Cuồng Ngạo Thương Khung [Đồng Nhân Đấu Phá]

Chương 34




     Hắc Báo theo bản năng rống lên một tiếng đầy uy lực, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Tuyết Ma Thiên Viên, Tuyết Ma Thiên Viên bị uy áp của yêu thú cường đại chấn nhiếp, một cảm giác sợ hãi bất an từ sâu trong xương tủy khiến nó vội vàng tháo lui vào trong hẻm núi.

      Hắc Báo toàn thân thuần đen, duy chỉ có trên trán xuất hiện ba vệt hoa văn dài màu đỏ rực như lửa, thân hình thon dài rắn chắc, thân cao mười mét lúc đứng lên vừa vặn đối xứng với Tuyết Ma Thiên Viên.

       Trên lưng còn có hai đôi cánh bằng lông vũ đen bóng, hai cánh giương cao, khí thế lẫm nhiên chấn nhiếp mười phương.

     Trên trời mây đen từ đâu kéo tới vần vũ, một đạo sấm chớp lướt ngang bầu trời như muốn xé rách thương khung, chính tiếng sét đinh tai nhức óc này vô tình làm Tiêu Đình thanh tỉnh lại.

     Cô bàng hoàng nhìn lại thân hình của mình lúc này, từ một người đứng bằng hai chân, nay chuyển thành bốn chân, Tiêu Đình thử vài lần cử động hai chi trước và hai chị sau, xoay tới xoay lui vẫn chưa thể thích ứng được với hình hài yêu thú.

"Không ngờ bản thể của mình lại là Báo yêu."

      Hai cánh lúc đầu xòe ra đầy khí thế, hiện tại vô cùng vướng víu, chưa quen với việc di chuyển bằng bốn chi, nay lại phải học cách điều khiển hai cánh. Đầu Tiêu Đình hết quay sang trái lại quay sang phải, muốn xếp cánh lại, được bên này thì bên còn lại cứ vươn ra.

"Mất mặt, quá mất mặt."

      Tiêu Đình tực giận lẩm bẩm, lại ngẩn người ra, cô vẫn nói được tiếng người nha.

       Loay hoay một lúc mới xếp gọn cánh lại, Tiêu Đình bắt đầu thử di chuyển trong hình hài này, phải bò bằng bốn chi. Cô không hề biết có hai đạo ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình.

       Khi Tiêu Đình biến thân, Tiểu Thải cũng bị chấn nhiếp sợ hãi phải lùi về sau, nhưng sau đó uy áp rút đi, lộ ra dáng vẻ một cư Báo to xác vụng về, mặc dù trên người cô tản ra yêu khí cường hãn, những vẫn là khí tức quen thuộc đối với Tiểu Thải.

      Tiểu Thải say mê thích thú nhìn Tiêu Đình, xà đồng màu tím không rời mắt khỏi cô, thường ngày nàng luôn quấn quít lấy Tiêu Đình, nay lại thấy bản thể cường đại mạnh mẽ của cô, Tiểu Thải lại càng yêu thích.

      Đôi mắt thứ hai chính là của Tuyết Ma Thiên Viên, ban đầu nó chính là sợ hãi khí thế của Tiêu Đình, nay nhìn bộ dạng cô chật vật ngốc nghếch, nó bắt đầu bạo gan chậm rãi tiếp cận cô.

       Tuyết Ma Thiên Viên  đột nhiên nhảy lên trảo thủ vươn ra đánh úp xuống đầu Tiêu Đình, Tiêu Đình có phản ứng lập tức lui về sau, hành vi đánh lén bị phát hiện, Tuyết Ma Thiên Viên liên tục đánh vào người Tiêu Đình.

      Do chưa quen cơ thể mới, Tiêu Đình liên tục lùi về sau tránh né, mãi một lúc mới học được cách bật ra móng vuốt, cô ngay lập tức lao vào Tuyết Ma Thiên Viên, móng vuốt bén nhọn xuyên qua lớp lông dày cứng của Tuyết Ma Thiên Viên, cào vào bụng nó một vệt dài tróc da rách thịt.

     Tuyết Ma Thiên Viên ăn đau càng trở nên cuống bạo, nó ôm lấy cổ Tiêu Đình vật xuống đất, hai tay liên tục đấm vào người Tiêu Đình. Không cách nào ngay lập tức ngồi dậy, đầu mặt liên tục bị bị đánh. 

      Tiêu Đình lấy hai chi trước chống đỡ, há miệng cắn mạnh vào cánh tay Tuyết Ma Thiên Viên, răng nanh bén nhọn cắm sâu vào da thịt Tuyết Ma Thiên Viên, Tiêu Đình dùng sức lắc mạnh đầu, muốn xé toạc một mảng thịt trên người  Tuyết Ma Thiên Viên.  

       Ngay lúc này quang mang thất thải đại thịnh, vầng sáng bảy màu lóe lên đã tới gần Tiêu Đình, Thất Thải Thôn Thiên Mãng uốn lượn thân mình, cái đuôi to lớn hung hăng quật vào người Tuyết Ma Thiên Viên.

       Đánh Tuyết Ma Thiên Viên văng ra ngoài. Bị trúng đòn này Tuyết Ma Thiên Viên bị thương không nhẹ, mũi miệng đều chảy máu.

      Tiêu Đình lồm cồm bò dậy vận động bốn chi lao về phía Tuyết Ma Thiên Viên, lúc này nó vừa vịn vào vách núi loạng choạng đứng dậy. 

      Bốn chi của Tiêu Đình đạp đất lao lên không, tạo thành một vòng cung hoàn mỹ, chi trước  vươn ra lấy hết sức bình sinh tát chụp vào đầu Tuyết Ma Thiên Viên.

      Tuyết Ma Thiên Viên bị trúng đòn này không chỉ bị đánh ngã lăn dưới đất, mà còn bị cào rách da chảy máu, năm dấu cào sâm hoắm kéo dài từ cổ xuống ngực Tuyết Ma Thiên Viên , nó giãy giụa vài lần muốn đứng dậy nhưng không được, dần ngất đi.

      Tiêu Đình nhẹ nhàng đáp xuống đất, hạ thấp trọng tâm xuống cảnh giác nhìn Tuyết Ma Thiên Viên, chắc chắn nó đã thụ thương bất tỉnh mới dần thả lỏng thân mình. Cô đưa tay lên bắt ấn, định tạm thời tạo kết giới nhốt nó lại tránh  nó đột ngột tỉnh dậy gây rối.

        Mới phát hiện bàn tay thường ngày khớp xương rõ ràng, thon dài của mình nay đã thành chân báo to mập đầy thịt.

"Mẫu thân của ta a!"

       Những gì đang diễn ra nếu để người khác thấy được, sợ là cả đời Tiêu Đình không dám nhìn mặt ai, may mắn cô đã giăng một tầng kết giới phòng hộ trong phạm vi mười dặm.

------------------------------------

      Bất quá những gì đang diễn ra không thoát khỏi thiên kính.

"Ha ha, nàng xem, Đình nhi đang gọi nàng."

       Yêu Đế Lâm Minh Nguyệt bất kể hình tượng, vừa ăn hoa quả vừa chỉ tay vào thiên kính cười to. Lam Thiên Tuyết mặt mày xám xịt, tức giận nhéo vào eo Lâm Minh Nguyệt.

      "..." Tiếng cười chấm dứt.

"Bộ dạng này rất giống khi Đình nhi được năm tuổi, lần đầu biến trở về lại yêu thể, cũng lóng ngóng vụng về. Lúc này Đình Nhi hẳn rất lo lắng  lắng hoang mang khi ở trong bản thể này."

       Lam Thiên Tuyết đưa tay sờ lên thiên kính vuốt ve hình ảnh trên đó, như muốn chạm tay vào hắc báo bên kia vị diện, giọng nói nàng như thấp mỏng như cánh ve, chất chứa từ ái và hoài niệm.

        Lâm Minh Nguyệt biết sai sờ mũi, vuốt lưng Lam Thiên Tuyết an ủi nàng, im lặng nhìn vào thiên kính. Thật ra Lâm Minh Nguyệt không phải không lo lắng cho Tiêu Đình hay yêu thương Tiêu Đình ít hơn Lam Thiên Tuyết, chỉ là cách thể hiện khác với nàng.

---------------------------------

"Tiểu Hỏa."

"Tiểu Hỏa."

      Cự Báo cao to hung mãnh, yêu khí cường hãn khủng bố nhưng lại phát ra tiếng nói thanh thúy của một nữ nhân trẻ tuổi, quá tương phản một trời một vực. 

