Cuồng Long Trở Về

Chương 9: Định đánh tao à? Dám không?




Văn phòng chợt im ăng trong phút chốc, Lưu Khải, chị Lưu, Lưu Triều Dương và Vương Nguyệt đều nhìn Tân Thế Vỹ với vẻ ngẩn ngơ. Dù Chu Anh có nói hay làm gì sai thì cũng không đến mức bị đánh vậy chứ?

“Khốn kiếp! Anh dám đánh tôi?”, Chu Anh đứng dậy rồi lườm Tần Thế Vỹ “Tôi đánh cô đấy thì sao? Tôi đánh cô có sai không? Không nhé, trái lại cô mà đánh trả hoặc trả thù tôi thì cô mới sai”.

Tân Thế Vỹ: “Mà cái đạo lý này là do chính miệng cô thốt ra chứ đâu?”

“Anh...”

Chu Anh không biết phải nói gì, chỉ thấy uất hận đến cùng cực, cô ta nhìn sang Lưu Khải rồi nói: “Anh Lưu, anh phải đòi lại công bằng cho tôi”.

Nếu không vì giúp Lưu Khải, cô ta cũng không thiên vị một cách rõ ràng như vậy, sau đó mới bị Tân Thế Vỹ tát cho lật mặt.

“Ha ha, dân đen đúng là dân đen, gặp chuyện gì cũng chỉ biết dùng đến vũ lực, bảo sao cái con bé Tiểu Thảo kia chẳng hoang dã như thế”.

Lưu Khải tiến lên trước một bước rồi nhìn Tân Thế Vỹ, châm chọc: “Nhưng anh sẽ không bao giờ hiểu được một điều là nằm đấm chỉ có trong tay một kiểu người, đó là người có tiền. Còn loại khố rách áo ôm như anh một khi dám dùng đến vũ lực thì sẽ phải trả một cái giá cực đắt”.

“Ừm, mấy câu sau anh nói thì tôi đồng ý, nhưng câu trước đó thì không, anh nói Tiểu Thảo hoang dã ư?”

Dứt lời, Tân Thế Vỹ đã biến mất tại chỗ rồi xuất hiện ngay trước mặt Lưu Khải.

Chát!

Tiếng bạt tai vang lên, Lưu Khải ngã ra sau, nửa bên mặt đã sưng phù.

“Ôi..."

Chu Anh và chị Lưu đều ngây người, 'Vương Nguyệt cũng ngẩn ra. Lưu Khải là nhân vật thu ng lớp cao ở Giang Hải, là một người rất giàu có và quen biết nhiều nhân vật lớn. Rất nhiều thành viên của ban hội đồng trường mẫu giáo này đều có qua lại với gã. Nếu không vì thế thì Chu Anh đã chẳng thiên vị cho nhà gã, vậy mà giờ Lưu Khải cũng bị đánh ư? Đã thế còn bị một tên nhà quê tát?

“Khốn kiếp! Dám đánh tao à? Mày có biết chữ chết viết thế nào không?”

Lưu Khải đứng dậy bừng lửa giận, còn Tân Thế Vỹ lại nhếch miệng cười rồi nói: “Anh khỏi phải doạ, nhưng tôi cảnh cáo anh, nếu dám mảng cháu tôi nữa thì tôi tiễn anh thăng thiên luôn đấy, tin không?”

Xa nhà ba năm, khi về thì thấy cảnh vật còn người mất, người thì mất mạng, người thì bị thương, cháu gái thì bệnh tật... Tuy Tân Thế Vỹ trông vẫn bình thường, nhưng thật ra nội tâm anh đang dậy sóng, chỉ là anh giấu đi thôi. Người nhà chính là giới hạn của anh, mà hành vi của Lưu Khải lại đang khiêu khích giới hạn này.

“Ức!", bị Tân Thế Vỹ nhìn chăm chằm như vậy, Lưu Khải chỉ thấy toàn thân mình lạnh toát, gã nuốt nước miếng, không dám ho he tiếng nào, mãi sau mới hỏi: “Anh muốn thế nào?”

