Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

Chương 150: Biển Người Mênh Mông Không Quen Biết




Hai bảo an làm động tác như muốn khống chế vai của tôi, tôi lập tức lùi về phía sau, thuận theo khe hở mà tránh thoát… tôi gắt gao nắm chặt túi trong tay.

Ánh mắt cô gái đó nhìn tôi càng thêm cảnh giác, lại nhìn về phía túi xách của tôi “Trong túi của cô có thứ gì, có phải là đồ vật nguy hiểm hay không? Mục đích cô tới Dị thị là gì?”

Tôi không nói chuyện, trong túi chỉ có tiền và bệnh án.

“Mau cướp lấy túi của cô ta, xem xem trong túi là gì!” cô gái quát lớn một tiếng, người ở xung quanh đều bị dọa sợ. Ánh mắt nhìn tôi càng thêm dị thường, thậm chí sợ hãi mà nghị luận.

“Liệu có phải là phần tử khủng bố hay không, chuyên môn đem những đồ nguy hiểm làm nổ tung tập đoàn?”

“Quá đáng sợ rồi, chúng ta mau cách cô ta xa một chút, đừng để bị nổ bay.”

“Không, chúng ta phải nhanh một chút đem cô ta đuổi ra, nếu không cô ta ở trong này làm nổ trái bom thì tất cả chúng ta đều sẽ chết, cả tầng lầu này cũng không thể giữ nổi.”

Nói càng lúc càng khủng bố, sự tình bị miêu tả càng lúc càng giống như thật.

Tôi: “Bên trong không có thứ gì nguy hiểm. Nếu Dung đặc trợ không có ở đây, tôi có thể đợi anh ta.”

“Cô căn bản không phải người quen của anh ấy, đừng làm càn. Nếu không, tôi sẽ đưa cô tới đồn công an.”

Tôi chết cũng không chịu đi. Nơi đây là nơi tất kinh, Dung Khuynh chắc chắn sẽ xuất hiện, chỉ cần anh ta xuất hiện, tôi liền có thể gặp được Dị Tư Ẩn. Suy nghĩ giờ phút này của tôi rất đơn thuần, sau đó tôi mới biết tôi thực sự quá ngu xuẩn rồi.

Có một số người không phải mình muốn gặp là có thể gặp được.

Chính tại lúc này, một giọng nói nghiêm túc vang lên, theo tiếng nhìn qua tôi thấy một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ bảo vệ.

Hai người bảo vệ trong đại sảnh lập tức cung kính, tôi nghĩ đây có lẽ là đầu lĩnh của bảo vệ đi?

“Đừng ồn, Dị thiếu sắp tới rồi, mọi người hãy yên tĩnh!”

Hai chữ Dị thiếu phát ra, tất cả mọi người đều ngừng bàn luận, sự chú ý của bảo vệ cũng không đánh lên người tôi nữa. Mắt của tôi sáng lên, anh ấy tới rồi!

Đội trưởng của bảo vệ bước về phía tôi, làm một tư thế mời “Cô hãy tới phòng của khách, đợi tôi nói với Dung đặc trợ, có thể không?”

Tôi nhìn ông ấy rất đáng tin cậy, lại nghĩ nếu ở nơi công cộng gọi tên Dị Tư Ẩn thì tất sẽ dẫn tới oanh động, không bằng theo bảo vệ tới phòng của khách.

Sau khi suy nghĩ một lát, tôi gật đầu, nâng chân muốn đi theo ông ấy. Vào lúc này, tôi không biết ai hét lên một tiếng ‘Dị thiếu tới rồi!’ tất cả mọi người cung kính, hai bên xếp thành hàng trật tự.

Cánh tay của tôi bị trưởng bảo vệ túm lấy, một phen kéo tôi vào giữa đám người đang xếp hàng, vị trí mà người ta không thèm liếc mắt một cái. Ông ấy nghiêng đầu cảnh cáo tôi “Đừng lên tiếng, quy tắc của Dị thiếu rất nghiêm ngặt, nếu chọc giận ngài ấy thì cho dù cô có là người thân ngài ấy cũng sẽ không cho cô mặt mũi đâu.”

Tôi gật đầu nói ‘ừ’ một tiếng, nhưng với tâm tình hiện tại của tôi thì không thể hiểu được.

Biểu tình của những người xung quanh càng lúc càng nghiêm trọng. Ngay sau đó tiếng cửa xe được mở ra, lại phanh một tiếng, cửa xe được đóng lại. Tất cả mọi người đều cúi đầu, không dám nhìn về phía trước.

Tôi bị đội trưởng bảo vệ bắt phải cúi đầu, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn, dần dần tới gần.

Tôi không thể kìm chế nổi tâm tình, tôi quá muốn được nhìn thấy anh ấy. Tôi không thể khống chế được bản thân, ngẩng đầu thuận theo khe hở mà nhìn qua.

Một thân ảnh cao lớn quen thuộc, là anh ấy, chính là anh ấy!

Tôi mở miệng muốn gọi anh ấy. Chính tại lúc này, anh ấy cũng thuận thế nhìn qua, trùng hợp cùng tôi bốn mắt nhìn nhau. Trong khoảng thời gian ngắn, thời gian dường như dừng lại, hai con mắt của anh ấy vẫn thâm thúy như trước, cái mũi anh tuấn, hình dáng đường viền khuôn mặt như được chạm khắc.

Khuôn mặt này tôi đã từng sờ qua.

Chính vào lúc tôi muốn nói chuyện, anh ấy nhăn mày, ngay sau đó thời gian bắt đầu chuyển động, lạnh như băng, một bộ dáng không quen biết tôi.

Biểu tình của tôi nhất thời cứng ngắc, anh ấy không biết tôi?

Anh ấy thực sự không quen biết tôi sao?