       Tiêu Đình tìm mãi mới thấy Tiểu Hỏa đang nấp trên ngọn cây, lấy đôi mắt đen tròn nghi hoặc nhìn cô. 

      Khó trách Tiểu Hỏa, thân thể đột nhiên biến đổi, giọng nói khí tức vẫn như cũ nhưng thân hình đột nhiên biến thành cự báo, Tiêu Hỏa nhất thời ăn không tiêu cũng dễ hiểu.

"Tiểu Hỏa, là mama, mama là Yêu, con cũng là Yêu, chúng ta không có khác biệt."

     Tiêu Hỏa rón rén tới trước mặt Tiêu Đình, thân thể dừng lại trên không cách cô tầm nửa mét. Tiêu Đình vươn ra chi trước muốn sờ lấy Tiểu Hỏa, Tiểu Hỏa bị hành động này dọa cho nhắm mắt lại, thân thể nhè nhẹ run rẩy.

       Tiêu Đình thoáng buồn cười dùng phần thịt đệm mum múp dưới lòng bàn chân chạm vào bộ lông của Tiểu Hỏa, vuốt vuốt một chút, vừa trần an vừa thể hiện tình cảm.

"Tiểu Hỏa ngốc, là mama đây mà."

"Nha."

        Tiểu Hỏa bẽn lẽn nhích lại gần một chút, chi trước nhỏ xíu vươn ra sờ vào bộ lông của Tiêu Đình, không cứng như nó nghĩ, rất nhẹ và mềm.

         Tiểu Hỏa hơi buông lỏng tinh thần, vươn ra bốn chi bám lên cổ Tiêu Đình cọ cọ, vẫn có mùi của mama, vẻ mặt Tiểu Hỏa khá là thỏa mãn, hài lòng.

       Tiêu Đình cho Tiểu Hỏa tạm thời thu nhốt Tuyết Ma Thiên Viên vào không gian, sau đi tới chỗ Tiểu Thải. Tiểu Thải thấy Tiêu Đình đi về phía mình, trong xà đồng màu tím hiện lên sự vui vẻ, cái đuôi to lớn vung vẫy tỏ rõ sự vui mừng.

       Tiểu Thải ngẩng cao đầu đưa mặt tới gần Tiêu Đình, cái lưỡi chẻ phun ra nuốt vào vẫy vẫy lên mặt cô.

"Không cần... Tiểu Thải."

      Lời nói của Tiêu Đình như vô nghĩa, yêu thú cường đại như Tiêu Đình lại không khiến Tiểu Thải chán ghét, Tiểu Thải gác đầu lên tấm lưng dài rộng cùa Tiêu Đình, liên tục cọ vào.

        Tiểu Thải hình như đã quên thân thể mình lúc này cũng là cự xà, cảm thấy vẫn chưa đủ, Tiểu Thải bắt đầu dùng thân thể to lớn của mình, quấn lấy Tiêu Đình.

"Ngao, bỏ ta ra!!!"

       Tiếng hét thảm của Tiêu Đình vang vọng khắp chu vi mười dặm. Dưới ánh trăng mập mờ,  hai cự thú đang nô đùa, "quấn" lấy nhau theo đúng nghĩa đen.

------------------------------------------

        Khó khăn lắm mới làm  Tiểu Thải buông mình ra, Tiểu Thải sau khi thu nhỏ thân mình  liên tục chi chi làm nũng, Tiêu Đình phải đưa ra lọ Tử Tình Nguyên, nàng ăn xong mới an phận chỉ đi theo không làm phiền.

       Không biết làm sao để trở lại hình người Tiêu Đình lấy ra đá truyền tin muốn hỏi ý Lam Thiên Tuyết mới phát hiện trữ vật trên ngón tay không biết làm bằng chất liệu gì, lại có thuộc tính dãn nở theo sự bành trướng của cơ thể, cả sợi dây trên cổ có miếng ngọc đỏ đeo từ nhỏ cũng vậy.

     Tất cả đều là thứ Lam Thiên Tuyết tặng cô lúc nhỏ, nếu nói là trùng hợp đến con nít cũng không tin.

        Sau khi hội ý với Lam Thiên Tuyết, cách tốt nhất là thả lỏng toàn thân, tập trung tinh thần, minh tưởng hình dáng nhân tộc của mình, có thể biến hóa trở lại.

      Tiêu Đình ngồi minh tưởng chốc lát mở mắt ra, lại ngồi minh tưởng, đến lần thứ tư mới trở lại hình thái nhân tộc, Tiểu Thải chờ có thế, cơ thể nhỏ uốn éo thuấn di tới quấn lấy cánh tay Tiêu Đình, lúc này mới chịu nhắm mắt đi ngủ.

        Tiêu Đình cười khổ lấy một bộ y phục khác vận vào, gấp rút đi vào hẻm núi, tránh đêm dài lắm mộng.

      Bên trong hẻm núi có một hang động khổng lồ, trong hang rải rác xương các loài yêu thú và lông trắng rơi rụng, đi đến cuối hang động vẫn không phát hiện gì.

       Đảo mắt nhìn vào một góc khác trong hang, có một ụ cao nhô lên được đắp bằng đất, bên trên trải các loại lông vũ lá cây, còn có vố số lông trắng của Tuyết Ma Thiên Viên, hẳn là nơi ngủ của nó, thần thức của Tiêu Đình chìm vào ụ đất, khóe miệng bất giác cong lên.

        Một trận kình phong quét sạch tất cả lông mao lá cây, Tiêu Đình vung chưởng đánh vào ụ đất, một tiếng nổ mạnh vang lên, một cửa động đen ngòm lộ ra. Tiêu Đình phóng ra mười qua cầu lửa tản ra bốn phía, cẩn thận đi vào.

        Bên dưới là một hang ngầm vô cùng rộng lớn, hang động quanh co khúc khuỷu nhưng Tiêu Đình cảm giác được càng lúc cô càng đi sâu xuống lòng đất. Đi hơn nửa giờ, Tiêu Đình thấy được phía xa xuất hiện một điểm sáng vàng nhạt.

        Một mảng thế giới dưới lòng đất mở ra, tất cả đều bị hàng ngàn thạch nhũ che phủ tít tắp không thấy được điểm cuối. Thạch nhũ vàng nhạt, thạch nhũ trắng sữa, thạch nhũ đưới nền, thạch nhũ treo ngược trên vách đá... tất cả đều phát ra ánh sáng.

        Phải qua bao nhiêu năm tháng mới hình thành những thạch nhũ này? Tất cả đều là kiệt tác của thiên nhiên.

      Cẩn thận luồn lách qua các khối thạch nhũ, càng đi vào trong Tiêu Đình không nhịn được há hốc miệng thầm than trong lòng.

      Trên đỉnh vách động, một đầu thạch nhũ gốc ăn sâu vào đỉnh hang động, thạch nhũ vàng nhạt dài gần trăm mét, đầu nhọn đâm thẳng xuống dưới. quang mang màu trắng nhạt tản ra xung quanh. 

       Không khác gì một bậc vương giả đang nhận sự triều bái giữa hàng ngàn gốc thạch nhũ khác.

      Dưới đất có một tảng đá màu xanh, một nửa phiến đá chôn lấp trong đất, trên bề mặt tảng đá có một vết lõm, vừa vặn nằm ở nơi giọt nước cuả thạch nhũ khổng lồ này nhỏ xuống.

       Trong vết lõm hình tròn này chứa một lượng dịch nhũ màu trắng sữa nhiều cỡ hai lóng tay. Lúc này khu vực gần đầu nhọn của thạch nhũ đột nhiên phát ra quang mang cường thịnh, một giọt dịch nhũ bỗng nhiên được ngưng tụ thành nơi đầu nhọn.

        Giọt dịch nhũ màu trắng sữa từ thạch nhũ khổng lồ nhỏ xuống, giọt thạch nhũ gọn gàng chìm xuống hòa tan cùng dịch nhũ trên tảng đá, không hề có bất kỳ một phân một tấc nào văng ra ngoài.

           Phía trên đám dịch nhũ này ngưng tụ một đám sương sương, tầng sương trắng này lãng đãng ở trên, không hề tan đi. Tiêu Đình hít vào một phần nhỏ đám sương này, nhất thơi xương cốt đều khoan khoái tê dại.

