Cuối cùng, vẫn là Thiệu Ly mở lời trước: “Anh không thể dừng xe tại chỗ này. Cẩn thận cảnh sát giao thông viết hóa đơn phạt anh.”
Lý Hữu nhìn cậu, hỏi: “Mắt em làm sao vậy?”
Hắn nói như thế rõ ràng muốn bắc cho Thiệu Ly một bậc thang để cậu đi xuống nhưng Thiệu Ly cũng không quan tâm.
Cậu vênh cằm, nói: “Không sao. Bụi bay vào mắt.”
Rồi cậu tiếp tục xử lý nốt mẩu bánh, phủi phủi tay, đem phần bánh còn lại bỏ vào một cái bao xốp, đeo túi công cụ lên lưng, rất rõ ràng lưu loát, không chút nào lưu luyến nói: “Tôi đi trước đây.”
Nói xong cũng không thèm quay đầu lại, đi về hướng bến xe.
Cậu thật may mắn, vừa mới đứng đã có xe chạy đến.Cuối tuần, có rất nhiều người ra đường, nhưng cậu đã có rất nhiều kinh nghiệm chen lấn trên xe bus, mới một hai giây đã lách vào phía trong.
Từ ngoài cửa sổ xe nhìn vào, chỉ thấy người là người, toàn đầu với đầu, người này chen người kia, ngay cả khe hở cũng không có.
Xe từ từ lăn bánh, hướng về phía đường cái, càng ngày càng xa.
Một lát sau, Lý đại thiếu gia mới gạt mạnh tay lái, “Kétttt” một cái, xoay đầu xe theo hướng ngược lại phóng đi, bộ dáng cực kỳ tức giận.
Hai người rất nhanh lại bỏ qua nhau.
Sáng sớm hôm sau, Thiệu Ly dẫn hiệu Hiểu Tây đến bệnh viện tiêm vắc xin.
Trên đường đi, Thiệu Hiểu Tây ngồi trên xe buýt hỏi: “Ly Ly, ba với bác cãi nhau à?”
Thiệu Ly nhéo mặt bé, nói: “Rất nhiều người sau khi bị chích đều khóc đó, con không thèm lo cho mình lại có thời gian xen vào chuyện của người lớn?”
Thiệu Hiểu Tây có chút chịu không nổi nhìn cậu, mở to mắt tức giận, nói, “Con đã không khóc lúc bị chích từ lâu lắm rồi. Thì ra là hai người cãi nhau thật.”
Thiệu Ly tức giận đến bật cười, dụ dỗ: “Như thế này, ai khóc thì là chó con, đánh cuộc hay không?”
Thiệu Hiểu Tây nói: “Cược thì cược.”
Tới bệnh viện, lúc xếp hàng chờ gọi tên, Thiệu Hiểu Tây nhìn hành lang bệnh viện, vách tường màu trắng treo một mô hình giải phẫu cơ thể người, cảm thấy hơi lo lắng, có chút tò mò hỏi Thiệu Ly: “Con đến từ đâu vậy, Ly Ly?”
Thiệu Ly thuận miệng trả lời cho có lệ: “Không phải nói với con rồi sao, nhặt được từ đống rác.”
Bên cạnh Thiệu Hiểu Tây, có một thằng nhóc tuổi xấp xỉ, nghe xong cũng được tò mò, quay qua hỏi mẹ nó: “Mẹ ơi, con đến từ đâu vậy?”
Mẹ của nó không biết làm sao, xấu hổ nhìn Thiệu Ly cười, nói: “Mẹ vừa tỉnh dậy đã thấy con nằm cạnh gối.”
Mới vừa nói xong, thằng nhóc đó dùng vẻ mặt vô tội hỏi: “Ủa, chứ không phải ba mẹ hay đánh nhau trên giường mới có con sao?.”
Thiệu Ly cảm thấy sét đánh ngang tai.
Cậu vội vàng nhìn Thiệu Hiểu Tây.
Thiệu Hiểu Tây quả nhiên một chút cũng không ngạc nhiên, cũng không hề thắc mắc. Bé hiển nhiên biết điều này, thậm chí còn thật có lỗi nhìn cậu nhún vai, tỏ vẻ nói: Ly Ly ba xem, ba không nên coi con như đứa nhóc 3 tuổi dễ lừa gạt vậy chứ.