“Ngồi xuống nói chuyện!”, Tân Thế Vỹ kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống, nói: “Đúng là con trai anh bị Tiểu Thảo xô ngã, giờ tôi thay mặt con bé xin lỗi gia đình anh. Ngoài ra, tôi cũng sẽ chịu tiền thuốc men”.

“Hừ, biết sợ rồi hả!”

Lưu Khải cười khẩy, trong mắt thoáng qua vẻ coi thường. Ban nãy, Tân Thế Vỹ trông khí thế quá nên gã hơi sợ, thậm chí còn hoài nghi anh có thân phận đặc biệt, chỉ là không biểu hiện ra. Nhưng giờ xem ra, Tân Thế Vỹ chỉ sừng cồ lên thôi, hết cơn điên một cái là bình tĩnh lại ngay, sau đó thấy mình thì là người bình thường nên bäảt đầu nhún nhường hẳn. Nhưng anh đã tát gã một cái, giờ tưởng tỏ thái độ dịu đi như vậy là xong sao?

“Được, anh định bồi thường đúng không? Ok, tôi cũng không đòi nhiều đâu, chỉ cần đưa tôi một trắm nghìn là chuyện này coi như xong”, Lưu Khải híp mắt nói.

Nghe thấy thế, Chu Anh và Vương Nguyệt đều nói: “Anh Lưu, như vậy có hơi nhiều quá không? Lưu Triều Dương chỉ bị trầy da chút thôi mà anh đòi những một trăm nghìn ư?”

Người lên tiếng là Vương Nguyệt, giờ cô ấy đã quyết định. từ chức nên không còn gì phải sợ nữa mà nói thẳng luôn: “Anh làm vậy có khác nào ăn cướp đâu...”

“Một trăm nghìn mà đã là ăn cướp ư? Cô Vương, có phải cô chưa nhìn thấy tiền bao giờ không? Tôi nói cho cô biết, dòng vốn một ngày của công ty tôi đã hơn cả triệu rồi, cô thấy tôi cần bận tâm chút tiền đó không?”

Lưu Khải cười nhạo: “Đương nhiên, nếu đến một trăm nghìn mà cũng không trả nổi thì cũng không sao, anh ta chỉ cần quỳ xuống xin lỗi tôi vì hành động vừa rồi thì tôi sẽ không đòi tiền nữa”.

Theo Lưu Khải thấy thì Tân Thế Vỹ sẽ không có nổi một trăm nghìn, gã đưa ra điều kiện này thật ra cố ý muốn làm khó Tân Thế Vỹ.

Đúng lúc này, có một chiếc túi rơi xuống chân Lưu Khải, một sấp tiền giấy màu đỏ rơi ra ngoài.

“ở đây vừa hay có một trăm nghìn, anh đếm đi”, Tân Thế Vỹ thờ ơ nói.

“Không thể nào!”, Lưu Khải vô thức ngồi xuống nhặt tiền lên, sau đó đếm kỹ càng, thậm chí còn kiểm tra xem là tiền thật hay giả. Sau khi xác nhận là tiền thật và đủ một trăm nghìn thì gã sững sờ nói: “Sao anh có ngần này tiền?”

Lưu Khải khó tin nhìn Tân Thế Vỹ. Chu Anh và Vương Nguyệt cũng đều thấy bất ngờ. Họ là người hiểu rõ về hoàn cảnh của nhà Tần Thế Vỹ hơn ai hết, chắc chắn anh không thể. dễ dàng có được ngần ấy tiền.

“Tôi đã trả tiền thuốc cho con trai anh rồi, giờ Tiểu Thảo đã tiếp tục đi học bình thường được chưa?”, Tân Thế Vỹ hỏi.

“Được, nể tình anh có thái độ thành khẩn, tôi không thèm chấp nữa”, Lưu Khải đáp.

Sau đó, gã nhìn sang vợ mình như lo lắng chị ta sẽ phản đối. Chị Lưu hừ một tiếng nói: “Con trai đi thôi, mẹ con mình đi mua đồ, quần áo của con ném đi, mẹ sẽ mua cho con bộ mới với đồ ăn ngon nữa. Một trăm nghìn này chắc cũng miễn cưỡng đủ. Xì, có một trăm nghìn mà tưởng nhiều lắm chắc? Chỉ bằng tiền tiêu vặt một ngày của con tôi thôi”.

