Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 915: C915: Diệp tiên sinh cần gì vậy




Lời nói của Diệp Lâm giống như sấm sét đánh xuống đất bằng, khiến mọi người ở đây đều giật nảy mình, cả buổi chưa thế hồi hồn lại được.

Vị trí chiến thần chưa có chủ.

Cuộc tuyển chọn còn chưa bắt đầu.

Vậy mà anh ta dám nói rằng mình đến đây để tiếp quản ba trăm nghìn quân Ung Châu?

Bởi vì người nói ra câu nói cực kì kiêu ngạo kia là Diệp Lâm, cho nên đám đại lão và cổ võ giả ở đây dù có chấn động cũng không dám phản bác.

Nếu đổi lại là người khác thì chắc là bị mảng điên rồi.

Nói thẳng ra là dù có thông qua tầng tầng lớp lớp tuyển chọn, thẳng được chức vị chiến thần, thì khi bàn giao hổ phù mới cũ, ba trăm nghìn quân Ung Châu chỉ nhận hổ phù không nhận người chưa chắc đã nghe lệnh.

Vậy mà bây giờ, khi mà mọi thứ còn chưa đâu vào đâu, Diệp Lâm lại dám tuyên bố là tới đây tiếp quản quân Ung Châu, có khác gì đang kể chuyện cười quốc tế đâu chứ?

Kể cả đám cổ võ giả nhà họ Tân cũng cảm thấy lời nói việc làm của Diệp Lâm có chút quá xa sự thật.

“Phụt!”


Nghe xong lời nói của Diệp Lâm, Hàn Mộc Xuân suýt chút nữa hộc máu.

Anh ta thầm nghĩ có phải là thẳng nhãi kia điên rồi không?

Tạm thời không nói anh ta có tư cách tham gia tuyển chọn chiến thần hay không. Cho dù anh ta có tham gia được đi, thì nhiều lắm chỉ là đi ngang qua sân khấu rồi thôi.

“Hừ, đừng tưởng rằng quen biết vài tên cổ võ giả là có thể bày ra cái vẻ ta đây vô địch thiên hạ!”

“Chức vị chiến thần Ung Châu cuối cũng vẫn sẽ rơi vào tám kỵ thôi!"

“Ngay cả anh họ tôi cũng không dám nói là mình thắng chắc rồi, huống chỉ là anh?”

"Đúng là không biết tự lượng sức mình, khiến cho. người ta cười đến rụng răng!”

Đường Y Y cũng phụ họa bạn trai, nhìn về phía Diệp Lâm bằng ánh mắt khinh thường: “Theo em thì Mộc Xuân anh có tư cách đoạt vị trí chiến thần hơn cá anh ta nữa. Rốt cuộc thì anh cũng là quân Ung Châu chính quy mà!”

Nghe vậy, Hàn Mộc Xuân cười nói: “Nói thì nói như vậy, chứ quân Ung Châu chúng ta nhân tài đông đúc, anh có tự mình hiểu lấy mình, sẽ không mơ mộng viển vông!”

"Chỉ có kẻ điên và kẻ ngu mới có thể ăn nói bậy bạ, mơ mộng hão huyền!”

“Muốn thống lĩnh ba trăm nghìn quân Ung Châu hả? Ha ha... kiếp sau cũng không có cơ hội đâu!”

Tuy rằng lời nói của Diệp Lâm dẫn tới sự chấn động và khó hiểu của mọi người, nhưng mà vì nể mặt Diệp Lâm, mọi người vẫn phụ họa vài câu, ví dụ như là “dám nghĩ dám làm”, “chuyện thành do người

Đa số người đều không coi trọng lời nói của Diệp. Lâm, cho rằng chỉ là một lời nói đùa mà thôi.

Lúc này, có người nói: “Chúng ta vào trước đi!"

Thấy vậy, Hàn Mộc Xuân chợt nhớ đến sự sắp xếp của anh họ. Vậy nên anh ta thả chậm bước chân đi cuối cùng, dáng vẻ muốn xem kịch vui.

