Nghe Ngọc Linh nói xong, đầu óc Tân Thế Vỹ mờ mịt. Đúng là anh cũng nhớ cơ thể của cô ấy, nhưng anh chưa bao. giờ dám đụng vào, nếu không sư phụ mà biết sẽ đánh gấy hai chân anh mất.
Bởi vì ba năm trước, khi anh vừa mới nhập môn, sư phụ đã dặn dò rằng cho dù anh và Ngọc Linh có mối quan hệ tốt như thế nào, thậm chí có nảy sinh tình cảm thì cả hai cũng không được phép vượt qua giới hạn cuối cùng. Nếu không ông ấy nhất định sẽ đánh gấy hai chân anh, thậm chí có khi đánh gấy luôn cái chân thứ ba.
“Sư tỷ, em tìm chị vì có việc quan trọng!", Tân Thế Vỹ nghiêm túc nói.
"Ồ? Nói nghe thử xem?", Ngọc Linh hỏi.
"Em muốn tìm vài vị dược liệu, nhưng bên thành phố Giang Hải này không dễ tìm lắm, cho nên muốn nhờ sư tỷ tìm giúp ở Chiến Bộ thử xem coi có không”, Tân Thế Vỹ nói.
"Cậu tìm dược liệu làm gì?", Ngọc Linh hỏi.
Tân Thế Vỹ không giấu giếm gì mà giải thích chỉ tiết về việc Tiểu Thảo bị trúng độc, việc bố anh bị gãy chân và vụ anh trai và chị dâu của anh bị sát hại.
“Những tên khốn này quá độc ác, ngay cả một bé gái năm tuổi mà cũng không tha”.
Ngọc Linh lập tức nổi giận: "Tiểu sư đệ, cậu có muốn tôi dẫn tiểu đội Đầu Sói tới đó ngay để giúp cậu điều tra mọi việc không?"
"Sư tỷ đừng nóng vội, em sẽ tự nghĩ biện pháp điều tra rõ ràng những chuyện này. Tuy nhiên, vấn đề cấp bách nhất hiện nay là giải độc Ô Quyên cho Tiểu Thảo, có hai loại dược liệu phải tìm thấy càng sớm càng tốt”, Tân Thế Vỹ cười khổ nói.
Ngọc Linh sư tỷ là một người thẳng tính, nếu anh không ngăn cản, Ngọc Linh có thể sẽ dẫn tiểu đội Đầu Sói tới thành phố Giang Hải thật. Đến lúc đó đừng nói thành phố Giang Hải, toàn bộ vương quốc Viêm Hoàng sẽ chấn động.
Tiểu đội Đầu Sói là một chiến đội chủ chốt tung hoành trên cả biên cương ngàn dặm phía bắc. Số lượng không nhiều, chỉ có vài chục người, nhưng mỗi người đều có thực lực Tông sư Hóa Kình. Hiện giờ ở thành phố Giang Hải này cũng chỉ có một tông sư duy nhất!
"Đành vậy, cậu gửi tên dược liệu gửi cho tôi, tôi nhất định sẽ lục tung Chiến Bộ và vùng biên giới phía bắc này lên để tìm giúp cậu. Ngoài ra, tôi sẽ cố gảng liên lạc với sư phụ xem có thể tìm được ông ấy hay không. Nếu không được thì tôi... sẽ nhờ người bên nhà họ Ngọc hỗ trợ tìm dược liệu”, Ngọc Linh nói.
"Cảm ơn sư tỷ!", Tân Thế Vỹ bày tỏ lòng biết ơn.
Nhà họ Ngọc là một trong những bá chủ của thành phố Kim Lăng. Ngọc Linh là công chúa của nhà họ Ngọc. Chỉ có điều, mối quan hệ giữa Ngọc Linh và nhà họ Ngọc không tốt lắm. Trong ba năm ở biên giới phía bắc, Tân Thế Vỹ chưa bao giờ thấy Ngọc Linh trở về nhà họ Ngọc.
Sau khi nấu cháo điện thoại với sư tỷ hơn một tiếng đồng hồ, sư tỷ mới miễn cưỡng cúp điện thoại.
