Cường Mãi Cường Mại

Chương 11




Thiệu Ly nói: “Ha ha, thật xin lỗi hai vị, con trẻ không cố ý.”

Chu Mạnh gật đầu.

Lý Hữu nói: “Không sao.”

Tầm mắt của hắn rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thiệu Hiểu Tây.

Thiệu Hiểu Tây mở to mắt nhìn lại hắn. Cô bé rất vô tội kêu to với Thiệu Ly: “Ba?”

Ý là hãy giới thiệu đi.

Thiệu Ly gãi gãi đầu, nói: “Lý thiếu gia, đây là con gái tôi – Thiệu Hiểu Tây. Ha Ha, con trẻ không hiểu chuyện, ngài chớ để ý.” rồi quay sang Thiệu Hiểu Tây nói: “Bé yêu, gọi Lý thiếu gia-”

Lý Hữu ngăn lại: “Gọi bác đi.”

Thiệu Hiểu Tây suy nghĩ một chút, ngọt ngào kêu chào chú.

Lý Hữu vuốt vuốt mái tóc con bé cho ngay ngắn.

Hắn hỏi: “Mấy tuổi rồi?”

Thiệu Hiểu Tây đáp: “Tuổi mụ là tám. Chính xác là 7 tuổi 8 tháng 21 ngày.”

Giọng điệu và thần thái của nó đặc biệt nghiêm túc, Lý Hữu ít khi bị chọc đến mức nhếch khóe miệng lên cười, nói: “Những điều này là do mẹ cháu nói với cháu à?”

Thiệu Hiểu Tây trả lời: “Không phải là mẹ, là ba. Cháu ở với ba Ly Ly.”

Lý Hữu liếc nhìn Thiệu Ly đầy ẩn ý: “Xin lỗi, là chú đường đột rồi.”

Thiệu Hiểu Tây nói: “Không sao, cháu và Ly Ly rất thân thiết. Ly Ly vừa là ba vừa là mẹ.”

Lý Hữu nói: “Tiểu Tây rất hiểu chuyện.”

Thiệu Hiểu Tây nói: “Cảm ơn chú.”

Lý Hữu lại hỏi: “Học lớp mấy?”

Thiệu Hiểu Tây đáp: “Lớp 4. Hồi học lớp 2, cháu nhảy hai lớp.”

Lý Hữu hỏi: “Nhảy lớp được sao?”

Thiệu Hiểu Tây nói: “Cái này với cháu thì không thành vấn đề.”



Đù má. Trong lòng Thiệu Ly tuôn ra một vạn câu chửi đ.m.m., nghĩ thầm: con gái ta giả vờ xem ngươi chống cự được bao lâu.

Cậu hai tay khoanh trước ngực, ôm cằm, đợi hết phút này đến phút khác mà hai người kia vẫn bình thản nói chuyện với nhau.

Thiệu Hiểu Tây nói: “Chú thật là cao.”

Lý Hữu nói: “Cháu cũng không thấp, tương lai có thể cao hơn mét 75.”

Thiệu Hiểu Tây rất không khách khí gật đầu: “Chắc chắn. Cháu giống ba Ly Ly. Ba Ly Ly cao.”

Thiệu Ly trong lòng rùng mình một phát, nghĩ chủ đề di truyền học này có vẻ hơi nguy hiểm.

Cậu nắn nắn cái cổ mảnh mai của Thiệu Hiểu Tây, nói: “Thiệu Tiểu Tây, không phải là ngày mai con phải dậy sớm bắt đầu đến trường sao? Cũng nên chào tạm biệt Lý thúc thúc đi chứ nhỉ?”

Thiệu Hiểu Tây quay đầu lại liếc nhìn cậu, đập đập vào cái tay đang nắn cổ mình, nói: “Ừ nhỉ. Ngày mai còn phải đến trường, nên về nhà sớm một chút.” rồi phán một câu không có vẻ gì là oán giận: “Ly Ly, lần sau ba nhớ nhắc con sớm nha.” Sau đó lại nói với Lý Hữu: “Chú, nếu có dịp thì gặp lại sau nha. Nếu chú rảnh thì đến nhà cháu ăn cơm. Nghệ thuật nấu ăn của ba Ly Ly nhà cháu cũng tạm được đó.”

