Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 401: C401: Cái gì




Cái gì?

Nghe lời nói của Diệp Lâm, Khang Thành Đan lập tức thay đổi sắc mặt, cho. rằng mình vừa nghe lầm rồi.

Vẫn là 9 — 1, có điều 9 là của người ta!

Bọn họ bao hết mà chỉ nhận được 1!

Tại sao hả?

Bọn họ làm nhiều thế để làm gì?

€oi bệnh viện trung ương bọn họ là tổ chức làm từ thiện hả?

Đây không còn là ra giá trên trời nữa, mà là bảo bệnh viện trung ương bọn họ làm không công!

Nếu ông ta đồng ý với tỷ lệ phân chia này, thì khi trở về bệnh viện trung ương, ông ta chắc chắn sẽ thành kẻ có tội, thậm chí sẽ bị các bác sĩ khác một người một ngụm nước bọt làm cho chết đuối!

“Diệp thần y, chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc đấy!” Khang Thành Đan nói với vẻ không vui: “Cậu đừng nói đùa nữa.”


“Nói đùa hả?” Diệp Lâm cười khẽ: “Ai nói đùa với ông? Đây chính là tiền đề hợp tác mọi thứ. Nếu ông không chịu chia như vậy thì không cần phải bàn nữa!”

“Ơ kìa...” Khang Thành Đan có một chút sốc, còn có một chút giận dữ: “Cách phân chia của cậu không hề thích hợp!”

“Chúng tôi bao hết toàn bộ, còn cậu không cần làm gì, cũng không cần ra một đồng nào, vậy mà đòi lấy chín phần? Cậu làm chúng tôi đi uống gió Tây Bắc hả?”

Diệp Lâm nói: “Chính ông cũng biết rõ là mặc dù các ông chỉ lấy một phần thì vẫn có lời. Đan dược của tôi là độc quyền trên cả thế giới này. Một khi bán ra thì chỉ có cung không đủ cầu thôi.”

“Người nào cũng không thể tránh thoát bốn vấn đề sinh lão bệnh tử. Nhưng mà chỉ cần có một viên đan dược là có thể chữa khỏi đa số bệnh tật.”

“Giám đốc Khang, ông cũng là bác sĩ, chắc là ông cũng hiểu giá trị của viên đan dược kia.”

Nghe vậy, Khang Thành Đan im lặng. Ông ta tất nhiên biết những gì mà Diệp Lâm nói đều là sự thật.

Với cái loại thần dược này, cho dù chỉ lấy có nửa phần thì vẫn có lời.

Có điều, bọn họ là bệnh viện trung ương, sao có thể nhường nhiều lợi như thế cho người ta?

Ông ta không tự quyết định được, bởi vì sẽ không ai đồng ý cách phân chia này.

“Diệp thần y, tôi rất nghiêm túc mà nói cho cậu biết, tôi nhiều lắm chỉ có thể quyết định chia cho cậu hai phần, không thể nhiều hơn được nữa.” Khang Thành Đan nghiêm mặt nói: “Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất mà bệnh viện chúng tôi có thể làm được. Hy vọng Diệp thần y có thể xem tình hình thực tế, suy nghĩ cho kỹ rồi hãy quyết định.”

Nói cách khác, Khang Thành Đan cho rằng Diệp Lâm nói có lý, nhưng lại không thực tế.

“Chia 9 = 1, không có gì để bàn thêm nữa.” Thái độ của Diệp Lâm rất kiên quyết: “Người phải suy nghĩ cho kỹ lại là ông, giám đốc Khang.”

Hai người nhìn nhau, đều thấy vẻ kiên quyết trong mắt đối phương.

“Diệp thần y, sao cậu làm khó người khác quá vậy?” Khang Thành Đan có chút bực bội nói.

“Nếu không đồng ý hợp tác thì không cần phải miễn cưỡng.” Dứt lời, Diệp Lâm đứng dậy định đi về.

“Đợi đã!” Khang Thành Đan lại hỏi: “Cậu không muốn hợp tác với bệnh viện trung y chúng tôi, là vì định tự mình sản xuất và mua bán hả?”


