Sau đó, nghe Lý Hữu nói: “Vậy thì màu đỏ.”
Trầm Quân hiểu ý nhướng mày, để phục vụ rót đầy ly cho Thiệu Ly, cười giơ lên, nói: “Chuyện khác không nói, tôi cạn đầu tiên, chúc mọi người hòa thuận, vui vẻ.”
Thiệu Ly nhăn mày, nghĩ câu này nghe có vẻ quái lạ.
Cậu tiến đến bên cạnh Lý Hữu, hỏi: “Người này có chuyện gì vậy?”
Lý Hữu đáp: “Không có chuyện gì. Anh ta luôn luôn như vậy.”
Thiệu Ly uống chén rượu.
Tiếp theo, thỉnh thoảng lại có người tới mời rượu, hết người này tới người khác, rất có cảm giác quan hệ hữu nghị.
Lúc bọn Lý Hữu nói chuyện, Trương Nhị hỏi Thiệu Ly: “Lý tiên sinh thật sự là anh rể cậu?”
Thiệu Ly vừa ăn vừa đáp: “Ờ”
Trương Nhị nói: “Cậu không lừa tớ đấy chứ?”
Thiệu Ly nói: “Tớ lừa cậu thì được gì?”
Trương Nhị nói: “… Cậu biết anh ta gia thế ra sao không hả?”
Thiệu Ly nói: “Đồ ngốc, chả lẽ ngay cả điều này tớ cũng không biết sao?”
Cậu nói xong giống như đang nói đùa mà lại không giống nói đùa. Nói cho đúng ra, cho tới bây giờ, cậu không phải là người có khả năng nói chuyện nghiêm túc.
Trương Nhị thở dài, hết chỗ nói rồi.
Vừa lúc bên kia Lưu Bằng Phi ép Đường Văn Tuấn uống đến đỏ bừng cả khuôn mặt, tiến về phía Thiệu Ly.
Từ khoảng cách xa, Lưu Bằng Phi hô to: “Ly Ly, Đường ngốc tử vừa bảo bọn anh nói với chú là muốn cùng hát song ca với chú. Hát đê.”
Thiệu Ly nói: “Được, hát. Chỉ một bài thôi chứ sợ gì.”
Ngô Kế Tông giơ tay lên, xoay trên không khí một vòng, hô to với chủ quán: “Chủ quán nghe rõ không? Mic!”
Đúng là một đám nhà quê.
Trầm Quân lại bị chọc cười, nói: “Ai dô, có ca nhạc nha. Thế này lại phải ở lại thêm chút nữa thôi, tôi thích nghe hát lắm.”
Tống Thanh cười nói: “Tôi cũng thích.”
Tô Húc nói: “Tôi cũng thích.”
Lý Hữu mặt lạnh như băng, không lên tiếng.
Mấy người ngồi vắt chân, dàn thành một hàng, đối mặt với màn hình TV LCD, đợi xem kịch vui.
Đầu kia, người phục vụ đã chuẩn bị xong mic, cũng bắt đầu cho chạy bài.
Lưu Bằng Phi tranh chọn bài.
Âm nhạc vang lên, Trầm Quân đang ngậm rượu, thiếu chút nữa phun vào mặt Lý Hữu.
Đó là bài “Em đang muốn gả cho anh” của Thái Y Lâm, bài hit nghe nhiều phát thuộc.
Lúc ấy Đường Văn Tuấn và Thiệu Ly đã bị vòng vây đẩy lên trước màn hình.
Thiệu Ly thoạt nhìn có vẻ như như cá gặp nước, hoàn toàn không bị gò bó.
Cậu cầm lấy mic, hướng về một đám “khốn kiếp” đang huýt gió, vỗ bàn, cậu búng tay cái “chách”, nói: “Được rồi, chẳng mấy khi anh cất giọng ca vàng, cả lũ nghe cho rõ, anh đây là hot boy của trường Thất Trung, danh hiệu này không phải do chém gió nha.”, rồi nói với Đường Văn Tuấn: “Ngốc, tớ trước cậu sau.”
Câu nói đầu tiên quyết định phân vai, một đám người nghe được cười như điên.
Bọn họ chỉ biết Thiệu Ly thần kinh thô, đây là chiếm lợi thế người ta chứ còn gì.
Khuôn mặt anh tuấn của Đường Văn Tuấn hồng lên đến lạ.
Thiệu Ly còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, bèn ôm lấy cổ cậu ta, cười khùng khục, nói với Thiệu Hiểu Tây trước mặt bà con làng xã: “Con gái, hôm nay ba tranh thủ kiếm dì hai cho con.”
Một đám người nghe được lại cười điên cuồng một trận. Hết người này đến người kia hô to: “Ly Ly được lắm! Anh ủng hộ chú!”, “Ly Ly được lắm! Chị ủng hộ chú!”
Sau đó cả bọn bắt đầu hát.
Danh hiệu hot boy trường Thất Trung quả nhiên không phải danh hão.
Bọn họ một người hát tùy tính nhưng chất giọng tốt, lúc vừa mới bắt đầu còn hơn e ngại nhưng rất nhanh đã được sự nhiệt tình và thoải mái của đối phương ảnh hưởng, thanh âm dần dần trầm tĩnh lại, càng hát càng nhập tâm.
Hai người tuy không hát đúng kiểu song ca nam nữ nhưng lại có một kiểu cách điệu riêng, kề vai sát cánh hát cực kỳ ăn ý. Có nhiều đoạn ca từ, tình cảm cần bày tỏ đều cười liếc nhau, làm một đám người ngồi nghe gào thét ầm ĩ.
Bầu không khí quả thực sung mãn tới cực điểm.
Trầm Quân nâng chén chạm với cái ly Lý Hữu đặt trên bàn, cười vẻ thấu hiểu: “Bạn thân, cây nhà cậu không đơn giản nha. Nhớ rào cho kỹ.”
Anh nói với vẻ hơi hả hê, chỉ e thiên hạ không loạn, thậm chí còn lấy hai ngón tay huýt sáo.
Lý Hữu hoàn toàn không có phản ứng, nhìn chòng chọc Thiệu Ly đang đứng trước màn huỳnh quang.
Like Loading…