Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 626: C626: Dùng tên tuổi gia tộc cũng không được




Lần này Hứa Như Hải về nước với tâm thái thỏa thuê đắc ý, thậm chí cảm thấy nhờ họa được phúc.

Khoảng thời gian trước đây, ông ta vì bị thương nên bị đưa ra nước ngoài, nhờ vậy mới kết bạn được với người của Thanh Môn.

Nhà họ Hứa và Thanh Môn thỏa thuận hợp tác chặt chẽ. Nhà họ Hứa ra tiền, Thanh Môn ra người bảo vệ sự an toàn cho nhà họ Hứa.

Lần này, Thanh Môn cổ ý phái Hồng Sơn Di Hồng đại sư đi theo Hứa Như Hải về nước, thay Hứa Như Hải giải quyết một vài ân oán cá nhân trong nước.

Tối nay, nhà họ Hứa vốn định mở tiệc long trọng chiêu đãi Hồng đại sư, nào ngờ oan gia ngõ hẹp gặp được Diệp Lâm.

“Hừ, tao không định ra tay vào tối nay, để tránh làm Hòng đại sư mất hứng!” Hứa Như Hải lạnh lụng nói: “Nhưng mày dám gây chuyện ở đây, vậy thì đừng trách bọn tao không khách sáo!”

Dứt lời, Hứa Như Hải khom lưng nói với Hồng Sơn Di: “Hồng đại sư, chính là thằng nhãi này từng làm tòi bị thương!”


“Chỉ cần giết cậu ta thì nhà họ Hứa chúng tôi

sẽ không còn phải lo lắng gì cả.”

Nghe vậy, Hồng Sơn Di gật đầu, nói: “Được rồi, lần này tồi về nước là để giải quyết phiền phức cho nhà họ Hứa các người mà!”

“Nếu là kẻ thù gặp nhau thì không cần phải nhiều lời, ra tay đi!”

Hồng Sơn Di vừa nói chuyện vừa đi lên phía trước một bước, mặt sàn cẩm thạch bị in xuống một dấu giày rõ ràng, có thể thấy được lực lượng của ông ta mạnh đến mức nào.

Thấy đối phương muốn ra tay, Triệu Uyến Đình lo lắng Diệp Lâm sẽ không có ưu thế khi đánh với cao thủ nước ngoài, vậy nên vội vàng đi lên nói: “Hồng đại sư đợi đã! Tôi là Triệu Uyển Đình nhà họ Triệu ở Yến Kinh! Nhà họ Triệu chúng tôi cũng có nhiều dự án hợp tác với Thanh Môn ở nước ngoài! Không biết ông có thể nể mặt nhà họ Triệu chúng tôi mà dừng chuyện ở đây không?”

Nghe đến tên tuổi nhà họ Triệu ở Yến Kinh, Hồng Sơn Di khựng bước, không ra tay nữa.

“Hóa ra là cháu gái của ông Triệu hả!” Hồng Sơn Di trầm giọng nói: “Cô là người nhà họ Triệu, theo lý thì Thanh Môn chúng tôi phải nế mặt ông Triệu.”

Nghe vậy, Triệu Uyển Đình vui vẻ, vừa định nói lời cảm ơn…

Có điều, Hồng Sơn Di lại đổi giọng, nói: “Hiện nay nhà họ Hứa cũng trởthành ông chủ của chúng tôi. Nhà họ Hứa gặp phiền phức, Thanh Môn không thể không quản.”

“Có điều, cô Triệu cứ yên tâm, Thanh Môn làm việc lúc nào cấn thận, tuyệt đối không liên lụy đến người vô tội, càng không lan tới người nhà họ Triệu.”


Dứt lời, Hồng Sơn Di nhìn về phía Diệp Lâm, lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi chỉ giết thằng nhãi kia thôi!”

Thấy dùng tên tuổi gia tộc cũng không được, Triệu Uyển Đình chỉ có thể sốt ruột hỏi: “Nhà họ Hứa cho các ông bao nhiêu tiền? Nhà họ Triệu chúng tôi có thế bồi thường gấp đôi, xin các ông hãy quay lại nước ngoài đi!”

“Ha ha!” Hồng Sơn Di cười lạnh lùng: “Đây không phải là vấn đề về tiền.”

“Lấy tiền của người, làm việc thay người. Đây chính là uy tín của Thanh Môn chúng tôi!”

Thấy nhà họ Triệu gây chuyện, Hứa Như Hải khinh thường cười nhạo: “Cô cho rằng chỉ có nhà họ Triệu các cô là có tiền hay sao? Nói cho cô biết, tiền tài không phải là vạn năng!”

Hồng Sơn Di đi lên một bước, chỉ thẳng vào Diệp Lâm: “Hôm nay dù là ai ra mặt hòa giải cũng không được!”

“Thế hả?”

Lúc này, Hoa Quốc Đống dẫn vài tên thị vệ phủ Thuận Thiên chạy vào.


“Nếu là phủ Thuận Thiên chúng tôi thì sao?”

Hóa ra là Hoa Quốc Đống đi đến dự tiệc, vừa lúc thấy cảnh nhà họ Hứa ỷ vào cao thủ mời đến từ nước ngoài đòi đánh đòi giết sư phụ mình.

Hoa Quốc Đống sợ sư phụ chịu thiệt, vậy nên vội vàng điều binh từ phủ Thuận Thiên đến giúp đỡ.

“Hồng đại sư, Thanh Môn của các ông ở nước ngoài giết người phóng hỏa cũng được, trừng gian diệt ác cũng thế, dù có làm gì thì phủ Thuận Thiên chúng tôi đều không thế quản được.”

“Nhưng ở Yến Kinh, tại Đại Hạ, chúng tôi tuyệt đối sẽ không cho phép các ông càn rỡ!”

“Tôi khuvên ônq đến từ đâu thì đi về đấy đi!”