“Đúng vậy!” Diệp Lâm gật đầu: “Tôi không có ý định hợp tác với ai cả. Tôi thấy ông cũng định như tôi nên mới nói hợp tác, chỉ là suy nghĩ của ông quá mức viển vông.”

Nghe vậy, Khang Thành Đan lại thay đổi sắc mặt, nói: “Cậu có dám chắc là nếu bỏ qua bệnh viện trung ương chúng tôi, thì cậu cũng có thể sản xuất hàng loạt và thành công đưa ra thì trường hay không? Đây không phải là một dự án nhỏ. Theo tôi được biết thì cậu ngay cả một dây chuyền sản xuất cũng không có!”

“Có khó gì chứ?” Diệp Lâm nói với giọng điệu tự tin: “Đơn thuốc đang ở trong tay tôi là được rồi, còn các vấn đề khác đều rất dễ giải quyết. Cho dù các người nắm giữ nhiều thứ, nhưng mà khi các người không có đơn thuốc, thì cũng chỉ là lâu đài trên không trung mà thôi.”

Dứt lời, Diệp Lâm đứng dậy vẫy tay bỏ đi.

.”“ Khang Thành Đan nhịn không được đuổi theo, cảnh cáo một lần cuối cùng: “Diệp thần y, tôi nhắc nhở cậu một lần cuối cùng.”

“Bệnh viện trung y chúng tôi nắm giữ lượng tài nguyên nhiều hơn sự tưởng tượng của cậu rất nhiều.”

“Nếu cậu cứ nhất quyết bỏ qua chúng tôi, thì tôi dám đảm bảo, dù là từ mặt mua sắm nguyên v: hay là sản xuất đan dược, thậm chí là khâu mua bán ở cuối cùng, đều sẽ không thuận lợi.”

Vừa nghe là hiểu ngay ý uy hiếp và cảnh cáo trong lời nói.

Có điều, Khang Thành Đan không hề nói mạnh miệng, không quá lời khi nói rằng bệnh viện trung ương của bọn họ nắm giữ toàn bộ giới trung y.

Bọn họ nắm giữ đa số nguồn cung cấp dược liệu. Huống chỉ, bọn họ còn có được dây chuyền sản xuất thuốc tiên tiến nhất.

Ngoài ra, bọn họ còn có cổ phần của các công ty dược phẩm trong nước và ngoài nước, các bệnh viện lớn nhỏ trong cả nước cũng năm dưới sự quản lý của bọn họ.


Thậm chí khi bạn muốn lấy được giấy chứng nhận sản xuất và mua bán thuốc, cũng cần phải trải qua sự phê duyệt đồng ý của bọn họ mới được.

Có thể nói bệnh viện trung ương chính là thái sơn bắc đẩu trong giới y học của Đại Hạ.

Lượng tài nguyên mà bọn họ nắm giữ vượt xa sự tưởng tượng của người bình thường.

Ai bảo bọn họ là bệnh viện trung ương chứ!

“Cái vấn đề sinh lão bệnh tử mà cậu nói, thực tế thì đang nằm trong tay bệnh viện trung ương chúng tôi.” Khang Thành Đan cực kì tự tin nói.

“Ha ha..” Diệp Lâm dừng bước: “Ông đang uy hiếp tôi hả?”

“Tôi chỉ tốt bụng mà nhắc nhở cậu thôi.” Khang Thành Đan nói: “Hợp tác với chúng tôi mới là sự lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa, đây chính là chuyện có lợi cho. nhân dân cho nước nhà. Chúng tôi sẽ đẩy cậu lên vị trí thần y quốc dân, khiến cậu thu cả danh lẫn lợi.”

“Nhưng nếu cậu không hợp tác với chúng tôi, thì dù cậu có đơn thuốc, một khi chúng tôi không đồng ý, cậu cũng không thể bán đi một viên đan dược nào.”

“Nói quá đáng hơn một chút là: Nếu dám không phối hợp với công việc của bệnh viện trung y chúng tôi, dù cậu có là Hoa Đà, thì chúng tôi cũng sẽ bóp ch ết cậu ở nôi!”

“Sinh lão bệnh tử đừng mong nhảy ra khỏi tầm tay bệnh viện trung ương chúng tôi!”