Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 218: C218: Là sau núi




Bên trong biệt thự. Một nhóm sát thủ bất ngờ xông vào.

Dù hệ thống báo động đã được kích hoạt nhưng bọn họ vẫn ung dung giống như ở nhà mình vậy. Họ công khai đi vào, lục lọi khắp nơi.

Tuy nhiên, họ không tìm thấy thứ cần tìm cũng như không gặp một người nào. "Không có người!" "Chúng tôi đã tìm kiếm hết rồi ạ!"

Một vài người mặc đồ đen báo cáo với một ông già mặc áo choàng đen đang đứng trong đải sảnh.

Ông già đi vòng quanh đại sảnh. Cuối cùng, ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi nheo mắt lại.

"Mùi của cơ thể con người vẫn còn lưu lại ở đây... Có người vừa mới rời khỏi đây không lâu!"

"Là sau núi, đuổi theo!"

Ông già mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang loạng choạng chạy lên núi.


Cùng với mệnh lệnh, đám sát thủ mặc đồ đen xung quanh dường như biến mất trong không gian. Một giây tiếp theo, bọn họ đã xuất hiện ở sân sau, hướng thẳng về phía ngọn núi.

Bóng dáng ông già kia cũng lặng lẽ biến mất trong đại sảnh.

Nhóm người này chính là tổ chức Sát thủ Thiên Phạt đến từ Đông Hải.

Đây là một tổ chức sát thủ hàng đầu được nuôi dưỡng đặc biệt bởi chợ đen.

Sở dĩ chợ đen có thể thành lập ở hai thủ đô và mười ba thành phố, hoạt động cả trong tối ngoài sáng mà không ai dám gây rắc rối.

Ngoài việc có nền tảng vững chắc và mạng lưới quan hệ, bản thân họ còn có quyền lực rất lớn.

Và Thiên Phạt chính là con át chủ bài của chợ đen, là thứ họ dùng để đối phó với những kẻ dám đối đầu với chợ đen.

Bất cứ ai bị Thiên Phạt nhắm tới đều sẽ phải chết!


Chạy!

Chạy!

Chạy!

Trần Thơ Nhã dùng toàn bộ sức lực, trong đầu chỉ có một từ, chạy! Chỉ cần chạy đến biệt thự ở lưng chừng núi thì cô sẽ an toàn.

Tuy nhiên, chân của Trần Thơ Nhã vẫn chưa hoàn toàn bình phục nên chạy chỉ nhanh hơn đi bộ một chút.

Sau đó, Trần Thơ Nhã đột nhiên chậm lại.

Cô thầm nghĩ: “Nếu mình chạy đến chỗ thần Y Diệp Côn Luân, nhưng Diệp thần y không phải đối thủ của những người đó thì sao?”

“Vậy thì chẳng phải mình đã liên lụy đến Diệp thần y rồi sao?”

Trần Thơ Nhã hơi lo lắng về điều này.

Trong lúc đang phân tâm, Trần Thơ Nhã đột nhiên vấp phải một hòn đá.