Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 426: C426: Cái gì




Nghe vậy, Liễu Thành Đài cũng có chút hối hận.

Biết rõ ông Hoàng bị ung thư thời kì cuối, còn đưa thuốc bậy bạ cho ông Hoàng uống nữa, lỡ như bén khéo thành vụng, gây ra tác dụng phụ, thì chẳng phải là hại ông Hoàng rồi sao?

“Haizz.." Ông Liễu buông bát đũa xuống, lấy điện thoại ra, định gọi điện thoại an ủi ông Hoàng.

Lúc này, ông Hoàng chủ động gọi điện thoại qua.

“Là điện thoại của ông Hoàng...” Ông Liễu bắt đầu cảm thấy buồn rầu, có khi nào ông Hoàng uống thuốc bậy bạ rồi nhập viện, sau đó gọi điện thoại tới mắng hay không?

Hai cha con nhìn nhau, đều cảm thấy không yên lòng.

Ông Liễu hít sâu một hơi rồi bắt máy.

“Con trai cậu có ở đó không?” Ông cụ Hoàng vừa mở miệng là hỏi về Liễu Thành Đài.


Nghe vậy, ông Liễu sốt ruột giải thích: “Ông Hoàng, viên đan dược kia...”

“Ừ, cậu cũng nghe nói chuyện đan dược rồi hả?” Ông Hoàng cười ha ha: “Đúng là thuốc thần, thuốc thần mài”

Tiếng cười của ông cụ Hoàng khiến cho ông Liễu không hiểu ra sao.

Ông ta vốn tưởng rằng bệnh tình của ông Hoàng nặng thêm, mà đã nặng thêm thì sao còn cười được?

Cái thuốc thần gì đó, thật sự không phải nói giỡn hả?

“Bây giờ tôi đang ở bệnh viện, mới vừa kiểm tra sức khỏe toàn thân xong, kết quả kiểm tra là bệnh ung thư phổi thời kì cuối của tôi đã khỏi hẳn rồi!”

“Bác sĩ nói đây là kỳ tích về y học!”

Ông Hoàng tiếp tục cười nói.


Cái gì?

Ông Liễu nghe xong thì cảm thấy rất sốc.

Những gì xảy ra trong hiện thực hoàn toàn trái ngược với những gì mình lo lắng?

Rốt cuộc chuyện này là sao? Chẳng lẽ thật sự có thuốc thần gì hay sao?

Liễu Thành Đài đứng bên cạnh nghe lén. Lúc nghe thấy những lời của ông cụ Hoàng, anh cũng cực kì sốc.

“Đúng là chữa hết mọi bệnh tật?” Liễu Thành Đài lộ ra vẻ mặt khó có thể tin. Anh ta thầm nghĩ thảo nào đám người Hoa Quốc Đống khóc la đòi bái sư. Đúng là thần y mài!

Mình thế mà mơ mơ hồ hồ đi theo bọn họ bái một vị thần y làm thầy, đây chính là là một cơ duyên lớn!

“Thành Đài, cháu đang ở đó hả?” Lúc này, trong điện thoại lại truyền đến giọng nói của ông cụ Hoàng: “Ông nghe thấy giọng nói của cháu!”

“Viên đan dược của cháu đã cứu ông một mạng. Ông không biết nên cảm ơn cháu thế nào nữa..."

“À, phải rồi, cháu nói đan dược là của sư phụ cháu cho hả? Lúc nãy ông đi gấp quá, chưa kịp hỏi kỹ sư phụ cháu là ai? Người nào có thể luyện ra được loại đan dược như thế vậy?”