Nói chuyện về hợp đồng ư?
Thiệu Ly ngồi trên sô pha nhả ra một ngụm khói.
Không cần đoán cũng biết. Hợp đồng mà Lý đại thiếu nói, chắc chắn là rất tốt.
Thiệu Ly thậm chí có thể tưởng tượng, Thiệu Phỉ sẽ nhanh chóng bộc lộ tài năng trong giới điện ảnh và truyền hình, chỉ trong ba đến bốn năm thôi, là cô có thể vững vàng ngồi trên vị trí nữ đại minh tinh, trong bảy đến tám năm trụ vững tại làng điện ảnh, từ nay về sau tiền đồ rộng mở, được vô số fan hâm mộ theo đuổi, được hàng nghìn người yêu quý tiền hô hậu ủng.
An Tiếu không phải là một ví dụ có sẵn sao?
Nói thực tế hơn một chút, cũng tức là, bọn họ sẽ không phải ở lại cái nhà trọ cũ chỉ rộng có bốn mươi mét vuông, chân duỗi cũng vấp, tay giang cũng vướng, cũng không phải tiết kiệm tiền điện, mùa đông lạnh đến mức tay chân đông cứng mà cũng không dám mở điều hòa, lại càng không dám dùng tiền đi xe, cuống cuồng chạy đuổi theo xe bus, chen lấn đến mức người đầy mồ hôi, chân còn phải một chân duỗi một chân co.
Xe, phòng ở, tất cả đều có.
Sâm banh, người đẹp, muốn gì có nấy.
Cuộc sống sung sướng còn cần gì nữa?
Mặc dù Thiệu Ly không tưởng tượng hết, nhưng cũng có thể đoán được một phần trong đó.
Vậy cuộc sống nghèo túng thì như thế nào?
Chẳng cần phải nghĩ nhiều nữa, bây giờ như thế nào, thì nó chính là như thế.
Lúc này, Lý đại thiếu đã đặt khối bánh thơm phức này ngay trước mặt cậu, chỉ cần duỗi tay ra, chỉ cần cậu cầm lấy…
Thiệu Ly giơ tay trên không trung trong vài giây, rồi rụt mạnh tay lại.
Vừa rồi cậu bị hành động vô thức của mình làm giật nảy mình.
Đưa tay ra thì dễ, nhưng rút tay lại thì khó lắm huynh đệ à. Thói quen của con người thật là chẳng tốt chút nào, cùng là một chuyện đáng xấu hổ, mấy lần đầu thì còn có thể tự mình tỉnh táo lại, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ sớm muộn gì thì mặt mũi cũng không còn nữa, thể diện mất hết cả luôn.
Thiệu Ly cũng không dám tưởng tượng, nếu thực sự có một ngày như vậy, từ một người bắt buộc phải đánh đổi thể diện một lần, sau đó lại thành thói quen đem bán thể diện với giá rẻ mạt, thì mình sẽ trở thành cái dạng gì đây?
Thói quen đem mình đặt lên bàn cân đo đong đếm, lần này còn có thể bán cho Lý thiếu, thế nhưng lần sau thì sao?
Có thể là Vương thiếu, Trương thiếu, Tiền thiếu. . . . . .
Sa đọa thì sẽ không có điểm kết thúc, đây là viên đạn bọc đường mà Lý thiếu đưa cho, Thiệu Ly mày tuyệt đối không thể để nó dụ dỗ được!
Cứ như thế mà suy nghĩ cả nửa tiếng, Thiệu Ly gửi cho Thiệu Phỉ một đoạn tin ngắn: Chị, buổi tối về nhà sớm một chút, em có việc muốn nói với chị.
Tiếp theo cậu lại gọi điện cho Lý thiếu.
Thiệu Ly ở đầu dây bên này thực thành kính tận xương nói: “Lý thiếu, tôi rất cám ơn ngài về chuyện lần trước. Nếu không nhờ ngài ra tay trợ giúp, tôi và chị tôi chắc phải ra đường rồi.”
Lý Hữu rất bình tĩnh nói: “Có gì đâu.”
Thiệu Ly lại tiếp tục nói: “Ừm, về vụ hợp đồng mà ngài nói với tôi, không nói dối với ngài, chị của tôi là một người có tiếng là rất ngốc. Chị ấy cũng không có tâm cơ gì cả, thực tình không thích hợp với cái vòng luẩn quẩn này. Nhưng ngài lại để mắt đến chúng tôi, cất nhắc cho chúng tôi, ân nghĩa này tôi sẽ trọn đời không quên.”
Cậu cẩn thận tìm từ để nói, cho dù là từ chối, nhưng cậu cũng sợ mình nói sai nửa chữ, khiến đối phương không thoải mái.
Mua bán không thành thì vẫn còn có tình người, lăn lộn ngoài xã hội đã vài năm rồi, thì ít nhất cậu vẫn hiểu được đạo lý cơ bản này.