Thiệu Ly há miệng thở dốc, nhất thời không nói được gì, cậu cảm thấy hơi chóng mặt.
Cậu dùng tay đỡ lấy trán.
Bất chợt nghe thấy giọng nói của Lý Hữu từ phía trước truyền đến: “Tiểu Tây.”
Thiệu Hiểu Tây quay đầu lại, nhìn thấy là Lý Hữu, bé vội hô: “Bác.”
Lý Hữu cười cười, đi tới.
Thần trí Thiệu Ly chầm chậm quay về.
Rồi cậu nắm cái cổ be bé của Thiệu Hiểu Tây, gầm lên bên tai Thiệu Hiểu Tây: “Tiểu Tây!”
Bình thường gọi như thế có nghĩa là Thiệu Hiểu Tây đã chọc giận cậu.
Thiệu Hiểu Tây tỏ vẻ ngây thơ, vô tội. Bé quay nửa đầu qua nói: “Ly Ly, ngày hôm nay với con là một ngày rất quan trọng trong cuộc đời. Con có quyền mời bác tới, vậy cũng không được sao?”
Thiệu Ly nói: “Đi bệnh viện cũng tính là ngày quan trọng hả? Con còn chưa tới tuổi lập gia đình đâu?”
Thiệu Hiểu Tây nói: “Chỉ có lập gia đình mới tính là quan trọng sao? Vậy lúc ba vào bệnh viện sinh con không tính là ngày quan trọng à?”
Vài vị phụ huynh của mấy đứa nhóc bên cạnh nghe xong nhịn không được cười.
Bọn họ đại khái là nghĩ quả nhiên đứa bé này còn nhỏ, cũng không hiểu được bé không phải do ba sinh mà là mẹ sinh.
Thậm chí những từ ngữ linh tinh như “ngủ cạnh nhau”, bé cũng chẳng hiểu đâu.
Thiệu Ly lại không cho là như thế.
Cậu cảm thấy sự giáo dục nhiều năm của cậu đã thất bại, hoàn toàn thất bại .
Cậu cũng có chút thất thố, rồi mơ màng không biết vấn đề xuất thân này, Thiệu Hiểu Tây đến cuối cùng biết nhiều hay ít.
Lúc này Lý Hữu sờ đầu Thiệu Hiểu Tây, đánh trống lảng sang chuyện khác.
Hắn hỏi Thiệu Hiểu Tây: “Con có sợ chích không?”
Thiệu Hiểu Tây nắm tay Lý Hữu kéo xuống ngồi cạnh Thiệu Ly, còn bé thì bò lên người cậu, nói: “Con không sợ.”
Lý Hữu cười thầm, sau đó nhịn không được hôn lên trán bé.
Tầm mắt hắn không thể tránh khỏi mà chạm đến Thiệu Ly.
Ở thời điểm mẫn cảm này, hai người đều không biết làm cách nào để đối mặt nhau.
Thiệu Hiểu Tây nghịch ngón tay Thiệu Ly, nói: “Ly Ly, sau khi chích ngừa, chúng ta đi ăn kem rán được không?”
Thiệu Ly híp mắt nhìn bé.
Cậu hỏi: “Không phải con không thích ăn ngọt à?”
Thiệu Hiểu Tây đáp: “Dạ. Nhưng hôm nay đột nhiên con muốn nếm thử.”
Nhìn bộ dáng thành thật của bé làm Thiệu Ly nổi hứng muốn bắt nạt con nít, giả bộ muốn cắn lỗ tai của bé.
Thiệu Hiểu Tây bị cậu chọc đến cười khanh khách, ra sức rụt cổ lại, né tránh hàm răng của cậu.
Bé nói: “Ly Ly, ba nghiêm túc chút đi.”
Thiệu Ly làm mặt quỷ tiếp tục chọc bé: “Ba đang rất đói bụng, đang thèm thịt con nít đây, cho cắn cái đi.”
Lý Hữu im lặng ngồi một bên nhìn hai cha con bọn họ lên cơn.
