Cuồng Ngạo Thương Khung [Đồng Nhân Đấu Phá]

Chương 32




   Trên đường về Bàn Môn, Tiêu Đình bắt gặp một tân sinh đang hướng về phía mình chạy tới, thần tình cấp bách.

"Tiêu Đình đồng học, có chuyện..."

     Nhìn bộ dạng gấp gáp của người nọ, Tiêu Đình đi nhanh về phía trước.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Có người muốn lôi kéo tân sinh, do yêu sách không được đáp ứng, bọn họ đang muốn dồn ép, bức Huân Nhi và Hổ Gia đồng học động thủ."

"Đám hỗn trướng này!" Tiêu Đình mặt lạnh nói ra một câu, nháy mắt thân ảnh đã không thấy tăm hơi.

...................

      Tại sân đất trống trước cửa Bàn Môn hiện đang tụ tập rất đông người, hai phe nhân mã nhìn chằm chằm nhau, giương cung bạt kiếm.

"Huân Nhi, Hổ Gia... các ngươi không nên cố chấp, tân sinh là nguồn máu mới cung cấp nhân lực cho các thế lực trong nội viện. Các ngươi không thể thâu tóm hết tân sinh về tay mình."

     Đối diện với Huân Nhi là một thanh niên gương mặt sáng sủa, nụ cười dễ gây hảo cảm, nhưng giờ phút này trong mắt Huân Nhi và mọi người ở đây lại trông vô cùng chán ghét.

"Đây là vấn đề của chúng ta, không đến phiên Bạch Sơn ngươi lo lắng, nếu không có chuyện gì khác, mời đi cho, nơi này không hoan nghênh các người."

      Huân Nhi chưa từng liếc nhìn hắn, thản nhiên nói. Bạch Sơn tuy thua ở kì thi tuyển bạt nhưng vì hắn là người trong Chấp Pháp Đội, thực lực đạt yêu cầu của nội viện, nên được Chấp Pháp Đội tiến cử vào nội viện. 

      Bị Huân Nhi cự tuyệt ngàn dặm, không chừa cho hắn chút thể diện nào, gương mặt ưa nhìn của Bạch Sơn thoáng giận dữ.

"Bạch Sơn, nói nhiều với bọn chúng làm gì, trực tiếp đánh, dập tắt ngạo khí của chúng."

     Phó Ngao đứng cạnh Bạch Sơn khoanh tay tiến lên trước hai bước, tầm mắt dán lên người Huân Nhi, đánh giá đường cong hồ mị trên người nàng.

"Huân Nhi học muội, mặc dù các ngươi thắng cuộc thi săn hỏa năng, nhưng ở nội viện cường giả như mây, tân sinh các người đừng nghĩ có thể dựa vào Tiêu Đình, Tiêu Viêm. 

     Đợi đến lúc đắc tội các thế lực trong nội viện, nếm đủ các loại phiền phức, sợ là Bàn Môn các người phải sớm giải tán."

"Không cần các ngươi phí tâm, chỉ cần Tiêu Đình tỷ không lên tiếng, Bàn Môn cũng không hủy được."

        Trên gương mặt xinh đẹp của Huân Nhi phủ kín một tầng băng sương, thanh âm từ tốn nhưng mười phần lạnh lùng. Nhìn biểu cảm của nàng, ý cười trên mặt Phó Ngao càng nồng đậm.

"Nữ nhân quật cường cá tính, rất hợp khẩu vị của ta, như vầy đi. Hôm nay các người giao ra năm tân sinh... tất nhiên trong đó phải có Huân Nhi học muội, Bạch Bang chúng ta sẽ không gây khó dễ cho Bàn Môn."

"Bàn Môn sẽ không giao bất kỳ ai cho bất cứ thế lực nào."

        Nhìn ra ý đùa giỡn cố tình khiêu khích của Phó Ngao, Huân Nhi lười phản ứng, vẻ lãnh đạm dần rút đi, bình thản nói.

        Ý cười trên mặt Phó Ngao dần rút đi, hắn cười lạnh nói.

"Xem ra chỉ có thể đánh bại người đứng đầu Bàn Môn mới mang người đi được."

"Ngươi thử xem!"

      Hổ Gia tức giận nói, đấu khí màu đỏ quanh thân bốc lên, những tân sinh khác cũng hưởng ứng, nhất thời trên sân nổi lên hàng chục đạo đấu khí đủ loại màu sắc, thuộc tính.

"Đám tân sinh này quả nhiên kiêu ngạo."

      Phó Ngao gầm lên, đấu khí màu xanh thẫm bốc lên, đấu khí quay cuồng chuyển động quanh thân Phó Ngao, một cỗ khí thế hùng hậu nháy mắt lấn át hàng chục đạo đấu khí của các tân sinh.

"Hôm nay ta sẽ cho các ngươi thấy sự khác biệt giữa tân sinh và học viên cũ. Bạch Sơn, ngươi dẫn người chế phục đám tân sinh phía sau, làm cho bọn chúng hiểu được, nếu không chịu cúi đầu thì không thể tồn tại được ở nội viện."

       Bạch Sơn khẽ gật đầu, nhìn đám tân sinh đứng phía sau Huân Nhi, phất tay ra lệnh cho mười tên đồng bọn.

"Lên!."

"Ầm."

      Ngay lúc cuộc chiến muốn diễn ra, một đạo chưởng phọng đánh về phía Bạch Bang, khiến bọn chúng đồng loạt lui về sau.

     Khi khói bụi tản đi, bên phía Bàn Môn đã xuất hiện thêm một người.

"Tiêu Đình, ta cứ nghĩ ngươi nghe tin đã bỏ chạy, không ngờ còn dám xuất hiện."

      Tiêu Đình lười nhìn Bạch Sơn, tầm mắt hờ hững quét qua Phó Ngao, xoay người nhìn Huân Nhi.

"Cuối cùng ngươi cũng về."

      Hổ Gia nhìn thấy Tiêu Đình, nhẹ thở ra một hơi. Huân Nhi nhìn bóng dáng cao gầy vững chãi của Tiêu Đình thấp giọng nói.

"Đình... bọn họ..."

"Tỷ biết, bọn chúng cứ giao cho tỷ."

      Tiêu Đình hơi cười trấn an Huân Nhi, nắm lấy ngọc thủ nàng. Huân Nhi nhu thuận gật đầu, ngón tay mềm mại cũng nắm lấy tay Tiêu Đình, giọng nói trong trẻo thanh nhu.

"Đình, đánh hắn thành đầu heo."

     Quay sang nhìn thiếu nữ thanh nhã bên cạnh, Tiêu Đình hơi áp sát, cúi đầu vào tai nàng thì thầm, khiến gương mặt thiếu nữ ửng đỏ.

"Ha ha... nếu không phải vì sợ các tân sinh bị liên lụy, chỉ với câu nói lúc nãy của hắn, tỷ đã nhổ sạch Bạch Bang."

      Huân Nhi thản nhiên cười, ôn nhuận ấm áp say lòng người, khiến người khác không thở nổi. Nàng rất thích sự tự tin, bá đạo của Tiêu Đình, đặc biệt như lúc này.

        Nụ cười dần thu liễm lại, tiếp theo là gương mặt mang theo một chút dữ tợn. Long có nghịch lân, chạm vào sẽ chết. Dám đánh chủ ý lên Huân Nhi, không ai có kết cục tốt đẹp. Tiêu Đình nhìn Phó Ngao nhàn nhạt nói.

"Bắt đầu đi."

        Nhìn Huân Nhi nhu thuận khi đứng bên cạnh Tiêu Đình, khiến cho đầu của Bạch Sơn và Phó Ngao đều nóng lên. Bạch Sơn gằn giọng uy hiếp.

"Ta đã nói, chỉ cần vào đến học viện, nơi này sẽ có cách trị ngươi."

"Còn  chó theo đuôi dựa vào thế lực kẻ khác, hay lắm sao."

"Ngươi..."

       Bạch Sơn tức giận xanh mặt nhưng không thể làm gì khác, hắn nhìn Tiêu Đình như muốn ăn gan uống máu. Phó Ngao cười hắc hắc.

"Ngươi rất can đảm, hôm nay hãy cho ta thấy bản lĩnh. Nếu ngươi thua, phải giao ra mười lăm tân sinh, nếu ta thua, trong vòng nửa năm, Bạch Bang sẽ không gây phiền phức cho Bàn Môn các ngươi."

     Phó Ngao nói xong tiến lên phía trước, bàn tay hơi động, lam quang lóe lên, một tam xoa kích màu xanh nằm chắc trong tay Phó Ngao.