Lý Hữu cũng rả lời rất rõ ràng, rồi mới cúp điện thoại.
Lý đại thiếu, người quan trọng tất nhiên phải bận rộn, chẳng rảnh rang gì mà gây sức ép cho hạng người tép riu như cậu.
Hiện nay hắn có An Tiếu, nhưng trong tương lai sẽ có thể có thêm Tôn Tiếu, Trương Tiếu, Triệu Tiếu, Vương Tiếu, Ngụy Tiếu, Tống Tiếu. . . . . .
Nói tóm lại, chẳng phí thời gian cho cậu..
Nếu Thiệu Ly không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, trâu không uống nước, vậy được. Cậu ta muốn chết, thì cứ để cậu ta chết đi.
Lý Hữu hắn cũng không tổn thất cái gì cả.
Vậy là sự việc đến đây chấm dứt.
Còn Thiệu Ly, ngược lại cậu lại yên tâm cúp điện thoại.
Cậu rất sợ Lý đại thiếu không chịu từ bỏ ý đồ của mình, dọa nạt rằng sẽ cho cậu biết thế nào là lễ độ, nhưng xem ra, thì đại thiếu vẫn khá là kiêu ngạo và có khí phách: Nếu không phải là thịt tự động được đưa lên cửa, thì sẽ không ăn.
Rất tốt rất tốt.
Vậy thì, giờ chỉ còn phải nói chuyện với Thiệu Phỉ nữa thôi.
Nhưng Thiệu Phỉ lại không hiểu được phiền não của cậu.
Vừa nghe Thiệu Ly nói xong, cô nói: “Ly Ly, chị thật không hiểu em sao lại như vậy, không phải bây giờ tất cả đều tốt, thế thì còn gì để lo lắng nữa chứ? Lần trước chị đã sớm nói với em, chuyện lần đó chỉ là hiểu lầm thôi mà! Là hiểu lầm đó em có hiểu không?”
Thiệu Ly nói: “Hiểu, hiểu, hiểu. Nhưng em vẫn thấy thế này. Tìm một công việc bình thường chắc gì đã không tốt? Chị nghĩ xem, có phải hôm nào cũng được đóng phim chụp hình đâu?”
Thiệu Phỉ gật đầu: “Không. Thế thì sao?”
Thiệu Ly nói: “Chị xem xem, hàng năm người tốt nghiệp khoa diễn xuất như chị có bao nhiêu? Lại nhìn vào hiện tại, người có thể đứng vững trong cái giới hỗn độn này, có năng lực đi lên thảm đỏ, có bao nhiêu người? Cũng có những người được chọn không thông qua phỏng vấn, cũng không phải chuyên ngành diễn xuất, thậm chí còn là người được chọn thông qua những người tìm kiếm tài năng, chỉ cần diễn một phim thôi là đã nổi. Tuy nói rằng không ngành nào dễ dàng cả, nhưng chị ơi, ngành này của chị khó nổi lắm. Hơn nữa, chúng ta không tiền không quyền không quan hệ, thì lấy gì để so với họ đây?”
Thiệu Phỉ nhìn chằm chằm Thiệu Ly vời vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, cô giống như là nhìn một người xa lạ vậy: “Em đang nói gì vậy hả Ly Ly? Sao em lại có thể nghĩ như vậy chứ? Biểu diễn là công việc của chị, là lý tưởng của chị, người khác có thể không hiểu, nhưng tại sao đến em cũng không hiểu cho chị vậy? Đúng, chúng ta không tiền không quyền không quan hệ, nhưng chị có tài năng, có hoài bão, không những thế, chị còn có công ty chống lưng, chị cũng không sợ phải chịu khổ. Công ty bọn chị có nhiều nghệ sĩ nổi tiếng như vậy, thì chẳng lẽ tất cả đều có quan hệ hay sao? Giống đàn anh An Tiếu của chị, cũng là người không gia thế không bối cảnh, nhưng anh ấy có tài năng, lại chịu khó, nên bây giờ cũng thành người nối tiếng đó thôi? Có quan hệ còn không bằng anh ấy nữa đó! Ai nói trong vòng luẩn quẩn này nếu muốn thành công thì phải có quan hệ chứ? Chị nói là không phải đó!”
Cô nói như đinh đóng cột, hợp tình hợp lý, không chút do dự, cũng không hổ thẹn với lương tâm, chỉ thiếu điều kéo An Tiếu ra đây đối chất với Thiệu Ly!
Nhưng cô lấy ai làm ví dụ không lấy, lại cố tình lôi An Tiếu ra.
Một ví dụ phản diện rành rành như thế, qua lời nói của cô, gần như là thành một loại tín ngưỡng cùng mục tiêu phấn đấu.
Nếu như phấn đấu đi theo con đường của An Tiếu, thì cô còn không bị hủy sao?