Mà Lâm Văn Bạch cũng cảm thấy cực kỳ hả giận và thoải mái!
Ông mỉm cười, cố ý gọi lại cho các nhà cung cấp. nguyên vật liệu vừa mới chấm dứt hợp tác với tập đoàn Lâm thị trước mặt hai cha con Lục Chí Phàm!
"Sếp Vương, tôi là Lâm Văn Bạch, chủ tịch tập đoàn Lâm thị...
"Khéo quá, chủ tịch Lâm, tôi đang muốn gọi lại cho anh đây, cuộc điện thoại vừa rồi hoàn toàn là hiểu lầm!"
Sau khi Lâm Văn Bạch cúp điện thoại, ông tiếp tục gọi điện thoại cho các nhà cung cấp nguyên vật liệu khác!
Tất cả bọn họ đều khách khí với Lâm Văn Bạch!
Sau khi Lâm Văn Bạch gọi điện thoại xong, Lâm Thanh Nham chế nhạo Lục Chí Phàm: "Phó chủ tịch Lục, theo ông thấy, có nên giải tán tổ tám của bộ phận dự án nữa không đây?"
Giọng của Lâm Thanh Nham không lớn, nhưng trong lời nói lại tràn ngập trào phúng!
Lục Chí Phàm tức giận muốn nổ phổi, nhưng ngoài mặt lại giả vờ làm ra bộ dáng bình tĩnh trầm ổn!
Hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để ngả bài!
Ông ta cười lạnh một tiếng: "Tổ tám của bộ phận dự án đã lập công lớn, đặc biệt là Dương Duy và Diệp Huyền, phải thưởng thêm cho họ"
Nói xong câu này, ông ta xoay người đi ra khỏi phòng họp!
"Lâm Thanh Nham, cô chờ đó!"
Sau khi Lục Kiên trừng mắt nhìn Lâm Thanh Nham thì nhanh chóng đuổi theo cha mình!
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!"
Ngay khi Lục Chí Phàm vừa trở lại phòng làm việc của mình thì lập tức gọi điện thoại cho Triệu Cường!
"Triệu Cường, không phải chúng ta đã nói sẽ cùng nhau đối phó với hai cha con Lâm Thanh Nham sao, sao anh lại đổi ý, anh chơi tôi à?"
Lục Chí Phàm tức giận đến đỏ cả mắt!
Không ngờ Triệu Cường còn tức giận hơn cả ông ta: "Lục Chí Phàm, ông là thằng ngu, tự ông không muốn sống thì thôi đi, đừng có tới hại tôi! Ông đây xém chút bị ông hại chết rồi!"
"Ông nghe cho rõ đây, từ nay về sau chúng ta không liên quan gì đến nhau hết, nếu ông còn dám gọi cho tôi, con mẹ nó tôi kêu người giết ông đó!"
Nói xong, Triệu Cường trực tiếp cúp điện thoại, không cho Lục Chí Phàm chút mặt mũi nào!
Lục Chí Phàm bị chửi đến mức choáng váng, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra!
Mà Lục Kiên đứng ở bên cạnh cũng không nói lời nào, vì sợ bị cha mắng!
Kỳ thật anh ta cũng rất buồn bực, Triệu Cường này. đang yên đang lành tự nhiên phát bệnh thần kinh gì vậy?
Dù sao thì Triệu Cường cũng là nhân vật hung ác số một số hai! Làm sao ông ta có thể sợ cái thứ rác rưởi như Dương Duy chứ?
Sau khi im lặng một lúc, Lục Chí Phàm nghiến răng nghiến lợi nói: "Xảy ra chuyện khác thường thì nhất định có quỷ dị, đi thăm dò một chút, xem lúc Dương Duy và Diệp Huyền đi tìm Triệu Cường đã xảy ra chuyện gì!"
Lục Kiên ngoan ngoãn gật đầu nói: "Con sẽ đi tra rõ ràng! Dương Duy chỉ là một tên vô dụng thôi, con cảm thấy Diệp Huyền chính là người gây ra chuyện này!"
Lục Chí Phàm hít sâu một hơi: "Nhanh đi tra đi, lần này để tổ tám phế vật đó trốn được một kiếp, lần tiếp theo bọn chúng sẽ không có được may mắn thế này đâu!"
Bên kia, sau khi Lâm Thanh Nham hoàn thành công việc trong tay liền đi một chuyến đến tổ tám của bộ phận dự án.
"Chị Thanh Nham!"
Dương Duy thấy Lâm Thanh Nham tới, trên mặt lập. tức nở nụ cười!
"Cậu còn cười được hả!" "Hôm nay coi như cậu mạng lớn, nếu không để xem ông nội cậu có xé xác cậu ra không!" Lâm Thanh Nham dữ dẫn trừng mắt nhìn anh ta.
Dương Duy cũng không phản bác, chỉ đứng bên cạnh Lâm Thanh Nham cười ngây ngô mà thôi!
Kỳ thật Dương Duy biết rất rõ tính tình của Lâm Thanh Nham, lúc này không cần bất kỳ lời giải thích nào, chỉ cần cười ngây ngô là tốt rồi!
"Cười tí ta tí tởn, chẳng có chút nghiêm túc nào hết!"
Lâm Thanh Nham nhìn nụ cười ngớ ngẩn của anh ta, cơn tức giận trong lòng đột nhiên giảm hơn phân nửa!