“Chú Du”
“Chú Lý!"
Lâm Thanh Nham hoài nghỉ nhìn về phía hai vị cổ đông!
Bởi vì hai người bọn họ và Lâm Vân Bạch vẫn luôn có quan hệ tốt với nhau!
Tuy nhiên, hai người đó hoàn toàn không để mắt tới Lâm Thanh Nham và Lâm Vân Bạch!
Trong trường hợp này, ai lại đi coi trọng tình bạn? Không có gì quan trọng hơn tiền bạc đúng không? Nếu cổ phần và vốn không được rút ra kịp thời, tập đoàn Lâm thị sẽ chỉ có nước sụp đổ hoặc thậm chí phá sản.
Vẻ mặt Lâm Vân Bạch tràn đầy mất mát. Nhìn thấy bạn bè lần lượt rút lui, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó, ông rất muốn khóc. Đôi mắt của Lâm Thanh Nham cũng đỏ hoel
Đôi môi khẽ run lên!
Sau một thời gian, dưới sự ly gián và cám dỗ của cha con Lục Chí Phàm, tám trong số hàng chục cổ đông ban đầu của Tập đoàn Lâm đã yêu cầu rút cổ phần của bọn họ!
Họ muốn theo bước chân của cha con Lục Chí Phàm và cùng nhau bắt đầu một công việc kinh doanh mới!
Lục Chí Phàm cười nham hiểm nói: “Lâm Thanh Nham, Lâm Vân Bạch!”
“Tôi yêu cầu giao quyền quản lý tập đoàn cho tôi, nhưng các người lại không đồng ý!”
“Bây giờ tôi cũng không còn hứng thú nữa, các người cứ khóc vì cái vỏ rỗng này đi!”
“Bây giờ chúng tôi sẽ đi chuẩn bị thỏa thuận rút cổ phần. Trong một tiếng nữa, tất cả chúng tôi sẽ rút khỏi tập đoàn Lâm thị, hi vọng nhà họ Lâm các ngươi mau chóng ký kết!”
Để lại một câu, Lục Chí Phàm dẫn theo một nhóm cổ đông, tức giận đẩy cửa đi ra. Chỉ có ông nội Dương Vĩ và cha của Chu Hiểu Phi khăng khăng ngồi trong văn phòng và không rời đi. Nhưng họ cũng bồn chồn và lo lắng: “Chúng tôi đi ra ngoài nghỉ ngơi một lát.”
Sau khi tiễn hai cổ đông cuối cùng rời đi, ánh mắt Lâm Vân Bạch càng đờ đẫn hơn, ông gục xuống ghế: “Hết rồi, tập đoàn Lâm thị chúng ta thật sự sắp xong rồi...”
“Hic..." Lâm Thanh Nham cũng cô đơn, không nhịn được mà rơi nước mắt: “Tập đoàn Lâm do ông nội tạo ra... Bây giờ nó đã bị chúng ta hủy hoại...”
Hai người bọn họ cảm thấy vô cùng hối hận, nếu nghe theo lời thuyết phục của Diệp Huyền lúc đó thì tình hình bây giờ đã không tệ đến vậy!
Nếu hôm nay không có sự hiện diện của đông đảo. phóng viên kia, vụ bê bối tài chính của tập đoàn Lâm thị gia sẽ không lan truyền nhanh đến thế, Lâm gia vẫn có thể câu giờ để thu hút thêm đầu tư!
Bây giờ, mọi người đều biết Tập đoàn lâm gặp khó khăn về các quỹ tài chính, ai mà sẵn sàng đầu tư vào nữa cơ chứ!
Phía bên kia.
Dương Duy vội vàng xông vào phòng làm việc của tổ 8, lo lắng nói: “Các đồng nghiệp, có gì đó không ổn!”
Chu Mục Vũ không khỏi ngẩng đầu lên, nghỉ ngờ hỏi: “Dương Duy, đã xảy ra chuyện gì?”
Dương Duy khẩn trương nói: “Bốn ngân hàng lớn đều đồng thời đến đòi nợ. Lục gia đã lôi kéo gần hết cổ đông. Trong nửa giờ nữa, tập đoàn Lâm thị rất có thể sẽ sụp đổi”
Diệp Huyền lập tức nhíu mày: “Trong trường hợp này, chẳng phải công sức cả đời của ông nội Lâm sẽ uổng phí sao?”
“Xem ra mọi chuyện đã ngoài tầm kiểm soát, Lâm Thanh Nham và Lâm Vân Bạch không thể khống chế tình hình được nữa!”