Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 106: C106: Một cước phá trận




Con quái vật này cao khoảng ba mét, chạm tới mái vòm, trên thân là áo giám đen, trên người là ngọn lửa xanh biếc đang cháy phừng phừng, trong tay nó là một cái rìu lớn làm bằng huyến thiết, mỗi khi vung rìu lên như mang theo cuồng long hỏa diệm.

“Hử?” Diệp Lâm thấy thế thì hơi giật mình.

Khác với ảo ảnh vừa rồi, quỷ tướng trước mặt hắn bây giờ cũng là ảo ảnh, nhưng công kích của nó là thật.

Chuyện này cũng không có gì lạ, đây là quỷ tướng mà Bàng chân nhân phí tâm sức nuôi dưỡng bao nhiêu năm nay.

Rầm!

Quỷ tướng nhấc chân bước về phía trước một bước.

Nền đất đưới chân nó lập tức rung chuyển dữ dội, từng vết nứt liên tiếp xuất hiện.

Thực lực cường đại như vậy, ngay cả Tông sư có cấp bậc cao thủ e là cũng khó có thể sánh bằng.

Phù! Ngay sau đó.

Quỷ tướng giơ rìu trong tay lên, bổ thẳng về phía Diệp Lâm.

“A... Không ngờ người bày trận lại còn có con át chủ bài như vậy?”

“Đáng tiếc, tiểu quỷ mà kẻ đó nuôi dưỡng bao lâu này hôm nay sẽ phải hoàn toàn biến mất!”

Nói thì chậm, tốc độ lại vô cùng nhanh.


Chiếc rìu khổng lồ đánh úp xuống, khí thế giống như: trời sập đất lún, uy áp bốn phía.

Đối mặt với một kích kh ủng bố này, Diệp Lâm từ từ giơ tay, anh muốn dùng thân thể máu thịt của mình, mạnh mẽ đối kháng với thế công của rìu lớn!

“Đúng là một thằng nhóc không biết tự lượng sức mình!"

Lúc này bên trong phòng họp, Bàng chân nhân nhìn thấy hành động của Diệp Lâm trên màn hình lớn thì không khỏi sợ hãi.

Ông ta không nghĩ tới, Diệp Lâm không chỉ không né tránh, mà còn dám giơ tay lên đón đỡ?

“Vậy thì trước tiên chặt đứt cánh tay này của cậu ta, cho cậu ta biết thế nào là lợi hại!”

Khóe miệng Bàng chân nhân nhếch lên, nở nụ cười lạnh lùng.

Thoáng chốc, cái rìu to lớn sắc bén đã nện vào trong lòng bàn tay của Diệp Lâm.

Rắc rắc... Nhìn về phía lòng bàn tay Diệp Lâm, không chỉ không bị rìu này chẻ làm hai mà quanh bàn tay anh còn có lôi điện bao phủ.

Tiếp đó, lôi điện thành hình, kết thành một tấm lướt lớn, bao phủ hết cái rìu, buộc chặt nó lại.

Hóa ra rìu lớn này vẫn chưa đụng tới bàn tay của Lâm, mà giống như rơi vào một cái lưới lớn, nhanh chóng bị bao phủ, treo ngược lên trên không trung...

“Sao lại thế được?”


Hình ảnh này lập tức khiến Bàng chân nhân biến sắc.

Bởi vì không ở hiện trường, lại cách một màn hình cho nên Bàng chân nhân cũng không biết được trong lòng bàn tay Diệp Lâm ẩn giấu huyền cơ gì?

Nhưng một rìu thất bại lại còn bị treo lên kia khiến ông ta rơi vào trạng thái như lâm đại địch, trong lòng bất an.

Bàng chân nhân đứng ngồi không yên, lập tức đứng dậy muốn đi ra cửa xem xét tình huống.

Nếu tình huống không ổn thì nhanh chóng thu hồi quỷ tướng.

Nhưng sao Diệp Lâm lại cho ông ta cơ hội ấy chứ.

Ngay sau khi Diệp Lâm lấy sức mạnh của lướt sét kìm chặt cái rìu lớn, thì một tay khác cũng khởi động lôi điện, đánh thẳng về phía ngực của quỷ tướng.

“Lôi đình vạn quân!”

Chỉ một thoáng nơi này đã vang lên tiếng sét ầm ầm, trời đất u ám!

Lại nhìn về phía quỷ tướng to lớn kia, nó như bị ngũ lôi đánh phá, ầm vang một tiếng, bị đánh nát thành bụi phấn, nháy mắt tan thành tro bụi!

Cuối cùng Diệp Lâm nhấc chân lên, dùng sức bước. ra, một chân phá vỡ trận pháp!

“Phá cho tôi!”

Tiếng hét của Diệp Lâm vừa dứt, vô số đạo tia chớp. đem theo cuồng phong xuất hiện quét ngang toàn trường.

Tất cả ảo cảnh được bố trí xung quanh trận pháp giống như thủy tinh vỡ vụn.

“AI” Lúc này Bàng chân nhân mới vừa đứng dậy đột nhiên hét lên thảm thiết, ông ta che lại ngực, phun ra một bũng máu tươi, gương mặt đầy sự hoảng sợ.

“Thằng oắt quát, mày dám phá hủy trận pháp, phá hủy căn cơ của tao!”