“Anh Lưu, Tần Thế Vỹ là võ giả ư? Chuyện này không thể nào!"
Phương Nhan cũng nhận ra điều này, anh ta túm lấy Lưu Khoa rồi tỏ vẻ không muốn tin đây là sự thật. Dù là võ giả Minh Kình yếu nhất thì cũng đã có địa vị không nhỏ ở trong xã hội. Theo cô ta thấy, ba năm trước Tân Thế Vỹ hoàn toàn không xứng với mình, và giờ cũng vậy. Nhưng nếu anh đã trở thanh võ giả thì...
“Anh cũng không rõ nữa”.
Lưu Khoa lắc đầu, tuy nhà họ Lưu hắn cũng có võ giả, nhưng không phải là hắn nên hắn không cảm nhận được kình khí từ Tân Thế Vỹ, do đó cũng không thể xác định được.
“Nhưng anh thấy Tân Thế Vỹ không phải là võ giả đâu! Phải biết rằng trở thành một võ giả không hề đơn giản. Bố anh đã mất rất nhiều thời gian cùng công sức. nhưng cũng không thể biến anh thành võ giả được. Ba năm trước, Tân Thế Vỹ vẫn là một người bình thường thì sao có thể trở thành một võ giả ở thời điểm hiện tại được?”
“Anh nói đúng, ba năm trước anh ta chỉ là một người bình thường thôi, sao có thể trở thành võ giả nhanh như thế được”.
Nghe Lưu Khoa giải thích như vậy, Phương Nhan cũng thở phào một hơi, chỉ cần Tân Thế Vỹ không phải là võ giả là được rồi.
Diệp Quân Dân chật vật đứng dậy trên sàn đấu, sắc mặt anh ta tái nhợt, khí tức trên người cũng hỗn loạn. Đây còn nhờ Tần Thế Vỹ đã nương tay, cố không để anh †a bị thương nặng. Nhưng khí huyết của anh ta vẫn bị ảnh hưởng.
“Tần Thế Vỹ, tu vi của anh đã đạt đến trình độ nào. “, Diệp Quân Dân nhìn chằm chằm vào Tần Thế Vỹ rồi hỏi. Lúc này, anh ta đang thấy vô cùng chấn động, Tần Thế Vỹ này lại là một võ giả ư? Hơn nữa thực lực còn mạnh hơn anh ta nữa. Ít nhất anh cũng ở cảnh giới Minh Kình trung kỳ rồi.
Tần Thế Vỹ không trả lời câu hỏi của Diệp Quân Dân, mà hỏi ngược lại: “Còn đánh tiếp không?”
“Khỏi, tôi nhận thua!”
Diệp Quân Dân là người phóng khoáng nên sẵn sàng nhận thua ngay trước mặt mọi người, thậm chí anh ta còn nói lớn giọng lên để mọi người bên dưới đầu nghe thấy.
Nghe thấy thế, mọi người lập tức ồ lên.
“Không phải chứ, Diệp Quân Dân nhận thua rồi ư?”
“Diệp Quân Dân chưa từng thua ai cơ mà, sao nay lại nhận thua chứ?”
“Tần Thế Vỹ ngày trước là học bá, nhưng giờ chỉ là một tên tù tội, thế mà lại đánh bại Diệp Quân Dân... Sao tôi thấy cứ như đang nằm mơ ấy!”
“Thật! Đúng là khó mà tin được!”
'Tần Thế Vỹ không muốn lãng phí thời gian nên nói thẳng với Diệp Quân Dân luôn: “Nếu cậu đã nhận thua thì giờ có thể đi lấy san hô Thiền Linh cho tôi chưa?”
“Vội gì, san hô đang ở chỗ ông nội tôi, không chạy đi đâu mất được đâu”, Diệp Quân Dân cười nói rồi lên tiếng tiếp: “Thưa các bạn sinh viên, như các bạn đã thấy tôi không phải là đối thủ của học trưởng Tần Thế Vỹ. Nếu thật sự trong ba năm qua, anh ấy đi tù thật thì sao có thể đánh thắng tôi được? Lý do duy nhất chỉ có thể là anh ấy không hề đi tù như chúng ta nghĩ, mà đã nhập ngũ và được huấn luyện nên mới có thể đánh bại tôi. Sau này, mọi người không được gọi anh ấy là kẻ tù tội nữa, càng không được cấm anh ấy đến trường, đã nghe rõ chưa?”
'Tần Thế Vỹ ngạc nhiên nhìn Diệp Quân Dân và thấy tên này thật có lòng, không ngờ lại nhân cơ hội này để giải thích giúp anh.
“Chết tiệt!”
“Tân Thế Vỹ này số may thật đấy!”
Nhóm Phương Nhan và Lưu Khoa giận tím mặt và thấy rất bực mình. Vì câu nói của Diệp Quân Dân có khác nào vả vào mặt bọn họ đâu.
“Học trưởng Tân, tôi dẫn anh đến chỗ ông nội tôi lấy san hô nhé!”, Diệp Quân Dân đi tới cạnh Tân Thế Vỹ rồi nói.
“Ừm!”, Tân Thế Vỹ gật đầu, sau đó bước xuống khỏi sàn đấu. Diệp Quân Dân cũng vội vàng đi xuống theo. Nhưng anh ta đang chuẩn bị rời đi cùng Tần Thế Vỹ thì có bị hai người chặn đường, đó chính là Lưu Khoa và Phương Nhan.
“Cậu Diệp, tôi muốn nói chuyện với cậu về chuyện ngày 20...", Lưu Khoa cười nói.
“Chuyện của ngày 20 thì chờ đến ngày rồi nói, giờ tôi đang bận”, Diệp Quân Dân cắt ngang lời Lưu Khoa rồi đi thẳng.