Sau đó, hắn rất bình tĩnh khoát một tay lên lưng ghế dựa mà Thiệu Ly đang ngồi. Lúc ấy, Thiệu Ly đang trêu chọc Thiệu Hiểu Tây, không hề chú ý đến “tội ác” đang diễn ra.
Những lúc như thế này, thần kinh của cậu thường bị chập mạch.
Giữa trưa, ba người cùng nhau ăn cơm.
Ăn cơm xong, Thiệu Ly dẫn Thiệu Hiểu Tây đến cửa hàng mua quần áo mới.
Ba tuần sau, Thiệu Hiểu Tây sẽ đại diện cho trường tham gia thi diễn thuyết tiếng Anh của thành phố S.
Thiệu Ly nghe nói xong, dĩ nhiên thói hư vinh của cậu bắt đầu bộc phát không thể cứu chữa.
Con gái của cậu là đại diện của trường đó, nghĩ sao mà cậu không nở mũi cho được.
Lúc đang lựa quần áo, Thiệu Hiểu Tây nói, “Ly Ly, ba cũng mua quần áo mới đi. Nếu con được nhận giải, ba con chúng ta sẽ lên bục nhận thưởng chụp ảnh chung. Con đã nói trước chuyện này với thầy Tiêu rồi.”
Thiệu Ly mừng rỡ muốn hôn bé, nói: “Vẫn là con gái ba thương ba nhất, nhưng mà ba đẹp trai thế này cũng không cần ăn mặc cầu kỳ vẫn đẹp thôi.”
Nói thì nói như thế, cậu vẫn lên tầng nam chuyên bán trang phục nam mua một bộ đồ thể thao cách điệu.
Quần áo không quá đắt, cũng hợp với bản tính ki bo vốn có của cậu.
Lúc này đây, Lý Hữu cực kỳ sáng suốt từ đầu đến cuối không hề can thiệp vào lựa chọn của bọn họ.
Hắn cảm thấy càng ngày mình càng thói quen nhượng bộ, thói quen này thật sự không tốt chút nào.
Nhưng mà không còn biện pháp nào khác. Nếu thực sự thích một người, bất kể người ta muốn làm gì mình cũng phải chấp nhận, lúc đó mà nói đến sĩ diện mới là chuyện vô nghĩa.
Haiz . . .
Thật là một chuyện đáng phiền não.
Chiều thứ tư, Thiệu Ly vui vẻ mặc đồ mới cùng với Trần Trạch và Đặng Khải xin nghỉ nửa ngày đến xem Thiệu Hiểu Tây thi đấu.
Chẳng qua cậu không ngờ sẽ đụng mặt Thiệu Phỉ.
Thiệu Phỉ lúc ấy đang ngồi ở hàng ghế VIP số hai, chỗ của phụ huynh học sinh, bên cạnh là Tô Viện và Lý Trình.
Thiệu Phỉ nhìn thấy cậu, vẫy tay cười đến thật vui vẻ.
Ngữ khí của cô thân thiết đến bất ngờ: “Mau đến bên đây, chị đã giữ sẵn cho em chỗ ngồi rất tốt.”
Nói xong cô chỉ vào mấy vị trí còn trống kế bên.
Thiệu Ly cùng Trần Trạch, Đặng Khải chỉ còn cách qua ngồi chỗ cô chỉ.
Thiệu Phỉ hỏi: “Sao bây giờ mới đến? Chị còn tưởng rằng em đã tới trước rồi.”
Thiệu Ly chỉ cười, hỏi: “Lý Duy đâu?”
Thiệu Phỉ nói: “Đến hậu trường chuẩn bị rồi, mấy giáo viên kia nói lát nữa phải trang điểm một chút, còn bảo trang điểm một chút thì lúc quay càng đẹp. Haha, đúng là cứ làm quá lên thật.” Giọng nói của cô tràn đầy tự hào.
“À, lúc nãy ở hội trường chị có gặp Tiểu Tây. Quả nhiên mấy đứa bé nhà chúng ta, đứa nào đứa nấy cũng dễ thương, giống hệt những thiên thần nhỏ.”
Thiệu Ly nghe xong, hơi không hiểu, ngây người một hồi, quay đầu nhìn Thiệu Phỉ.