Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

Chương 53: Lựa Chọn Của Em




Vào lúc tôi đang do dự, học trưởng cơ hồ hồng đôi mắt, anh ấy mở to mắt nhìn tôi. Từ khi tôi biết anh ấy tới giờ, tôi chưa từng nhìn thấy anh ấy như vậy.

Hứa Lăng Khiêm: “Em không thể cùng anh ta ở chung một chỗ, người quỷ khác biệt, càng không thể sinh quỷ thai.”

Mắt của anh ấy càng lúc càng hồng, cảm xúc bên trong làm tôi kinh hãi, hận ý ngập trời, lửa giận cuồn cuộn.

Dị Tư Ẩn vuốt vuốt đầu của tôi, đem tôi giao cho Dung Khuynh.

Dị Tư Ẩn: “Đưa cô ấy đi.”

Tôi giãy dụa đứng lên, nhìn học trưởng càng lúc càng không thích hợp, vô cùng lo lắng.

Tôi: “Tôi không đi, anh ấy rốt cuộc bị làm sao vậy?”

Dị Tư Ẩn: “Dung Khuynh, nhanh lên.”

Dung Khuynh: “Vâng, Dị thiếu.”

Dứt lời, tay của tôi bị Dung Khuynh giữ chặt, anh ta không nói gì đem tôi kéo đi, không để ý tới giãy dụa của tôi, đây là một mảnh tĩnh lặng, xung quanh không có người.

Lực khí của tôi không đánh lại Dung Khuynh, rất nhanh liền bị nhét vào trong xe. Sau khi xe rời khỏi, tôi gạt cửa sổ xe, nhìn về Hướng Lăng Khiêm ở phía xa.

Không biết Dị Tư Ẩn nói gì với anh ấy, cảm xúc của anh ấy càng thêm kích động.

Dung Khuynh: “Mợ chủ, cô không thể tiếp tục tiếp xúc với Hướng Lăng Khiêm, rất nguy hiểm.”

Nghe được câu này, tim của tôi đột nhiên run lên, tại sao tôi tiếp xúc với học trưởng thì sẽ nguy hiểm?

Tôi: “Dung Khuynh, sao vậy, học trưởng thực khác thường.”

Dung Khuynh: “Hận ý quá sâu, lí trí không rõ, rất dễ bị ác quỷ lợi dụng thượng thân.”

Tôi: “Vừa rồi là anh ấy bị thượng thân?”

Dung Khuynh: “ Không có, nếu như không có Dị thiếu ở đó thì anh ta đã bị thượng thân rồi. Vừa rồi xung quanh anh ta toàn là quỷ, đợi cơ hội tới liền cướp lấy thân thể anh ta.”

Mắt của tôi trừng lớn, xung quanh đều là quỷ muốn làm việc ác, một khi học trưởng thần trí dao động anh ấy sẽ vô cùng nguy hiểm.

Tôi: “Có cách nào cứu được anh ấy không?”

Dung Khuynh: “Dị thiếu không giết anh ta đã là rất nhân từ rồi. Mợ chủ, cô còn muốn cứu? Nếu không tồn tại tà niệm thì quỷ sẽ không thượng được thân. Ví dụ như cô, khi không đạt được sự bảo hộ của Dị Thiếu, từ khi sinh ra tới giờ, mỗi ngày bị âm khí vờn quanh, quỷ bên cạnh tới tới lui lui, nhưng từ trước tới giờ chưa bị thượng thân lần nào.”

Âm thanh của Dung Khuynh rất nhẹ, nhưng tôi nghe lại rất kinh sợ, hai mươi năm nay, bên cạnh tôi luôn bị quỷ vờn quanh, chỉ cần tôi có một chút ý nghĩ dơ bẩn, tùy thời sẽ chết.

Dung Khuynh: “Con đường của mỗi người đều không giống nhau, bất kể là con đường nào, đều là do anh ta tự lựa chọn. Hướng Lăng Khiêm như thế nào không ai giúp anh ta, giống như cô, tại sao lại mang thai con của Dị thiếu.”

Tôi: “Con đường này không phải là do tôi chọn nha.”

Dung Khuynh: “Lời này đừng bao giờ nói trước mặt Dị thiếu. Tôi chỉ có thể nói với cô, đây là do cô chọn.”

Tôi vô cùng hoài nghi, tôi sao có thể chọn làm quỷ thê? Dung khuynh tuyệt đối là đang lừa tôi. Hai mươi năm nay, tôi tự mình đã trải qua những gì trong lòng tôi rất rõ ràng!

Dung Khuynh: “Tôi đưa cô về Tinh Thủy Loan, Dị thiếu sau khi xử lí xong việc sẽ quay lại, ở trong này ngoan ngoãn ngốc nghếch vài ngày, Ok rồi sẽ đưa cô về trường học, nếu như không muốn để bạn cô xảy ra chuyện gì thì hãy an phận một chút.”

Câu cuối cùng ngữ khí đặc biệt tăng nặng, anh ta đang uy hiếp tôi, đem Viên Doanh ra để uy hiếp tôi! Tôi không có biện pháp lựa chọn, chỉ có thể thuận theo.

Xe một đường chạy vào Tinh Thủy Loan, nơi này giống như lần đầu tiên tôi tới, kiến trúc chiếm diện tích rất lớn, vô cùng khí thế, chỉ là trái tim của tôi không giống nhau rồi.

Lần đầu tiên là khủng bố sợ hãi, lần này trong tim ngược lại bình tĩnh rất nhiều. Sau khi đi vào, tay của tôi không khỏi sờ sờ bụng dưới. Dị Tư Ẩn đối với đứa nhỏ rất coi trọng, đây là lợi thế an toàn của tôi.

Dung Khuynh: “Mợ chủ, trong tòa biệt thự này cô có thể tùy ý đi lại, nhưng không thể bước ra cửa lớn một bước.”

Tôi: “Anh yên tâm đi, tôi sẽ không chạy đâu.”

Nói xong, ống quần của tôi bị một bàn tay nhỏ kéo lấy, đợi tới khi tôi phát hiện, một khuôn mặt búp bê phóng đại trước mắt tôi.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, cuối cùng chị cũng quay lại rồi, em nhớ chị chết đi được!”