Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 721: C721: Một quẻ cuối cùng




Nghe vậy, Diệp Lâm mỉm cười.

Tính không ra là đúng rồi!

Bởi vì vị sư phụ thứ hai mươi hai của Diệp Lâm chính là thần tướng! Ông ta có thể biết trước năm trăm năm, biết sau năm trăm năm, có khả năng nhìn trộm thiên cơ, thay đổi vận mệnh.

Vận mệnh và tương lai của Diệp Lâm đã bị sư phụ giấu đi, không có kẻ nào có thể nhìn trộm được.

Bởi vì không nhịn trộm được, không bắt giữ được, cho nên kẻ xấu sẽ không thể thay đổi được. Đây cũng là một loại bảo vệ.

“Ừ, ông cứ tính đi!" Diệp Lâm không chút để ý mà cười nói.

Anh muốn nhìn xem rốt cuộc là sư phụ thần tướng của mình lợi hại hay là Thiên Cơ Tử lợi hại hơn một bậc?

Thấy Diệp Lâm phối hợp, Thiên Cơ Tử cực kì vui mừng.

Những năm qua, ông ta đã từng bói toán cho vô số người hoặc chuyện, gần như là liệu sự như thần, tính không bỏ sót.

Chỉ có một mình Diệp Lâm là nhìn không thấu, tinh không ra tương lai, khiến cho Thiên Cơ Tử phải vò đầu bứt tai, vô cùng tò mò.

Sau đó, Thiên Cơ Tử dùng hết thủ đoạn của mình, suy tính vận mệnh của Diệp Lâm từ đủ mọi góc độ.

Kết quả giống như sương mù xem hoa, không xem ra được một chút nội dung thực tế nào.

"Ơ?"


“Lạ quá đi!"

Thiên Cơ Tử sốt ruột đến mức đổ mồ hôi đầy đầu, liên tục lên tiếng cảm thán.

Trong toàn bộ kiếp sống nghề nghiệp của mình, ông ta chưa từng gặp loại tình huống quỷ dị thế này.

Thiên Cơ Tử nhìn cậu trai trẻ trước mắt bằng ánh mất khó tin, thăm nghĩ: Chẳng lẽ thằng nhãi này là thần? Hoặc là một sự tồn tại mà phàm nhân không thế, chạm đến?

“Xem ra... chỉ có thể dùng cách kia thôi!

Thiên Cơ Tử dường như đã ra một quyết định gì đó, hít sâu một hơi, định thử một lần.

Cháu trai thấy vậy, lập tức nghĩ đến gì đó, vội vàng ngăn cản: "Ông ơi... chắng lẽ ông định đừng mà!"

Chỉ là Thiên Cơ Tử đã quyết định rồi, không ai có thể khuyên nhủ được.

“Cả đời tôi chỉ mới mở Thiên Nhãn có ba lần, lần nào cũng là bất đắc dĩ mới làm”

“Nhưng mà hôm nay, tôi sẽ phá lệ một lần, dùng Thiên Nhãn trên người cậu”

“Bởi vì nếu tôi không làm rõ được bí mật trên người cậu, thì chắc là sau này tôi sẽ không ngủ ngon được nữa."

Người ta nói buổi sáng nghe đạo buổi chiều có chết cũng không hối tiếc.

Diệp Lâm giống như là một vấn đề khó giải trong kiếp sống nghề nghiệp của Thiên Cơ Tử, không biết rõ ràng là sẽ không bỏ qua.

Cho dù phải dùng tới Thiên Nhãn rồi bị giảm thọ thì cũng không tiếc.

“Ông ơi, mỗi một lần dùng Thiên Nhãn là sẽ bị giảm thọ ít nhất một năm” Cháu trai lo lắng: "Ông đã từng tuổi này rồi.."

“Ha ha, đúng là vì ông đã từng tuổi này rồi, sống đủ rồi, nên muốn theo đuổi cao hơn nữa”

Dứt lời, Thiên Cơ Tử nhìn về phía Diệp Lâm, cảm giác Diệp Lâm như là một ngọn núi cao tràn đầy tính khiêu chiến không thể vượt qua được.

