhờ tới đan dược, nên bất kỳ ai đều phải cầu cạnh đan dược của Luyện Dược Sư.

        Có thể Dược Bang không có cao thủ nằm trong cường bảng, nhưng họ giao kết, mua bán trao đổi với tất cả người trong cường bảng và nội viện, nên vị trí của Dược Bang ở nội viện vô cùng lớn.

"Hừ, tên bán thuốc."

         Lâm Diễm không vì điều này mà cố kỵ Dược Bang, hắn xốc môi liền tiếp tục châm chọc. Hàn Nhàn không bận tâm tới lời châm chọc của Lâm Diễm, hắn nhìn qua Tiêu Đình, bốn mắt giao nhau mơ hồ muốn phát ra tia lửa, sau cùng hắn cười nhạt.

"Người luyện chế hai loại đan dược bán ra nội viện mấy ngày nay hẳn là ngươi, Tiêu Đình. Nhìn ngươi như vậy không ngờ cũng biết luyện dược."

"Có thể thao túng thị trường đan dược nội viện, ta cứ tưởng là một nhân vật ba đầu sáu tay nào đó, không ngờ chỉ là tam phẩm Luyện Dược Sư."

        Nhìn huy hiệu hình lô đỉnh luyện dược ánh lên ba đạo ngân văn, Tiêu Đình không kém cạnh chậm rãi sỉ nhục đối phương. 

        Hắn nói miệng lưỡi Lâm Diễm lợi hại, lại khôngnghĩ tới trong lời hắn nói đều chứa dao mỉa mai hạ thấp người khác.

        Hàn Nhàn cau mày trầm mặt nhìn Tiêu Đình, mà Tiêu Đình lười tốn thời gian với những người này.

"Hàn Nhàn, chúng ta đều giáp mặt ở đây, vậy cũng nên thẳng thắn với nhau, người đứng sau làm Bạch Bang gây khó dễ cho Bàn Môn, hẳn là Dược Bang các ngươi."

         Hàn Nhàn không phủ nhận, chỉ chậm rãi nói.

"Bàn  Môn các ngươi có kết cục hôm nay, chính là ngay từ khi bắt đầu đã không nghĩ mình sẽ phạm vào kiêng kị gì. Là tân sinh thì nên an phận thủ thường, tham ăn quá sẽ bị chết nghẹn."

"Hàn Nhàn, ý tứ của ngươi là đang thừa nhận ngươi sai khiến Bạch Bang kiếm chuyện với Bàn Môn?"

        Lâm Diễm tuy hỏi Hàn Nhàn nhưng trong lòng đã có đáp án mười mươi.

"Lâm Diễm, ta khuyên ngươi không nên xen vào chuyện người khác, tuy ngươi đứng thứ mười trên Cường Bảng, nhưng vẫn còn chín người xếp trên ngươi, Dược Bang ta có thể mời những người xếp trên ngươi, làm điều tương tự."

        Hàn Nhàn trầm giọng quát, Lâm Diễm nghe xong muốn xông tới liền bị Tiêu Đình cản lại.

"Lâm Diễm đại ca, việc này cứ để ta, kẻo có một số người không phục lại nói ta núp bóng người khác."

        Tiêu Đình cười cười với lâm Diễm, tự mình đi lên phía trước, đối mặt với Hàn Nhàn.

"Đa tạ Hàn Nhàn học trưởng chỉ giáo, bất quá có làm mới có ăn, ta biết các ngươi sợ ta tranh lợi nhuận với các ngươi, nhưng thị phần không phải ta và ngươi muốn chia thì có thể chia.

     Nó phụ thuộc vào chất lượng đan dược và sự tin dùng, nhận định của các học viên, họ có quyền đó. Cho nên các thủ đoạn của ngươi chỉ mang tới điểm quấy rầy nhỏ, đan dược của Bàn Môn vẫn sẽ được bán ra."

     Hàn Nhàn cười lạnh híp mắt nhìn Tiêu Đình.

"Vậy sao?"

"Bất quá nếu ngươi chướng mắt Bàn Môn ta, cứ theo quy củ trong nội viện giải quyết, chúng ta luận bàn một chút đi."

        Tiêu Đình bắt đầu phản công, cười lạnh nhìn Hàn Nhàn.

"Ngươi muốn luận bàn với ta?"

       Không ngờ Tiêu Đình sẽ hướng mình khiêu chiến, Hàn Nhàn ngây người một lúc mới tiêu hóa được, đối với hắn tựa hồ là chuyện cực kỳ hoang đường, lát sau hắn mới cảnh giác hỏi.

"Đều là người luyện dược, nếu luận bàn bằng đấu khí quyền cước e không hợp với chúng ta, nếu ngươi tự tin vào tài luyện dược của mình, ta nghĩ chúng ta nên tranh cao thấp bằng luyện dược.

      Nếu ta thua, chúng ta sẽ không bán đan dược nữa, nếu ngươi thua, chúng ta buôn bán cạnh tranh bằng chất lượng đan dược, những thủ đoạn lén lút phiền ngươi thu lại."

"Ngươi muốn cùng ta tỷ thí luyện dược?"

      Hàn Nhàn cười ha hả trêu tức Tiêu Đình, hắn là Luyện Dược Sư tam phẩm trẻ tuổi nhất trong Luyện Dược Hệ của Già Nam học viện, luận thiên phú hắn cầm cờ dẫn đầu các huynh đệ đồng lứa.

"Nếu Hàn Nhàn học trưởng không muốn so đấu luyện dược, chúng ta có thể đấu quyền cước. Như thế nào, Hàn Nhàn học trưởng có chấp nhận lời khiêu chiến của Bàn Môn?"

         Khóe miệng Tiêu Đình nhếch lên lãnh ý cười nói, Hàn Nhàn cũng chỉ là Đấu Linh, nếu so chiêu quyền cước, chỉ sợ bị đánh người không ra người.

        Các ý tưởng thoáng bay lộn trong đầu Hàn Nhàn, sắc mặt hắn hơi biến đổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Đình.

"Ngươi khích tướng ta cũng vô dụng, bất quá ta thấy tiền cược này quá nhỏ. Nếu các ngươi thua, không chỉ ngừng bán đan dược mà còn phải giao cho ta đan phương luyện chế Thanh Hỏa Đan và Phục Thể Đan.

      Nếu ta thua, nhà giao dịch dan dược của Dược Bang ở nội viện sẽ tặng cho các ngươi, trước đây điểm giao dịch này chúng ta mất đến tám trăm  hỏa năng mới mua được, hơn xa gánh bán rong của các ngươi."

"Thì ra Hàn Nhàn học trưởng muốn đánh chủ ý lên phương thuốc của ta."

      Tiêu Đình không ngại vạch trần suy nghĩ của Hàn Nhàn, mà hàn Nhàn cũng không cảm thấy xấu hổ, hắn cười lạnh quát.

"Thế nào, ngươi không dám sao?"

      Tiêu Đình xua tay bình thản nói.

'Không phải ta không dám, việc này can hệ trọng đại đến sinh ý và uy tín thể diện của Bàn Môn, chỉ là không biết Hàn Nhàn học trưởng muốn tỷ thí thế nào."

   "Dựa theo một đan phương(phương thuốc) bất kỳ, chúng ta luyện chế, phẩm cấp ai cao hơn người đó thắng. Bất quá nếu dùng đan phương của bất kỳ ai trong chúng ta đều sẽ dấy lên hiềm nghi.

       Vừa hay ta có biết Hách trưởng lão quản lý dược khố nội viện, nhân tiện nhờ Hách trưởng lão đưa ra đan phương, làm trọng tài cho chúng ta."

