Trước sự chứng kiến của mọi người, Diệp Lâm đã khôi phục cánh tay bị gãy của Lan Long trong chớp mắt.
Đây là một cánh tay bị cắt đứt trực tiếp đấy! Việc này còn khó hơn việc nối xương cho Hắc Long lần trước gấp trăm lần.
“Y thuật của Long Vương đại nhân... Thật không thể tưởng tượng nổi!”
Hắc Long cảm thán nói: “Chúng tôi bái phục!”
Sau cú sốc, Lam Long không khỏi vui mừng khôn siết.
Đối với Lam Long mà nói, có lại được cánh tay không khác gì được hồi sinh.
Lam Long vội vàng quỳ xuống, bày tỏ lòng biết ơn đối với Diệp Lâm, thề trung thành với Diệp Lâm, cả đời không hối hận.
Bạch Long cũng bí mật lấy điện thoại di động ra, thông báo cho các lãnh đạo. lãnh đạo các châu khác chưa đến, khuyên họ nhanh chóng đến cao ốc Long
Môn ở Yến Kinh để gặp và xin lỗi tân Long Vương.
Đây là một vị thần có thể tùy ý giế t chết võ cổ giả, thậm chí có thể thay đổi sinh tử của con người!
Có được một Long Vương như vậy, Long Môn nhất định sẽ thịnh vượng! Lúc này, Hắc Long mới bước ra để ổn định tinh thần mọi người.
Anh ta nói lớn: "Mọi người đều đã thấy rồi đó!"
"Long Vương của chúng ta có thể tùy ý giết một võ cổ giả, cũng có thể chữa
lành gấy cánh tay của Lam Long! Ngài ấy chính là thần hộ mệnh của Long Môn chúng tai"
"Cho dù chúng ta có đắc tội với nhà họ Tần thì có sao?"
"Chỉ cần có Long Vương ở đây, võ cổ giả cũng không còn đáng sợ nữa!"
"Giết được một người thì có thể giết hai người!"
"Nếu nhà họ Tân dám tới khiêu chiến, Long Môn chúng ta sẽ đấu với họ đến cùng!"
Nghe xong lời này, mọi người ở Long Môn đưa mắt nhìn nhau.
Tuy là vậy, nhưng dù có mạnh đến đâu thì Long Vương cũng chỉ có một người.
Còn đằng sau nhà họ Tần là toàn bộ giới võ cổ, ba ngọn núi, năm môn phái và bảy gia tộc.
Đây có thể là thứ mà tổ chức ngầm nhỏ bé như Long Môn của họ có thể chống lại sao?
"Mọi người đừng lo lắng." Lúc này Diệp Lâm cũng chủ động đứng lên, bình tĩnh nói.
"Việc tôi làm tôi tự chịu trách nhiệm, sẽ không để nhà họ Tần làm hại đến mọi người."
"Đương nhiên, nếu có người lo lắng bị liên lụy thì có thể rời khỏi Long Môn bất cứ lúc nào. Nếu muốn ra ngoài tránh nạn, Long Môn cũng sẽ cung cấp phí hỗ trợ, mọi người có thể tự do quyết định."
Những lời này vừa nói ra, hiện trường tràn ngập những tiếng kêu ngạc nhiên.
Mọi người đều không ngờ rằng tân Long Vương lại rộng lượng như vậy, không những cho phép bọn họ rời đi mà thậm chí còn cho họ tiền.
Đúng lúc mọi người còn đang nghỉ ngờ.
Diệp Lâm lại tiếp tục nói: "Tôi cho các anh ba ngày để ra quyết định cuối cùng."
"Trong ba ngày này, các anh có thể rời đi bất cứ lúc nào!"
"Nhưng sau ba ngày, ai ở lại mà suy nghĩ lại thì đừng trách tôi vô tình!"
Diệp Lâm cho phép họ tùy ý rời đi cũng là để thanh lọc đội ngũ.
Để đám người không có lập trường đó rời đi càng sớm càng tốt, tránh những điều không hay sau này.
Tuy nhiên, nếu còn ở lại, bọn họ sẽ không được phép có bất kỳ suy nghĩ bất †rung nào với Long Môn, càng không thể tùy ý chạy trốn.
Điều Diệp Lâm cần là một đội gồm những người có thể dựa vào nhau và hỗ trợ lẫn nhau.
"Chúng tôi nguyện ý đi theo Long Vương đến chết!" Ngay sau đó, hầu hết những người có mặt đều bày tỏ mong muốn ở lại.
Chỉ một số ít người chưa quyết định vẫn đang cân nhắc xem có nên nhân cơ hội này để lấy một khoản tiền và rửa tay gác kiếm hay không.
Thấy việc cũng đã xong xuôi, Diệp Lâm giao phần còn lại cho Hắc Long và những người khác.
“Nếu có động tĩnh hay tin tức gì của nhà họ Tần, hãy báo cho tôi biết.”
Nói xong, Diệp Lâm chuẩn bị rời đi.
"Anh hùng, đợi tôi hộ tống những người này về phủ Thuận Thiên xong sẽ quay lại tìm anh." Hoa Quốc Đống còn việc phải làm, đành tạm thời ở lại, không đi cùng Diệp Lâm.
"Long Vương đi cẩn thận!"
Lan Long và những người khác hộ tống Diệp Lâm ra ngoài tòa nhà Long Môn rồi mới quay lại.
Từ nay trở đi, Yến Kinh sẽ không còn Liên minh Võ đạo Thiên Hạ nữa.
Tất cả các thành viên của Liên minh võ đạo, dù còn sống hay đã chết, đều bị kết án và bỏ tù.
Long Môn cũng vì thế mà vang danh khắp nơi. Tại thời điểm này. Diệp Lâm vừa rời khỏi tòa nhà Long Môn.
Cách đó không xa, một cô gái trẻ mặc đồ xanh đang nhìn chằm chằm vào. khuôn mặt của Diệp Lâm, so sánh với ảnh chụp trong điện thoại, lẩm bẩm.
“Anh ta là Diệp Lâm sao?"
“Người đã chế ra viên thuốc cứu mạng mẹ mình?” Không sai.
Cô gái mặc áo xanh không ai khác chính là Hàn Anh, con gái của chiến thần Thanh Châu.
Cô ấy nghe cha mình nói là không gặp được Diệp Lâm, chủ sở hữu của đan dược ở Bộ Tài chính, nghe nói rằng anh đã đến cao ốc Long Môn.
Thế là Hàn Anh bèn tìm đến, tình cờ nhìn thấy Diệp Lâm ở ngoài cổng.
Hàn Anh vừa định bước tới chào hỏi và cảm ơn anh đã cứu mẹ mình.
Nhưng đúng lúc này, một nhóm cận vệ mặc giáp cầm kiếm đã bước tới Trước.
“Diệp Lâm!" "Sao anh lại ở đây?" "Chẳng lẽ anh đã gia nhập nhóm tội phạm ngầm này sao?"
Lúc này, Kim Lũ Y đang dẫn đầu đội cận vệ Yến Kinh làm nhiệm vụ duy trì trật tự thì nhìn thấy Diệp Lâm đi ra khỏi cao ốc Long Môn.
Nhìn thấy Diệp Lâm tự đo ra vào Long Môn hai lần, Kim Lũ Y bắt đầu nghi ngờ rằng anh có liên quan đến băng nhóm tội phạm ở đây.
Cứ như thể bắt được điểm yếu của Diệp Lâm.
Kim Lũ Y lập tức đưa người tới điều tra.