      Tiêu Đình gõ vào tảng đá chứa dịch nhũ, cảm thấy nó vô cùng cứng chắc, phải qua bao nhiêu năm tháng mới tạo thành vết lõm này, mỗi năm thạch nhũ chỉ ngưng tụ ra được một giọi dịch nhũ, nhìn dịch nhũ sóng sánh trong tảng đá, phải qua bao nhiêu năm mới được số lượng như hôm nay.

      Đứng trước nơi chứa đựng trầm tích của năm tháng, trong lòng Tiêu Đình không khỏi thổn thức.

        Nhưng đây vẫn chưa phải là thứ tốt nhất, Tiêu Đình ngước nhìn gốc của thạch nhũ, chẫm rãi bay lên. Gốc thạch nhũ to đến hai người ôm không xuể, thân thạch nhũ xám xịt nhìn vào không thấy có điều đặc biệt gì.

     Trên bề mặt của gốc thạch nhũ, có những vết lõm hình tròn, gồ ghề như bề mặt của mặt trăng. Lấy ra chủy thủ màu xanh ngọc dài khoảng gang tay được tạo tác bằng ngọc quý thượng phẩm, Tiêu Đình dùng mũi chủy thủ ấn vào một vết lõm, khoét dọc theo hình tròn của vết lõm.

      Mũi dao đi hết vòng tròn, miếng thạch nhũ đó rớt ra, Tiêu Đình vội vàng bắt lấy cất vào ngực áo. Quang mang cường thịnh từ vết cắt hình tròn vừa cắt bắn ra, Tiêu Đình không thích ứng được phải nhắm mắt lại.

      Từ lỗ hổng vừa cắt ra, có thể thấy đoàn chất lỏng sóng sánh màu phỉ thúy đang trôi nổi bên trong. Chúng dường như có linh tính, mặc dù có lỗ hổng nhưng đoàn dịch nhũ này không hề thoát ra giọt nào.

       Đây mới chân chính là Địa Tâm Thối Thể Nhũ, về phần dịch nhũ ngưng đọng dưới đất chỉ là một phần dịch nhũ bị rò rỉ ra. Người tìm được Địa Tâm Thối Thể Nhũ đã cực kỳ ít, người biết được Địa Tâm Thối Thể Nhũ chân chính lại càng ít hơn.

      Thiên nhiên luôn biến hóa và biết cách ẩn mình, lấy cái bình thường để che đi cái phi thường, thủ thuật che mắt tuyệt vời của linh vật thiên địa.

        Địa Tâm Thối Thể Nhũ tuy hấp thu đại địa chi lực mà thành nhưng nó rất yếu ớt, không được dùng tay chạm vào, càng không được dùng bất cứ vật dụng bằng kim loại.

      Chỉ có thể dùng ngọc khí ôn nhuận tinh khiết cắt ra. Nếu dùng kim loại, khối thạch nhũ phải mất vạn năm hình thành này lập tức sụp đổ, mà dịch nhũ bên trong cũng biến thành phế dịch.

       Tiêu Đình lấy ra một bình ngọc và một cái muỗng ngọc, cẩn thận từng chút một múc ra Địa Tâm Thối Thể Nhũ, khi lấy được một phần năm phần cô ngừng lại, lấy mảnh thạnh nhũ cất trong áo ra lấp vào lỗ hổng trên thân thạch nhũ.

        Phải biết đủ, tất cả thiên tài bảo địa đều không được cắt tận gốc rễ, chúng nó mất vạn năm tích tụ mới thành hình, nên để chúng tiếp tục phát triển, nếu lấy hết khác nào hủy đi.

        Tiểu Thải biết đây là đồ tốt, trườn xuống quấn lấy cổ tay Tiêu Đình, đôi máu màu tím hấp háy chờ mong. Vuốt nhẹ đầu nhỏ của Tiểu Thải, Tiêu Đình cười nói.

"Tiểu Thải không gấp, đợi ra ngoài sẽ được ăn."

       Trở lại mặt đất, nhìn dịch nhũ pha loãng trong khối đá dưới đất, Tiêu Đình cũng thu lấy một ít, phần còn lại để cho người khác, hoặc là Tuyết Ma Thiên Viên bên ngoài.

      Một lớn một nhỏ ra khỏi hang động phi không bay đi, nhìn mặt trời sắp mọc ở phía chân trời, Tiêu Đình mệt mỏi tìm một vách núi ngã lưng nằm nghỉ, hai mắt nhắm nghiền, trong lòng bộn bề.

        Cô là Báo Yêu, xem ra sau này nếu có dịp đi khắp Đấu Khí Đại Lục, cô phải tìm hiểu xem có tộc Báo Yêu nào có hình dáng giống cô không.

      Tiểu Thải bò lên vai Tiêu Đình, lưỡi nhỏ vẫy vẫy vào tai Tiêu Đình, vừa như muốn an ủi, vừa muốn làm trò để cho cô cười. Tiêu Đình nằm dựa vào vách núi, nhắm mắt dưỡng thần, cười cười đưa tay lên vai vuốt thân hình thon dài nhỏ nhắn của Tiểu Thải.

"Ta biết Tiểu Thải tốt với ta nha."

       Lúc này từ thân thể Tiểu Thải đột nhiên thẩm thấu ra một tia quang mang thất thải nhàn nhạt lưu động trong không khí, thân hình hơi uốn éo, vài giây sau đã biến hình thành vưu vật yêu mị điên đảo chúng sinh.

       Tiêu Đình đang nằm dựa vào vách đá, Mỹ Đỗ Toa đột nhiên biến thân thành hình người, thân thể nàng tự nhiên nửa nằm nửa ngồi dán sát vào người Tiêu Đình.

     Da thịt mềm mại tuyết trắng không hề che đậy, đôi chân thon dài cùng những đường con quyến rũ, khuôn ngực đầy đặn tỳ lên ngực cô, mái tóc đỏ như thác đổ xuống vai. 

      Mỹ Đổ Toa chống một tay lên vách đá, cao ngạo từ trên cao nhìn xuống Tiêu Đình đang lơ mơ muốn ngủ. Giống như quân vương nhìn dân đen dưới mí mắt mình.

"Ngươi thật sự muốn đem bổn vương nuôi như sủng vật sao?"

      Giọng núi tuy trầm lạnh như băng, nhưng cũng ẩn chứa sự kiều mị khiến lòng người tê dại.

       Tiêu Đình giật mình mở mắt, hốt hoàng nhìn gương mặt yêu diễm xinh đẹp của Mỹ Đổ Toa gần kề, gần đến mức cô còn cảm nhận được từng đạo hơi thở nóng bỏng, mang theo hương thơm  của nàng phả lên mặt mình, chui vào xương tủy.

         Cổ cao trắng nõn đi cùng với xương quai xanh thon dài, nối tiếp bằng vùng da thịt đầy đặn thấp thoáng bên dưới, tư thế ái muội không kẻ hỡ, thật khiến người ta máu huyết sôi trào.

        Nóng bỏng yêu mị tràn ngập tính dụ hoặc nhưng nếu không có thực lực, chính là sẽ bị vưu vật yêu nghiệt trời sinh này một ngụm nuốt vào bụng.

       Tiêu Đình quay mặt sang hướng khác, tâm tình dần bình ổn lại, rục rịch đề phòng Mỹ Đổ Toa, bình tĩnh lên tiếng.

"Nữ vương bệ hạ, thật trùng hợp, vì bản thể của cô chưa tiến hóa hoàn chỉnh, ta chưa từng có ý nghĩ đem cô nuôi như sủng vật."

"Thật trùng hợp, cũng nhờ ngươi đem ta nuôi dưỡng khéo, để ta sớm một chút trở lại nguyên bản vốn có của mình."

     Mỹ Đổ Toa nhìn lướt qua Tiêu Đình, khóe môi đỏ mọng hơi nhấc lên, đầy ý châm chọc.

"Bản thể của cô đi theo ta không phải là ý của ta, bản thể là tiểu xà không lẽ cô muốn ta đem bản thể đó tôn kính đối đãi."

     Tiêu Đình không đồng tình liền xoay đầu lại đối mặt với Mỹ Đổ Toa phản bác, Mỹ Đổ Toa cười lạnh một tiếng, không có động tác gì, nhất thời đôi bên bốn mắt nhìn nhau, không khí phảng phất mùi thuốc mùi kèm theo mập mờ ái muội khó tả.

      Tiêu Đình sau một lúc đấu võ mắt với Mỹ Đổ Toa mới nhớ tới nàng vẫn không mảnh vải che thân, lại chịu thua nàng, ngượng ngùng quay đầu nhìn sang hướng khác.