        Hàn Nhàn có quen biết với Hách trưởng lão, nghe đến đây Tiêu Đình thoáng nhíu mày, thấy vậy Lâm Diễm nói.

"Ta cũng có nhận thức Hách trưởng lão, toàn nội viện có thể nói đây là trưởng lão công chính nghiêm minh nhất."

      Tiêu Đình suynghĩ một chút, gật đầu cười nói.

"Thôi được, chúng ta đi tìm Hách trưởng lão."

        Hàn Nhàn nhếch môi cười vung tay vẹt ra đám đông đi trước, Tiêu Đình cũng không kém cạnh đi song song với hắn.

"Ta rất hứng thú với hai loại đan dược của ngươi."

"Ha ha, ta lại rất hứng thú với điểm giao dịch đan dược của Dược Bang."

       Tiêu Đình cười lạnh đáp lại, lúc đi qua Bạch Trình cô thản nhiên cười nói.

"Bạch Trình, ân tình hôm nay Bàn Môn nhớ kỹ, ngày sau sẽ đến Bạch Bang luận đàm."

"Chỉ cần lúc đó ngươi đừng nép sau lưng người khác."

       Bạch Trình khinh khỉnh châm chọc. Tiêu Đình cười nhạt rời đi, Bạch Bang gây rối việc tiêu thụ đan dược, tự nhiên phải tìm bọn họ tính sổ nợ.

      Hách trưởng lão khi biết việc tỷ thí này vô cùng háo hứng, còn nói sẽ lựa chọn một đan phương đặc biệt cho cả hai, Hàn Nhàn nghe xong không hề tỏ vẻ lo lắng.

"Đình, Hàn Nhàn hắn không hề lo lắng về đan phương bí mật của hách trưởng lão." Huân Nhi có phần lo lắng thấp giọng hỏi.

"Đó là vì hắn tự tin với chức vị Luyện Dược Sư tam phẩm và thiên phú tuổi trẻ tài cao của mình, cho rằng sẽ nắm chắc phần thắng. 

       Hắn tới nội viện ba năm, hai năm đầu hắn tự mình luyện đan, sau khi kế nhiệm chức thủ lĩnh Dược Bang, đến hiện tại còn ai để hắn động móng tay đã lâu rồi hắn chưa luyện dược."

       Lâm Diễm bỉu môi xem thường.

"Ngươi có nắm chắc phần thắng hay không?" Tiêu Ngọc cũng lo lắng hỏi Tiêu Đình.

        Tiêu Đình cười nhẹ một tiếng, bước chân khoan thai chậm rãi, cô nghiêm túc nói.

"Trên đời này không có chuyện gì hoàn hảo chắc chắn, muội sẽ không giống Hàn Nhàn vỗ ngực tự cho mình nhất định sẽ thắng, nhưng muội sẽ cố gắng hết sức mình."

---------------------------------------

      Tin tức Bàn Môn khiêu chiến Dược Bang chỉ trong buổi chiều đã lan khắp nội viện, lập tức tạo nên oanh động lớn. Không chỉ học viên hiếu kỳ với cuộc tỷ thí này mà các trưởng lão cũng cảm thấy hứng thú.

        Ở nội viện ngoài các tràng thách đấu nhỏ ra, có bốn quảng trường lớn chia ra bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc. Quảng trường Tiêu Đình so đấu với Hàn Nhàn ở phía Đông.

       Trời vừa sáng, quảng trường vốn ít người lui tới đã chật kín người, không khí sôi động nóng bỏng, các học viện đa phần đều cảm thán, đã lâu rồi họ mới chứng kiến cảnh náo nhiệt như hôm nay.

"Keng!"

      Tiếng chuông thanh thúy vang lên, sau khi tiếng chuông vang lên, bầu không khí ồn ào quanh quảng trường dần lắng xuống.

         Mọi người tập trung nhìn vào quảng trường, một thân ảnh như thiểm điện nhanh chóng đáp xuống quảng trường, vị này không ai khác chính là Hách trưởng lão.

        Hách trưởng lão nhìn lên khán đài, vô tình cố tình lướt qua một vài vị trí trên đó, lão nhàn nhã vuốt râu, trong mắt hiện lên ý cười.

"Những lão gia hỏa này quả nhiên không chịu nổi hiếu kỳ."

      Theo sau đó là một thân ảnh vận y phục Luyện Dược Sư đáp xuống, đứng sau lưng Hách trưởng lão, chính là Hàn Nhàn. hắn vừa xuất hiện đã khiến khán đài vang lên từng trận kinh hô, vỗ tay. Đủ thấy danh vọng của hắn ở nội viện.

      Không hoa mỹ như Hàn Nhàn, Tiêu Đình vẹt qua biển người tìm lối đi nhỏ tiến lên sàn đấu, cúi đầu chào Hách trưởng lão, sau đó nhìn lên khán đài ôm quyền hơi gật đầu chào, đáp lại sự hiện của mọi người. 

        Hành động này khiến một vài người đang âm thầm quan sát không khỏi khen ngợi.

     Hách trưởng lão nhìn Tiêu Đình và Hàn Nhàn, một người vận đồng phục đặc trưng của Luyện Dược Sư, tuổi trẻ khí thịnh, đầy ngạo kiệt tự tin.

       Tiêu Đình vận đồng phục nội viện, thần tình thoải mái, thân hình cao gầy đang đứng thẳng lưng ngẩng cao đầu, làm nổi lên một loại khí chất ưu nhã mà quật cường rất riêng biệt.

      Hách trưởng lão gật đầu tán thưởng cả hai, lão ho nhẹ làm những tiếng ồn trên khán đài một lần nữa lắng xuống.

       Hách trưởng lão trạc năm mươi, tóc hoa râm nhưng thân hình cao lớn cường tráng, trên mặt luôn mang ý cười, nhưng khí chất và đặc biệt là đôi mắt đều tản ra vẻ nghiêm nghị trầm ổn, hoàn toàn giống với miêu tả là thiết diện vô tư của Lâm Diễm.

      Hách trưởng lão lấy ra một quyển trục, nhìn quanh cười nói, giọng nói mang theo nội lực hùng hậu áp hết tạp âm xung quanh.

"Lão phu xưa nay luôn hứng thú với luyện dược, nhưng tiếc bản thân bất tài không có thiên phú với lĩnh vực này, hôm nay được chủ trì một cuộc tỷ thí luyện đan hiếm thấy ở nội viện, bản thân lão cực kỳ vui mừng. 

       Nếu mọi người có hiềm nghi về tính công bằng của cuộc thi, cũng như sự nghiêm minh của lão, ngay bây giờ có thể rời đi."

       Hách trưởng lão vừa nói xong, trên khán đài đồng loạt vỗ ta hò hét trợ uy, danh dự và sự nghiêm minh của lão mọi người ở nội viện đều tin tưởng. Hách trưởng lão nhàn nhạt cười nói tiếp.

"Đề thi tỷ thí hôm nay do đích thân lão chuẩn bị, Tiêu Đình và Hàn Nhàn đều không biết họ sẽ luyện chế đan dược gì."

      Âm thanh hô ứng trên khán đài càng lớn thêm, Hách trưởng lão giơ cao quyển trục trong tay, nghiêng đầu nhìn Tiêu Đình và Hàn Nhàn.

"Đề thi hôm nay rất khó khăn, các ngươi có dám tiếp nhận?"

      Nghe vậy Tiêu Đình và Hàn Nhàn đều liếc nhìn đối phương, Hàn Nhàn ôm quyền nói với Hách tưởng lão.