Nhìn bóng lưng Diệp Quân Dân và Tân Thế Vỹ rời đi, Lưu Khoa sa sầm mặt mũi. Sau khi rời khỏi trường, Tần Thế Vỹ bảo Trần Văn Bân về trước, còn anh leo lên chiếc Jeep của Diệp Quân Dân. Đây không phải một chiếc xe quá sang nhưng tốc độ rất nhanh.
“Học trưởng Tần, anh có thể kể cho tôi nghe ba năm qua anh đã gia nhập đội nào không? Sao chỉ trong ngần ấy thời gian mà anh có thể trở thành một võ giả Minh Kình được? Chắc chắn anh đã tham gia một đội ngũ không tầm thường hả?”, Diệp Quân Dân vừa lái xe vừa tò mò hỏi.
“Biên giới phía Bắc!”, Tân Thế Vỹ thoải mái đáp, còn Diệp Quân Dân thì trợn tròn mắt.
Biên giới phía Bắc có đến vài triệu lính, nói thế có khác gì không nói đâu.
“Học trưởng Tần, nếu tôi nhớ không nhầm thì ba năm trước hình như anh với Phương Nhan là một đôi hả?”, Diệp Quân Dân không hỏi về vấn đề tòng quân của Tần Thế Vỹ nữa, mà chuyển chủ đề.
“Tôi không muốn nhắc lại chuyện cũ nữa, nhưng giờ giữa bọn tôi không còn quan hệ gì nữa cả”, Tân Thế Vỹ bình thản đáp.
“Học trưởng, thế thì anh tốt quá đấy!", Diệp Quân Dân nói tiếp: “Rõ ràng Phương Nhan biết anh có ngồi tù hay không mà. Chỉ cần để ý một chút là sẽ điều tra rõ ngay thôi, nhưng cô ta lại huỷ hoại thanh danh của anh, cố ý bảo anh bị bắt trước mặt bao người, ác ý như thế mà anh vẫn nhịn được à?”
Tần Thế Vỹ liếc nhìn Diệp Quân Dân rồi nói: “Thế theo cậu thì tôi nên làm gì? Tát cô ta trước mặt mọi người hả? Chẳng lẽ làm vậy sẽ khiến tôi bớt giận ư?”
“He he, thật ra tôi có một cách, nếu anh làm được thì đảm bảo sẽ hả giận!", Diệp Quân Dân cười nói.
“Ngày 20 tháng 5 sắp tới, họ sẽ tổ chức hôn lễ ở khách sạn Đế Vương. Hơn nữa, Lưu Khoa còn nghĩ cách bao trọn tầng chót của khách sạn vào hôm đó. Nếu anh có thể phá huỷ được kế hoạch của anh ta, để họ không thể tổ chức hôn lễ trên tầng chót thì chắc chắn sẽ vô cùng hả giận”.
Tần Thế Vỹ trầm mặc một lát rồi nói với Diệp Quân Dân: “Khách sạn Đế Vương của nhà cậu hả? Nếu tôi nhờ cậu giúp tôi thì cậu có đồng ý không?”
Diệp Quân Dân thở dài nói: “Đương nhiên tôi sẽ vui vẻ giúp anh, nhưng tiếc là mọi việc làm ăn của khách sạn đều do chị tôi quản lý, cho nên tôi lực bất tòng tâm”.
Tần Thế Vỹ nói: “Thế cậu hiến kế này cho tôi làm gì?” “Tôi đang nghĩ cách cho anh còn gì!”, Diệp Quân Dân cười khà khà nói: “Để báo đáp, anh hãy nói cho tôi biết anh đã luyện kình khí đến cảnh giới nào được không?”
“Không!”, Tân Thế Vỹ từ chối một cách dứt khoát. “Ặc, keo kiệt thế!”, Diệp Quân Dân trách móc.
Tần Thế Vỹ chẳng thèm để ý đến anh ta nữa. Trên đường đi, cả hai vui vẻ tán ngẫu. Nửa tiếng sau, chiếc deep đã tiến vào một khu biệt thự có tên là Thuỷ Vân Sơn Uyển. Khu này có diện tích rất rộng, bên trong có cây cối xanh mướt, hai phía Tây và Nam sát núi, phía bắc có hồ nên cảnh sắc rất đẹp. Thậm chí, thi thoảng trên đỉnh núi ở phía Nam còn có mây mù, cảm giác đưa tay lên là với được. Cả khu biệt thự có 36 căn nhà, mỗi căn không chỉ xây dựng độc lập mà còn cách khá xa nhau, phong cách cũng khác biệt hoàn toàn. Có thể nói đây là một trong những khu biệt thự lớn nhất ở thành phố Giang Hải, xung quanh không hề có công trình nào, giá thì đắt như lên trời, rẻ nhất cũng cả trăm triệu một căn. Song, nhiều nhà giàu ở Giang Hải không thích mua nhà ở đây, vì kiểu xây dựng không theo thiết kế đồng bộ kiểu này rất bất tiện, sau này cũng khó mà tăng giá bán.
“Học trưởng Tân, anh chờ tôi ở đây một lát nhé, tôi vào tìm ông tôi trước”, bọn họ đi tới căn biệt thự số ba thì Diệp Quân Dân dừng lại, sau đó nói với Tân Thế Vỹ vài cậu rồi xuống xe. Chỉ còn một mình Tần Thế Vỹ ngồi chờ trên xe.
Khoảng vài phút sau thì Diệp Quân Dân quay lại, sau đó xin lỗi Tân Thế Vỹ: “Học trưởng, xin lỗi anh, ông tôi bế quan tu luyện mất rồi nên chưa thể đưa san hô Thiền Linh cho anh ngay được”.