Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

Chương 4: Hoài Đứa Nhỏ




Vừa mới hỏi xong, đầu của tôi lại bị gõ một cái.

Viên Doanh: “Tất nhiên là chết rồi, đụng nghiêm trọng như vậy, bỏ mạng ngay tại chỗ. Hai người đều được đưa tới nhà tang lễ rồi. Người kia tuy rằng không biết là ai, nhưng cũng là một người đại phú đại quý.”

Tôi sửng sốt, nhà tang lễ, bọn họ đến nhà tang lễ nào? Không được, tôi phải tự mình đi một chuyến. Nhà tang lễ của ông chủ Lý hôm nay thực sự đóng cửa sao?

Không kịp nghĩ nhiều, tôi lập tức mặc quần áo, trong vòng 3 phút đã chạy ra khỏi cửa ký túc xá.

Viên Doanh: “Tình Thiên, cậu đi đâu vậy?”

Tôi: “Mình có việc ra ngoài một chuyến, sẽ mau trở về thôi.”

Ngồi phương tiện giao thông công cộng đi tới nhà tang lễ phải mất 40 phút. Mọi ngày khắp nơi đều là xe taxi, hôm nay một cái cũng không nhìn thấy!

Người qua đường bất luận là nam, nữ, già, trẻ đều đang thảo luận cùng một đề tài ‘Dị Tư Ẩn chết rồi’. Cuối cùng một cô gái trẻ tuổi nói một câu “Đưa tới nhà tang lễ ở gần địa điểm sảy ra chuyện rồi.”

Nghe thấy tin tức quan trọng, tôi lập tức mở tiêu đề ngày hôm nay ra xem, nhìn thật kỹ lưỡng, địa điểm sảy ra chuyện, đường Hồng Vũ!!!

Ở trong mộng cũng là địa điểm này, cách đường Hồng Vũ gần nhất chính là nhà tang lễ Vinh Quang , nơi tôi làm việc bán thời gian!

Tôi cả người cảm thấy không tốt, toàn thân từ trên xuống dưới đều cảm thấy lạnh. Cảnh trong mơ của tôi một cái lại một cái phát sinh ở hiện tại. Vậy hai nam quỷ tranh giành tôi, muốn cùng tôi làm việc kia, còn nói là tôi bị bán để phối minh hôn, cũng có thể là thật?

Giờ khắc này tôi không rét mà run, tóc gáy dựng thẳng lên. Tôi lại phát run.

Lúc này một trận gió lạnh thổi tới, tôi mãnh liệt nhảy dựng lên. Một giọng nói đàn ông quyến rũ truyền vào tai tôi.

Tịch Hoa: “Vợ, em đang nghĩ gì vậy?”

Ngay sau đó một giọng nói đàn ông lạnh lẽo tiếp tục truyền tới.

Dị Tư Ẩn: “Trong bụng của cô ấy đã có con của tôi.”

Tôi trừng lớn hai mắt, một người gọi tôi là vợ, một người nói trong bụng tôi có con của anh ta!

Tịch Hoa: “Đừng lừa người khác, cô ấy cái gì cũng không biết.”

Dị Tư Ẩn: “Lát nữa sẽ tìm cô.”

Lời vừa dứt, bốn phía một mảnh yên tĩnh. Hai câu nói cứ quanh quẩn trong đầu tôi không ngừng. Tôi ngốc lăng, cúi đầu nhìn bụng của mình, hoài đứa nhỏ?

Làm sao có thể! Tôi không làm chuyện kia, giữa hai chân cũng không đau nhức.

Nhưng lời nói của người đàn ông đó làm tôi rất sợ hãi. Tôi muốn đi mua que thử thai, nhưng cho dù có mua thì cũng nghiệm không ra a! ít nhất phải nửa tháng.

Một cỗ mất mát từ trong lòng toát ra, thân thể trở nên cứng ngắc, hoàn toàn không biết phải làm như thế nào.

Điện thoại trong túi quần rung lên, làm tôi giật mình. Tôi lập tức cầm điện thoại, vừa thấy là ông chủ nhà tang lễ.

“Tình Thiên a, khoảng thời gian này cô không cần tới nhà tang lễ nữa.Tôi gặp phải vấn đề, đã chọc phải người không thể đắc tội.”

Tôi nóng nảy, nói chuyện bắt đầu run run.

Tôi: “Có chuyện gì rồi? Mấy ngày trước không phải vẫn còn tốt hay sao?”

“Ài! Chuyện nói ra rất dài, Dị Tư Ẩn bị đụng xe trên đường Hồng Vũ, đã đưa tới nhà tang lễ. Tôi đã chọc phải Dị gia rồi, việc kinh doanh không thể tiếp tục được nữa.”

Thân thể của Dị Tư Ẩn nằm ở nhà tang lễ Vinh Quang! Hoàn toàn ăn khớp với hoàn cảnh trong mộng.

“Tình Thiên, tôi gác máy đây, giai đoạn này cô không cần phải tới. Nhà tang lễ phải đóng cửa rồi.” Dứt lời trong điện thoại truyền đến tiếng đô đô.

“Cô gái nhỏ, cô không sao chứ? Dù có sảy ra chuyện lớn gì, thì đều có thể gắng gượng cho qua.”

“Đúng vậy, trong lòng khó chịu thì hãy gọi điện thoại cho người trong nhà.”

Mấy người qua đường thấy biểu tình của tôi quá bi thương, không khỏi tiến lên khuyên giải an ủi.

Tôi lắc đầu, nói lời cảm ơn. Nếu tôi nói, tôi gặp quỷ, hai nam quỷ, một người gọi tôi là vợ, một người nói trong bụng của tôi có con của anh ta. Phỏng đoán những người này sẽ đưa tôi tới bệnh viện tâm thần.