"Hàn Nhàn sẽ cố gắng toàn lực."

       Tiêu Đình ôm quyền mỉm cười gật đầu với Hách trưởng lão.

"Làm quản lý dược khố nội viện, ta có quyền sử dụng đan phương trong đó, đan phương đề thi hôm nay ta tặng cho các ngươi, sau này tùy ý sử dụng, xem như chút quà tặng cho hai ngươi vì đã cống hiến hết mình trong trận đấu hôm nay. "

       Hách trưởng lão đưa ra quyển trục, nhìn cả hai hỏi.

"Các ngươi ai muốn xem trước?"

"Hàn Nhàn học trưởng xem trước đi."

       Hàn Nhàn không khách khí bướn lên tiếp lấy quyển trục, truyền đấu khí vào quyển trục, thần thức chìm vào trong tiếp nhận thông tin của đan phương.

      Vẻ tự tin trên mặt Hàn Nhàn dần thu lại, sau cùng chuyển sang nhíu mày, khó coi. Các học viên trên khán đài thấy vậy, bắt đầu thấp giọng xôn xao nghị luận. 

        Huân Nhi nhìn vẻ mặt khó coi của Hàn Nhàn, trong lòng thoáng nổi lên bất an, bất quá nàng tự trấn định, ánh mắt gắt gao nhìn Tiêu Đình.

       Sau một lúc lâu, Hàn Nhàn đem tinh thần lực trong quyển trục lui về, gượng cười nói với Hách trưởng lão.

"Hách trưởng lão chọn đề thi quả nhiên đặc biệt, Hàn Nhàn chỉ có thể cố gắng hết sức."

"Ha ha, người trẻ tuổi cần phải liên tục khiêu chiến cực hạn của bản thân."

       Hách trưởng lão cười to, vẻ mặt có phần gian trá thích thú khi thấy người khác sắp lên bờ xuống ruộng. Tiêu Đình tiếp nhận quyển trục, tinh thần lực nhanh chóng tiến vào quyển trục.

       Hàn Nhàn thấy vậy đắc ý cười lạnh, đan phương ngay cả hắn dù toàn lực cũng không nắm chắc luyện được, để xem một kẻ vô danh làm sao luyện được.

       Nhưng chờ một lúc lâu, trên gương mặt đang nhắm nghiền của Tiêu Đình ngoài vẻ tập trung nghiêm túc ra, không hề có biểu cảm khó coi như bị táo bón của Hàn Nhàn.

"Khá lắm,  không chỉ lòng dạ thâm sâu mà còn giỏi diễn kịch, bất quá đến lúc luyện đan, bộ mặt của ngươi sẽ tự phơi bày."

     Hàn Nhàn âm thầm mỉa mai châm chọc trong lòng.

       Tiêu Đình xem xong quyển trục, chậm rãi thu lại tinh thần lực, đối với Hách trưởng lão ôm quyền cười nói.

"Hách trưởng lão thực xem trọng cuộc thi lần này, còn chuẩn bị đan phương ngũ phẩm cho học trò."

"Ngũ phẩn đan dược?"

        Lúc này mọi người mới hiểu vì sao vẻ mặt Hàn Nhàn lại vô cùng khó coi, đây là thứ chỉ ngũ phẫm Luyện Dược Sư mới luyện được, đối với Hàn Nhàn mà nói, hết tám phần nắm chắc thất bại.

"Ha ha, nếu đã tỷ thí thì phải thi lớn một chút, thành công thì các ngươi sẽ có tiến bộ lớn trong việc luyện dược, không được thì cùng lắm là đều thất bại thôi."

      Hách trưởng lão vui vẻ vuốt râu nói, đem đan phương giải thích sơ lược cho mọi người trên khán đài hiểu. Đan dược này có tên là Long Lực Đan.

      Nó có thể làm sực mạnh chiến đấu của một người tăng vọt trong một khoảng thời gian, đặc biệt sau khi phục dụng hoàn toàn không để lại bất cứ tác dụng phụ hay làm tổn thương nào cho cơ thể.

       Chính vì tác dụng thần kỳ này, mà phẩm cấp của Long Lực Đan cơ hồ còn cao hơn một chút so với các đan dược ngũ phẩm khác. Đừn gnói là Hàn Nhàn, trong Luyện Dược Hệ ở nội viện cũng chỉ có vài người có thể luyện chế thành công.

"Lão già này rốt cuộc muốn chủ trì công đạo hay đảo lộn cuộc thi đây, lại đưa cho bọn nhỏ luyện ngũ phẩm đan dược."

      Một số trưởng lão khác ngồi xem trên khán đài không khỏi chép miệng.

"Nếu hai ngươi đã nắm rõ đề thi, vậy bắt đầu đi."

      Hách trưởng lão cất quyển trục vào trữ vật, hai tay vung lên tạo ra một luồng kình phong, đem tấm màn đen che phía sau cuốn đi, lộ ra hai bàn đá, mỗi bàn cách nhau mười thước, trên bàn đã bày biện đầy đủ các loại dược liệu.

"Mỗi người có ba phần dược liệu, tức có ba lần cơ hội, ai luyện chế thành công trước người đó thắng."

"Hách trưởng lão, nếu cả hai đều thất bại thì phân định thắng thua thế nào?"

      Hàn Nhàn không nắm chắc sẽ luyện chế được Long Lực Đan, Tiêu Đình nếu thất bại, lại không phân định được thắng thua khác nào nói hắn và cô đồng hạng, điều này hắn không thể chấp nhận được.

"Cho dù luyện chế không thành công cũng sẽ có bại phẩm, ta sẽ căn cứ vào tính chất, chất lượng của bại phẩm để phân định thắng thua."

      Hách trưởng lão chắc nịch khẳng định, mặc dù không có thiên phú luyện dược nhưng với niềm đam mê đối với luyện dược, nên lão nghiên cứu rất nhiều về luyện dược thuật.

      Nghe Hách trưởng lão nói, Hàn Nhàn thở ra nhẹ nhõm, hắn tin rằng dù có luyện ra bại phẩm, thì bại phẩm của hắn vẫn xuất sắc hơn Tiêu Đình.

      Tiêu Đình nhàn nhạt cười trừ đi tới bàn thi của mình, Hàn Nhàn cũng về chỗ, lúc đi qua bàn thi của Tiêu Đình, cước bộ hắn chậm lại, cười lạnh nói.

"Để xem ngươi giả vờ trấn định được bao lâu, ta chờ xem thất bại của ngươi."

"Ta cũng vậy."

"Tỷ thí bắt đầu!"

        Sau thông báo của Hách trưởng lão, tiếng ồn ào huyên náo trên quảng trường dần lắng xuống, tất cả chú mục vào hai thí sinh.

      Hàn Nhàn vung tay, nhất thời trên bàn đá xuất hiện một lô đỉnh toàn thân kim sắc vàng óng, ánh mặt trời chiếu xuống phản xạ ra quang mang chói mắt khiến người khác phải nheo mắt lại.

     Tiêu Đình nhìn lò luyện dược của Hàn Nhàn thoáng ngây người, cô sực nhớ ra trước nay cô học luyện dược theo pháp quyết của Lam Thiên Tuyết, chưa từng luyện dược bằng dược đỉnh.

      Mà luyện dược là chức nghiệp cao quý quan trọng ở đây, nếu để lộ ra pháp quyết luyện dược độc môn, chắc chắn cô sẽ bị toàn thể Luyện Dược Sư ở đây truy sát.