"Canh chừng bọn Bạch Sơn."

        Giao dịch có lời như vậy, Tiêu Đình đương nhiên đồng ý. Tiêu Đình phân phó xong cũng xông lên, một ngọn lửa tím cấp tốc bốc lên bao lấy Tiêu Đình, bao tay khải giáp cũng được triệu hồi, kim quang bàng bạc tản ra uy lực.

     Mắt thấy thực lực của Tiêu Đình đột nhiên bạo phát, tu vi bắt đầu tăng lên và chưa có dấu hiệu ngừng lại, một cỗ năng lượng cuồng bạo tản ra uy áp đè ép bốn phía, Phó Ngao thoáng giật mình thầm hô không ổn, sau cười khảy.

"Ta còn tưởng ngươi có bản sự, thì ra là sử dụng đấu kỹ làm tăng thực lực trong thời gian ngắn."

      Nếu sử dụng đấu kỹ giúp tăng thực lực, chỉ có thể duy trì trong thời gian ngắn, sau còn bị phản phệ thê thảm, đấy là với ai đó chứ không phải với Tiêu Đình. 

       Phó Ngoa lại như nhìn rõ nhược điểm của cô, tâm tình càng thêm táo bạo, tự tin.

"Xem ra ngươi cũng không duy trì được lâu, vậy chúng ta quyết định trong một chiêu đi."

      Tam xoa kích trong tay Phó Ngao cấp tốc xoay tròn, thân thể hóa thành một đạo lam quang xông tới, đấu khí màu lam ngưng tụ mơ hồ tạo thành một con cá mập dữ tợn.

       Đấu khí ngưng vật. Như Đấu Sư có thể hành thành đấu khí sa y, Đại Đấu Sư có thể ngưng tụ ra đấu khí khải giáp. Cấp bậc Đấu Linh, loại đấu khí ngưng vật này nếu kết hợp với đấu kỹ, lực sát thương vô cùng lớn.

      Lam sắc cá mập dài hơn một trượng, há miệng to đầy răng nhọn hướng về phía trước, có thể thấy ẩn trong cơ thể lam sắc cá mập, còn có ba mũi tiêm kích sắc bén của tam xoa kích.

      Chuyên chú nhìn lam sắc cá mập đang tới gần, ngọn lửa màu tím ở cánh tay Tiêu Đình càng bốc lên dữ dội, dùng một khi thế như chẻ núi, bổ xuống.

" Ầm!"

      Dưới ánh nhìn chuyên chú của nhiều người, bao tay khải giáp được bọc trong ngọn lửa tím hung hãn bổ đôi đầu lam sắc cá mập. Một tiếng nổ mạnh vang lên, bọt nước văng tung tóe.

       Sắc mặt Phó Ngao vô cùng khó coi, gắt gao nhìn ngọn lửa mang theo sức nóng khủng bố, chẳng những không bị nănglượng thủy sa của hắn dập tắt, mà còn đangcắn nuốt lam sắc cá mập, trong nháy mắt, năng lượng thủy sa bị thiêu đốt, hóa thành hơi nước bay đầy trời.

"Răng rắc..."

        Không dừng ở đó, các đầu bao tay khải giáp hình vuốt rồng của Tiêu Đình bấu chặt vào tam xoa kích, chậm rãi siết mạnh, các mũi tiêm xoa dần bị biến dạng, vặn vẹo đến đáng thương.

     Phó Ngao muốn rút lại cũng không được, tam xoa kích lúc này như tảng đá ngàn cân không thể lay động, thân hình hắn khẽ run lên. 

     Một cỗ lực lượng mạnh mẽ khủng bố từ tam xoa kích truyền lài, khiến tim hắn như đập nhanh hơn, toàn thân ướt sủng mồ hôi.

"Rắc!"

      Tiếng gãy thô giòn của kim loại vang lên, tam xoa kích bị bẻ gãy, Tiêu Đình nhìn Phó Ngao đang đứng cách mình chưa đầy hai bước chân cười lạnh. Tiến lên nắm lấy cổ áo Phó Ngao, hung hăng húc đầu mình vào mặt hắn.

     Thân thể Phó Ngao bật ra sau vài bước, sóng mũi bị gãy, theo cái ngửa đầu ra sau của hắn làm máu tươi bắn lên cao. 

      Những người xung quanh nhìn cảnh này, theo phản xạ đều đưa tay lên sờ mũi mình, thật sự quá đau rồi.

       Không dừng ở đó, Tiêu Đình nắm bả vai hắn, nắm đấm liên tục nện lên người, lên mặt Phó Ngao.

       Sau một cú đấm móc từ cằm đánh lên, Phó Ngao như tên mất đà, thân hình to lớn ngã mạnh ra sau, không rõ sống chết, xung quanh lặng ngắt không một tiếng thở mạnh.

      Tiêu Đình bình thản nhìn lướt qua Bạch Sơn và đám người Bạch Bang. Bị nhìn trúng, đám người Bạch Bang thầm hô không ổn, gương mặt tái mét không dám nhìn thẳng.

"Nhớ kỹ ước hẹn, trong vòng nửa năm các ngươi bội ước, thì cái danh Bạch Bang chỉ đáng vứt đi, nơi này không hoan nghênh các ngươi."

       Dưới ánh nhìn âm lãnh của Tiêu Đình, Bạch Sơn là người đầu tiên quay đầu, hắn ra lệnh những người khác đỡ lấy Phó Ngao đang bất tỉnh, mang hắn rời đi.

"Các bạn đồng học, hẳn các bạn đã nhận ra tầm quan trọng của thực lực, ở nội viện, không có thực lực chỉ có thể bị người ta tới cửa khi dễ, các bạn còn muốn sự việc này tiếp diễn?"

     Tiêu Đình nhìn lướt qua các đồng học của mình, trầm giọng hỏi.

"Không muốn!"

       Nam nữ tân sinh nhiệt huyết sôi trào, đồng loạt hô to.

"Đề thăng thực lực là vấn đề cấp bách hiện tại của chúng ta, nhằm nửa năm sau ứng phó với Bạch Bang, sáng mai mọi người tập trung, chúng ta tiến vào Thiên Phần Luyện Khí Tháp."

       Nghe hiệu triệu của Tiêu Đình, các học viên đều gật đầu ứng thanh, gương mặt ai cũng đỏ bừng vì kích động.

.............

"Theo thông tin nghe ngóng được của A Thái, tu vi tên Bạch Trình thủ lĩnh Bạch Bang là lục tinh Đấu Linh. Ba mươi bốn thành viên trong đó có mười ba người là Đại Đấu Sư, còn lại là Đấu Sư."

      Tiêu Đình thả lỏng người dựa vào thành ghế, nhàn nhã uống trà do Huân Nhi pha, cùng nàng bàn kế hoạch sắp tới.

       Huân Nhi hơi cong khóe môi chưa vội nói, thổi nguội nhiệt khí của tách trà trên tay, nhàn nhã uống một ngụm.

"Hy vọng thời gian sắp tới không có thêm phiền phức, thực lực các thành viên Bàn Môn, quả thực quá yếu." Huân Nhi nhẹ buông một câu, tủm tỉm nhìn Tiêu Đình.

"À, tỷ quên mất, điều hành Bàn Môn sẽ tốn rất nhiều hỏa năng. Muội cứ lấy hỏa năng của tỷ."

        Tiêu Đình lấy ra tạp phiến của mình đưa cho Huân Nhi. Nhìn tạp phiến có gần hai trăm hỏa năng, Huân Nhi mỉm cười hài lòng đưa trả lại cho cô.

"Không sao, muội còn có thể lo được."

    Tiêu Đình không cho là đúng, chìa tay ra, nghiêm túc nói.

"Muội đưa tạp phiến cho tỷ."

      Huân Nhi nhướng mày nghiêng đầu nhìn bộ dạng bá đạo của Tiêu Đình, trong lòng lại thấy ngọt ngào, lấy ra tạp phiến đưa cho cô.

        Tiêu Đình để hai tạp phiến chạm nhau, dùng thần thức đem hỏa năng của mình chuyển qua tạp phiến của Huân Nhi, chỉ chừa lại cho mình vỏn vẹn bốn mươi hỏa năng.

"Nếu có khó khăn gì muội phải cho tỷ biết, còn nữa, tam ca hắn là người đề xướng lập Bàn Môn, nên việc giải quyết sự vụ của Bàn Môn hắn phải có phần trách nhiệm, muội không nên ôm đồm một mình."

