Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 689: C689: Hợp sức đánh ra một chiêu




Mọi người đều chấn động khi thấy Hứa Đại Mã Bổng dùng thực lực một nửa Thần Cảnh.

Có điều, điều khiến mọi người chấn động hơn nữa là đối mặt với một chiêu cực kì khủng bố, Diệp Lâm vẫn cứ đứng yên tại chỗ.

Ánh vàng phòng ngự quanh thân chỉ mới bị đánh vỡ, chứ chưa mất hết hiệu quả phòng ngự.

Cây gây ngựa khổng lồ vẫn còn cách Diệp Lâm khoảng cách một quyền.

Trên ghế trọng tài, đạo trưởng Thiên Cực của Võ Đang vừa hết hy vọng ngồi xuống, lại đột nhiên đứng dậy, mở to hai mắt ra nhìn, cảm thấy không thể tin nổi

Ngay cả một chiêu dốc hết sức lực của một nửa Thần Cảnh cũng có thể ngăn cản được hả?

Có khi nào thẳng nhãi kia cũng đã chạm đến ngạch cửa Thần Cảnh rồi không?

“Đạo trưởng Thiên Cực, xem ra vừa rồi ông nói không sai, cậu ta có thiên phú trời cho, dù có bắt đầu lại từ đầu thì tương lai vẫn rất đáng mong chờ.”

Tàng Kiếm Thượng Nhân không thể không thừa nhận rằng cách làm giữ mạng Diệp Lâm lúc nãy của Thiên Cực là không sai.


"Nếu hôm nay cậu ta may mắn không chết thì không đến mười năm sau, đám già cả chúng ta hợp tác với nhau cũng chưa chắc là đối thủ của cậu ta”

“Cậu ta rất có thể sẽ trở thành thần thoại đương thời tiếp theo”

“Cậu ta tính tình kiêu ngạo, không chịu làm việc cho chúng ta, vẫn nên chết thì tốt hơn” Đạo trưởng Thiên Cực cắt ngang lời nói của Tàng Kiếm Thượng Nhân.

Tàng Kiếm Thượng Nhân xụ mặt, trên mặt hiện lên sát ý, chuẩn bị sẵn sàng để giúp Lữ Đạo Hiên một tay, hợp lực giết chết thẳng nhãi nghịch thiên kia

“Sao anh ta lại lợi hại như vậy chứ?”

Lúc này, Kim Lũ Y đang ở trong sân, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Diệp Lâm ra tay, cảm thấy vô cùng chấn động.

Đối mặt với một chiêu dốc hết sức của một nửa Thần Cảnh, Diệp Lâm cũng có thể đỡ được.

Anh ta trở nên mạnh như vậy từ khi nào thế?

"Trong lúc hoảng hốt, bóng dáng trên võ đài của Diệp Lâm khiến Kim Lũ Y nhớ đến một người

Bóng dáng hai người dường như nhập lại thành một.

Diệp Côn Lôn?

Chẳng lẽ hai người họ là một người?

Ầm ầm ầm!

Giờ phút này, trận chiến giữa Hứa Đại Mã Bổng và Diệp Lâm vẫn còn đang tiếp tục, không ai thua kém ai.


“Hay lắm nhãi ranh! Thảo nào mày dám kiêu ngạo như thết"

“Nhiều năm qua, mày là người đầu tiên có thể đỡ được một cây gậy ngựa của tao, không bị tao đập nát nhừ!”

Hứa Đại Mã Bổng không thể không thừa nhận răng hôm nay cần phải giết chết đối thủ trước mắt

“Đại đương gia, tôi tới giúp ông!"

Lúc này, Hồ Điệp Mê cũng tham gia chiến đấu.

Ngay sau đó, bướm bay đầy trời tạo thành đỉnh vòm khổng lồ bao phủ toàn trường.

Diệp Lâm đứng ở trong lồng, ánh vàng quanh thân lập tức mờ nhạt hơn nhiều, bắt đầu sụp đổ dần.

“Ha ha ha!" Hứa Đại Mã Bổng cười to: “Phu nhân hay lắm!"

Ông ta thừa thế xông lên, hoàn toàn phá hủy phòng ngự quanh thân Diệp Lâm, đánh mạnh một gậy, đẩy Diệp Lâm ra xa vài thước.

“Cổ võ giả bảy thị, bày kiếm trận!"

Nhà họ Hứa núi Trường Bạch dẫn đầu tấn công, bảy thị cũng lên ngay sau đó.


Mấy trăm tộc nhân của bảy thị đồng thời vung kiếm trong tay lên trời, tạo thành một kiếm trận không chút khe hở, giống như bầu trời đổ cơn mưa kiếm, đổ ập xuống Diệp Lâm.

Thấy vậy, Diệp Lâm không dám lơ là, vội vàng lắc mình đi lại gần hộp kiếm, chạm nhẹ một cái, mười một thanh kiếm bay ra, vờn quanh người anh.

Ngay sau đó, Diệp Lâm giống như có ba đầu sáu tay đỡ đánh tứ phương.

"Tiếp theo, cao thủ Thiên Sơn, Côn Luân, Thanh Môn nước ngoài và chợ đen cùng nhau ra tay.

Cả đám người hợp sức đánh ra một chiêu đánh thẳng về phía Diệp Lâm.

Cuối cùng, Lữ Đạo Hiên đứng trên không trung khống chế sấm sét búng tay vẽ phía võ đài.

Sấm sét hiện lên, nổ vang ầm ầm.

Võ đài lập tức bị nổ tan tác.