Cầu Cầu sợ tôi lo lắng, cực lực giải thích. Tôi cười, nâng tay vỗ vỗ đầu nó, nói đùa.
Tôi: “Pháp luật của con người chị còn không hiểu rõ, chứ đừng nói tới quy củ của quỷ. Cầu Cầu, em có cần ngửi hương không?”
Nó sửng sốt một lát, sau đó hết nhìn đông lại nhìn tây.
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Hương ở đâu, em không ngửi thấy!”
Vừa rồi khi Dung Khuynh đi vào cùng tôi nói chuyện, thuận tay cắm hương vào lư hương của Dị Tư Ẩn. Mùi hương nồng đậm như vậy, thế nhưng Cầu Cầu lại không ngửi thấy. Lẽ nào là vì bị rót máu người vào, khứu giác nhạy bén thuộc về quỷ bị tiêu mất rồi?
Tôi: “Chính là trên đài cao kia, em không ngửi thấy sao?”
Cầu Cầu thuận tay tôi chỉ mà nhìn qua, khi nhìn thấy khói hương tỏa ra, sắc mặt của nó trong nháy mắt trầm xuống. Nó không giống như trước khi nhìn thấy hương liền liều mạng chạy về phía trước, mà là tâm sự trùng trùng.
Suy đoán của tôi đã trở thành sự thật, nó thực sự đã mất đi khứu giác nhạy bén rồi. Tôi có thể ngửi thấy mùi hương nồng đậm, nhưng nó cư nhiên lại không ngửi được!
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, em không phải là rất đói.”
Dứt lời, nó ngồi chồm hổm lên, hai tay ôm đầu gối, lăng lăng nhìn sàn nhà. Tôi tiến lên phía trước, tiếp theo ngồi xổm xuống, nâng tay sờ đầu của nó.
Tôi: “Chỉ là tạm thời không ngửi thấy mà thôi, có thể sau khi ngửi hương xong sẽ khỏi thì sao?”
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Sẽ không thể nào đâu, tên đạo sĩ thối đó rót máu tươi vào, từ nay về sau em sẽ dần dần đánh mất năng lực của quỷ, biến thành một ma quỷ sống.”
Nghe thấy ba từ ma quỷ sống, tôi nhăn mày, như vậy giống với người sống sống cuộc đời thực vậy. Quỷ không có năng lực sẽ bị xua đuổi.
Tôi: “Cầu Cầu, Dị Tư Ẩn đã xem qua rồi, Em sẽ không có chuyện gì. Em có tin chủ nhân không?”
Nói xong, tôi kéo nó dậy, đem nó tới trước di chiếu của Dị Tư Ẩn, dựa vào lư hương.
Tôi: “Linh đường thiết lập ở đây lâu như vậy rồi, tại sao hôm nay Dung Khuynh lại thắp hương? Còn không phải là vì em sao, em có chủ nhân bảo hộ em, vậy em còn sợ gì chứ? Nếu chỉ như vậy đã sợ thì dũng khí lúc trước khi em một mình đơn độc đi tới cô nhi viện Phúc Tinh đâu mất rồi?”
Khuôn mặt nhỏ của Cầu Cầu nhăn lại, không bao lâu thì nó mở miệng nói.
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Em thực sự nghĩ cô bé đó xảy ra chuyện, không nghĩ tới cô bé đó là quỷ. Bây giờ cô bé đó đã hôi phi yên diệt rồi, vĩnh viễn biến mất trên thế giới này. Trong cô nhi viện Phúc Tinh…”
Nó đột nhiên ngừng lại, không tiếp tục nói nữa. Tôi có dự cảm là hơn nửa quỷ hồn trong cô nhi viện phúc tinh đều bị hôi phi yên diệt rồi.
Tôi: “Hương đã thắp rồi, cho dù là ngửi được bao nhiêu thì e cũng nên ngửi một chút.”
Tôi buông nó ra, bỏ mặc cho nó một mình đứng trước lư hương. Có một số chuyện tôi nói cũng chỉ vô ích, chỉ có thể tới đó mà thôi.
Cầu Cầu cúi đầu đứng đó, sau một lúc mới nhắm đúng lư hương. Tôi nhìn qua, phát hiện biểu tình của nó không có vui thích. Lúc trước, khi ngửi được hương nó đều vui vẻ nhảy cẫng lên .
Nhưng hiện tại…
Tay của tôi nắm chặt. Cầu Cầu sẽ không xảy ra chuyện gì.
Phía đông của linh đường treo một cái đồng hồ lớn. Khi kim chỉ tới 12 giờ đêm thì hương tắt. Cầu cầu sau khi ngửi hương xong thì biến thành một đoàn nhỏ, không chui xuống sàn nhà. Trong linh đường chỉ còn mình tôi, tôi lẳng lặng đứng đó, nhìn di ảnh của Dị Tư Ẩn.
Tôi: “Không biết sẽ phải ở lại đây bao lâu, không biết mọi việc bên ngoài giờ ra sao rồi?”
Tôi nhẹ giọng nỉ non, chính tại lúc này, thùng thùng thùng, một trận âm thanh từ trong quan tài truyền ra.
Đây là linh đường của Dị Tư Ẩn, ngoại trừ anh ấy ra còn có ai nữa sao?
Nhưng là, tại sao mỗi lần ra ngoài đều dọa người như vậy?
Tôi: “Dị Tư Ẩn, anh mau ra đi, đừng dọa em.”
Tôi vừa nói vừa bước về phía trước, nhưng anh ấy không trả lời tôi. Trái tim của tôi đập phù phù. Sau cùng, phanh, âm thanh càng lớn, quan tài lớn đều lắc lư theo!
Chính vào lúc này, tôi xác định không phải Dị Tư Ẩn, mà là có một người khác, rốt cuộc là ai! Linh đường của anh ấy, còn có ai có thể vào đây?