     Đây không phải nói ngoa, cường giả vi tôn, vì một món bảo vật, công pháp người ta đều có thể sẵn sàng gϊếŧ người đoạt bảo. Nói chi  pháp quyết luyện dược độc môn.

       Tiêu Đình gãi đầu suy nghĩ một chút,  sực nhớ ra trước đây khi tiến vào động phủ của vị cường giả Đấu Thánh trong bí cảnh, ngoài việc mang đi một số nguyên liệu quý hiếm, cô còn tiện tay thu lấy một dược đỉnh.

      Vốn nghĩ dược đỉnh luyện đan của Đấu Thánh không phải phàm vật, tuy không sử dụng nhưng đem đi bán đấu giá hẳn là cả gia tài, không ngờ còn cứu nguy cho cô lúc này.

      Tiêu Đình lấy ra dược đỉnh, dược đỉnh màu đồng kiểu dáng mang theo hơi thở cổ xưa, vỏ ngoài hoen gỉ do thời gian dài không sử dụng, nhìn qua như bếp lò nguội lạnh đầy tro tàn bỏ hoang.

      Nhìn dược đỉnh của Tiêu Đình, Hàn Nhàn không nhịn được mà cười ra tiếng, khẽ lắc đầu. Xem ra hắn đã quá đề cao Tiêu Đình.

        Dược đỉnh đối với Luyện Dược Sư quan trọng đến mức sống còn, như thần binh lợi khí trong tay kiếm sĩ.

        Mặc kệ sự mỉa mai cười cợt xung quanh, Tiêu Đình đưa tay khẽ vuốt trên bề mặt lô đỉnh đã không biết trải qua bao nhiêu năm tháng ngủ yên, trong lòng tự nhủ, hôm nay để dược đỉnh thức giấc một lần vậy.

       Hàn Nhàn kiêu ngạo gọi một đốm lửa kim sắc trong lòng bàn tay, đốm lửa tỏa ra nhiệt độ nóng cháy khủng khiếp, ánh lửa kim sắc rực rỡ tương xứng với dược đỉnh, hấp dẫn vô số ánh nhìn.

      Theo cảm nhận bằng linh hồn lực của Tiêu Đình, hỏa diễm này tuy mạnh hơn Tử Tinh Dực Sư Vương Hỏa của cô, nhưng vẫn kém xa dị hỏa. Nhưng Hàn Nhàn mới là Luyện Dược Sư tam phẩm đã sỡ hữu hỏa diễm cấp bậc này, hắn cũng có chút bản sự.

       Lô đỉnh, hỏa diễm, thảo dược... đều không phải thứ rẻ tiền dễ kiếm. Muốn làm Luyện Dược Sư không phải chỉ có thiên phú tài năng, có gia thế, có tiền bạc cũng gọi là một loại năng lực.

        Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Đình và mọi người trên khán đài, Hàn Nhàn càng thêm đắc ý.

"Đây là Huyễn Kim Hỏa, loại hỏa diễm này chỉ có khi Huyễn Hỏa Hạt Long Thú phá vỏ trứng chui ra ngoài để lại, nhưng nó chỉ tồn tại trong vỏ trứng ba ngày, nói cách khác muốn có hỏa diễm này phải tìm được vỏ trứng của loài này, chờ  sau khi nở ra trong vòng ba ngày."

     Mặc dù chỉ là đi nhặt vỏ trứng, nhưng đây là thất giai yêu thú, tương đương với cấp bậc Đấu Tông.

       Từng tiếng ồ lên vì kinh ngạc trên khác đài, chính Hách trưởng lão cũng động dung khiến tâm hư vinh của Hàn Nhàn càng thêm phóng đại.

       Nghe hắn nói xong Tiêu Đình hơi gật gù, thất giai thú hỏa đã mạnh mẽ huyễn lệ như vậy, không biết các loại dị hỏa khác trên dị hỏa bảng sẽ như thế nào.

        Tiêu Đình cười nhẹ, ngón tay khẽ động, một đốm lửa nhỏ màu xanh lá xuất hiện trên đầu ngón tay, cô búng tay làm cho đốm lửa bay đi vẽ thành một vòng cung màu xanh trên không, vừa vặn tiến vào dược đỉnh.

      Thanh Liên Địa Tâm hỏa vửa nhập lô đỉnh, hỏa diễm bốc lên hừng hực, ngay lập tức gây sự chú ý cho Hàn Nhàn, trong mắt hắn lập tức xẹt qua tia kinh ngạc, không ngờ Tiêu Đình lại sở hữu một loại hỏa diễm cường đại đến vậy.

    Các vết rỉ sét trên dược đỉnh dần bong tróc rơi ra, hiển lộ màu xanh đồng với những hoa văn phức tạp bắt mắt, dược đỉnh phát ra từng tiếng lách cách như đang chuyển mình dần thức tỉnh.

"Hừ, hỏa diễm chỉ là phụ trợ, quan trọng là thiên phú và kỹ năng luyện dược."

     Hàn Nhàn cười nhạt bắt đầu chuyên chú vào bước đầu tiên của quá trình luyện dược. Tiêu Đình nhìn lên bàn đá để dược liệu, có gần bốn mươi loại dược liệu để điều chế Long Lực Đan.

     Mỗi loại có thuộc tính, thời gian luyện chế và nhiệt độ lửa điều chế đều khác nhau, tạo thành một mớ linh tinh rối rắm.

     Mặc dù đã nhớ kỹ dược phương, trong đó đã ghi cụ thể liều lượng tỷ lệ mỗi loại, nhưng cả Tiêu Đình lẫn Hàn Nhàn đều bị cứng tay, không biết phải bắt đầu từ đâu.

      Các trưởng lão bên Luyện Dược Hệ đến đây chủ yếu mang tâm xem náo nhiệt là chính, với cấp bậc hiện tại của Hàn Nhàn, khả năng thất bại là mười mươi. 

       Còn Tiêu Đình mặc dù đã biết cô có dị hỏa, nhưng điều đó không có nghĩa nó sẽ làm cho bản thân trở thành Luyện Dược Sư kiệt xuất.

       Cả hai đều đứng ngây ngốc trước dược đỉnh gần năm phút chưa động thủ, Hàn Nhàn không biết bắt đầu từ đâu, Tiêu Đình thì không biết luyện chế thế nào để vừa ra thành phẩm vừa không bại lộ thủ pháp luyện dược vốn có của mình.

     Sau cùng Hàn Nhàn động thủ trước, Tiêu Đình trầm ngâm chọn bốn gốc dược liệu có đặc tính giống nhau.

      Tay phải giơ lên dùng tinh thần lực bao lấy bốn gốc dược liệu, cách không đem dược liệu như rau cải bỏ hết một lần chuyển vào dược đỉnh, sau đó điều chỉnh dị hỏa, khiến dị hỏa bùng lên, nhiệt độ lúc cao lúc thấp.

     Nhìn qua có vẻ ngông nghênh nhưng gương mặt của Tiêu Đình vô cùng ngưng trọng nghiêm túc, bốn gốc dược liệu đầu tiên luyện chế thành công, bị luyện hóa thành dược dịch, loại bỏ tạp chất và dung hợp thành công.

      Hàn Nhàn tuy tập trung luyện dược cũng không quên quan sát đối thủ của mình, trong nháy mắt trên mặt hiện lên vẻ bất ngờ.

       Tiêu Đình thận trọng bỏ vào lô đỉnh thêm hai gốc dược liệu, sau lại thêm bốn gốc dược liệu. Toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi, Hách trưởng lão nhìn thủ pháp của Tiêu Đình, ánh mắt hơi sáng lên đầy vẻ tán thưởng.