     Tiêu Đình cười cười dựa gần Huân Nhi, ôn nhu vuốt tóc nàng. Bao nhiêu chuyện xảy ra, vẫn không thấy Tiêu Viêm xuất hiện, phải để người khác dọn dẹp thay, nghĩ đến đây Tiêu Đình lại cảm thấy bất mãn.

"Đã biết, tỷ ở bên ngoài cũng nên cẩn thận."

       Huân Nhi đưa tay đặt ở mi tâm của Tiêu Đình nhẹ xoa, nàng không yêu nhìn Tiêu Đình phiền não chau mày. 

       Chỉ vọn vẹn một phần quan tâm ngắn ngủi, nhưng thanh âm mềm mại lại ngọt ngào, vì khoảng cách gần, trong lời hơi thở đều tản ra mùi thanh hương quen thuộc mê người.

        Chọc cho tâm can người náo đó nổi lên từng trận ngứa ngáy đến tận xương tủy.

       Tiêu Đình bắt lấy ngọc thủ Huân Nhi, hôn lên tay nàng, ánh mắt đầy thâm ý nhìn Huân Nhi, ôm lấy bờ vai mảnh mai kéo vào lòng, nhẹ hôn lên trán nàng.

"Chỉ cần những kẻ không có mắt đừng động đến muội, những chuyện khác đều sẽ ổn."

       Trên gương mặt thiếu nữ dần chuyển sang ửng hồng, Huân Nhi cười ngọt ngào chủ động nắm tay Tiêu Đình, mười ngón đan vào nhau.

-------------------------------

        Trong lúc Tiêu Đình cùng Huân Nhi, Lâm Minh Tuệ, Tiêu Ngọc ăn sáng trên tiểu lầu, các tân sinh đã lần lượt tụ tập trước sân, xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề, trên mặt ai cũng phấn chấn mong chờ.

     Từ tiểu lầu đi xuống, nhìn những học viên ngẩng cao đầu, ánh mắt phấn khích mà kiên định, hiện lên quyết tâm cao độ.

       Tiêu Đình nhìn Huân Nhi không khỏi mỉm cười tin tưởng, tuy hiện tại thực lực họ nhỏ yếu, nhưng tiềm lực lại đầy hứa hẹn. Chỉ cần chịu cố gắng, nhất định sẽ trở thành cường giả chân chính.

     Hôm nay Tiêu Viêm cũng có mặt, hôm qua Tiêu Đình nhàn nhã tham quan tháp, nhưng Tiêu Viêm thì khác, hắn gắp không chịu nỗi, mong muốn tiến vào tháp để thăm dó dị hỏa trong tháp.

       Hắn đang rất muốn thu thập được dị hỏa cho riêng mình. Nên hôm qua hắn cũng đi thăm dò tình hình trong tháp.

      Nhìn thấy đã đông đủ, hắn điều động mọi người rời đi. Bốn người Tiêu Đình nhàn nhã đi ở phía sau nhóm. 

       Vì Thiên Phần Luyện Khí Tháp ở khá xa nên chỉ sau một lúc, cả nhóm bắt đầu tăng tốc di chuyển.

       Một đội nhóm năm mươi người di chuyển với tốc độ cao, khói bụi mù mịt, nhanh chóng biến mất trong rừng.

     Gần một giờ di chuyển, nhóm mới tới nơi, lần đầu tiên nhìn thấy hắc tháp khổng lồ chôn sâu dưới đất, không khỏi trầm trồ kinh ngạc.

Huân Nhi đứng cạnhTiêu Đình, nhìn phần đỉnh tháp lộ ra, dáng dấp thanh lệ xinh đẹp bình thản mỉm cười. Vô tình kéo tới không ít ánh mắt.

"Đình, đó là Thiên Phần Luyện Khí Tháp sao? Quả nhiên lợi hại."

"Ừm, bên trong tháp rất thú vị, muội vào rồi sẽ biết."

      Tiêu Đình nắm tay Huân Nhi cười cười, đưa mọi người đến một khu đất trống chờ tháp mở cửa, đồng thời chia sẻ kinh nghiệm không chế tâm hỏa và cách sử dụng tâm hỏa để rèn luyện.

      Dần dần, số học viênkéo về đây ngày một đông như kiến cỏ, các phương thế lực đều phân chia địa bàn tìm chỗ đứng cho riêng mình. Ánh mắt một số học viên nhìn về phía Bàn Môn có phần phức tạp cổ quái.

      Bầu không khí trở nên ngột ngạt khác thường, Tiêu Đình nhìn biển người trước mắt không khỏi cau mày.

"Tiêu đồng học, tên đi đầu là Bạch Trình, thủ lĩnh Bạch Bang." A Thái sắc mặt nghiêm trọng chỉ vào nhóm người đang tiến tới đây.

     Thân hình Bạch Trình cao lớn, gương mặt tuấn tú, thân vận bạch y, ánh mắt đảo qua nhóm tân sinh, sau dừng lại trên người Tiêu Đình.

"Ngươi là Tiêu Đình sao, thường nghe Bạch Sơn nói về ngươi, qua nhiên không tồi."

     Hắn chìa tay ra với Tiêu Đình ý muốn bắt tay, Tiêu Đình híp mắt nhìn cử động của hắn, hơi cong khóe môi mỉm cười, bắt lấy tay hắn.

     Hai người bắt tay, ý cười trên mặt Bạch trình rút lại, một luồng đấu khí từ người hắn bạo dũng tuôn ra, làm y phục những người xung quanh bay lất phất. Bàn tay Bạch Trình siết chặt như gọng kềm, như muốn bẻ gãy tay Tiêu Đình.

        Ánh mắt Tiêu Đình bình tĩnh không gợn sóng, cũng gia tăng lực đạo, bóp lấy tay hắn. Bạch Trình kinh ngạc không ít, bàn tay bị vặn đau đến mức hắn phải căng thẳng nghiến răng, vội rút tay lại. Trước khi thu tay về, ngón tay hắn điểm nhẹ lên lòng bàn tay Tiêu Đình.

        Một đạo ám kình nặng nề đánh úp vào tay Tiêu Đình, trong lòng hắn đinh ninh tay cô chắc chắn sẽ không thể cử động ít nhất là nửa tháng.

     Bởi vì đã có phòng bị, âm thầm vận khí bảo hộ, trúng đòn đánh như gãi ngứa, Tiêu Đình nhanh như chớp búng ra một đốm lửa tím nhỏ như đầu đũa.

      Đốm lửa theo sự điều động của Tiêu Đình, chập chờn bay tới bám vào lòng bàn tay của Bạch Trình, hắn thóang tái mặt, vận lên một lồng năng lượng bảo vệ tay mình.

       Đốm lửa chạm vào lồng năng lượng nổ tung, một tiếng nổ nặng nề vang lên, đem lồng năng lượng bảo hộ của hắn đánh vỡ tan, ngọn lửa bùng lên, đốt lòng bàn tay hắn.

     Chỉ sau ba giây thời gian, đốm lửa tự tiêu tán. Vốn định ám toán Tiêu Đình, không ngờ bản thân bị ăn đau. 

       Đốm lửa chỉ bùng lên trong tích tắc, nhưng với sức nóng mãnh liệt của thú hỏa lục giai, đủ khiến hắn bị bỏng nặng.

         Bạch Sơn phất tay áo chắp tay sau lưng, bàn tay giấu trong tay áo không ngừng run rẩy, đám người Bạch Bang nhao nhao muốn xông lên trợ uy.

"Bạch Bang các người muốn làm gì."

    Hổ Gia tức giận quát lên, Tiêu Ngọc và những tân sinh cũng đều tức giận, đồng loạt tiến lên vài bước. 

"Ha ha, chỉ là cùng Tiêu Đình đồng học luận bàn một chút, loại sự tình này rất phổ biến trong học viện, các ngươi cần gì khẩn trương. Ta khuyên một câu, ở nội viên cần tuân thủ quy tắc nội viện, nếu không, chỉ tự rước nhục."

     Bạch Trình vừa nói vừa nhìn chằm chằm Tiêu Đình, không cần nói cũng biết, qua lần giao phong vừa rồi, bàn tay hắn bị thương không nhẹ. Tiêu Đình đối với Hổ Gia, Tiêu Ngọc xua tay, muốn mọi người lui lại không nên xúc động.

"Bạch học trưởng không hổ là cao thủ trong cường bảng, rất có phong phạm, nửa năm sau gặp lại học trưởng."

      Trên gương mặt bình tĩnh của Tiêu Đình xuất hiện ý cười mỉa mai, Bạch Trình nhìn thấy không khỏi nhíu mày, không nghĩ tới hình tượng, tức giận quát lớn.