Vừa nói, chị ta vừa khoác tay Lưu Khải, chuẩn bị rời đi.

“Tôi đã cho các người đi đâu?”, song họ chưa rời khỏi phòng làm việc thì giọng nói lạnh lùng của Tần Thế Vỹ đã vang lên: “Chuyện hôm nay thật ra chúng ta đều biết rõ người sai thật sự không phải Tiểu Thảo nhà tôi, mà là cậu Lưu Triều Dương này”.

Tân Thế Vỹ chầm chầm nói tiếp: “Tôi cũng đã xin lỗi và bồi thường rồi thì tiếp theo đến lượt các người bày tỏ thái độ rồi chứ?”

Sau câu nói của Tân Thế Vỹ, cả căn phòng lại rơi vào im lặng.

“Anh nói gì?”, Lưu Khải nhìn Tần Thế Vỹ vì tưởng mình nghe nhầm.

“Điếc à? Được, để tôi nói lại. Tôi bảo người sai thật sự là con trai của anh chị, giờ các người cũng nên bày tỏ thành ý đi chứ!”, Tân Thế Vỹ nhắc lại.

“Ha..”, Lưu Khải bật cười nói: “Này thăng ranh, tao công nhận lúc mày nổi điên lên thì cũng ghê gớm thật, nhưng tao phải nhắc mày một điều, tốt nhất hãy biết lượng sức mình xem có đủ tư cách để nói chuyện với tao hay không”.

“Tôi hiểu rất rõ về mình”, Tân Thế Vỹ nhìn Lưu Khải: “Nhưng anh thì không đâu”.

Lưu Khải nhíu mày, không biết tại sao khi bị Tân Thế Vỹ nhìn, gã cứ thấy rờn rợn, một lát sau gã mới hừ lạnh nói: “Thế anh nói đi, anh muốn gì?”

Tân Thế Vỹ: “Thứ nhất, ngày mai đi học, con trai anh chị phải xin lỗi Tiểu Thảo nhà tôi, đồng thời đảm bảo sau này không được bắt nạt con bé nữa. Thứ hai, nếu con trai anh chị cũng đã đánh cháu tôi thì cũng phải chịu tiền thuốc. Tôi không cần nhiều, một triệu là được”.

Cả căn phòng im phăng phắc, ai nấy đều trợn mắt há mồn nhìn Tần Thế Vỹ.

“Bắt chúng tôi xin lỗi và bồi thường một triệu? Anh đang năm mơ giữa ban ngày à?”, chị Lưu tức đến bật cười rồi chỉ thẳng mặt Tân Thế Vỹ: “Thằng nhà quê kia, mày nghe cho rõ đây. Đừng mơ đến chuyện bắt con trai cưng nhà tao phải xin lỗi, còn tiền cũng quên luôn đi”.

“Anh cũng giống vợ mình à?”, Tân Thế Vỹ không để ý đến chị Lưu mà quay sang hỏi Lưu Khải.

“Nếu tôi cũng có thái độ như vậy thì anh định đánh tôi tiếp chäc?”, Lưu Khải cười lạnh, gã không chút do dự mà lấy điện thoại ra gọi. Điện thoại vừa kết nối, gã đã nói: “Mấy người đến ngay văn phòng của hiệu trưởng trường mầm non cho tôi”.

Không lâu sau bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân dồn dập, có bốn người đàn ông mặc đồ đen đi vào.

“Thằng kia, tao nói cho mày biết đúng như vợ tao nói đấy, con trai tao sẽ không xin lỗi đứa con hoang kia đâu, còn tiền thì mày cũng đừng mơ đến”.

Lưu Khải đứng trước mặt Tần Thế Vỹ, có thêm trợ thủ đến nên gã đã tự tin hơn hẳn, sau đó lập tức vênh váo nói: “Nghe †ao gọi nó là con hoang chắc mày tức lắm nhỉ? Muốn đánh tao tiếp đúng không? Nhưng mày có dám không hả?”