"Ầm!"

       Lô dược của Tiêu Đình bị nổ, khói đen từ bàn đá chỗ Tiêu Đình bốc lên, Tiêu Đình phất tay tạo ra kình phong thổi tan khói bụi, gãi gãi đầu nhìn lô đỉnh, dọn dẹp sạch tro bụi cùng dược liệu cháy đen sót lại trong lô đỉnh.

       Hàn Nhàn không bị tiếng nổ đột ngột của của Tiêu Đình làm cho giật mình, bản lĩnh của luyện dược sư khi luyện dược chính là sự tập trung, không để mình bị ảnh hưởng từ bên ngoài mà phân tâm.

       Hắn khẽ cườ nhếch môi, bỏ thêm hai gốc dược liệu vào lò.

"Ầm!"

       Lô đỉnh của Hàn Nhàn bạo nổ. Hắn chỉ mới luyện chế gốc dược liệu thứ năm đã nổ lô đỉnh, so với Tiêu Đình đang luyện chế gốc dược liệu thứ mười.

       Bước đầu luyện dược cả hai đều thất bại, nhưng Tiêu Đình  ít khó coi hơn.

       Tiêu Đình không có thời gian để ý  Hàn Nhàn, mỗi người được cấp ba phần dược liệu, mỗi phần có gần bốn mươi loại dược liệu. Phần dược liệu đầu tiên vẫn còn hơn ba mươi gốc dược liệu.

        Tiêu Đình tiếp tục dùng những gốc dược liệu còn lại của phần đầu tiên đem luyện chế, cái cô cần là làm quen với thuộc tính của những loại dược liệu này.

"Ầm!"

"Ầm!"

...

      Lô đỉnh của Tiêu Đình liên tục bạo nổ, trên gương mặt của Tiêu Đình không lộ vẻ gì nhưng trên khán đài, mọi người, đặc biệt là Huân Nhi, lo đến mức đứng ngồi không yên.

          So với Tiêu Đình liên tiếp hủy diệt dược liệu, Hàn Nhàn thận trọng hơn lúc đầu, hắn cẩn thận bỏ từng gốc dược liệu vào lò, chỉ chưa đầy hai mươi phút, hắn đã luyện chế và dung hợp thành công hai mươi loại dược liệu.

      Người của Dược Bang thấy vậy, càng thêm hò hét trợ uy.

"Hàn Nhàn quả nhiên có chút căn cơ, còn Tiêu Đình không biết đang làm gì, liên tục bị nổ lô đỉnh!" Hổ Gia lo đến nóng nảy.

"Tỷ ấy không làm mà chưa có sự tính toán, thời gian còn nhiều, mọi người đừng quá lo lắng."

       Tuy nói vậy nhưng trong lòng Huân Nhi cũng đứng ngồi không yên, hai tay siết chặt ống tay áo.

       Tiêu Đình đốt hết phần dược liệu thứ nhất xong tiếp tục luyện chế phần dược liệu thứ hai, lần này cô chọn bốn loại dược liệu có thuộc tính khác nhau cho vào lò.

       Nhìn có vẻ qua loa nhưng thật ra Tiêu Đình đang thử nghiệm luyện chế và dung hợp các loại dược liệu.

     Dưới tốc độ luyện chế dược liệu càng lúc càng nhanh của Hàn Nhàn, các thành viên Dược Bang càng thêm tự tin đắc ý.

       Chỉ có các trưởng lão ngồi lẫn trên khán đài rơi vào trầm tư, âm thầm lắc đầu.

        Luyện dược không phải lấy tốc độ làm chủ, mà là tập trung, cẩn trọng, và độ tinh khiết của dược liệu sau khi luyện chế.

      Hách trưởng lão nhìn Tiêu Đình và Hàn Nhàn, cũng vuốt râu thở dài.

       Hàn Nhàn vì thất bại ban đầu mà muốn tốc chiến tốc thắng, Tiêu Đình mặc dù liên tục bị nổ lô đỉnh, nhưng tâm cảnh bình thản, xem chừng lại cao hơn Hàn Nhàn một bậc.

      Quả không hổ là người được Đại trưởng lão dặn dò cất nhắc.

"Ầm."

        Lại một tiếng nổ vang lên, tất cả học viên theo thói quen đều nhìn sang Tiêu Đình, nhưng không hề bắt gặp cảnh tượng cảnh tượng mà họ muốn gặp, bọn họ ngơ ngác nhìn sang phía Hàn Nhàn.

      Hàn Nhàn bị nổ lô đỉnh.

"Tại sao lại thất bại, rõ ràng ta đã rất cẩn trọng..."

      Sắc mặt Hàn Nhàn tái nhợt, hắn nhìn vào lô đỉnh đang bốc khói tự lẩm bẩm. Hắn đã thành công luyện chế dược liệu, chỉ cần dung hợp lại.

       Dược liệu khó khăn lắm mới tinh chế được bị đốt thành tro, hai lần thất bại ở nơi đông người, khiến cho Hàn Nhàn khó tiếp thu được.

      Tiêu Đình cũng không vì tiếng nổ do bạo lô của Hàn Nhàn làm cho phân tâm, cô chậm rãi bỏ vào lô đỉnh một gốc lại một gốc dược liệu.

      Nhìn thần thái ung dung định thần của Tiêu Đình, Huân Nhi nhẹ nhỏm thở dài một hơi, khóe môi hơi gợi, ánh mắt nhìn Tiêu Đình càng thêm nhu tình, tràn đầy sự tin tưởng.

       Hách trưởng lão và những trưởng lão đang ẩn mình xem trận đấu, trước là kinh ngạc, sau là thưởng thức. Mặc kệ thắng thua thế nào, qua cuộc thi này Tiêu Đình gặt hái và trui rèn được không ít kinh nghiệm, bản lĩnh.

      Hàn Nhàn nhìn Tiêu Đình luyện dược, bàn tay vừa động vào phần dược liệu thứ ba liền thu lại, đây là cơ hội cuối cùng, hắn không thể lổ mãng.

     Hắn nhìn sang Tiêu Đình, ác ý mỉm cười.

"Cứ tiếp tục ra vẻ, ta chống mắt chờ thất bại của ngươi."

     Không biết nguyền rủa của Hàn Nhàn có hiệu lực hay không, phần dược liệu thứ hai đã hoàn toàn luyện chế xong, lúc này đã chuyển thành một đoàn dược dịch màu nâu đỏ, bắt đầu chuyển qua phần tiếp theo trong quá trình luyện đan.

     Dung hợp. Đoàn dược dịch trong lô đỉnh cấp tốc sôi trào, cuồn cuộn xoay tròn trong lô đỉnh, phát ra năng lượng trùng kích mạnh mẽ.

      Thủ ấn của Tiêu Đình run rẩy lợi hại, muốn áp chế cổ năng lượng bạo loạn của dược dịch mang theo các loại thuộc tính khác nhau.

     Ầm một tiếng, nắp lô đỉnh của Tiêu Đình bắn lên không trung, đoàn dược dịch văng tung tóe ra bốn phía, rơi xuống đất.

      Xung quanh khán đài đều không khỏi tiếc hận cho Tiêu Đình.

        Hàn Nhàn âm thầm cười đắc ý, thở ra một hơi, trong lòng tự tin lại vài phần, xem ra lần này không ai luyện chế thành công Long Lực Đan.

      Chỉ cần hắn luyện chế ra bại phẩm tốt hơn đám dược dịch tung tóe dưới đất của Tiêu Đình, là đã nắm chắc phần thắng.