"Chỉ cần ngươi có bản lĩnh đó, ta tùy thời đợi, bất quá nửa năm sau chính là ngày tàn của Bàn Môn các ngươi, những kẻ không có thực lực, lại cuồng vọng kiêu ngạo như các ngươi, chính là đang tự chuốc nhục."

     Nhìn Tiêu Đình bị Bạch Trình quát nạt giữa nơi đông người, Huân Nhi đứng bên cạnh, tức giận không nhẹ, trong đôi con ngươi linh động, mơ hồ có ngọn lửa kim sắc biến ảo hiện ra, thẩm thấu ra ngoài một tia sát ý.

      Tiêu Đình cảm nhận ba động đấu khí của Huân Nhi khác thường, kèm theo hơi thở dị hỏa, vội nắm tay nàng, ngón tay hơi vuốt ve lòng bàn tay, an ủi tâm tình kích động của Huân Nhi. Hơn thua nhất thời với đám người này, khác nào kéo bản thân xuống đứng cùng hạng.

"Tốt, hẹn ngươi nửa năm sau, cỏn bây giờ Bàn Môn chúng ta có việc riêng cần thương thảo, không thể bồi tiếp mọi người được, thất lễ."

      Tiêu Đình nói xong quay lưng về phía Bạch Trình, nói gì đó với Huân Nhi, hoàn toàn đem Bạch Trình xem như không khí. Bạch Trình tức giận nắm hai tay lại, khóe miệng run rẩy muốn phát tác.

        Nhưng hiện tại đang ở phạm vi hắc tháp, nơi này được vô số trưởng lão trông coi, nếu gây rối, sẽ bị phạt rất nặng. Bạch Trình nén giận thở ra, gằn giọng nói.

"Nửa năm sau ta chờ xem các ngươi có bản lãnh gì." Bạch Trình nói xong xoay người đi.

      Tiêu Đình tiếp tục chia sẻ kinh nghiệm tu luyện trong tháp, lát sau, một giọng nói già nua âm vang bốn phương từ trong tháp truyền ra.

"Đến giờ mở cửa tháp."

        Theo sau đó, cánh cửa đen nặng nề chầm chậm xê dịch mở ra, dòng người như hồng thủy ùn ùn chen chúc tràn vào tháp, Tiêu Đình chờ cho người vơi bớt, mới dẫn đắt mọi người vào tháp.

      Vừa tiến vào tháp, tất cả đều bị một ngọn lửa vô hình xâm lấn, toàn thân đổ mồ hôi, gương mặt đỏ bừng tiến vào trạng thái nhập định. Tuy nhiên vẫn chưa xuất hiện tình huống xấu ngoài tầm kiểm soát.

      Người đầu tiên hóa giải tâm hỏa là Huân Nhi, chỉ sau năm phút, nàng mở mắt ra, quanh thân nổi lên một tầng hào quang kim sắc. Có thể nhanh chóng thoát khỏi sự thiêu đốt của tâm hỏa, tốc độ này đến Tiêu Đình cũng phải nhận thua.

     Tiêu Đình nhìn gương mặt xinh đẹp phấn nộn của nàng giờ phút này đỏ bừng, đưa tay lên vuốt ve, không ngờ lại bị cảm giác mềm mại nóng hổi làm cho bị nghiện, liên lục mân mê vuốt ve mặt nàng.

      Huân Nhi xấu hổ muốn độn thổ, trừng mắt cấu véo vào tay Tiêu Đình, cô mới chịu thu lại móng vuốt. 

      Kế tiếp Lâm Minh Tuệ, Hổ Gia và các tân sinh khác đều lần lượt mở mắt ra, nhận thấy điểm lợi lạc vi diệu của tâm hỏa trong việc tu luyện, sắc mặt mọi người đều háo hức vui vẻ.

      Tấc cả mọi người chỉ hận không thể ngay lập tức tìm một góc, ngày đêm tu luyện. Cả nhóm còn đang loay hoay tìm phòng trống, đã thấy một trung niên đạo sư đi tới chỗ họ. Đạo sư này nhìn Tiêu Đình tủm tỉm cười.

"Đây hẳn là Tiêu Đình đồng học?"

"Đệ tử Tiêu Đình, không biết đạo sư có chuyện gì?" Tiêu Đình chắp tay khách khí chào hỏi đạo sư.

"Ta phụng lệnh Liễu trưởng lão, đến đưa các ngươi đi phòng tu luyện trung cấp."

     Nghe vậy, trong mắt mọi người nhất thời sáng lên, Tiêu Đình chấp tay cảm tạ.

"Còn mong đạo sư dẫn đường cho chúng đệ tử."

      Trung niên đạo sư gật đầu hài lòng, xoay người dẫn đường. Đạo sư dẫn bọn họ đi vào khu vực trung cấp, dừng lại ở một căn phòng cũ kỹ trong góc tối. Có thể nói đây là căn phòng xập xệ cũ nát nhất trong khu vực trung cấp.

     Các học viên trong Bàn Môn đều thoáng nhíu xuất hiện vẻ mặt ngoài ý muốn, chỉ Tiêu Đình là bình thản chưa từng nhíu mày, bởi cô biết, ở trong tháp, phòng tốt đều có người chiếm giữ, muốn có được chỗ tu luyện tốt, thì phải tranh đoạt.

      Nay được đạo sư ưu ái tìm giúp một phòng tu luyện trung cấp đủ cho năm mươi người tu luyện, còn muốn gì nữa. Hơn nữa, những nơi bình thường nhất, thỉnh thoảng lại là nơi phi thường.

      Đạo sư tuy không có thêm mắt ở sau gáy, nhưng biểu hiện của các học viên ông đều thấy được, chỉ mỉm cười đẩy cửa phòng bước vào trước, trong lòng càng tán thưởng thái độ của Tiêu Đình.

      Không khí trong phòng ôn hòa dễ chịu, khác hẳn với không gian bức bối khô nóng bên ngoài, đá lát dưới sàn đều nhàn nhạt tản ra hàn khí, trên trần gắn bảo thạch chiếu sáng, ánh sáng nhu hòa không chói mắt.

       Phòng có thể chứa được hơn năm mươi người, dưới đất nhô lên hàng chục ụ đá cao tầm một gang tay, mỗi ụ đá đủ cho một người ngồi xếp bằng tu luyện.

      Trung niên đạo sư chỉ váo ụ đá ở trung tâm, ụ đá này cao hơn một chút so với những ụ đá khác, ôn tồn dặn dò.

"Tiêu Đình đồng học cứ tu luyện ở ụ đá trung tâm. Nơi này đủ cho tất cả mọi người tu luyện, trên ụ đá có một khe rãnh, các ngươi cứ cắm tạp phiến vào, dùng hỏa năng đổi lấy số ngày tu luyện trong tháp.

       Chỉ cần ngồi trên ụ đá, sẽ luôn có tâm hỏa rót vào cơ thể các ngươi, cứ theo công pháp của mìnhtu luyện, dùng tâm hỏa rèn luyện đấu khí, xương cốt, kinh mạch... để đề thăng thực lực."

     Các học viên tản ra tự tìm cho mình một ụ đá, đạo sư dặn dò thêm.

"Vì các ngươi là lần đầu vào tháp, ta không thể không nhắc nhở các ngươi, trong tâm hỏa có chứa một tia lực lượng cuồng bạo, trong lúc dùng tâm hỏa rèn luyện đấu khí, có thể sẽ bị nhiễm lực lượng cuồng bạo này.

      Để tránh tác dụng phụ của tâm hỏa, với thực lực hiện tại của các ngươi, chỉ có thể tu luyện ở đây nửa ngày, nghỉ ngơi một ngày mới có thể tu luyện tiếp.

Đợi đến khi các ngươi đạt đến cấp độ Đấu Linh, có thể ở trong tháp tu luyện từ bốn đến năm ngày. Đã có không ít học viên ưu tú vì nóng lòng tu luyện thăng cấp đã phải gánh lấy hậu quả nặng nề."

       Lời vừa nói ra ra, quả nhiên khiến các học viên thu lại tâm hiếu thắng, tự điều chỉnh lại tâm tình kích động của mình.

"Nếu đã hiểu các ngươi nắm bắt thời gian, tu luyện cho tốt."

      Trung niên đạo sư xoay người muốn đi. Tiêu Đình đi theo gần đến cửa, thấp giọng nói với trung niên đạo sư. 

 "Đạo Sư, xin chờ một clút. Lần này xin đa tạ đạo sư, ở đây có lọ đan dược, là Thanh Tâm Đan, chút lòng thành mong người nhận."

