Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 510: C510: Long vương mạnh thật




“Khoảng… ít nhất… Cũng phải có bảy tám người.” Tọa Sơn Điêu không chắc chắn cho lắm.

Dù sao anh ta cũng chỉ là người ngoài, không dám hỏi nhiều chuyện ở núi Trường Bạch.

Tuy nhiên, nhìn thấy thanh kiếm đang định

giết mình cuối cùng cũng do dự, Tọa Sơn Điêu cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm… Được cứu rồi.

Nhưng vào lúc này, kiếm của Diệp Lâm bỗng nhiên tiến lên, đâm vào cố họng của Tọa Sơn Điêu!

“Cậu…?” Tọa Sơn Điêu ngừng thở, ngạc nhiên đến tái nhợt: “Cậu dám? Tôi là người của núi Trường Bạch đấy!”

“Cậu vẫn dám giết tôi?”

Diệp Lâm hừ lạnh một tiếng, không nhịn được nói: “Đừng nói đệ tử ngoại môn như anh, cho dù võ cố giả núi Trường Bạch có ở đây, tôi cũng sẽ giết không tha!”

“Tọa Sơn Điêu, anh đã làm nhiều điều ác, hôm nay là ngày chết của anh! Cho dù Chúa có đến cũng không thể cứu được anh đâu!”

“Tôi đã nói rồi!”


Tọa Sơn Điêu cả kinh, muốn nói thêm điều gì đó.

Tuy nhiên, cổ họng của anh ta đã bị thương nặng, máu trào ngược lên, khi vừa mở miệng, máu đã chảy như suối.

Lúc này, anh ta dường như đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan.

Cùng lúc đó, mọi người trong nhà họ Trương và nhóm của Hoa Quốc Đống cũng lần lượt đến nơi.


Nhìn thấy Diệp Lâm chĩa kiếm vào cố họng Tọa Sơn Điêu, tất cả đều kinh hãi, không ngờ Tọa Sơn Điêu vẫn không chạy thoát được, sắp bị g iết chết.

“Không ngờ Tọa Sơn Điêu hùng mạnh một thời lại bị đánh bại hoàn toàn!”

“Một khi giết được Tọa Sơn Điêu, cậu trai họ Diệp đó chắc chắn sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ! Đúng là tài không đợi tuổi!”

“Haha! Sư phụ tuyệt vời quá!”

“Long Vương mạnh thật!”


Nhìn thấy cảnh này, Hàn Anh cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mọi chuyện cuối cùng cũng lắng xuống.

Trong khoảnh khắc sinh tử này.

Cánh tay Diệp Lâm bỗng nhiên cứng đờ, cảm giác được một luồng khí lạnh lẽo từ bên cạnh truyền tới.

Nếu Diệp Lâm không vận động năng lượng bẩm sinh trong cơ thể đế chống lại cái lạnh khắc nghiệt thì có lẽ vừa rồi anh đã bị đông cứng thành que kem rồi.

Lạnh quá!

Nhìn Tọa Sơn Điêu trước mặt vốn đang hấp hối, máu chảy ra từ cổ họng lúc này đã đông cứng lại.

Giây tiếp theo.

Cổ tay của Diệp Lâm bị người nào đó nắm lấy.

Cùng với một cơn gió lạnh buốt xương, một bóng người bí ẩn xuất hiện bên cạnh anh.

“Anh bạn nhỏ!”

“Đủ ròi!”

“Xin hãy nươnq tay!”