Đặt điện thoại xuống, Tân Thế Vỹ ngồi xếp bằng kích hoạt Nhân Hoàng Kinh bắt đầu tu luyện. Tuy răng hiện giờ anh đã có tu vi Hóa Kình hậu kỳ, nhưng anh có cảm giác bản thân vẫn quá yếu. Nếu có thể đạt tới cảnh giới Thần Linh, tu luyện ra linh khí thì anh sẽ không phải vất vả đi tìm dược liệu như thế nữa. Một luồng linh khí trời đất có thể thay thế cho các loại dược liệu. Đó là lý do tại sao Ngọc Linh bảo sẽ tìm cách liên lạc với sư phụ, bởi vì sư phụ của họ chính là một vị thần. Chỉ có điều, ông ấy luôn như thần long thấy đầu không thấy đuôi, trong suốt một năm qua, mấy người Tần Thế Vỹ chỉ gặp sư phụ đúng một lần...
Cùng lúc đó, ở khu biệt thự Khang Nham. Chu Dần sống ở đây.
Chu Hưng Văn lái xe đến biệt thự Chu Dần, thản nhiên bước vào phòng làm việc của Chu Dần, hỏi: "Chú hai, chú tìm cháu có chuyện gì vậy ạ?”
“Ngồi đi!"
Chu Dần rót cho Chu Hưng Văn một tách trà, nói: "Hưng Văn, cậu Tân nhờ tìm giúp mấy vị dược liệu, nhưng hôm nay chúng ta chỉ tìm được một loại”.
“Mới tìm được một loại thôi ư?”
Chu Hưng Văn kinh ngạc nói: "Mấy loại dược liệu cậu Tần nói đều rất quý hiếm sao ạ?"
Chu Dân gật đầu nói: "Đúng vậy, giá trị mặc dù không tính là đắt đỏ, nhưng quả thật rất khó tìm. Trong số đó có ba vị dược liệu, những bác sĩ Đông y của công ty chúng ta thậm chí đến cái tên cũng chưa từng nghe. Nhưng tất cả những chuyện. này không quan trọng, chuyện quan trọng là cậu Tân không chỉ giúp ông nội của cháu, mà còn là ân nhân cứu mạng của chú, nhưng bây giờ việc đầu tiên cậu ấy nhờ chú giúp mà chú cũng không hoàn thành tốt được, chuyện này khiến chú cảm thấy rất áy náy”.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Chu Hưng Văn suy nghĩ một chút, nói: "Chú hai, hay là chúng ta bồi thường cái khác cho anh Tân?"
"Ừ, chú cũng nghĩ như vậy, đó là lý do tại sao chú gọi cháu đến đây”.
Nói xong, Chu Dần cầm lấy một văn kiện đã chuẩn bị sẵn trên bàn, đưa cho Chu Hưng Văn, nói: "Tập đoàn Khải Ẩn chúng ta là cổ đông lớn nhất của Công ty Giải trí Ngân Hà, chiếm 60% cổ phần. Đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, cháu mang qua để cậu Tân ký tên, sau này công ty này chính là của cậu Tần”.
Chu Hưng Văn nói: "Công ty giải trí Ngân Hà ư? Chú hai, giá trị cổ phần của gia đình chúng ta ở công ty giải trí Ngân Hà chưa đến một trăm triệu tệ nhỉ? Hơn nữa đây chỉ là cổ phần, cũng không phải tiền mặt, hay là chúng ta dứt khoát đưa luôn cho anh Tân một trăm triệu?"
Chu Dần tức giận nói: "Cháu bị ngốc à? Cháu coi cậu Tân là người bình thường ư? Cậu ấy là một đại sư võ đạo, đưa tiền quá th ô tục. Hơn nữa, tuy rằng giá trị cổ phần của chúng ta ở Giải trí Ngân Hà còn chưa tới một trăm triệu, nhưng triển vọng phát triển của công ty này hiện tại rất tốt. Trong một hoặc hai năm nữa, giá trị thị trường tăng gấp đôi hoặc thậm chí nhiều hơn là điều bình thường. Đến lúc đó, cậu Tần có thể quyết định nên giữ cổ phiếu hay rút tiền ra, thậm chí còn có thể sắp xếp người thân bạn bè của cậu ấy vào công ty làm việc, cái này không tốt hơn là trực tiếp đưa cậu ấy một trăm triệu sao?"
Chu Hưng Văn giơ ngón tay cái lên, "Cháu hiểu rồi, chiêu này của chú cao minh ghê, quả nhiên gừng càng già càng cay”.
"Cháu nói ai già đấy? Không biết phép tắc, mau về ngủ đi, đừng nhởn nhơ ngoài đường lừa người ta nữa, sáng mai còn phải đi tìm cậu Tân”.
"Khu khụ, chú hai, sao chú có thể nói cháu đi lừa gạt người †a chứ? Hơn nữa... Sáng nay không phải chú bảo lần sau cháu dẫn chú đến nơi đó tham quan một chút sao?"
“Thăng nhóc thối ta, có cút mau không hả?”