     Trung niên đạo sư bị Tiêu Đình kéo lại, có chút khó hiểu nhìn cô, đến khi trong tay nhét tới lọ đan dược, lại là đan dược giúp tĩnh tâm trong tu luyện.

      Phải biết, tu luyện cấp bậc càng cao, yêu cầu sự tĩnh tâm rất lớn, nếu không rất dễ đi vào đường rẽ, tẩu hỏa nhập ma, đây là thứ cầu mà không được. Lão cất lọ đan dược, xua tay nói.

"Không cần như vậy, đây là khu vực ta trông coi, các ngươi cứ yên tâm tu luyện."

"Vậy đa tạ đạo sư."

"Nếu không chê cứ gọi ta một tiếng Hậu Hổ lão ca là được."

        Hậu Hổ cười to xua tay bảo cô vào phòng tu luyện, Tiêu Đình cười sảng khoái gọi một tiếng lão ca, đóng cửa vào phòng.

       Tiêu Đình đi tới ụ đá trung tâm, sờ lên phiến hắc thạch, cảm nhận hơi ấm truyền tới, chân nguyên trong người đã muốn rục rịch chuyển động, quả nhiên kỳ diệu.

"Các bạn đồng học, chúng ta phải phấn đấu tu luyện, thử xem trong chúng ta, ai tấn cấp nhanh nhất."

     Tiêu Đình nói xong nhìn qua Huân Nhi, để nàng ngồi ở vị trí gần mình, chính mình ngồi xếp bằng ngay ngắn, lấy ra tạp phiến màu xanh lá, cắm vào hắc thạch.

     Ngay lập tức con số bốn mươi trên tạp phiến giảm xuống còn ba mươi chín. Hai tay Tiêu Đình kết thủ ấn, nhắm mắt tiến vào trạng thái nhập định. Huân Nhi và những người khác cũng cắm tạp phiến lên hắc thạch. Trong phòng dần yên lặng.

      Một ngọn lửa vô hình nóng cháy hiện ra gần vị trí trái tim của Tiêu Đình, ngọn lửa này mang theo lực lượng mạnh hơn so với lần đầu vào tháp, đây là hiệu quả của phòng tu luyện trung cấp.

      Tiêu Đình không gọi ra ra Thanh Liên Địa Tâm Hỏa ra để áp chế Vẫn Lạc Tâm Viêm. Bởi nếu muốn gân cốt, kinh mạch, tế bào phát triển, tiến hóa... phải nhờ đến Vẫn  Lạc Tâm Viêm tinh luyện.

       Không có sự ngăn trở, Vẫn Lạc Tâm Viêm càng thỏa thích lan tỏa. Cơ thể như biến thành lò lửa, đem toàn bộ thân thể diễn luyện, không ngừng cường hóa.

      Chân nguyên trong người Tiêu Đình sôi sục, như núi lửa phun trào.

       Tiêu Đình di chuyển chân nguyên theo lộ tuyến trong công pháp của mình, công đem chân nguyên chảy xuyên qua ngọn lửa. Cứ thế lưu chuyển không ngừng.

       Trải qua sự tinh luyện khi xuyên qua ngọn lửa, chân nguyên cô đọng lại, dung tích nhỏ hơn nhưng tràn đầy lực lượng.

       Chân nguyên, linh khí, hoặc đấu khí... cô đọng lại, nghĩa là đan điền và kinh mạch sẽ chứa được nhiều hơn chân nguyên, đấu khí. Thể tích ít hơn, nhưng cô đọng đậm đặc, lực lượng mạnh hơn một bậc.

      Thiên Phần Luyện Khí Tháp chính là một cỗ máy gia tốc tu vi.

       Thời gian tu luyện như nước chảy, quanh thân mỗi học viên đều bao trùm một tầng sương mỏng bốc lên trong không khí, nếu tinh tế cảm thu, có thể thấy hơi thở của họ hữu lực mạnh mẽ hơn lúc vừa vào đây.

       Không biết qua bao lâu, tiếng chuông cổ xưa vang lên, Vẫn Lạc Tâm Viêm trong cơ thể các tân sinh như bị một lực vô hình chầm chậm rút ra khỏi cơ thể đánh thức mọi người tỉnh lại từ trạng thái tiềm tu nhập định.

       Các học viên từ từ mở mắt, nhất thời chưa quen được với lực lượng mới trong cơ thể, ai cũng kinh ngạc, phấn khởi. Tuy nhiên, trong mắt của các tân sinh đều hiện lên vằn đỏ nhàn nhạt.

"Đình, tỷ tu luyện cảm thấy thế nào?"

      Giọng nói mềm mại vang lên, Tiêu Đình quay sang nhìn Huân Nhi ngồi bên cạnh, chuyên chú nhìn vào mắt nàng, đôi mắt hạnh đen láy sáng sạch đầy nhu tình, không hề dính độc hỏa. Tiêu Đình không nhịn được đưa tay khẽ vuốt khóe mắt nàng.

"Vô sự, muội thật khiến tỷ ngạc nhiên nha."

"Tỷ cũng không kém."

      Cả hai nói xong phì cười, Tiêu Đình nắm tay Huân Nhi đứng dậy, cả hai đều hiểu nhau là được. 

       Tiêu Đình nhờ có Thanh Liên Địa Tâm Hỏa hộ thân nên không bị độc hỏa ảnh hưởng, mà Huân Nhhi cũng có dị hỏa hộ thân.

      Các học viên kinh ngạc khi thấy vệt đỏ trong mắt đối phương, Tiêu Đình thở dài giải thích.

"Hậu Hổ đạo sư có nói qua, nếu tu luyện trong tháp thời gial dài sẽ bị nhiễm khí tức cuồng bạo của hỏa diễm trong tháp, lâu ngày sẽ trở thành độc hỏa, gây ra độc bệnh khó trừ, ảnh hưởng đến căn cơ.

"Vậy chúng ta phải làm sao đây?"

"Đạo sư có nói, nên tu luyện nghỉ ngơi hợp lý, không nên nóng vội, chờ khi tu vi tăng cao, có thể ở trong tháp được lâu hơn. Mỗi ngày tháp sẽ mở cửa hai lần, thiết nghĩ chúng ta nên ra ngoài."

        Thành viên Bàn Môn thở phào nhẹ nhõm lục tục ra ngoài, Tiêu Đình lại chần chừ chưa muốn đi. Ánh mắt Huân Nhi nhìn Tiêu Đình có phần nóng bỏng, ôn nhu cười nói.

"Bàn Môn đã có muội và mọi người, tỷ cứ yên tâm tu luyện."

       Kinh ngạc vì sự thấu đáo hiểu lòng người của Huân Nhi, nhìn gương mặt xinh đẹp thanh nhã kề bên, trong lòng Tiêu Đình không khỏi nổi lên gợn sóng. Cô hơi dựa vào người Huân Nhi, ôm ôm một chút liền buông ra, cười cười vuốt tóc nàng.

"Tỷ muốn xem thử tầng hai, tầng ba có gì đặc biệt, tầm hai hoặc ba ngày tỷ sẽ về."

       Ra khỏi phòng tu luyện tại tầng một, chỉ còn một số ít phòng tu luyện đóng cửa, đa số đều mở ra ngoài, dòng người gấp gáp nối nhau đi về phía cửa tháp, trong mắt mỗi người đều có một vệt hồng quang.

      Tiêu Đình đi ngược dòng người tìm lối đi xuống tầnghai. Sau gần mười phút tìm tòi, Tiêu Đình vẫn chưa biết phải đi đâu, một thân ảnh chớp động xuất hiện trước mặt cô.

"Sao lại không tuân thủ quy củ, chẳng lẽ ngươi không biết khi cổ chuông vang lên, nghiêm cấm đi lung tung sao?"

     Người mới tới là một trung niên đạo sư, tuổi tác xấp xỉ Hậu Hổ, xem ra đều là đạo sư quản ɬý trật tự trong tháp.

"Đạo sư, học trò muốn..."

"Không nói nhiều, giờ tu luyện của ngươi đã hết, phải lập tức rời tháp. Chờ đến khi độc hỏa trong cơ thể giải hết, mới được vào tháp. Hiện tại chúng ta sẽ bắt đầu kiểm tra tầng một, nếu phát hiện ngươi còn ở đây, sẽ phạt trừ hỏa năng."

     Nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của đạo sư, Tiêu Đình nhất thời không biết làm sao. Rất may được Hậu Hổ giải vây.

"Tần Lê, nơi này để ta giải quyết, ngươi cứ đi làm việc của mình."