Trong ngực Thiệu Ly lần thứ hai chửi đ.m.m ầm lên.

Lý Hữu rất không nể mặt, cười thành tiếng: “Được. Vậy làm phiền ba cháu rồi.”

Nói xong, hai người trao đổi số điện thoại và địa chỉ nhà.

Sau đó, Thiệu Ly không nhịn thêm được nữa, vội vàng tóm cổ con gái, cõng lên lưng đi mất. Cậu rất sợ còn chậm trễ nữa, Thiệu Hiểu Tây sẽ kể tông tốc hết của nả trong nhà ra luôn.

Hai người vừa đi vừa chí chóe: “Thiệu Tiểu Tây, sao con lại vô dụng vậy chứ? Chưa xem “không nên nói chuyện với người lạ” sao?”

Thiệu Hiểu Tây nói: “Không phải ba nói chuyện với Lý thúc thúc trước sao?”

“Hơ…” Thiệu Ly có chút không nói nên lời: “Nhưng… con cũng không cần xu nịnh như vậy chứ?”

Thiệu Hiểu Tây rất bình tĩnh nói: “Chẳng phải là con học của ba sao?”

Thiệu Ly nổi giận: “Ba xu nịnh lúc nào?”

Thiệu Hiểu Tây nói: “A Trạch bảo, ba lúc nào cũng nịnh bợ khách đến quán.”, còn nói: “Hơn nữa, con như vầy cũng không gọi là xu nịnh. Con đây gọi là lễ nghi xã giao cơ bản. Ba như vậy mới là thật là xu nịnh.”

Thiệu Ly trong lòng khóc thành dòng sông, đỡ không nổi con gái, đành hát:

Tiểu tiểu Tây, Tây Tây tiểu.

Vác một cái túi xách như con rùa chạy trốn

Rùa rùa mi từ đâu đến vậy?

Ngươi không biết Ninja rùa sao?

Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha ha !

Tiếng cười rất lớn, Lý Hữu phía sau bọn họ mười mấy hai mươi mét cũng nghe được. Sau đó, hắn chợt nghe thấy Thiệu Hiểu Tây cười nói: “Ly Ly, ba đúng còn ngốc hơn cả người ngốc bình thường nữa.”

Thiệu Ly vừa tức giận vừa rối bời.

Sau đó, hai cha con lại càng chí chóe hăng say.

Lý Hữu đứng nguyên tại chỗ, hồi lâu không nhúc nhích.

Chu Mạnh dò xét nhìn thần sắc của hắn, nói: “A Hữu, đêm nay em đến chỗ anh nhé?”

Lý Hữu nhìn y một cái, nói: “Tôi mệt rồi. Cậu về trước đi.”

Hắn để ông Hà lái xe đưa Chu Mạnh về khách sạn còn mình thì một mình thả bước chậm rãi trên đường cái thành phố H.

Đêm ở thành phố này rực rỡ sáng chói, vào giờ khắc này, Lý Hữu không hiểu cảm xúc lộn xộn trong lòng mình là gì nữa. Hắn không ngờ sẽ khi gặp lại, con hổ nhỏ Thiệu Ly năm ấy lại thay đổi như thế. Hắn cho rằng Thiệu Ly bị phản bội sẽ hận đời, oán trời trách đất, sẽ thất vọng với xã hội, cuộc sống và con người, sẽ thành người bên ngoài lề xã hội. Nhưng kết quả hoàn toàn không phải như vậy. Em ấy quả thật sống rất ổn, ổn chưa từng thấy, ổn hơn hắn tưởng tượng nhiều. Thậm chí cực kỳ hạnh phúc. Cái loại hạnh phúc này thực sự làm người ta phải cay mắt.

Hắn nhìn qua địa chỉ và số điện thoại Thiệu Hiểu Tây cho mình, thở dài một hơi.

Like Loading…