Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 359: C359: Chẳng lẽ




“Phong nhi... con..." Lúc này, Diệp Nguyên Cát hồi hồn lại từ trong cơn chấn động.

Ông ta vẫn còn một chút không tin nổi khi thân phận của con trai mình thay đổi lớn như vậy.

Thằng nhóc này... sao đột nhiên lại biến thành Diệp tiên sinh trong miệng đám đại lão vậy?

“Chẳng lẽ..”

Diệp Nguyên Cát nghĩ tới một khả năng không thể nào xảy ra liền thay đổi sắc mặt.

Có điều, ngay sau đó, ông ta liền lắc đầu, cho rằng không thể nào. Đám người kia chết hết rồi, không ai có thể biết chuyện kia được. Giờ phút này, trong năm đại gia tộc, chỉ có nhà họ Tô là nhảy nhót nhất.

Bởi vì thư ký Susan đi theo bên cạnh Diệp Lâm chính là người nhà họ Tô bọn họ.

“San San, chúc mừng con trở thành thư ký của Diệp tiên sinh, sau này con phải làm việc thật tốt cho Diệp tiên sinh, rồi học thêm một số thứ hữu dụng nữa.”

“Không phải ai cũng có loại cơ hội này đâu.”


Ông Tô nói bằng giọng điệu người lớn trong nhà, thân thiết bắt chuyện với Susan, thậm chí ám chỉ cô tranh thủ nắm bắt cơ hội đi cao hơn nữa.

Đồng thời còn mời một nhà bọn họ cuối tuần về bổn tộc chơi, qua lại nhiều hơn, dù sao cũng là người một nhà.

Đúng là nghèo ở chợ đông không người hỏi, giàu nơi núi thẳm có khách tìm.

Hiện giờ Susan may mắn được đi theo bên cạnh Diệp Lâm, trở thành người của Diệp Lâm, khiến cho cả nhà họ Tô dần dần coi trọng một nhà Susan.

Bốn nhà khác thấy vậy thì hâm mộ ghen ghét nhà họ Tô tóm được vận may, trong tộc lại có con cháu là bạn học của Diệp tiên sinh, đoạt được một vị trí thân thiết như là thư ký của Diệp Lâm.

Giờ phút này, năm đại gia tộc đã tụ tập chào hỏi xong.

Bọn họ đi theo Diệp Lâm, cùng nhìn về phía người nhà họ Diệp. Diệp Lâm không còn cô đơn một mình, bên cạnh anh là mấy chục người ăn mặc trang trọng

của năm đại gia tộc.


Nếu cộng hết sức nặng và giá trị con người của bọn họ thì cũng đủ để nghiền áp hết tất cả mọi người ở đây.

Trong nhất thời, dường như không cần nói cũng biết là ai mạnh ai yếu.

Đám khách khứa lại nhìn về phía Diệp Lâm, chỉ là lần này trong mắt đã không còn vẻ khinh thường nữa, mà ngược lại có vẻ sợ hãi tôn sùng, không dám qua loa một chút nào.

Diệp Lâm dẫn đám người đi lên.

Mọi người xung quanh đều tự giác mà nhường ra đường đi.

Lại một lần nữa đối mặt với người nhà họ Diệp, Diệp Lâm không chỉ có thể cùng ăn cùng ngồi, mà còn có thể đè lên bọn họ một đầu.

Cho dù là ông cụ Diệp, khi gặp lại Diệp Lâm lần nữa, cũng cảm nhận được một loại áp lực khó nói thành lời, khiến ông ta hoảng hốt, không dám ngẩng đầu lên.

Còn hai mẹ con Hứa Như Vân thì không dám mặt đối mặt với Diệp Lâm, trong lòng sợ hãi, chột dạ mà quay sang chỗ khác.

Bọn họ chỉ muốn trở thành người vô hình, để tránh Diệp Lâm chủ động gây chuyện với hai mẹ con bọn họ.

Hai bên giằng co một lát, ông cụ Diệp rốt cuộc khó khăn mà mở miệng: “Haizz... cháu thắng!”

Cục diện hiện nay không còn là nhà họ Diệp đuổi Diệp Lâm đi nữa, mà là không thể không chấp nhận sự vinh quang trở về của Diệp Lâm.