     Quanh thân Mỹ Đổ Toa thấp thoáng lại tản ra quang mang thất thải, nàng đưa tay đỡ trán, sắc mặt hơi biến đổi.

     Nàng nhíu mày thật sâu thở dài, ngọc thủ ôn nhuận mát lạnh đặt lên sườn mặt Tiêu Đình kéo cô quay lại đối diện mình.

      Thân hình Tiêu Đình đột nhiên căng thẳng, nhìn vào đôi con ngươi màu tím của Mỹ Đổ Toa một cách rất mất tự nhiên, cảm giác giống như con chuột nhỏ bị mãng xà đưa vào tầm ngắm, không cẩn thận có thể bị nuốt vào bụng, đây gọi là thua người thua luôn cả khí thế.

       Nhìn thân thể cứng đờ biểu tình căng thẳng của Tiêu Đình, Mỹ Đổ Toa có vẻ khá hài lòng, nàng hơi cúi người xuống khoảng cách giữa hai người càng thêm gần kề, các đầu ngón tay khẽ động, trêu chọc trên gương mặt Tiêu Đình.

"Ngươi nghiên cứu về y dược, có cách nào có thể giúp ta mau chóng ổn định bản thể, sớm trở lại bình thường như trước đây."

       Giọng nói kiều nhuyễn như len lỏi vào tận xương cốt, hơi thở nóng bỏng vờn quanh chóp mũi, thổ khí như lan, hơi thở Tiêu Đình thoáng gấp rút, đột nhiên cảm thấy rất khát nước.

"Bản thể của cô khi tiến hóa giống như tân sinh lần nữa... phải trải qua giai đoạn ấu thể, phát tiển, thành thục. Mỗi bước đều phải tiêu tốn lượng lớn năng lượng, tài nguyên. Ta... đang luyện chế đan dược kháng độc hỏa, nếu thành công sau này mỗi khi vào tháp ta sẽ mang cô theo, tu luyện ở đó có rất nhiều chỗ tốt."

        Mỹ Đổ Toa híp lại đôi mắt phượng, hơi mỉm cười lộ ra răng nanh tinh xảo trắng bóng, môi mọng mấp máy chuyển động trêu ghẹo hấp dẫn ánh mắt đối phương. Ngọc thủ mát lạnh vỗ vồ vào gương mặt nóng hổi của Tiêu Đình.

"Vậy... nhờ ngươi chiếu cố."

       Trong giọng nói nhu nhuyễn dường như toát lên một chút ý cười, xem ra nàng thật vui vẻ trêu ghẹo Tiêu Đình, quang mang thất thải trên người nàng ngày càng đại thịnh, bùng nổ.

       Vưu vật tuyệt sắc yêu nghiệt một lần nữa trở lại thành tiểu xà nằm gọn trong tay, Tiểu Thải trườn lên vai Tiêu Đình, thân mật cọ đầu vào mặt cô, trong đôi mắt màu tím tràn ngập thân thiết.

       Tiêu Đình ngã vật ra thở phào nhẹ nhõm, cười khổ vuốt đầu Tiểu Thải.

"Hy vọng sau này khi trở lại hình người, nàng không đuổi gϊếŧ ta."

-------------------------------------

       Tiêu Đình đi vào nhà nhỏ đất nung, ngay lập tức liên lạc với Lam Thiên Tuyết học hỏi cách điều phối và sử dụng Địa Tâm Thối Thể Nhũ. Thứ này có thể luyện đan và dược dịch ngâm mình.

       Nhà nhỏ đất nung tuy nhỏ, nhưng tất cả phòng ốc cần thiết đều có, một gian phòng ngủ, thư phòng, nhà bếp, đặc biệt là bể ngâm nước nóng được xây bằng đá, rộng tầm hai thước lúc nào cũng nghi ngút khói, có thể ngâm mình tẩy rửa bất cứ lúc nào.

     Tiêu Đình nhỏ bốn giọt Địa Tâm Thối Thể Nhũ vào bể nước, bể nước trong vắt dần chuyển sang màu trắng sữa, sau đó cô luyện chế thêm sáu loại linh dược khác thành dược dịch, đem hòa vào trong bể.

       Bể nước thuộc vẫn trắng sữa nhưng thỉnh thoảng lóe lên vài tia màu sắc bất đồng từ dược hiệu của các loại linh dược, vừa nhìn đã biết thập toàn đại bổ.

       Tiêu Đình định cởi hết y phục để xuống hồ thuốc ngâm mình, nhưng nhớ ra ở đây có trẻ em, và hơn hết là Tiểu Thải, tuy nàng đang trong hình hài tiểu xà, nhưng sự việc xảy ra nàng đều nhớ.

        Rốt cuộc Tiêu Đình chỉ cởi ngoại bào, vẫn kín cổng cao tường ngồi ngâm mình trong hồ, cả cơ thể đều chìm trong nước chỉ chừa lại phần đầu.

      Vừa vào hồ Tiêu Đình thoáng nhíu mày, với tu vi của cô sau nhiều lần luyện thể, vẫn bị cái lạnh trong hồ làm cho rét run, các lỗ chân lông vừa đau vừa ngứa như bị kim châm.

      Tiêu Đình cắn răng đè nén sự khó chịu trên da thịt xuống, hai tay kết ấn tiến vào trạng thái tu luyện. Vài phút sau, cảm giác đau ngứa dịu xuống, các lỗ chân lông như mở ra, dược dịch điên cuồng chảy vào cơ thể.

       Năng lượng tinh nhuần của đại địa quá mức khổng lồ, làm cho toàn thân Tiêu Đình vô cùng đau đớn. Đoàn năng lượng này không theo sự điều động của Tiêu Đình, tất cả dịch thuốc đều tự động thấm vào tất cả tế bào, xương cốt, kinh mạch, phủ tạng...

     Đau đớn khiến gương mặt cô đỏ bừng, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm, cái lạnh dần bị thay thế bằng một cỗ nhiệt hỏa phát ra từ tận trong xương tủy da thịt, cả cơ thể như bị nhận chìm trong hỏa ngục, đau đớn kinh người.

     Ngoại trừ đau chính là nóng như sắp bị thiêu đốt thành tro, cơ thể Tiêu Đình run rẩy kịch liệt, bất quá cô phát hiện từ nơi xương tủy da thịt, huyết nhục bị thiêu đốt, đang tản mác lực lượng cường đại. Hiệu quả thoát thai hoán cốt thật kinh người.

      Qua một giờ sau, nước trong bể dần trong  trở lại, cảm giác thống khổ dần biến mất, Tiêu Đình tựa lưng vào thành hồ đá thở dốc, cảm giác cả thể thể càng thêm tinh túy cường đại.

     Tiểu Thải trườn đến gần, biểu hiện cực kỳ lo lắng, con vật còn có tánh linh biết quan tâm người khác, Tiêu Đinh sao lại không cảm động, cô vuốt đầu Tiểu Thải trấn an.

"Không sao, chờ ta khỏe lại sẽ luyện chế thứ này thành đan dược, Tiểu Thải có kẹo ăn."

       Cũng may cô chỉ ngâm mình, nếu trực tiếp uống vào Địa Tâm Thối Thể Nhũ không biết hậu quả thế nào.

      Không biết Tiểu Thải có nghe hiểu không, nhưng nàng nghiêng đầu thở phì phì như muốn trả lời hay xác nhận gì đó, thân hình uốn éo cọ vào vai cô.

     Tẩy rửa thay y phục, Tiêu Đình phát hiện làn da cô càng thêm trơn mịn trắng trẻo, xương cốt kinh mạch thịt da giống như nhàn nhạt phát ra ánh sáng, thoạt nhìn ôn nhuận trơn bóng như bạch ngọc.

      Đưa tay sờ vuốt mặt mình, Tiêu Đình khá hài lòng, tẩy kinh phạt cốt còn có tác dụng chỉnh nhan làm đẹp, hy vọng khi trở về Huân Nhi nhận ra cô.

       Tiêu Đình không về nội viện mà tiếp tục tìm hái thảo dược, một tuần sau mới trở về.

       Vừa bước vào sảnh, trong sảnh không chỉ có Huân Nhi, Tiêu Ngọc, Lâm Minh Tuệ mà còn có Lâm Diễm, người phát hiện Tiêu Đình sớm nhất là Huân Nhi, nhưng người phản ứng mạnh nhất vì sự xuất hiện của cô là Lâm Diễm.

"Ngươi về rồi, thuốc ngươi đưa cho ta tuần sau là hết, ngươi bắt mạch xem ta có cần thêm dược không."