      Tiêu Đình gần như rơi vào thế giới của riêng mình tách, biệt với xung quanh, cô thu dọn sạch những thứ còn sót lại trong lô đỉnh, trải qua nhiều lần bạo lô, cô đã tìm được vài điểm huyền diệu mấu chốt trong đó.

"Ra là vậy."

      Tiêu Đình hơi mỉm cười, búng tay cho một mồi lửa vào lô định, hai tay kết thành hàng loạt thủ ấn, từng gốc dược liệu nối tiếp nhau, cuồn cuồn không ngừng tiến vào lô đỉnh, tốc độ so với lần luyện chế phần dược liệu thứ hai nhanh hơn vài phần.

      Nhìn tốc độ luyện chế điên cuồng của Tiêu Đình, người trên khán đài đều trợn mắt há mồm, đây là muốn phá thuốc hủy lô, được ăn cả ngã về không sao?

      Ngọc thủ Huân Nhi nắm chặt, ướt đẫm mồ hôi, nàng và Hổ Gia, Tiêu Ngọc... căng thẳng nhìn nhau, lại nhìn về khán đài, không dám gây ra bất kỳ tiếng động nào.

       Hàn Nhàn cũng đang luyện chế phần dược liệu cuối cùng, hắn tựa hồ còn nhanh hơn Tiêu Đình, dường như sắp luyện chế thành công.

       Các trưởng lão đang ẩn mình trên khán đài nhìn Hàn Nhàn, bất đắc dĩ lắc đầu.

      Hàn Nhàn thay vì mạo hiểm vượt qua giới hạn của bản thân, luyện chế Long Lực Đan, hắn đã chọn giải pháp an toàn, đó là luyện chế ra bại phẩm.

"Phốc."

     Nắp dược đỉnh của Hàn Nhàn mở ra, một viên đan dược bán thành phẩm từ trong lô đỉnh bay ra, lơ lửng cách lô đỉnh tầm một gang tay.

       Hàn Nhàn nhanh tay thu lấy, nhìn viên dược loang lổ móp méo không theo tỷ lệ, màu sắc bất đồng, gương mặt Hàn Nhàn hơi đỏ lên vì xấu hổ. Bất quá khi nghĩ đến đây là bại phẩm tốt nhất, trong lòng hắn dễ chịu không ít.

      Bước nhanh về phía Hách trưởng lão giao ra thành phẩm, Hách trưởng lão dở khóc dở cười nhìn vật trong tay mình, thứ này cũng gọi là đan dược?

       Hách trưởng lão nắm viên đan dược trong tay, thở dài nhìn Tiêu Đình đan luyện dược đằng xa.

"Chỉ e lần này Tiêu Đình lại thắng ngươi."

"Vậy cũng không nhất định."

     Hàn Nhàn cười lạnh nhìn Tiêu Đình.

"Hắn luyện chế thành công rồi sao?"

     Hổ Gia dốt đặc về khoản luyện dược, thấy Hàn Nhàn luyện chế xong, bắt đầu đứng ngồi không yên.

"Không phải, thường cao giai đan dược khi luyện thành sẽ có dị tượng, ngũ phẩm đan dược cũng sẽ có, nhưng lúc nãy Hàn Nhàn luyện chế, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào. 

      Phản ứng của Hách trưởng lão, cũng không phải là nhìn thấy ngũ giai đan dược được luyện thành."

      Huân Nhi suy nghĩ một chút, lắc đầu nhẹ giọng nói.

"Nhưng ít ra Hàn Nhàn cũng có được thành phẩm giao ra, nếu Tiêu Đình tay trắng như hai lần luyện chế đầu, e là..."

     Tiêu Ngọc không suy nghĩ buột miệng nói nhỏ, nói xong mới ý thức mình miệng quạ, vội phun ra không dám hé răng.

      Những ồn ào trên khán đài Tiêu Đình đều không nghe thấy, cô lúc này đều dồn hết tinh lực cho việc luyện dược, thân hình cao gầy đứng thẳng tắp, tay kết thủ ấn, mồ hôi tuôn ra như tắm.

     Mồi lửa xanh lá trong lò hừng hực cháy, luyện hóa đoàn dược dịch màu nâu đỏ đang điên cuồng xoay tròn phía trên, bên trong đoàn dược dịch đang ẩn chưa một loại lực lượng khổng lồ.

     Tinh thần lực của Tiêu Đình chia ra làm hai luồng, một để khống hỏa, giữ cho hỏa diễm ổn định. Một luồng bao lấy đoàn dược dịch, đem nó áp súc lại.

       Cô đang tiến vào quá trình dung hợp, ngưng đan.

     Cảm nhận áp lực tứ phía bao quanh mình, đoàn dược dịch dao động kịch liệt, mỗi đợt dao động lại bạo xuất ra gợn sóng năng lượng mạnh mẽ va chạm với lô đỉnh.

"Đang... đang..."

      Dược đỉnh trên bàn đá run lên sau mỗi lần va chạm, phát ra từng tiếng vang thanh thúy trầm đục.

      Thân hình Tiêu Đình thoáng run rẩy, giẫm mạnh một chân xuống đất, cô tiến lên dùng một tay phủ lên nắp lô đỉnh, kình lực tràn ra bao quanh lô đỉnh, như muốn bóp lấy lô đỉnh.

      Áp lực động lên đoàn dược dịch tăng lên, có thể thấy đoàn dược dịch dần áp súc lại nhỏ như quả trứng gà, nhưng không vì vậy mà nó ngừng phản kháng.

       Sắc mặt Tiêu Đình ngày càng tái nhợt, dược dịch phản kháng điên cuồng, không chịu tiến vào bước cuối cùng- ngưng đan.

Nếu kéo dài, e là Tiêu Đình phải thất bại.

        Trong lúc đang giằng co với đoàn dược dịch, Tiêu Đình nãy ra ý tưởng táo bạo. Một tay còn áp trên lô đỉnh, cô dùng tay còn lại vỗ lên lô đỉnh, nhất thời nắp lô đỉnh văng ra.

       Cô chậm rãi nâng tay lên, đoàn dược dịch cũng theo đó lộ ra ngoài. Khi nhìn thấy đoàn dược dịch màu nâu đỏ đang cấp tốc xoay tròn trên miệng lô đỉnh, toàn trường ồ lên vì kinh ngạc. 

        Nên biết quá trình luyện dược cần sự tập trung tuyệt đối, nên các Luyện Dược Sư mỗi khi luyện dược đều tìm nơi yên tĩnh hoặc phòng chuyên biệt để tránh bị quấy rầy, nên quá trình luyện dược hiếm khi để lộ cho người khác thấy.

       Tiêu Đình nghiến răng dùng hai tay bao lấy đoàn dược dịch, kình lực tuôn ra mãnh liệt đè ép lấy đoàn dược dịch.

"Ngưng cho ta!"

      Một phần tinh thần lực vẫn giữ ổn định ngọn lực bên dưới, hừng hực thiêu đốt đoàn dược dịch đang dần lộ ra sơ hình.

        Tuy chỉ mới sơ hình, nhưng viên đan dược này từ màu sắc đến hình dạng đều hơn xa của Hàn Nhàn, đã có được phần nào dược hiệu theo yêu cầu của Long Lực Đan.

         Tiêu Đình tinh thần vẫn luôn căng chặt, mồ hồi tuôn ra như tắm, lúc này đã thở hồng hộc bằng miệng.

       Hách trưởng lão nhìn bộ dạng liều chết của Tiêu Đình, mỉm cười gật đầu, lại nhìn sang vẻ mặt tái nhợt đầy lo lắng của Hàn Nhàn.