Cháu trai lại nói: "Vậy ông viết di chúc chưa? Ông đừng đi quá đột nhiên, lúc về trong môn sẽ loạn mất”

Nghe vậy, Thiên Cơ Tử suýt nữa bị lời nói của cháu trai ruột chọc cho ngất xíu.

“Ông chỉ bói toán thôi, có phải đi tìm chết đâu mà viết di chúc cái gì!"

Thiên Cơ Tử răn dạy cháu trai một hơi.

Cháu trai cực kì ấm ức: "Cháu chỉ là sợ ông xảy ra ngoài ý muốn thôi mà...”


Thiên Nhãn?

Diệp Lâm cười nói: "Ừ, cứ xem đi thôi.”

Sau đó, Thiên Cơ Tử tập trung tâm thần, không hề bị bên ngoài ảnh hưởng.

“Hôm nay tôi sẽ mở Thiên Nhãn nhìn trộn vận mệnh của cậu.

Trong năm thuật của Huyền Môn, bặc thuật cao nhất trong môn Bặc nhà họ là mở Thiên Nhãn, có thể nhìn trộm quá khứ và tương của một người, thậm chí còn có thể thay đối bánh xe vận mệnh.

Có điều, mỗi lần dùng Thiên Nhãn nhìn trộm đều trời, nên sẽ bị giảm tuổi thọ.

Thiên Cơ Tử lẩm bẩm, đôi tay đặt giữa mày, nhẹ nhàng lướt qua một cái.

Ngay sau đó, trên trán ông ta chợt lóe ánh vàng, giống như là thật sự mở ra con mắt thứ ba có thể nhìn trộm vận mệnh.

Ánh vàng chiếu lên gò má Diệp Lâm, tiếp theo là chiếu lên toàn thân Diệp Lâm.

Sau đó, ở phía sau Diệp Lâm có một cuộn ánh vàng trải dài, giống như lật mở một bức tranh vận mệnh, khiến người ta phải ngước nhìn.

Thiên Cơ Tử tập trung nhìn kỹ phía sau Diệp Lâm.

Quỹ đạo vận mệnh vốn dĩ nên xuất hiện, bày ra hết mọi thứ như là cưỡi ngựa xem hoa.

Vậy mà lúc này, mọi thứ đều được bao phủ bởi một lớp màu thần bí khiến người ta không thế nhìn trộm

Thiên Cơ Tử giật mình, không ngờ đã dùng tới Thiên Nhãn rồi mà vẫn không thể nhìn trộm được?

Dù vậy, ông ta cũng không hết hi vọng, dã làm tới một bước này rồi, thôi thì dứt khoát tự tay vén màn bí mật vậy.


Thiên Nhãn mở ra, ngoài có thể nhìn trộm thì còn có thể tự tay vén màn vận mệnh.

Nói là dùng tay chứ thực tế thì vẫn dùng Thiên Nhãn đi vạch lớp khăn che thần bí kia ra, giống như là dùng ý niệm để khống chế vật thể vậy.

Có điều, khoảnh khắc Thiên Cơ Tử sắp chạm vào ánh vàng sau lưng Diệp Lâm...

"A!!!"

Một tiếng hét thảm thiết vang lên.

Thiên Cơ Tử giống như là bị điện giật mà bụm gò má lại, ngã ra phía sau.

“Ông ơi?”

Cháu trai vội vàng lại đỡ ông ta, mới miễn cưỡng không để ông ta ngã xuống đất

Thiên Cơ Tử thở hổn hến, cả buổi cũng chưa hồi hồn lại.

Lúc này, trên trần ông ta có một vết máu.

Khi nhìn về phía Diệp Lâm, trong mắt ông ta tràn đầy sợ hãi.

Bởi vì lúc nãy có trong khoảnh khắc chạm đến vận mệnh của Diệp Lâm, Thiên Nhãn của ông ta giống như là nhìn thắng vào mặt trời, chói mắt đến mức không nhìn thấy gì được nữa.

Và Thiên Nhãn của ông ta cũng theo đó mà bị mù...