"Gấp cái gì, không trị độc một hai ngày không chết được."

       Tiêu Đình trợn mắt nhìn hắn, né qua một bên đi tới bàn ngồi cạnh Huân Nhi nhìn nàng cười nói.

"Mấy hôm nay bọn Bạch Bang có làm phiền chúng ta không?"

"Các đồng học khi vào tháp tu luyện vẫn bị một số ít người của Bạch Bang gây khó dễ, nhưng dó có đạo sư thủ tháp, nên chúng không quá mức càn rỡ.

     Còn có một vài học viên tự do muốn gia nhập Bàn Môn, sau khi đạt điều kiện khảo hạch đã có sáu người gia nhập Bàn Môn."

      Huân Nhi tự mình rót cho Tiêu Đình một tách trà, nhẹ giọng nói.

"Hiện tại sắp diễn ra giải đấu, các thành viên chủ chốt trong các bang hội đều tích cực bế quan, nên tạm thời chúng sẽ không làm ra oanh động gì." Lâm Diễm chép miệng nói.

"Huynh nói là giải đấu gì." Tiêu Đình kinh ngạc hỏi.

"Giải đấu này không liên quan đến ngươi, đây là giải đấu của năm mươi cao thủ trong cường bảng nội viện."

      Tiêu Đình không đủ tư cách tham gia? Cô lấy ánh mắt đầy thâm ý nhìn qua Huân Nhi, Huân Nhi chỉ tủm tỉm cười trừ, tiếp tục uống trà.

"Chỉ cần lọt vào mười người đứng đầu, sẽ có tư cách trở thành trưởng lão dự bị, được tiến vào tầng thứ chín tu luyện, điều đó đồng nghĩa với việc nắm trong tay một vé tấn cấp thành Đấu Vương, thậm chí là Đấu Hoàng.

        Các học viên sau khi tốt nghiệp thường phải rời học viện nhưng đa số đều chọn ở lại, chính là để có cơ hội trở thành trưởng lão, để xuống tầng chín, thậm chí là tầng mười tiếp cận căn nguyên hỏa tâm."

      Vậy chẳng phải là càng gần với bản thể của Vẫn Lạc Tâm Viêm sao? Tiêu Đình gõ ngón tay lên bàn cười hỏi.

"Chỉ cần lọt vào cường bảng là có tư cách tham gia giải đấu phải không?"

"Đúng, nhưng cho dù hạ thấp tiêu chí cũng không đến phiên tân sinh vừa vào nội viện một tháng như các ngươi."

       Tiêu Đình miễn cho ý kiến, cô bắt mạch cho Lâm Diễm.

"Dược hiệu không sai, chỉ cần tiếp tục phục dụng thêm nửa tháng sẽ tiêu trừ hoàn toàn độc hỏa. Tối nay ta sẽ luyện thêm dược, sáng mai sẽ đưa cho ngươi đan dược đủ cho nửa tháng tới."

       Lâm Diễm lộ vẻ hưng phấn gật gù, đem đoạn Thanh Mộc Tiên Đằng ném qua cho Tiêu Đình.

"Huynh không sợ ta lấy xong bỏ chạy sao?"

"Hòa thượng có thể trốn nhưng chùa thì không chạy được, ta sẽ tìm Bàn Môn của ngươi tính sổ."

"Tuy rằng chúng ta giao dịch nhưng tính mạng ta sao có thể so sánh với gốc dây khô cằn đó, nên Lâm Diễm ta vẫn là nợ ngươi, ngày sau nếu có kẻ nào gây khó dễ cho Bàn Môn, ngươi cứ báo cho ta biết."

     Lâm Diễm cười ha ha đứng dậy rời đi.

      Huân NHi hỏi nhỏ Tiêu Đình.

"Tỷ còn đủ hỏa năng tu luyện không?"

"Còn tầm hai hay ba ngày gì đó, muội vẫn đủ chi tiêu trong Bàn Môn chứ?"

"Tạm thời vẫn đủ, nhưng cứ tiếp tục đà này..." Huân Nhi cười khổ.

"Sắp tới tỷ sẽ luyện dược, ở nội viện vẫn chưa có đan dược nào giải trừ hỏa độc trong tháp, mấy hôm nay tỷ rời đi là để vào rừng hái thảo dược, đợi thành công bán ra, chúng ta lo gì không có hỏa năng."

Huân Nhi cười gật đầu, ánh mắt dừng trên người Tiêu Đình, đáy mắt tươi tắn mang theo nhu tình.

"Trong nội viện có ai bán đan dược không?"

     Nhắc tới đây Huân nHi thoáng trầm tư.

"Có cả một thế lực, tên Dược Bang, đều là người của Luyện Dược Hệ tiến cử vào nội viện, họ chiếm hơn chín phần thị trường mua bán đan dược trong nội viện, còn lại là một số ít luyện dược sư tự do."

"Nếu chúng ta cũng bán đan dược cạnh tranh là không tránh khỏi, nhưng chỉ cần bọn họ minh bạch giao phong, thì không quá lo sợ."

"Nếu như vậy chúng ta sẽ kinh doanh đan dược, thời gian sắp tới sẽ vất vả cho tỷ, việc buôn bán muội và mọi người sẽ cố gắng tận lực."

      Thấy Tiêu Đình quyết tâm không lùi bước, Huân Nhi gật đầu hưởng ứng. Hổ Gia tiếp lời.

"Ngươi muốn luyện chế đan dược giải trừ độc hỏa sao? Nếu có, đây sẽ là thứ vô cùng có sức hấp dẫn trong nội viện, một viên thuốc trị thương đã tốn hai ngày hỏa năng để mua, ngươi nghĩ xem thứ này bán thế nào?"

       Ánh mắt Tiêu Đình sáng rực lên.

"Thuốc trị thương? Ta quên mất, vì đổi lấy hỏa năng, các học viên liên tục tránh đấu với nhau, số khác thì vào rừng sâu tìm tài nguyên đổi lấy hỏa năng, việc bị thương là không thể tránh khỏi. Tối nay, không được bây giờ tỷ phải về phòng luyện dược."

         Không đợi người khác có phản ứng, Tiêu Đình gấp không chịu nổi đi về phòng bắt đầu luyện dược.

----------------------------------

       Buổi sáng, sinh hoạt ở Bàn Môn tiếp tục guồng quay mới, Huân NHi và mọi người thức sớm đợi Tiêu Đình ở sảnh trước, nhưng cửa phòng của Tiêu Đình vẫn chưa mở ra, tất cả đều kiên nhẫn chờ.

      Nửa giờ sau Tiêu Đình ra ngoài, vẫn vận bộ y phục hôm qua, vẻ mặt mệt mỏi nhưng tinh thần rất khá. Cô vung tay, nhất thời hơn trăm lọ sứ xuất hiện trên bàn.

"Thuốc trị thương Phục Thể Đơn một trăm viên, thanh trừ độc hỏa Thanh Hỏa Đan một trăm viên."

       Sống lượng khiến người ta phải líu lưỡi, mọi người bận kiểm kê số lượng, Huân Nhi đi tới chỗ Tiêu Đình ngồi, nắm lấy tay cô, dung nhanh xinh đẹp hiện lên nét đau lòng, ôn nhu nói.

"Vất vả cho tỷ, về khoản luyện dược bọn muội không giúp gì được cho tỷ. Tỷ về phòng nghỉ ngơi, khi nào tỉnh lại, muội sẽ báo cho tỷ tin tốt lành."

       Tiểu Đình quả thật mệt mỏi chỉ muốn đi ngủ, cô đứng dậy hôn hôn lên trán Huân Nhi, vuốt tóc nàng cười nói.

"Ngày đầu chào hàng chủ yếu là để mọi người biết đan dược của chúng ta, nếu kết quả không tốt muội cũng đừng quá lo, nếu có ai gây khó dễ cho muội, phải nói cho tỷ biết."

"Ân, muội biết."

      Huân Nhi cúi đầu lí nhí trả lời, xấu hổ nhìn qua đám người Tiêu Ngọc, Hổ Gia... Hổ Gia, Tiêu Ngọc, Lâm Minh Tuệ sau khi ăn đầy miệng cơm chó đều đồng loạt nhìn sang hướng khác, trề môi khinh bỉ.

         Giữa ban ngày ban mặt tuyên dâm, quá mức hủ bại. 

----------------------------------

         Ngã chiều Tiêu Đình tỉnh dậy, dụi mắt đi tẩy rửa thay y phục, Huân Nhi và mọi người vẫn chưa trở về, lúc này A Thái từ ngoài sân chạy vào sảnh, ló đầu vào nhìn Tiêu Đình, thấy cô tỉnh mới đi vào.