      Xem ra hắn cũng ý thức được, bằng vào viên dược bán thành phẩm của Tiêu Đình, đã hơn xa hắn.

      Tuy bộ dạng chật vật nhưng đôi mắt của Tiêu Đình vẫn thanh tỉnh, hoàn toàn không bị nhân tố bên ngoài làm ảnh hưởng. Bên trên ngọn lửa đang cháy hừng hực, là một viên đan dược màu nâu đỏ như ẩn như hiện.

     Từ bên trong viên đan dược đột nhiên bạo dũng ra một vòng gợn sóng năng lượng hồng sắc, hung hăng tản ra bốn phía, bao gồm cả việc đánh vào người Tiêu Đình.

     Vòng tròn năng lượng như gợn sóng trên mặt hồ khi ném viên đá xuống, liên miên không dứt, tuy mạnh nhưng không làm tổn hại được Tiêu Đình.

"Ầm!"

      Vòng năng lượng khuếch tán càng lúc càng mạnh, một tiếng nổ trầm thấp vang lên, viên đan dược xoay vòng tung lên trời. Khói bụi mù mịt. Cả quảng trường thở dài tiếc hận.

       Nhìn Tiêu Đình bị nổ lò, sắc mặt Hàn Nhàn dần hòa hoãn lại, khóe miệng tràn ra tiếu ý.

"Khụ."

      Tiếng ho khan kéo mọi người về lại thực tại. Tiêu Đình chật vật từ trong làn khói đi về phía Hách trưởng lão đang đứng. Trên mặt dính tro bụi, y bào nhiều chỗ rách nát và cháy xém, có nơi còn đang chảy ra máu tươi.

     Hàn Nhàn tiến lên một bước, tỏ vẻ an ủi bao dung, muốn vỗ vai khuyên nhủ Tiêu Đình.

"Tiêu Đình, luyện dược thất bại là việc bình thường, ngươi không nên quá để tâm..."

      Tiêu Đình mặc kệ bộ dạng mèo khóc chuột, vui khi người khác gặp họa của Hàn Nhàn, lách người né tránh hắn.

       Bị làm lơ xem thường, sắc mặt Hàn Nhàn trầm xuống, hắn sửa sang vuốt phẳng y phục của mình tự nhủ.

"Bọn thất bại tính tình đều như vậy."

       Tại thời điểm Tiêu Đình đứng trước mặt Hách trưởng lão, ông còn đang suy nghĩ không biết phải làm thế nào để an ủi, nha đầu tuy thất bại trong cuộc thi nhưng tiềm lực và tài năng vượt trội này.

"Hách trưởng lão, may mắn không làm nhục mệnh."

       Tiêu Đình vươn tay ra, trên lòng bàn tay là viên đan dược mượt mà màu nâu đỏ.

     Hàn Nhàn đi tới lấy vẻ mặt khó tin nhìn viên đan dược, tức giận quát.

"Không thể nào, Hách trưởng lão, nhất định có vấn đề, nhất định là ả nhân lúc khói bụi dâng cao lấy ra viên đan dược mang theo sẵn!"

        Lời rống giận này vừa nói ra, không chỉ trên khán đài ngao ngán, ngay cả Hách trưởng lão vốn trầm tĩnh cũng hiện lên nét tức giận.

         Đề thi là do lão đích thân tự chuẩn bị, đến lúc cuộc thi diễn ra mới biết là luyện chế đan dược gì, Hàn Nhàn nói vậy khác nào nói Hách tưởng lão...

"Hàn Nhàn, ngươi chú ý lời nói của mình, thị phi đúng sai ở đây không tới phiên ngươi phán xét."

      Bị Hách trưởng lão khiển trách, Hàn Nhàn mới hồi phục tinh thần, vội cúi đầu tạ lỗi, hắn biết rõ trong nội viện, Hách trưởng lão có bao nhiêu quyền thế.

"Hách trưởng lão, mời kiểm tra, để tránh người khác bất phục." Tiêu Đình hướng Hách trưởng lão đưa tay ra cười nói.

       Hách trưởng lão cẩn thận cầm viên đan dược lên, ánh mắt nghiêm khắc bị sự nóng cháy hòa tan, hiện lên vẻ tán thưởng. Đây là ngũ phẩm đan dược!

      Trên quảng trường có vài thân ảnh thoáng dịch chuyển, vài thân ảnh già nua đáp xuống đứng vây quanh Hách trưởng lão, dùng ánh mắt kinh dị nhìn viên đan dược.

"Đám lão đầu các ngươi... nhìn đi, là Long Lực Đan vừa ra lò, còn mang theo độ ấm."

      Hách trưởng lão nhìn những lão đầu vây quanh mình, nhướng mắt đưa viên Long Lực Đan cho một người đứng gần mình.

      Một lão nhân trên ngực đeo huy hiệu Luyện Dược Sư cầm viên đan dược trên tay ước lượng, sau đó đưa lên mũi ngửi.

"Không giả được, Long Lực Đan do Hỏa lão đầu luyện chế tỷ lệ, mùi vị đều giống như viên Long Lực Đan này."

"Không nghĩ tới nha đầu này vào nội viện chưa tới nửa tháng mà đã luyện chế ra được ngũ phẩm đan dược, loại đan dược này ở Luyện Dược Hệ, chỉ số ít người có thể luyện ra được."

       Một trưởng lão khác vuốt râu cười tán thưởng, mọi người rì rầm bàn luận một chút sau đó tản đi, có người trước khi đi còn vỗ vai Tiêu Đình.

"Nha đầu, sau này ta luyện chế đan dược, còn phải nhờ ngươi hỗ trợ một ít."

"Chỉ cần trưởng lão có đủ dược liệu, tiểu nữ nhất định sẽ dốc hết khả năng."

      Tiêu Đình ôm quyền không kiêu ngạo không siểm nịnh, ôn tồn trả lời. Nhìn những trưởng lão này vui vẻ rời đi, Tiêu Đình nhẹ nhàng thở ra, hướng Hách trưởng lão nói.

"Hách trưởng lão nếu cần luyện dược, trong khả năng của mình tiểu nữ sẽ không chối từ."

"Ha ha, vậy ta cảm tạ trước."

      Nghe Tiêu Đình nói vậy, ý cười trên mặt Hách trưởng lão càng đậm.

"Hàn Nhàn, qua hội thẩm đánh giá của các trưởng lão, ngươi còn dị nghị gì không?"

      Lúc này trên mặt Hàn Nhàn không còn chút huyết sắc, hắn chần chừ một lúc mới cắn răng nói.

"Không có."

      Hách trưởng lão gật đầu, hướng quảng trường thông báo.

"Tỷ thí kết thúc, ta tuyên bố lần tỷ thí đan dược này Tiêu Đình thắng."

"A!"

      Nhóm người Bàn Môn đồng loạt đứng lên reo hò, cả quảng trường ầm ầm vang dội tiếng vỗ tay.

"Đặt cược của ngươi và Tiêu Đình cũng nên thực hiện, trong vòng ba ngày phải giao ra gian hàng giao dịch cao cấp cho Bàn Môn, những trò âm thầm gây rắc rối cho Bàn Môn cũng nên thu lại." Hách trưởng lão nghiêm nghị nói.

"Vâng."

      Hàn Nhàn lúc này dù bị cắt một tảng thịt béo bỡ trên người xuống vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt, lúc đi qua Tiêu Đình, lạnh giọng nói.

"Ta vẫn chưa tính xong với ngươi đâu."

