Tôi lập tức cúi đầu nhìn bụng, một bàn tay nhỏ đang chuyển động trượt trên da bụng của tôi. Đây là thai máy, thai máy rõ ràng như thế này, từ trước tới giờ Cầu Cầu chưa từng thấy, hiếu kì mở to hai mắt tiến đến gần.
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, hình như cậu ta đang chào hỏi em.”
Tôi giữ chặt tay của Cầu Cầu, để nó sờ bụng nhỏ của tôi.
Tôi: “Lời của em nó đều nghe thấy rồi, em và nó giống nhau, không cho phép em nói mình là chai vỡ.”
Cầu Cầu lập tức ngẩng đầu nhìn tôi, qua một lát, cuối cùng trên miệng nó cũng lộ ra ý cười.
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chủ nhân dẫn em về, trừ đi quỷ khí trên người em, nuôi dưỡng em từng ngày, em mới không phải là chai vỡ. Chủ nhân là nam thần quốc dân của Tây Thành, em ở bên cạnh ngài ấy, sao có thể là chai vỡ chứ!”
Thấy nó cười, tôi yên tâm hơn. Sau khi qua một lát, bảo bảo không động nữa, phỏng chừng là đã ngủ rồi. Cầu Cầu biết vừa rồi bảo bảo chào hỏi mình nên vô cùng kích động, bắt tôi phải ăn hết hai quả trứng mới chịu rời đi.
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, chị ngủ một lát đi, sau này mỗi ngày ít nhất một quả trứng luộc.”
Nó cười hi hi một tiếng, quay người bưng bát đĩa không ra ngoài. Tôi một mình ở trong phòng, ánh nắng tươi đẹp chiếu qua cửa kính, tôi đi tới cạnh cửa sổ, nhìn xuống dưới.
Đây là một tòa biệt thự, phóng tầm nhìn ra xa, tôi nhìn thấy rất nhiều núi, xung quanh không có ngôi nhà nào khác, cả dãy núi đều là địa bàn của Dị Tư Ẩn.
Tôi đứng bên cửa rất lâu, tới khi có cảm giác buồn ngủ ập đến, đây là phản ứng bình thường sau khi mang thai, tôi so với lúc trước thì ngủ nhiều hơn. Chỉ là, khi đang chuẩn bị nằm xuống thì tôi phát hiện lần này buồn ngủ hơn so với mọi lần, buồn ngủ tới nỗi có chút không tự nhiên.
Tôi nhắm mắt lại, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ. Không biết ngủ bao lâu, trong mộng, tay của tôi bị người gắt gao nắm chặt, đặt ở trên môi hôn. Một cỗ hơi thở quen thuộc bao vây lấy tôi, trong tâm của tôi cảm thấy rung động, tôi muốn mở mắt để xem người đó là ai.
Nhưng là, bất luận tôi nỗ lực thế nào cũng không mở nổi mắt. Người ở bên giường tôi, bên cạnh tôi là ai? Trong mông lung, cái hôn này lại càng sâu, theo tay của tôi dán trên bụng của tôi. Dần dần lan tới cổ của tôi, tiếp sau đó, môi của tôi chạm vào một mảnh lạnh lẽo.
Tôi rất muốn nói chuyện, rất muốn mở mắt ra, nhưng tôi chỉ có thể ngủ mê mệt. Giấc mộng này quá chân thực, chân thực tới nỗi tôi cho rằng Dị Tư Ẩn đã tới rồi.
Cảnh trong mơ rất dài, sau cùng tôi bị một mảnh sương trắng bao phủ. Trong ánh sáng tôi nhìn thấy một nhân ảnh, nhìn thấy sườn mặt của anh ta, hình dáng rõ ràng, vô cùng cương nghị. Hai tay của tôi nắm chặt, cơ hồ là hét lên.
Tôi: “Dị Tư Ẩn.”
Tôi mở choàng mắt, trong phòng một mảnh tối đen, mặt trời sớm đã xuống núi rồi. Tôi nhìn căn phòng rộng rãi, nâng tay sờ trán.
Tôi: “Nằm mơ rồi.”
Lúc này, cửa bị mở ra, Cầu Cầu bước vào.
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Bữa tối sẽ ăn ở trong tiền viện, đồ ăn đã được dọn lên rồi, hôm nay không lạnh oh!”
Tôi: “Cầu Cầu, chị đã ngủ bao lâu rồi?”
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Hai giờ đồng hồ, thoải mái không?”
Tôi: “Dị Tư Ẩn có tới đây không?”
Cầu Cầu sửng sốt một chút, sau đó trả lời tôi.
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chủ nhân không tới. Chị xinh đẹp, chị mơ thấy ngài ấy?”
Tôi không nói chuyện, trực tiếp gật đầu, lập tức đi giày bước xuống giường.
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Để em đi nói với chủ nhân, ngài ấy biết được sẽ rất vui.”
Động tác của tôi trong nháy mắt dừng lại, nó đi nói với Dị Tư Ẩn, vậy thì nó biết Dị Tư Ẩn đang ở đâu. Cầu Cầu ý thức được mình lỡ miệng, rất nhanh liền giải thích.
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Em không biết chủ nhân ở đâu, ý của em là khi nào chủ nhân quay lại em sẽ nói với ngài ấy.”
Tôi nhìn Cầu Cầu, nhưng tôi không ép hỏi nó. Tôi đi tới trước mặt nó, vừa vuốt tóc của nó vừa nói.
Tôi: “Đi ăn cơm thôi.”