"Tiêu học trưởng rốt cuộc tỉnh."

"A Thái, mọi người vẫn chưa về sao?"

"Ngoài trừ bốn người chúng ta ở lại canh gác ra, Huân Nhi học tỷ huy động hết tất cả mọi người đi, hẳn là sắp trở về."

       Ngoài cửa có tiếng người xao động, A Thái mừng rỡ nói.

"Hẳn là Huân Nhi học tỷ và mọi người trở về."

         Tất cả mọi người tràn vào đại sảnh, dẫn đầu là bốn người Huân Nhi, Hổ Gia, Tiêu Ngọc, Lâm Minh Tuệ. Huân Nhi vốn định ra dấu cho mọi người nói nhỏ lại, thấy Tiêu Đình đã dậy, nàng vui vẻ đi tới.

"Tỷ đã tỉnh."

       Tiêu Ngọc, Hổ Gia... lần lượt ngồi vào bàn, Tiêu Đình gật đầu không nói, nắm tay Huân NHi lại ngồi gần mình, rót cho nàng tách trà, đưa tay vuốt tóc, thay nàng chỉnh trang lại phần tóc rối.

"Muội nghỉ một chút." Lại quay sang nhìn các đồng học khác cảm kích nói.

"Vất vả cho mọi người."

"Tiêu học trưởng đừng khách khí, người hết mực bảo hộ duy trì Bàn Môn, chúng ta cũng phải dốc lòng dốc sức."

      Những học viên khác đều gật đầu hưởng ứng. Đa phần không có ghế ngồi, đều đứng vây quanh cái bàn Tiêu Đình và Huân Nhi đang ngồi. Huân Nhi cười nhẹ đem lam sắc tạp phiến ra cho Tiêu Đình xem.

"Hôm nay không tệ, Phục Thể Đơn được năm mươi hai viên, Thanh Hỏa Đan chỉ được mười tám viên. Phục Thể Đan bán rẻ hơn so với Hồi Khí Đan của Dược Bang, chỉ lấy một ngày hỏa năng. Thanh Hỏa Đan ba ngày hỏa năng. Tổng cộng hôm nay thu được một trăm lẻ sáu hỏa năng."

       Nghe đến nay lông mày Tiêu Đình dãn ra, trố mắt nhìn những người khác xác nhận xem thật không, thu nhập ngày đầu rao bán ngoài sức tưởng tượng của Tiêu Đình. Nên biết Bàn Môn chỉ là một nhóm người mới vào nội viện chưa bao lâu vẫn chưa có danh vọng uy tín.

"Những học viên mua Thanh Hỏa Đan đa phần đều có chút thực lực, ba ngày hỏa năng với họ cũng không mất mát nhiều, quan trọng là họ muốn thể nghiệm tác dụng thanh trừ độc hỏa. Nếu có tác dụng tự nhiên họ sẽ quảng bá thay chúng ta." Tiêu Ngọc tiếp lời.

"Sau khi nhận ra chỗ tốt từ đan dược của chúng ta, chỉ sợ người ta tự tìm đến cửa. Bởi vì chúng ta bất ngờ tung ra, Dược Bang không có đề phòng, sau này nhu cầu tăng cao nguồn cung thảo dược yêu cầu phải ổn định."

      Tiêu Đình chau mày nói ra suy nghĩ của mình.

"Ngươi sợ Dược Bang đem toàn bộ dược liệu thu mua hết." Hổ Gia ngạc nhiên nói.

"Bọn họ đều là đệ tử ưu tú do Luyện Dược Hệ đưa vào, hoạt độngnhiều năm ở nội viện, gốc rễ sâu xa vững mạnh. Nếu bọn họ muốn chèn ép chúng ta để giữ vững thế độc tôn, ra tay lũng đoạn thị trường dược liệu ở nội viện cũng không khó khăn gì."

       Huân Nhi và mọi người nghe xong sắc mặt đều trầm xuống, Tiêu Đình trầm giọng nói tiếp.

"Thu nhập hôm nay toàn bộ dành cho ngày mai, thu mua càng nhiều dược liệu càng tốt, ta sẽ viết danh sách các loại thảo dược cần mua." Nói xong cô đứng dậy, nhìn một lượt các tân sinh.

"Mọi người hôm nay vất vả, đợi khi dược của chúng ta bán ra ổn định, sẽ luận theo đóng góp chia hỏa năng, mỗi tháng còn tặng thêm năm ngày hỏa năng."

       Các học viên hơi ngẩn ra, sau cùng vui mừng như điên, hò hét vang vọng cả đại sảnh.

"Nếu ta góp hỏa năng để mua dược liệu, lợi tức của ta thế nào?" Tiêu Ngọc cầm tạp phiến cười tà nhìn Tiêu Đình.

"Những ai đóng góp khi lợi nhuận thu về sẽ chia gấp đôi, một ngày hỏa năng chia thành hai ngày." Tiêu Đình hào sảng nói.

"Ta góp."

        Hổ Gia đập mạnh tạp phiến của mình xuống bàn, nối tiếp theo nàng những học viên khác cũng lục tục xin góp hỏa năng, Huân Nhi và Tiêu Đình lúc này bận túi bụi lấy giấy bút ghi  chép đóng góp.

        Sáng hôm sau, Tiêu Đình dậy sớm vào rừng cùng Tiêu Hỏa và Tiểu Thải, lăn lộn khắp nơi tìm hái thảo dược, đây là lúc Bàn Môn lập nghiệp phát triển, hái thảo dược trong rừng sẽ tiết kiệm một khoản chi tiêu hỏa năng.

        Huân Nhi chia thành viên Bàn Môn thành hai nhóm, nàng cùng Lâm Minh Tuệ và phân nửa thành viên đi tiếp thị rao bán đan dược, nhóm còn lại do Hổ Gia và Tiêu Ngọc đi thu mua dược liệu.

       Đan dược hôm nay bán ra thu được hỏa năng gấp đôi hôm qua, đa số là mua Thanh Hỏa Đan, những người hôm qua dùng xong thấy công hiệu đều giới thiệu cho huynh đệ, bằng hữu của mình.

      Ở môi trường cạnh tranh gay gắt này, các học viên đều khát khao nhanh chóng tăng lên thực lực, muốn bế quan tu luyện nhiều để nhanh tấn cấp, nhưng vì độc hỏa bọn họ không thể ở lâu trong tháp.

      Thanh Hỏa Đan có thể thanh trừ độc hỏa, đây có thể nói là một quả bom vang dội ném vào nội viện.

       Số đan dược lần đầu do Tiêu Đình luyện chế ngày thứ hai hầu như đã muốn bán hết, thu được rất nhiều hỏa năng,  các thành viên Bàn Môn cực kỳ vui mừng.

--------------------------------------

      Trong một căn phòng xa hoa có hơn mười người đang ngồi, không khí nặng nề, nam tử đứng đầu mặc y phục luyện dược sư, huy hiệu trên ngực áo hình một dược đỉnh luyện đan có ba đạo ngân quang lúc ẩn lúc hiện, biểu thị cấp độ tam phẩm Luyện Dược Sư.

       Nhìn khắp phòng thấy không ai nêu ý kiến, hắn tức giận đập mạnh tay xuống bàn, chỉ vào hai lọ đan dược mua được từ Bàn Môn.

"Từ lúc nào bọn chúng xuất hiện Luyện Dược Sư."

"Là thủ lĩnh của bọn chúng, tên Tiêu Đình, người này biết luyện dược."

"Hai loại đan dược này đều tốt hơn đan dược của chúng ta, nếu danh tiếng của chúng lan rộng, việc độc quyền bán đan dược của chúng ta sẽ bị chia phần."

        Nam tử nhìn những người khác đang bàn luận sôi nổi nhưng không ai đưa ra được giải pháp, đôi mắt híp lại lạnh giọng nói.

"Ngày mai phái người theo dõi, xem bọn chúng mua thảo dược gì, thu mua toàn bộ bằng bất cứ giá nào, Dược Bang chúng ta thứ gì có thể thiếu nhưng hỏa năng không thiếu, muốn đấu với chúng ta, bọn chúng không có tư cách."

-------------------------------------

        Tối ngày thứ hai Tiêu Đình tiếp tục miệt mài luyện dược, số lượng nhiều hơn ngày thứ nhất, mỗi loại một trăm năm mươi viên.

