Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

Chương 107: Phân Rõ Giới Hạn




Tôi và Cầu Cầu cùng nhau đi tới tiền viện, một cái bàn bằng đá cẩm thạch sáng loáng ở chính giữa, bên cạnh có một tiểu đình nhỏ, bên cạnh tiểu đình treo đầy đèn màu sắc rực rỡ, đủ mọi màu sắc, vô cùng đẹp mắt.

Một bàn đầy món ăn tinh xảo đẹp mắt, một đôi bát đũa, tất cả đều là để cho tôi ăn.

Tôi ngồi xuống, nhìn Cầu Cầu đang đứng ben cạnh, tôi suýt chút nữa thì bảo nó ăn cùng tôi, lời nói chuẩn bị ra tới miệng lại làm tôi bị nghẹn. quỷ ăn hương, không ăn cơm.

Tôi bưng bát đũa gắp chút đồ ăn, thập phần thanh đạm, vô cùng hợp khẩu vị của tôi.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, ngon không?”

Tôi nhớ Cầu Cầu vừa sinh ra đã chết, không hô hấp được vài giây, thế giới này nợ nó một sinh mệnh. Nó từ trước tới giờ chưa từng ăn đồ ăn của con người.

Tôi: “Cầu Cầu, em có thể ăn cơm không? Liệu đối với thân thể của em có tổn hại gì không?”

Nó vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn không biết tiểu quỷ có thể ăn cơm hay không. Sau cùng, nó gãi đầu nói.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị ở đây ăn cơm đi, em chờ chị ở đại sảnh, khi nào chị ăn xong thì tới tìm em nhé!”

Nói xong, nó không đợi tôi đáp lại, chân nhỏ nâng lên bay về hướng đại sảnh. Tôi nhìn nó dần dần bay xa thở dài một hơi.

Một bàn đồ ăn, tôi ăn ba mươi phút cũng ăn không hết bao nhiêu. Đợi khi tôi ăn xong, lau miệng chuẩn bị đứng lên, tôi nhìn thấy một bóng dáng cao lớn, từ phía trước đang đi tới. Đợi anh ta bước vào, tôi mới biết là ai.

Dung Khuynh, đạo sĩ cao thâm bên cạnh Dị Tư Ẩn, vẫn luôn giúp đỡ anh ta. Dung Khuynh tới rồi, tôi liền có thể biết được một chút tình hình của Dị Tư Ẩn.

Trong tay anh ta xách theo một túi công văn, bước tới trước bàn lớn bằng đá cẩm thạch, anh ta đặt cái túi màu đen lên bàn. Đã rất nhiều ngày rồi tôi không gặp anh ta, anh ta so với trước thì có nhiều thêm một chút cảm giác tang thương, cổ tay còn bị tổn thương.

Tôi: Dung Khuynh, tay của anh sao lại bị thương rồi?”

Dung Khuynh: “Cô không cần phải biết, ở đây có một phần văn kiện, ký đi.”

Dứt lời, anh ta lấy từ trong túi công văn ra một phần văn kiện, nhìn thoáng qua, có khoảng 5 tờ. Tôi tiếp lấy, lật ra xem, càng xem tim càng trầm. Đây là hiệp nghị phân phối tài sản, Dị Tư Ẩn đem hai mươi phần trăm tài sản của Dị gia cho tôi.

Hai mươi phần trăm tập đoàn Dị thị, đây là một con số khổng lồ, nhưng đối với tôi mà nói, đây là một khoảng cách. Một khi tôi ký vào rồi, tôi và Dị Tư Ẩn không còn bất cứ quan hệ cảm tình gì.

Tôi: “Là anh ta bảo anh đem tới cho tôi ký?”

Dung Khuynh: “Phải, nếu ok thì hãy ký đi, con số định mức của tài sản, nếu như cô không vừa lòng…”

Còn chưa nói xong, tôi ngắt lời anh ta, văn kiện trong tay bị tôi đặt lên bàn.

Tôi: “Tôi không ký, anh nói với anh ta, một đồng tiền tôi cũng không cần. Như thế nào, lúc trước tìm tôi chỉ là bởi vì để tôi sinh đứa nhỏ thôi sao?”

Dung Khuynh nâng tay đẩy đẩy kính trên mũi, vô cùng nghiêm túc nói.

Dung Khuynh: “Buổi chiều ngày hôm nay ngài ấy tới gặp cô, không nói với cô sao?”

Trái tim của tôi trầm xuống, anh ta thực sự tới rồi. Lúc đó tôi trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhưng tôi không thể mở mắt, anh ta không muốn để tôi nhìn thấy anh ta.

Dung Khuynh: “Tình Thiên tiểu thư, tiền là cô nên có được. Cầm số tiền này, giao ra đứa trẻ cô sinh ra, cô liền có thể từ trong lốc xoáy đi ra, không có con quỷ nào sẽ tới gần cô nữa. Cuộc sống của cô sẽ khôi phục lại sự yên ổn.”

Khôi phục yên ổn là bốn chữ mà tôi vẫn luôn khát vọng, lúc trước tôi đã nỗ lực rất nhiều chỉ để thoát khỏi gông xiềng. Nhưng bây giờ, Dung Khuynh nói muốn thả tôi đi, trái tim của tôi giống như ngâm trong giấm chua ngàn năm. Tôi không cam tâm, tôi không nguyện ý.

Dung Khuynh: “Tờ văn kiện cuối cùng có một chỗ trống, nếu có bất kỳ yêu cầu gì cô cũng đều có thể đưa ra, Dị thiếu sẽ đều thỏa mãn cô.”

Văn kiện trong mắt tôi vô cùng chói mắt. Tôi mắt lạnh nhìn. Sau cùng, tôi hừ lạnh.

Tôi: “Thực sự cái gì cũng thỏa mãn tôi sao?”