Anh ta thầm nghĩ: Muốn thống lĩnh ba trăm nghìn quân Ung Châu hả? Anh đi qua được cổng lớn quân doanh rồi hãy nói!

Đúng lúc này, đột nhiên có người dừng bước hô lên: “Mau xem kìa, là người của Hoa Sơn!”

“Wao, là đệ tử Hoa Sơn thật nha!”


“Nghe nói Hoa Sơn Tây Nhạc cũng sẽ tham gia trận đấu đoạt vị chiến thần lần này, không ngờ là thật nha!"

Rốt cuộc thì trong phạm vi Ung Châu, Hoa Sơn là một thế lực có địa vị quan trọng và không thể khinh thường.

Thấy đám người Hoa Sơn đi tới, mọi người không nhịn được cảm thán và dừng bước nhìn qua, thậm chí định chờ bọn họ lại gần thì đi lên chào hỏi vài câu.

Hàn Mộc Xuân thấy vậy thì rất vui mừng.

Nhất là khi thấy Tàng Kiếm thượng nhân, một vị cao nhân Hoa Sơn mà anh ta từng gặp một lần ở quán ăn lúc nãy.

Anh ta vốn định cầm rượu lên lầu, nhân cơ hội chào hỏi các vị trưởng lão Hoa Sơn và cao nhân Hoa Sơn, kết quả là vì một câu nói không biết tự lượng sức mình của Diệp Lâm, dẫn tới anh ta bỏ lỡ cơ hội tốt, khiến anh ta cực kì hối hận.

Lúc này, thấy đám người Hoa Sơn, Hàn Mộc Xuân lập tức chủ động đi lên chào hỏi.

“Đạo trưởng, lúc nãy chúng ta gặp nhau một lần ở quán ăn..”

Hàn Mộc Xuân cười nịnh nọt giải thích hiểu lầm vừa rồi.

“Tôi tên là Hàn Mộc Xuân, anh họ của tôi là Lý Bình Lương, một trong tám kỵ Ung Châu”

“Các vị mời tôi lên lầu trò chuyện, đến cùng không thành đều là do thằng nhãi họ Diệp kia phá hư”

Tàng Kiếm thượng nhân liếc Hàn Mộc Xuân một cái, thầm nghĩ thằng nhãi này là ai vậy?


Lúc nãy trong quán ăn, tăm mắt của Tàng Kiếm thượng nhân hoàn toàn bị Diệp Lâm thu hút, cơ bản là không để ý đến người khác.

Giờ phút này, thấy Hàn Mộc Xuân nói năng kiếu hai người rất thân thiết với nhau, Tàng Kiếm thượng nhân ngây ngẩn cả người.

Có điều, khi nghe Hàn Mộc Xuân nhắc tới “họ Diệp”, Tàng Kiếm thượng nhân lập tức giật nảy mình, giống như là phản xạ có điều kiện, cảm giác sợ hãi người kia đã khắc sâu trong lòng.

Nói trùng hợp thì cũng trùng hợp, Tàng Kiếm thượng nhân đi tới, vừa mới ngẩng đầu lên liền thấy Diệp Lâm đứng ở đối diện.

Khoảnh khắc hai người bốn mắt nhìn nhau, Tàng Kiếm thượng nhận khựng bước lại

Ông ta muốn dời tầm mắt giả vờ không thấy, nhưng nhớ tới lời dặn dò của vị kia thì không dám làm vậy.

Rốt cuộc thì vị kia là một sự tồn tại khủng bố không thể miêu tả. Vị kia đã dặn là sau này phải nghe lời Diệp Lâm, không được trái ý một chút nào.

“Tàng Kiếm thượng nhân!" Lúc này, Diệp Lâm đột nhiên mở miệng, chủ động gọi ông ta lại.

Nghe vậy, Tàng Kiếm thượng nhân lại giật mình.

Đối mặt với lời nói của Diệp Lâm, ông ta không thể coi như không nghe thấy, đành phải căng da đầu đi lên phía trước, khom người thi lễ: “Diệp... Diệp tiên sinh cần gì vậy?”