       Sáng hôm sau khi giao dược cho Huân Nhi, cô về phòng ngủ đến chiều mới tỉnh lại.

      Thu nhập ngày thứ ba tiếp tục khấm khá, bất quá nhóm thu mua thảo dược của Tiêu Ngọc và Hổ Gia báo lại có người theo dõi bọn họ. Họ mua loại dược liệu nào vừa quay lưng đi, đều có người dùng giá cao hơn mua lại.

      Tiêu Đình nghe xong tin này trầm mặt suy nghĩ một chút, sau khi dùng xong cơm chiều, cô tức tốc đi tìm Lâm Diễm.

     Lâm Diễm ở trong phòng, vừa mới ngâm mình tắm trong nước thuốc, cả người nhẹ nhàng khoan khoái muốn ngồi đả tọa tu luyện, trong thời gian này vì bị độc hỏa ảnh hưởng nên hắn không thể vào tháp tu luyện, tuy vậy hắn rất siêng năng tu luyện trong phòng.

        Đang muốn tu luyện thì có tiếng gõ cửa vang lên, hắn tức giận lao ra mở cửa, đang muốn phát tác thì thấy kẻ phá rối là Tiêu Đình, sự tức giận của hắn trong phút chốc như quả bóng bị xì hơi.

"Đã tối rồi ngươi tới tìm ta làm gì?" Lâm Diệm trợn mắt nhìn Tiêu Đình.

        Tiêu Đình đẩy cửa bước vào ngồi vào bàn cười nói.

"Muốn tìm Lâm học trưởng làm giao dịch mua bán, bảo đảm có lợi cho huynh."

"Nghe nói các ngươi bán đan dược, ta cũng đã giới thiệu cho các huynh đệ của mình. Trong nội viện thứ mà người ta không chê chính là hỏa năng, càng nhiều càng tốt, nói ta nghe giao dịch của ngươi."

       Lâm Diễm không rườm ra trà nước các kiểu, trực tiếp ngồi vào bàn.

"Đa tạ Lâm học trưởng đã thay Bàn Môn quảng bá, Lâm học trưởng bán ở chợ giao dịch đều là thảo dược và ma hạch yêu thú. Huynh thu hái một hình hay là có nhóm đội?"

"Ta lúc đi một mình, lúc đi cùng nhóm đội gần mười huynh đệ của ta, chúng ta cũng thường hay trao đổi mua bán vật phẩm với một số người khác, hợp tác khá tốt."

       Mạng lưới trao đổi mua bán dược liệu của Lâm Diễm và các huynh đễ cũng không nhỏ, ý cười trên mặt Tiêu Đình càng nhiều hơn.

"Phiền huynh đi gặp các huynh đệ của mình một chuyến, ghi chép lại các loại thảo dược họ đang có đưa cho muội, bảo họ giữ hàng lại, hai ngày sau ta bảo đảm với huynh dù họ bán giá gấp đôi so với ngày thường, cũng sẽ có người tranh nhau mua."

      Lâm Diễm nghe xong thoáng trầm tư suy nghĩ, đây là việc lớn liên quan đến sinh ý của hắn và các bằng hữu, không phải một hai lời là có thể bàn xong.

"Nếu những người kia không tin tưởng, huynh có thể thay ta thu mua tất cả thảo dược phổ thông và ma hạch cấp thấp của họ và những người khác.

     Hai ngày sau nhờ huynh và các bằng hữu đứng ra bán thay muội, lợi nhuận thu được chúng ta chia đôi, nếu không đúng như những gì ta nói, ta sẽ bồi tội cùng Lâm huynh."

      Tiêu Đình nói xong đưa tạp phiến cho, Lâm Diễm sau một hồi suy nghĩ thở dài thu lấy tạp phiến.

"Ngươi sợ Dược Bang gây khó dễ đúng không, cạnh tranh của các ngươi ta không nhúng tay vào sâu, xem như ta giúp ngươi thu mua dược liệu và thay mặt ngươi bán ra."

"Đa tạ Lâm học trưởng."

      Sáng hôm sau-ngày thứ ba, Lâm Diễm đi thương lượng mua thảo dược và ma hạch nhất tinh, nhị tinh từ các bằng hữu và một số người bán thảo dược mà hắn có qua lại, nếu không đủ hỏa năng mua, hắn thuyết phục bằng hữu ghim hàng, chờ ngày mai hẳn bán ra.

     Tiêu Đình hôm nay không đi hái thuốc mà cùng Tiêu Ngọc, Hổ Gia đi thu mua dược liệu. Cô cố tình đi trễ một chút, khi ra đến chợ giao dịch tất cả danh mục thảo dược cô cần để luyện dược đều bị mua hết.

"Tất cả thảo dược đều bị mua hết, chúng ta phải làm sao đây?" Tiêu Ngọc buồn rầu

"Các ngươi có cảm thấy chúng ta đang bị khá nhiều người để mắt theo dõi không?" Hổ Gia nói khẽ vào tai Tiêu Đình và Tiêu Ngọc.

"Đừng quay đầu lại, những kẻ theo đuôi này ta đang cần, mọi người cứ tùy thời phối hợp theo ta là được." Tiêu Đình cười bí ẩn, sau cùng như vô tình đột nhiên nói khá to.

"Không có những thảo dược này thì ta sẽ đổi phương thuốc bằng các thảo dược khác, chút chuyện này không làm khó chúng ta được."

         Bốn kẻ đang giả vờ mua hàng đứng cách nhóm Tiêu Đình không xa nghe được, nhất thời ánh mắt lóe lên, không ai bảo ai đều đồng loạt đi theo sát Tiêu Đình.

      Khi Tiêu Đình ghé vào một gian hàng nào đó, sẽ có một tên đi theo giả vờ tới xem hàng, ghi nhớ tên thảo dược cô đã mua, Tiêu Đình đến gian hàng khác, sẽ có kẻ khác theo vào, cứ thế luân phiên.

      Tiêu Đình buồn cười trong bụng nhưng không biểu hiện ra, chúng nghĩ  cô sẽ không phát hiện có người theo dõi sao.

       Tiêu Đình gần như đã đi hết, chọn lựa hết cả khu giao dịch của nội viện, cố tình kéo dài đến chiều khi phiên chợ giao dịch kết thúc mới chịu ra về, cô mua gần hai mươi loại thảo dược và một ít ma hạch yêu thú, nhưng mỗi loại chỉ lấy một ít.

"Ít như vậy, sao đủ chúng ta luyện dược số lượng lớn." Hổ Gia mặc dù không biết trong hồ lô của Tiêu Đình bán thuốc gì, nhưng thắc mắc này cô rất muốn nghe Tiêu Đình giải thích.

"Phương thuốc mới còn phải thử nghiệm, nếu cho ra kết quả tốt, ngày mai chúng ta lại mua thêm."

       Tiêu Đình lại cố tình nói trắng ra, bốn kẻ theo dõi đắc ý vì đã thu được thông tin quý giá, nhanh chóng trở về bẩm báo.

..........

"Cái gì, chúng đổi phương thuốc?"

        Nam tử vận y phục luyện dược sư kinh ngạc thu lấy tờ giấy ghi các loại thảo dược và ma hạch Tiêu Đình đã mua hôm nay.

"Đúng vậy Hàn Nhàn học trưởng, chúng ta đã theo dõi chúng cả ngày, tên Tiêu Đinh đó chỉ mua mỗi loại một ít, nói là phải luyện chế thử nghiệm một chút, nếu cho kết quả tốt sẽ mua thêm thảo dược với số lượng lớn để luyện chế."

       Một trong bốn tên theo dõi Tiêu Đình hôm này bẩm báo lại. Nam tử tên Hàn Nhàn ném cho hắn bốn tạp phiến, mỗi tạp phiến có ba trăm ngày hỏa năng.

"Ngày mai thu mua hết những thứ này."

        Sáng ngày thứ tư, Tiêu Đình vẫn cố tình đi trễ, nhường cho đám người Dược Bang mua thảo dược, bất quá tình huống khá đau lòng.

"Sao đắt như vậy, ma hạch nhị tinh chỉ có năm mươi ngày hỏa năng, ngươi bán một trăm, còn gốc Linh Hoa Thảo này, thường ngày chỉ năm ngày hỏa năng, ngươi lại bán mười hỏa năng."

     Đám người của Dược Bang đứng trước quầy hàng của Lâm Diễm khẽ than, tuy họ biết thực lực cùng tính tình quái gở, hỷ nộ vô thường của Lâm Diễm, nhưng với cái giá này bọn họ cũng phải líu lưỡi than một tiếng.