       Tiêu Đình nhìn Hàn Nhàn và nhóm người Dược Bang tức giận đùng đùng rời đi, ánh mắt chậm rãi lạnh xuống.

"Các ngươi ta mời ta làm giám khảo, thì ta sẽ đam bảo hắn phải hoàn thành đặt cược với các ngươi. Viên đan dược này là thành quả của ngươi, cứ giữ lấy."

       Hách trưởng lão cười cười, đưa viên Long Lực Đan cho Tiêu Đình. Trước đó ánh mắt nóng cháy của Hách trưởng lão nhìn viên Long Lực Đan, Tiêu Đình là thấy được.

"Đa tạ Hách trưởng lão, qua cuộc thi này chỗ tốt tiểu nữ đạt được không ít, đã quá đủ rồi. Long Lực Đan này là do Hách trưởng lão phí nhiều tâm tư cấp dược liệu cho bọn ta thi thố, giá trị hơn xa viên đan dược này, nên người cứ giữ lấy."

       Hách trưởng lão nghe xong thoáng kinh ngạc nhìn Tiêu Đình, không hĩ tới cô sẽ nói vậy, sau cùng lão vẫn luyến tiếc nhét Long Lực Đan vào tay Tiêu Đình, tiếc rẻ nói.

"Những lão đầu kia đều thèm thuồng Long Lực Đan, nếu bây giờ ta lấy, sẽ bị bọn họ cười nhạo."

       Tiêu Đình hiểu ý thu Long Lực Đan vào giới chỉ.

"Chỉ cần có đủ dược liệu, tiểu nữ luyện chế được sẽ đưa cho người trước tiên."

"Ha ha... có tâm là tốt rồi, ta ham thích mảng dược liệu nên những năm qua sưu tầm không ít, hơn nữa ta chưởng quản kho dược liệu, khụ... nên ngươi nếu cần gì cứ đến tìm ta."

       Hách trưởng lão cười ranh mãnh nói nhỏ, bộ dạng giống như ám chỉ: ngươi hiểu ý ta chứ?

        Tiêu Đình trước trố mắt kinh ngạc, sau vui vẻ liên tục gật đầu.

"Còn nữa, Bàn Môn các ngươi bắt đầu việc buôn dược, dựa theo quy củ, mỗi tháng phải giao nội hai phần mười lợi nhuận cho nội viện."

        Tức là lợi nhuận một ngàn hỏa năng phải giao nộp hai trăm hỏa năng. Tiêu Đình nghe xong trợn mắt, trong lòng đau như bị lóc thịt, rầu rĩ nhìn Hách trưởng lão.

"Ngươi đừng nhìn ta, đây là quy định có văn bản cụ thể. Việc buôn bán đan dược ở nội viện trước nay đều theo đó mà làm.

       Ài, thôi được rồi, sau này Bàn Môn các ngươi cứ giao một phần mười là được, bất quá đừng để bọn Dược Bang biết."

       Hách trưởng lão một lời liền giảm thuế, Tiêu Đình cũng không vì vậy mà vui vẻ.

"Như vậy người làm sao báo cáo với cao tầng nội viện."

"Dược liệu, đan dược ở nội viện đều do ta chưởng quản, hơn nữa Đại trưởng lão đã muốn chúng ta chiếu cố ngươi, xem như không phạm quy."

      Thở phào một hơi, giảm được một nửa thuế suất, Tiêu Đình mừng còn không kịp.

"Đa tạ Hách trưởng lão, ngày sau tiểu nữ luyện chế đan dược, sẽ dâng cho người trước."

"Được, hôm nay luyện đan chỉ sợ ngươi đã tới cực hạn, cũng nên sớm về nghỉ đi."

       Hách trưởng lão vuốt râu cười nói, xong lão dẫn đầu đoàn người rời khỏi quảng trường.

       Tiêu Đình vẫy tay với Huân Nhi đang gấp gáp muốn từ khán đài đi xuống quảng trường, trước ánh mắt hâm mộ của mọi người, cùng dắt tay nhau về.

................................................

"Vết thương trên người tỷ..."

      Trên đường về, Huân Nhi đau lòng nhìn bộ dạng chật vật đầy mệt mỏi của Tiêu Đình, quần áo rách bươm đầy khói bụi, vài nơi còn rướm máu.

"Không sao, chỉ bị ngoài da, về phòng tắm gội  bôi thuốc trị thương là hết. Nếu muội muốn giúp tỷ bôi thuốc, tỷ cũng không ngại."

"Cái tốt không học, chỉ học tính xấu."

      Huân Nhi trừng mắt nhìn Tiêu Đình, cái miệng nhỏ tuy trách móc nhưng ngọc thủ lại cẩn thận dùng khăn tay giúp Tiêu Đình lau bụi bẩn trên mặt.

       Tiêu Đình cao hơn nàng nửa cái đầu, lúc này phải vừa đi vừa khom người hưởng thụ sự ân cần của giai nhân.

       Còn đám người Bàn môn đi phía sau, bao gồm Tiêu Ngọc, Lầm Minh Tuệ, Hổ Gia... sau khi được hưởng niềm vui chiến thắng, còn được ăn no cẩu ương, ăn không hết còn gói đem về.

      Tiêu Đình về phòng tắm gội thay y phục, bôi dược lên vết thương,  mở cửa phòng định ra ngoài đã thấy Huân Nhi đứng trước cửa đợi mình từ lúc nào.

"Sao muội không vào?" Tiêu Đình biết nàng da mặt mỏng, bắt đầu trêu ghẹo.

"Nghe tỷ nói phải về phòng tắm gội thay y phục nên... muội đứng đợi ở bên ngoài. Muội... có mang thuốc trị thương cho tỷ."

      Huân Nhi lấn cấn lấy ra bình dược nhét vào tay Tiêu Đình, bộ dạng muốn bỏ chạy.

"Ân, vừa hay có vài chỗ tỷ không với tới được, muội giúp tỷ xem vết thương vậy."

      Tiêu Đình cười tà nắm lấy ngọc thủ nàng, hai người lôi lôi kéo kéo, rốt cuộc vẫn bị ma trảo của Tiêu Đình mang vào phòng.

"Bộ dạng của muội là đang sợ tỷ ức hiếp muội sao, dược tỷ đã thoa xong, vết thương đều hảo, muội yên tâm."

      Không nỡ dọa Huân Nhi sợ, Tiêu Đình vuốt tóc nàng trấn an. Huân Nhi tròn mắt nhìn Tiêu Đình, bộ dạng muốn nói lại thôi.

"Vừa rồi tỷ đã bàn với Hách trưởng lão, sau này chúng ta chỉ cần nộp lên một phần mười lợi nhuận lên nội viện, ưu đãi khác xa bọn Dược Bang phải nộp lên hai phần mười."

       Tiêu Đình vui vẻ huyên thuyên kể cho Huân Nhi nghe, không  biết có một đôi mắt nhu tình vẫn luôn nhìn mình.

     Huân Nhi tiến lên một bước ôm lấy Tiêu Đình, cọ mặt vào vai cô, đến phiên Tiêu Đình bị dọa cho hoảng sợ, từ trước đến nay đây là lần đầu nàng chủ động ôm cô nha.

    Tiêu Đình vội ôm lấy nàng, hết vuốt lưng lại vuốt tóc cưng nựng an ủi.

"Có phải Bàn Môn xảy ra chuyện gì không, hay là có kẻ nào khi dễ muội?!"

--------------------------------------

9.783.

Ha hả, mọi người đọc truyện vui vẻ nhé, moah moahh các tình yêu của mình, mình cắt ngay khúc cúp điện tối hù rồi. =))