Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

Chương 13: Gả Cho Anh Ta.




Trong nháy mắt, chiếc váy cưới màu đỏ dần dần biến thành ngọn lửa trong mắt tôi, tràn đầy nguy hiểm, nếu tới gần một chút sẽ dẫn lửa thiêu thân, càng không nói đến việc mặc nó.

Hai chân của tôi không chịu sự khống chế lùi lại phía sau, thẳng tới khi phía sau chạm vào một khối lạnh lẽo. Một cánh tay mạnh mẽ có lực giữ tôi lại, âm thanh lạnh lùng của người đàn ông vang lên bên tai tôi.

Dị Tư Ẩn: “Nhà thiết kế hàng đầu của Ý tự mình thiết kế, giá cả xa xỉ, mặc nó lên thì nó sẽ là của cô.”

Tôi muốn giãy dụa, muốn chạy trốn, nhưng hai tay siết chặt tôi khí lực quá lớn, sau đó hai tay của tôi bị mạnh mẽ giữ chặt.

Phanh! Một tiếng, tôi bị nhốt vào một căn phòng khác.

Căn phòng này không có cửa sổ, đèn thủy tinh chiếu xuống nền nhà bóng loáng.

Dung Khuynh: “Tình Thiên tiểu thư, cô chỉ có một giờ đồng hồ, sau một giờ nữa sẽ cử hành hôn lễ. Lễ đường đã bố trí tốt rồi, tất cả những trang sức đều là đứng đầu ở Tây Thành, thậm chí toàn quốc. Dị thiếu vì cô đã chuẩn bị sính lễ càng lớn hơn, đảm bảo cả đời cơm áo không lo."

Lưng của tôi dựa vào vách tường lạnh băng, khí lạnh đâm vào tận xương cốt, thuận thế mà lên. Tôi nhìn chiếc váy cưới màu đỏ được treo trên giá, một chút đỏ lan tràn ra, màu đỏ này khiến tôi nghĩ đến ba thứ.

Quốc sắc mẫu đơn, hạc đầu đỏ, còn có máu tươi.

Lúc tôi đang rơi vào trầm tư, tiếng của búp bê linh hoạt kì ảo vang lên, sau đó một tiểu gia hỏa tròn cuồn cuộn xuất hiện bên chân của tôi.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, tuy rằng chủ nhân mới làm quỷ chưa lâu, nhưng em biết ngài ấy rất mạnh. Lúc em mới chết, oán khí rất nặng, gặp người là cắn, đặc biệt là đàn bà. Dung Khuynh đem em thu về, chủ nhân nuôi em. Sau đó em liền biến thành một tiểu quỷ đáng yêu rồi!”

Nói tới đây, đôi mắt to tròn của nó cố ý liếc nhìn ra bên ngoài.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, em thấy chị không vui, em sẽ cười cho chị xem!”

Nghe thấy nó muốn cười, tôi lập tức lắc đầu, tay liền muốn bịt miệng của nó lại. Tay đưa ra một nửa lập tức lại thu trở về.

Tôi: “Dị Tư Ẩn xác thực rất mạnh, chị chỉ có thể gả cho anh ta.”

Nói xong, tôi bước lên trước, một chút lại một tấc vuốt ve váy cưới. Vốn dĩ tôi muốn tạm thời ngoan ngoãn, đợi Dị Tư Ẩn đáp ứng thả tôi về trường học, tôi sẽ tìm bà của Viên Doanh.

Nhưng nếu vẫn chưa tìm thấy bà của cô ấy mà mình lại trở thành vợ của quỷ trước vậy tôi còn cơ hội thoát thân không?

Tay của tôi không khỏi phát run, nhắm mắt lại, đấu tranh rất lâu. Lần nữa mở mắt ra, tôi cắn chặt răng, đem áo cưới gỡ xuống, nhanh chóng mặc lên.

Váy cưới rất dài, đợi đến khi tôi mặc xong, một cánh tay nhỏ giúp tôi khóa.

Xẹt! Một tiếng, khóa ở phía sau được kéo lên, giọng nói hoạt bát của Cầu Cầu vang lên trong phòng.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, chị thật đẹp, trách không được chủ nhân nhìn trúng chị. Ngài ấy thật anh tuấn tiêu sái, trước khi em lớn thì ngài ấy là đẹp trai nhất. Đợi khi em lớn, hắc hắc! Thì không chắc nữa!”

Tôi quay người nhìn nó, trong lòng nghĩ, tiểu quỷ có thể lớn được không?

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Mau soi gương đi, chị thực sự rất đẹp.”

Tôi ở trong gương, một mái tóc đen thẳng, dài đến hông. Váy cưới nhỏ bé cùng tôi kết hợp một cách hoàn mỹ, tầng tầng lớp lớp, giống như hoa tiên tử.

Chính ở lúc này, két! Một tiếng, cửa được mở ra.

Tôi thấy Dung Khuynh đã thay một bộ tây trang màu trắng phẳng phiu. Trên túi áo của anh ta cắm một bông hoa hồng tươi đẹp. Tôi đã từng tham gia hôn lễ của người bạn học cùng trung học, tôi biết đó là là cách ăn mặc của phù rể.

Dung Khuynh: “Tình Thiên tiểu thư, Cầu Cầu nói với tôi, cô đã mặc váy cưới. Lễ đường đã sắp xếp xong, Dị thiếu đang đợi cô."

Tôi lập tức nhìn về phía Cầu Cầu, nó cười hì hì, lộ ra một đôi răng nanh.

Dung Khuynh: “Mời.”

Nói xong, bước chân của anh ta hơi nghiêng, tay đưa về phía trước, vừa cung kính vừa trang trọng.

Tôi theo Dung Khuynh bước ra ngoài, đi qua một hành lang thật dài.

Phía sau biệt thự Tinh Thủy Loan, tôi nhìn thấy hai cột trụ la mã rất cao. Cánh hoa hồng phấp phới khắp lối đi. Tấm thảm đỏ chót, mềm mại dải trên con đường rộng. Khí rượu phiêu phiêu giữa không trung.

Lễ đường đẹp như vậy, ấm áp, lãng mạn mà cũng…Khủng bố.

Bên tai vang lên bản xô-nat cầu hôn, tôi bước từng bước tới gần. Đi tới cuối tấm thảm tôi nhìn thấy Dị Tư Ẩn quần áo phẳng phiu.

Một bộ đồ màu đen bao vây lấy thân hình anh ta, tôn lên vóc dáng gợi cảm. Sườn mặt như lưỡi đao, cái mũi anh tuấn, giống như một tác phẩm điêu khắc.

Tôi kinh ngạc nhìn anh ta. Anh ta là người đàn ông đứng trên đỉnh kim tự tháp. Một người đàn ông độc thân giàu có, chạm đến là bỏng tay. Tất cả đàn bà con gái đều ước mơ được gả cho anh ta, thậm chí nằm mơ, đối tượng cũng là anh ta.