Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 707: C707: Ảo giác




Hai bông hoa nở, mỗi bên một bông.

Diệp Lâm đi vào trong điện Lữ Tổ, rất nhanh thì tìm được cơ quan phía sau tượng đồng.

Anh vặn nhẹ một cái, tượng đồng Lữ Tổ nhích lên phía trước một chút, để lộ bậc thang đi xuống dưới

Diệp Lâm bước xuống cầu thang, đi vào trong lối đi tối tăm sâu thẳm.

Đi khoảng hơn mười phút, anh đoán là mình đã tới độ sâu một trăm mét dưới lòng đất.

Càng đi xuống dưới, càng có thể cảm nhận rõ ràng một luồng lực lượng nguyên thủy tràn ngập xung quanh.

Chẳng lẽ đây chính là tác dụng thăn kỳ của pháp. thân tiên nhân hay sao?

Nếu không phải vì sốt ruột đi tìm pháp thân thì Diệp Lâm đã ở lại đây tu luyện một thời gian rồi.

Anh rất nhanh thì đi đến cuối bậc thang.

Một cung điện ngầm đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Lâm.

Nó được xây dựng cực kì hoành tráng, không hề thua kém đại điện trên mặt đất.

“!!!"Diệp Lâm thấy vậy thì giật nảy mình, không ngờ một trăm mét dưới lòng đất lại có một kiến trúc khổng lồ như vậy.

Đúng là rất có tâm khi chỉ dùng nó chứa pháp thân.

Diệp Lâm bước ra khỏi bậc thang, đi vào trong cung điện ngầm.


Có điều, bước chân anh mới vừa chạm xuống mặt đá địa cung, một lưỡng lực lượng khác thường giống như cơn gió nhẹ đột nhiên thối qua mặt anh.

Diệp Lâm cảm thấy có chút hoảng hốt.

Ngay sau đó, anh thấy một con hạc trắng đang lao về phía mình.

“Ơ?" Diệp Lâm giật nảy mình.

Sao lại có hạc trắng trong cung điện ngầm sâu hàng trăm mét dưới lòng đất?

Là vật sống?

Hay là ảo giác?

Đáp án rõ ràng ngay sau đó.

Diệp Lâm muốn tránh hạc trắng, nhưng hai chân lại như rót chì, không nhúc nhích được chút nào.

Ngay tại khoảnh khắc bất ngờ này, hạc trắng giống như làn gió phất qua khuôn mặt Diệp Lâm, rồi bay xuyên qua người Diệp Lâm.

“Là ảo giác hả?”

Diệp Lâm mới vừa thả lỏng một hơi thì lại phát hiện không thích hợp.

Cảm giác cả người mình cứ nhẹ tênh, giống như là sắp bay lên vậy.


Chỉ có khoảnh khắc bị ông Sở bám vào người lúc nãy, anh mới có loại cảm giác này.

Giờ phút này, không ngờ rằng anh lại được cảm nhận rõ ràng lần nữa.

Ngay sau đó, Diệp Lâm bị một màn trước mắt dọa sợ.

Bởi vì anh phát hiện rằng anh đang bay lên, nhưng mà thân thể của anh vẫn còn đứng yên tại chỗ.

“Tôi.."

“Thần hồn ra khỏi cơ thể?”

Diệp Lâm cảm thấy rất chấn động.

Hóa ra con hạc trắng lúc nãy đâm vào anh rồi đâm luôn thần hồn của anh ra ngoài cơ thể.

“Trí tuệ trong vắt, tâm thần an bình; ba hồn trường tồn, hồn không tan mất”

Diệp Lâm vội vàng hít sâu một hơi rồi lầm bẩm Tịnh Tâm thần chú.

Sau đó, thần hồn trở vẽ thân thể một cách tự nhiên như là dòng nước chảy.

“Phì.."

Diệp Lâm thở nhẹ một hơi, thầm nói nguy hiểm thật.

Suýt nữa thì thần hồn đã hoàn toàn ra khỏi cơ thể, rồi bị hạc trắng dẫn đi đâu đó rồi!

“Thảo nào ông Sở không chịu tới đây. Nếu ông Sở ở đây thì chắc là thăn hồn của ông ấy sẽ bị hạc trắng đâm bay ra ngoài”

Sau đó, Diệp Lâm phát hiện mỗi khi mình bước lên một bước, đều sẽ gặp đủ loại ảo giác, giống như là nghìn quân vạn ngựa tấn công về phía mình từ các phương hướng.

Diệp Lâm phải ngâm nga Tịnh Tâm thần chú mới có thể thuận lợi bước đi,không còn bị ảo giác ảnh hưởng.