      Hậu Hổ vỗ vai Tần Lê cười nói, Tần Lê chần chừ một chút, giao phó vài câu liền rời đi.

"Nha đầu, tại sao ngươi còn chưa rời tháp?"

"Khụ, Hậu Hổ lão ca, hiệu quả tu luyện ở tầng một đối với ta không có bao nhiêu hiệu quả, nên ta định xuống tầng hai xem sao."

      Nghe vậy, Hậu Hễ trợn mắt, lão lắc đầu thấp giọng nói.

"Tân sinh dù có thực lực thế nào, đều phải ở tầng một tu luyện một thời gian, trong quá trình tu luyện, cơ thể sẽ nhiễm một phần độc hỏa, đây là thứ không thể đùa giỡn. Rất nhiều học viên bị độc hỏa tích tụ lâu ngày trong cơ thể, biến thành thương tật không thể cứu vãn."

"Hầu Hổ lão ca, công pháp ta tu luyện có tính đặc thù kháng hỏa, sẽ không bị độc hỏa nhập thể. Hơn nữa ta nghe nói tu vi Đại Đấu Sư là có thể xuống tầng ba tu luyện, ta chỉ muốn xuống tầng hai xem một chút. Không tin người xem thử."

      Tiêu Đình vừa nói vừa kéo mí mắt, để lộ ra con ngươi không hề bị nhiễm hồng quang do độc hỏa gây ra.

Hầu Hổ nhìn vào mắt Tiêu Đình, lại sửng sốt một phen, quả nhiên không bị độc hỏa ăn mòn. Thật khó xử rối rắm, lão thở dài.

"Ta tin ngươi không bị độc hỏa xâm lấn, nhưng vẫn không hợp quy củ cho lắm..."

       Tiêu Đình đem một lọ nhỏ nhét vào tay Hầu Hổ, rì rầm to nhỏ.

"Hầu Hổ lão ca, người ở trong đây công tác cũng khó tránh được bị hỏa độc ảnh hưởng, ta chỉ có lọ Băng Linh Đan này, tuy phẩm cấp không cao, nhưng có thể áp chế độc hỏa."

         Nghe vậy ánh mắt Hầu Hổ lóe lên tia kích động, nắm chặt lọ nhỏ sợ nó biến mất. Bọn họ thời gian ở trong tháp dài hơn so với các học viên, thời gian lâu dài khó tránh bị ảnh hưởng.

"Những thứ ngươi đưa ra đều khiến người ta không nỡ buông tay, ài... thôi được rồi, ngươi đi theo ta."

      Băng Linh Đan được luyện chế dựa theo Tuyết Liên Đan, dùng để bảo vệ cơ thể trước tác động của dị hỏa, mà Tiêu Đình đã phục dụng khi thôn phệ Thanh Liên Địa Tâm Hỏa.

       Quá trình không đơn giản, vốn định để cho các thành viên Bàn Môn phục dụng, không nghĩ dùng để hối lộ, nhưng tiếc là hoàn cảnh đẩy đưa.

         Cả đi một quãng đến chỗ cầu thang đi xuống tầng tiếp theo, ở khu vực cầu thang có thể thấy được một màng trong suốt khiến không gian chung quanh vặn vẹo, như có như không.

"May mắn hôm nay đến phiên trực của ta, nếu ngươi bất chấp đi xuống tầng hai, sẽ bị kết giới phòng vệ ở đây phản phệ, nhẹ thì trọng thương..."

       Hầu Hổ vừa nói vừa lấy ra thẻ bài chứng minh thân phận cắm vào khe rãnh trên vách tường, lớp màng trong suốt lập tức biến mất.

"Hầu Hổ lão ca, hiện tại đã có thể đi xuống sao?"

"Có thể, sau khi ngươi đi qua ta phải đóng lại, đến sáng mai mới có thể mở ra, ở các tầng đều có khu vực nghỉ ngơi, ngươi nếu không chịu được, có thể ra ngoài nghỉ ngơi chờ sáng mai mở cửa tháp."

"Đa tạ Hầu Hổ lão ca."

        Tiêu Đình chắp tay cảm tạ Hầu Hổ, đi về phía cầu thang, lấy tay sở lên vách tường thấy không có vấn đề, mới đi xuống tầng hai.

        Tầng hai tuy diện tích nhỏ hơn tầng một, nhưng thoáng đãng và ít cảm giác chật chội bí bách hơn. 

        Tiêu Đình xuất hiện ở đây khiến tốp ba, tốp năm học viên đang đi lại trong giờ nghỉ ngơi thoáng kinh ngạc, tựa hồ đang thắc mắc tại sao cô có thể xuống đây.

       Cấu trúc phòng ốc ở đây cũng khác tầng một, hành lang bên trái là phòng tu luyện cấp thấp, mất bảy, tám phút mới tới khu vực trung cấp. Số phòng trung cấp ít hơn phòng cấp thấp.

           Lại đi qua khu vực phòng tu luyện cao cấp, số phòng lại càng ít hơn. Chỉ có mười tám phòng, mà trên cửa đa số đều có gắn thẻ bài đặc biệt, chứng tỏ có người đang tu luyện bên trong.

       Tiêu Đình từ bỏ việc đi tới hố đen ở giữa tầng hai, cũng không có ý định tranh cướp phòng tu luyện cao cấp. Trở lại khu vực trung cấp.

        Sau một lượt tìm kiếm, cô cũng tìm được một phòng nhỏ có thể chứa được năm người. Mỗi phòng đều có biển báo trên cửa báo số người trong phòng, căn phòng này có năm ô nhưng chỉ có bốn ô đang sáng, vừa vặn thiếu một người.

        Tiêu Đình vừa đẩy cửa bước vào, bốn người đang tu luyện bên trong đều mở mắt, dùng ánh mắt e dè cảnh giác nhìn cô. Bốn người này không có huy hiệu trên áo, chứng tỏ không thuộc bang, nhóm nào.

      Thấy Tiêu Đình trên ngực áo cũng không có đeo huy hiệu, mới thở phào nhẹ nhõm.

        Trong phòng có năm bệ đá, mỗi bệ đá cách nhau ba thước, cô đi tới bệ đá duy nhất trong phòng ngồi xuống, lấy tạp phiến của mình cấm vào khe trên bệ đá.

       Thanh sắc tạp phiến?!

      Bốn người sau khi thấy tạp phiến của Tiêu Đình trong lòng thầm hô một tiếng, ánh mắt tham lam dán vào tạp phiến. Tiêu Đình đối với bốn đạo ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía mình chỉ hừ lạnh một tiếng.

       Một cỗ hơi thở hùng hồn mang theo uy áp cường hãn mạnh mẽ phóng thích từ cơ thể cô, bốn người không khỏi tái mặt, vội thu lại tầm mắt.

       Sau khi cảnh cáo bọn họ, Tiêu Đình nhìn lại tạp phiến của mình, thấy bị khấu trừ hai hỏa năng, trong lòng âm thầm nhỏ lệ. Xem ra càng xuống sâu dưới tháp càng bị khấu trừ nhiều hỏa năng.

       Bất đắc dĩ lắc đầu, Tiêu Đình ngồi ngay ngắn thủ ấn, bắt đầu tu luyện.

         Đâu đó ở nội viện, trong một phòng họp lớn, ngồi ở vị trí chủ tọa là một lão giả khoác áo choàng có mũ trùm đầu không thấy rõ dung mạo. Lão ho nhẹ phá vỡ bầu không khí trầm lặng trong phòng.

"Mấy hôm nay vật kia càng không ổn định. Hôm trước đột nhiên lại bạo phát vô cùng hung hãn. Chỉ sợ thời gian sắp tới nó sẽ lại bộc phát, đem lại không ít phiền toái."

       Giọng nói già nua quanh quẩn khắp phòng, một trưởng lão khác tiếp lời.

"Chúng ta nên nghĩ cách gia cố lại phong ấn, càng tránh để việc này lộ ra ngoài. Những kẻ ở Hắc Giáp Vực vẫn luôn nhìn ngó thứ kia."

"Phong ấn đương nhiên phải gia cố, viện trưởng bế quan đang tới giai đoạn quan trọng, ngoại viện viện trưởng lại vân du tứ hải không rõ hành tung." Một vài trưởng lão thở dài.

      Đại trưởng lão quay sang hỏi một vị trưởng lão ngồi trong góc.

"Liễu trưởng lão, nha đầu sở hữu dị hỏa hiện thế nào?"

      Liễu trưởng lão từng tiếp xúc với Tiêu Đình đứng dậy cung kính trả lời.