"Ta không ép các ngươi mua, các ngươi không mua cũng sẽ có người khác mua, thảo dược của ta không phải đồ bỏ không ai cần."

      Lâm Diễm tức giận quát lên, dọa cho đám người Dược Bang sợ xanh mặt, câu nói không mua sẽ có người khác mua mang ý khích tướng, bọn chúng cắn răng mua hết. Sau khi mua xong họ còn bị một câu mời chào khác của Lâm Diễm.

"Ngày mai các huynh đệ của ta sẽ có một lô thảo dược vận chuyển từ rừng sâu về, các ngươi nếu muốn cứ ghé ủng hộ."

         Hàn Nhàn nhìn đống lớn thảo dược mua về tạm thời không biết để làm gì, sắc mặt hơi khó coi, nhưng hắn vẫn ra lệnh cho cấp dưới tiếp tục thu mua.

      Ngày thứ năm, tình hình vẫn vậy, Lâm Diễm và các bằng hữu nhìn số hỏa năng thu được không khỏi choáng váng. 

       Dược Bang độc bá thị trường đan dược trong nội viện, thứ gì cũng phải mua từ bọn họ, nay có cơ hội cạo một lớp thịt của Dược Bang, mọi người đều cảm thấy thú vị.

      Một mặt giả vờ cuống quýt tìm thảo dược, mặt khác cô tìm đến Lâm Diễm và các bằng hữu của hắn, muốn hợp tác mua thảo dược lâu dài với họ, tất nhiên là đúng giá thị trường. Kèm theo ưu đãi cho họ khi mua đan dược ở Bàn Môn.

        Ngoài thu lại tiền vốn lúc đầu nhờ Lâm Diễm mua hộ thảo dược, chỉ trong hai ngày, Tiêu Đình thu về năm trăm ngày hỏa năng, đôi bên đều vui vẻ hợp tác cùng có lời.

         Bất quá đây chỉ là kế nhất thời để kiếm hỏa năng, nếu muốn yên ổn lâu dài e là phải một lần giải quyết xung đột với Dược Bang.

       Trở về Bàn Môn thấy Huân Nhi và ba người Tiêu NGọc, Hổ Gia, Lâm Minh Tuệ đang ngồi ghi chép sổ sách thu chi, Tiêu Đình chìa lam sắc tạp phiến của mình ra cho Huân Nhi.

      Nhìn con số trên đó HuânNhi không giấu được kinh ngạc nhìn cô, Tiêu Đình chậm rãi kể lại việc cô chơi khăm Dược Bang, Huân Nhi nghe xong, liên tục lắc đầu mỉm cười nhìn cô, nàng đã quên mất tính phúc hắc ngầm của Tiêu Đình.

      Tiêu Đình chỉ giữ lại một trăm ngày hỏa năng để phòng khi cần mua thảo dược, số còn lại đều đưa cho Huân Nhi. Qua mấy ngày buôn bán, danh tiếng dược của Bàn Môn được khá nhiều người biết tới, một số đều tự mình tìm tới mua hoặc dẫn theo bằng hữu.

        Cứ đà này sau một thời gian, sẽ có người tự tìm đến cửa Bàn Môn mua đan dược, Huân Nhi và mọi người không cần vất vả ra ngoài bán.

"Tuy nói buôn đan dược một vốn bốn lời, nhưng nếu không có tốc độ luyện dược hơn người của Đình tỷ, e là chúng ta cũng không có được kết quả nhanh như vậy.

      Theo mọi người nghe ngóng được, một đám Luyện Dược Sư của Dược Bang, luyện chế một ngày cũng chỉ nhiều hơn số đan dược luyện chế được trong ngày của Đình tỷ, không nói đến vật lực, tiêu tốn nhân lực đã rất lớn."

      Nhìn vẻ mặt vui vẻ thỏa mãn của Tiêu Đình, Huân Nhi khẽ cười nói. Tiêu Đình nghe xong hơi chột dạ, được như vậy là vì cô hội tụ rất nhiều yếu tố.

      Thứ nhất, thủ pháp luyện dược của cô và Luyện Dược Sư ở đây khác nhau, cô theo Lam Thiên Tuyết học thủ pháp luyện dược cao thâm của nàng hơn mười năm, thủ pháp đặc biệt không cần lò luyện đan, mà còn có thể cùng lúc luyện chế nhiều loại thảo dược.

      Thứ hai, cô có dị hỏa, sức mạnh của dị hỏa không chỉ chiết lọc thảo dược có độ tinh khiết cao hơn so với những hỏa diễm khác, mà thời gian luyện hóa cũng nhanh hơn.

      Đêm nay, ngoài việc luyện dược để bán, Tiêu Đình lấy Địa Tâm Thối Thể Nhũ loại đã bị pha loãng kết hợp với một số thảo dược, luyện chế sáu mươi viên Tẩy Tủy Đan. Tiêu Ngọc, Lâm Minh Tuệ mỗi người hai viên.

      số còn lại dùng để luận công ban thưởng cho các thành viên có đóng góp tích cực cho Bàn Môn.

     Không phải cô keo kiệt, mà là với tu vi hiện tại của tân sinh, không thể hấp thu dược lực quá mạnh. Tiêu Đình còn chiết ra một lọ nhỏ chứa Địa Tâm Thối Thể Nhũ loại tinh khiết đậm đặc tặng cho Huân Nhi.

       Tất nhiên Tiêu Đình còn đặc biệt luyện chế mười viên Tẩy Tủy Đan phiên bản giới hạn, dành  cho Tiểu Thải và Tiểu Hỏa.

     Đại địa chi vật trân quý khó cầu, dùng để nuôi cục cưng, nếu để người khác biết, hẳn là ói mười thau máu nước mắt thành sông. Buổi sáng sau khi giao phó cho Huân Nhi hết mọi thứ, Tiêu Đình mới vui vẻ thỏa mãn đi nghỉ.

------------------------------

      Buổi chiều, Tiêu Đình dậy sớm tự mình pha trà chờ nhóm của Huân Nhi về, nhưng mọi người hôm nay  về khá sớm, không khí đột nhiên trầm lặng đáng sợ, trên mặt ai cũng hoặc là ủ rũ, hoặc là bất bình tức giận.

        Huân Nhi vẫn chưa nói gì, yếu ớt cười nhìn Tiêu Đình, vừa nhìn đã biết có chuyện, Hổ Gia thấy Huân Nhi im hơi lặng tiếng, không nhịn được nói trước.

"Hôm nay chúng ta bán đan dược, liên tục bị một đám người càn rỡ đến quấy phá, hôm nay chúng ta không bán dược được."

        Tiêu Đình nhíu mày đặt mạnh cốc trà xuống bàn, hơi nhíu mày nhìn Huân Nhi, Huân Nhi cười gượng một chút khẽ gật đầu. Tiêu Đình có cảm giác như khí huyết trong người đều nóng lên dồn thẳng vào đại não, trong mắt tản ra hàn khí.

"Là đám người Dược Bang khó dễ muội sao?"

      Tiêu Đình nắm tay Huân Nhi gặng hỏi, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng để giọng nói của mình hòa hoãn nhất có thể. Huân Nhi hơi lắc đầu, trầm ngâm lên tiếng.

"Muội đã cho huynh đệ theo dõi đám người đó, bọn chúng không phải người của Dược Bang, có vẻ như là người của Bạch Bang. Bọn chúng sau khi quấy rối bọn muội, đều trở về nơi cư trú của Bạch Bang, bởi vì chưa chắc chắn nên muội không nói với tỷ."

        Cảm thụ từng đạo ánh mắt nóng bỏng của các thành viên Bàn Môn đổ dồn về mình, Tiêu Đình vung tay đứng dậy, lạnh giọng nói.

"Gọi tất cả huynh đệ trong Bàn Môn, theo ta!"

          Tất cả thành viên Bàn Môn đều hô hào hưởng ứng. Hổ Gia tức giận trừng lớn mắt hạnh giận dữ nói thêm.

"Đúng, cho chúng một bài học, cho dù đánh không lại, cũng để bọn chúng biết, chúng ta không dễ ức hiếp."

      Nàng tính tình không sợ trời không sợ đất, từ khi vào nội viện đã thu liễm rất nhiều, nhưng hôm nay cũng không chịu đựng nỗi sự ngang ngược bá đạo của Bạch Bang.

-----------------------------------

9902.

Chương sau mình đang viết, sắp đủ rồi, kịp thì khuya nay hoặc sáng mình đăng luôn. >v