"Vừa nhận được tin báo, nha đầu này đã chuyển sang tu luyện ở tầng hai, xem ra vì có sự trợ giúp của dị hỏa, khiến cho nha đầu này không bị hỏa độc xâm nhập cơ thể. Ta cũng theo như chỉ thị của đại trưởng lão, chiếu cố tạo điều kiện thuận lợi cho nha đầu này."

       Đại trưởng lão gật đầu, giọng nói càng trầm xuống.

"Không nghĩ tới dị hỏa khiến nội viện quật khởi, nhưng một nha đầu chưa đầy hai mươi tuổi đời lại sở hữu được. 

        Nói không chừng ngày sau Vẫn Lạc Tâm Viêm bạo phát, phải nhờ nha đầu đó trợ giúp. Dị hỏa là do thiên địa linh khí tạo thành, năng lượng to lớn mang tính hủy diệt, nếu sơ sót, nội viện có thể bị diệt vong vì nó."

" Vâng."

        Hơn mười trưởng lão ngày thường học viên chỉ nghe tên đã khiếp sợ, nay đồng loạt cung kính với vị đại trưởng lão.

"Các ngươi ai về chỗ nấy, chú ý hơn đối với tình hình ở Hắc Giáp Vực."

       Các trưởng lão cung kính gật đầu đứng dậy, thân ảnh hóa thành những đạo bóng đen, như cơn gió biến mất khỏi gian phòng.

------------------------------------

        Trải qua nhiều giờ tu luyện, chân nguyên trong người Tiêu Đình đã quen với lộ tuyến của công pháp tu luyện thường ngày, chân nguyên nương theo lộ tuyến tự chảy xuyên qua Vẫn Lạc Tâm Viêm. Cứ thế không ngừng nghỉ.

        Tiếng chuông cổ xưa lại vang lên báo hiệu trời sáng, Tiêu Đình thu chân nguyên về lại đan điền, kết thúc tu luyện.

       Cảm nhận từng tấc da thớ thịt, xương cốt kinh mạch đều truyền tới cảm giác, cô chậm rãi mở mắt, đôi mắt ánh lên màu xanh diệp vài giây sau mới trở lại bình thường. 

       Bốn người trong phòng đều sợ hãi cúi đầu không dám nhìn lâu, thầm cảm thấy may mắn vì hôm qua đã không có hành động lỗ mãng.

       Ra khỏi phòng tu luyện, Tiêu Đình đi tìm khu vực nghỉ ngơi của các học viên, đơn giản rửa mặt tìm một góc ngồi xuống. Ở đây có thức ăn nước uống, tất cả đều thanh toán bằng hỏa năng.

      Tự nhìn lại số hỏa năng của mình, Tiêu Đình nhún vai lấy ra nước uống, lương khô trong trữ vật ăn tạm. Tiểu Hỏa cùng Tiểu Thải không biết hiện tại đi đâu.

        Vì sợ chúng bị hỏa độc trong tháp ảnh hưởng, Tiêu Đình đã cho Tiểu Hỏa mở ra không gian truyền tống mamg Tiểu Thải đi, hiện tại không biết cả hai đi du ngoạn ở đâu.

      Sau gần nửa giờ nghỉ ngơi, Tiêu Đình tìm đường đi xuống tầng ba, mò mẫm hỏi đường cũng tìm được cầu thang đi xuống. Bất quá ở khu vực cầu thang có hai đạo sư đứng canh gác.

      Nhìn những học viên muốn đi qua đó đều phải trình tạp phiến của mình cho họ xem, Tiêu Đình chậm rãi đi tới, hướng hai người chắp tay chào hỏi.

"Muốn đi qua tầng ba phải có lam sắc tạp phiến, tu vi phải đạt tam tinh Đại Đấu Sư."

     Nghe đạo sư nói, Tiêu Đình trình tạp phiến của mình ra.

"Thanh sắc tạp phiến."

Hai đạo sư kinh ngạc thốt lên, sau mới ôn tồn nói, thái độ khách khí vài phần.

"Thanh sắc tạp phiến đủ tư cách đến tầng sáu tu luyện, đương nhiên có thể xuống tầng ba."

      Thu lại tạp phiến, Tiêu Đình chắp tay rời đi, mang theo vô số ánh mắt nóng bỏng nhìn theo.

"Từng tuổi đó sở hữu thanh sắc tạp phiến, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy. Vì sao nha đầu đó lại có được chứ?"

        Một trong hai đạo sư không nhịn được hỏi.

"Hình như là tân sinh, tạp phiến là Tô trưởng lão cấp."

"Ah... chẳng lẽ là người được các trưởng lão phân phó phải đặc biệt chiếu cố?"

"Đúng."

       Vị đạo sư này nghe xong, trừng mắt nhìn về phía cầu thang, xả ra một nụ cười nhăn nhúm.

-----------

      Tầng một và hai có thể nói là nơi cơ bản để học viên phổ thông tu luyện, tầng ba lại là cấp bậc trung, những học viêncó thể tu luyện ở tầng năm, sáu đều là thành phần ưu tú trong nội viện.

     Tiêu Đình bỏ qua khu vực tu luyện cấp thấp, đi qua khu vực tu luyện trung cấp, được nửa đường Tiêu Đình đổi ý chuyển qua khu vực cao cấp.

       Chậm rãi quan sát các phòng ở khu vực cao cấp, tất cả có ba mươi tám phòng, phòng lớn nhất có thể chứa đến hai mươi người, cũng có phòng chỉ chứa được một người. Tất cả đều có người tu luyện bên trong.

      Tiêu Đình tìm thấy một phòng ở cuối dãy, không có ai bên trong. Đẩy ra cánh cửa dày và nặng đi vào, cô không hề biết có vô số ánh mắt kinh ngạc lẫn vui thích khi thấy người khác gặp họa nhìn vào phòng.

      Trong phòng chỉ có một bệ đá, đủ cho một người tu luyện. Phía sau bệ đá còn có giường nằm nghỉ ngơi, đãi ngộ tốt xa so với tầng một và hai.

      Vừa ngồi xuống bệ đá, cảm giác nóng cháy lập tức chảy vào cơ thể, khiến cho gân cốt kinh mạch, chân nguyên toàn thân như uống phải thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ, đồng loạt dâng trào.

       Cắm tạp phiến vào bệ đá, một ngày tu luyện ở đây bị khấu trừ ba hỏa năng. Tiêu Đình thầm nói sẽ ở đây tu luyện đến sáng không đi ra ngoài.

       Sau vài phút thích ứng với cường độ hỏa diễm ở đây, Tiêu Đình bắt đầu kết ấn tiến vào trang thái tu luyện.

       Từng luồng năng lượng trong hư không dần tụ lại, lấy Tiêu Đình làm trung tâm, lãng đãng xoay quanh người cô. Chúng như bị một lực hút nào đó, quỷ dị quán nhập vào cơ thể Tiêu Đình, bị cô thôn phệ sạch sẽ.

     Đạo nănglượng đầu tiên bị thôn phệ, lại có luồng nănglượng khác ngưng tụ lại, nguồn năng lượng dữ dội khuếch tán khắp phòng, quấn lấy Tiêu Đình.

       Mà cơ thể Tiêu Đình lúc này như hố đen vũ trụ, cắn nuốt hết thảy năng lượng thuộc tính hỏa trong phòng. Cảnh tượng này nếu để ai nhìn thấy đều phải kinh hồn bạt vía.

      Tu luyện đến chiều, khu vực tu luyện cao cấp lại bị náo động bởi một nhóm người mới tới. Dẫn đầu nhóm này là một nữ tử, tuổi trạc hai mươi vận bạch y, trên mình khoác lên một lớp áo bằng lông thú trắng muốt.

     Dung mạo xinh đẹp như tranh, gương mặt trái xoan, đôi mắt ướŧ áŧ tràn đầy mỹ cảm. Nên không lạ gì khi có vô số người vây quanh nàng.

     Nữ tử tuy mỉm cười ngọt ngào thân thiện, nhưng tỉ mỉ có thể thấy được vẻ kiêu ngạo tự đắc trong đó. Nữ tử mang theo một đám người dừng lại trước phòng có Tiêu Đình đang tu luyện bên trong.

      Nhìn thẻ bài trên cửa báo có người bên trong, cả người đều ngẩn ra, sau cùng ẩm hiểm cười đắc ý khi thấy người khác sắp gặp họa.

      Nữ tử này thoáng ngạc nhiên, tình huống này đã lâu không gặp, trước đây cũng có gà mờ vào phòng này tu luyện, bị đám người đi theo nàng đánh trọng thương.

      Một nam tử cao lớn đi tới cửa phòng, trên gương mặt mang theo ý cười, quả là cơ hội tốt để hắn thể hiện trước mặt mỹ nhân.

"Phỉ nhi, muội xem, lại xuất hiện một tên đui mù."

"Lôi Nặc ca, đối với người ta kháchkhí một chút."

       Nữ tử tên Liễu Phỉ tuy khách sáo nói, nhưng ý ngầm trong đó Lôi Nặc hiểu được, hắn càng cười tươi lấy lòng.

‍"Muội yên tâm, Liễu Kình đại ca đã phân phó ta bảo hộ muội, thì ta sẽ không để muội phải chịu ủy khuất."

       Nói xong Lôi Nặc dùng hai cánh tay cứng rắn như sắt của mình hung hăng nện lên cửa. Tiếng va chạm ầm ầm khiến không ít người hiếu kỳ kéo tới xem kịch.

      Hắn đấm vào cửa tầm hai phút thời gian mà vẩn không thấy động tĩnh, đang muốn đánh tiếp thì cánh cửa nặng nề chậm chạm mở ra.

       Tiêu Đình âm trầm nhìn những kẻ gây rối, lạnh giọng hỏi.

"Có chuyện gì?"

      Nên biết bị phá rối trong lúc đang tu luyện, nặng thì đảo lộn chân khí trong người, tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì cũng làm tổn thương thân thể.

       Bất kỳ ai gặp tình huống này đều sẽ tức giận.

        Mỗi khi đến giờ mở cửa tháp, sau khi cổ chuông vang lên, năng lượng hỏa diễm trong tháp sẽ dần rút đi, chính là tránh đột ngột làm gián quá trình tu luyện, gây tổn thương cho các học viên.        Đám người này rõ ràng cố tình làm trái quy tắc trong tháp.

"Phòng tu luyện này là của chúng ta, cảm phiền ngươi..."

        Liễu Phỉ nhìn không vừa mắt trước thái độ lạnh lùng của Tiêu Đình, nhưng vẫn cố hòa nhã tươi cười.

        Tiêu Đình nhíu mày càng sâu, chỉ tay lên cửa.

"Trên cửa cũng không có khắc tên của ngươi, ngươi nói đây là phòng tu luyện của ngươi, đây là đãi ngộ nội viện dành cho ngươi sao? Nếu nó đúng là ưu đãi của các trưởng lão nội viện cho ngươi, vậy ta thật xin lỗi."

       Nghe giọng nói lạnh nhạt kèo theo mỉa mai của cô, những người đứng xem náo nhiệt thoáng thở dài, thương hại kẻ cô sắp rước họa vào thân.

        Cho dù biểu ca của Liễu Phỉ là một trong những học viên ưu tú trong nội viện, cũng chưa có đãi ngộ này, huống chi là nàng, trang mặt ôn hòa thân thiện của Liểu Phỉ dần nhăn nhó khó coi.

"Ngươi..."

"Còn ngươi, dựa theo quy củ trong tháp, nếu muốn khiêu chiến người đang tu luyện trong phòng để tranh giành phòng tu luyện, phải cắm tạp phiến của mình vào khe cửa, ấn vào biểu tượng khiêu chiến.

      Ngươi cậy mạnh dùng sức đập vào cửa cho ai xem."

        Lôi Nặc muốn khoe mẽ trước Liễu Phỉ, bị TIêu Tình phản biện không thể trả lời. Nếu muốn khiêu chiến giành phòng tu luyện, phải cắm tinh tạp của mình vào cửa ấn nút khiêu chiến.

       Khi đó tâm hỏa trong phòng sẽ dần rút xuống, người tu luyện từ từ tỉnh lại trong trạng thái tu luyện mà không bị tổn hại.

       Đây là quy củ do nội viện đề ra, nhưng Lôi Nặc đã bỏ qua bước này, mạnh mẽ phá cửa.

        Lôi Nặc không phản bác được, càng thêm tức giận. Nhưng nghĩ lại ở khu vực tầng ba này, khó ai có thể mạnh hơn hắn, Lôi Nặc chỉ tay vào Tiêu Đình cười lạnh.

"Quả nhiên có bản lĩnh, để ta xem tay của ta cứng hay miệng của ngươi cứng hơn."

       Một cỗ khí thế hung hãn từ người Lôi Nặc tản ra, khiến cho mọi người đều tự giác lui về sau vài bước. Hắn hiện là Đấu Linh tứ tinh.

       Mấy năm nay Liễu Phỉ chưa từng bị chèn ép sỉ nhục như hôm nay, nàng muốn Tiêu Đình phải trả giá. Nhưng ngoài miệng vẫn nói lời hòa ái.

"Lôi Nặc, ra tay có chừng mực, nếu không ta sẽ bị biểɵ ca trách mắng."

"Được"

        Lôi Nặc cười tự tin, đấu khí màu xám quy tụ quanh thần ngày càng dày đặc. Tiêu Đình khoanh tay nhìn Lôi Nặc, gương mặt không cảm xúc.

"Nể tình ngươi ở nội viện trước ta, ta nhường ngươi trước ba chiêu."

"Ngông cuồng."

       Lôi Nặc quát lớn đạp mạnh chân xuống sàn, thân hình cao lớn được bao bọc trong lớp đấu khí dày đặc, như mãnh thú điên cuồng, mang theo khí tế hung hãn lao về phía Tiêu Đình.

      Thân hình Tiêu Đình nhẹ nhàng lách qua trái, né được đòn tấn công đầu tiên của Lôi Nặc, thân hình Lôi Nặc xoay lộn trên không, tung một cước về phía Tiêu Đình.

      Tiêu Đình lui về sau cúi thấp người né một cước của Lôi Nặc, Lô Nặc sau khi tiếp đất tiếp tục tung người lên không, hai tay cong lại thành trảo chụp về phía Tiêu Đình, như chim ưng muốn vồ lấy, xé nát con mồi.

      Tư Thế của hắn là từ trên cao bổ xuống, Tiêu Đình nhanh hơn hắn một nhịp, từ bên dưới tung người lên không bay qua đầu hắn, đáp xuống ở một chỗ khác trống trải hơn.

"Ngươi không dám cùng ta đối chiến sao!?"

      Lôi Nặc gầm lên, hàn ý trên mặt Tiêu Đình càng dày thêm, nếu muốn từ đây về sau ít người quấy rối, xem ra buộc phải gϊếŧ gá dọa khỉ.

      Thầy Tiêu Đình không có ý di chuyển, Lôi Nặc mừng rỡ lao tới, Tiêu Đình cũng xông lên, quyền thủ vung ra hung hăng đấm về phía Lôi Nặc.

      Quyền thủ mang them kình lực khủng bố, uy áp hung hãn khiến cho không khí xung quanh nắm tay của Tiêu Đình liên tục vặn vẹo, tạo ra từng tiếng gió rít chói tai.

       Lôi Nặc nhìn khí thế như bài sơn đảo hải đánh úp về phía mình, trước là khó tin, sau kinh hãi tột độ. Đế giày cấp tốc ma sát xuống sàn, Lôi Nặc đảo thân hình cấp tốc lui về sau.

       Nhìn Lôi Nặc ngã người lui về sau, Tiêu Đình đạp mạnh chân xuống sàn, một đạo năng lượng bùng nổ, đem thân ảnh cô hóa thành một bóng đen mơ hồ, xuất hiện trước mặt Lôi Nặc, hung hăng đánh vào gương mặt đang kinh hãi của hắn.

"Dừng tay!"

     Giọng nói già nua đanh thép vang lên, ẩn chứa lực lượng hùng hậu, các học viên đều bị dọa toàn thân chấn động, đau nhức màng nhĩ.

      Nghe tiếng quát này, Tiêu Đình theo phản xạ ngừng lại cước bộ, gồng tay thu lại lực lượng, nhưng một phần kình lực vẫn theo quán tính, lao về trước, nện vào ngực Lôi Nặc.

      Thân thể Lôi Nặc bị trúng một kích va vào vách, nằm trên sàn nôn ra một ngụm máu đen. Một thân ảnh nhanh như chớp đáp xuống gần Lôi Nặc, tầm mắt lướt nhìn một vòng hiện trường.

"Không ngờ kinh động đến Hách trưởng lão, chuyện lớn rồi."

       Những học viên vừa đứng xem kịch hay thấy sư xuất hiện của lão nhân gầy như que củi này, đều rụt cổ lui về sau vài bước như sợ bị liên lụy.

................................................................

9974.