Sau bữa ăn, đám người Chu Dần lần lượt mời rượu Tân Thế Vỹ, thái độ rất khách sáo, đối xử với Tân Thế Vỹ như một người lãnh đạo. Dù sao y thuật của Tân Thế Vỹ thật sự quá kinh người, giá trị của việc kết thân với một nhân vật như thế rất lớn, không thể đo bằng tiền được. Vào những lúc quan trọng nhất, có thể bảo vệ được tính mạng!
Cơm nước xong xuôi, Tân Thế Vỹ khéo léo từ chối lời mời ở lại của đám người Chu Dần, lập tức rời đi. Đám người Lý Kim Thủy cũng vội vàng đi đến công ty của mình. Rõ ràng họ muốn mình là người đầu tiên hỏi thăm được dược liệu.
“Chú hai, mặt dây chuyền ngọc bích của chú..."
Chu Hưng Văn đi tới, hơi lo lắng hỏi. Bây giờ không có người ngoài, anh ta mới dám hỏi vài câu. Chu Dần giơ tay lên ngắt lời anh ta: “Chuyện này cháu không cần quan tâm, chú sẽ tự xử lý. Cháu chỉ cần giúp chú một việc, lát nữa đi điều tra cậu Tân. Nếu cậu ấy không cần tiền, hãy xem liệu cậu ấy có cần thứ gì khác nữa không”.
“Vâng ạ, cháu biết rồi”.
Chu Hưng Văn vội vàng gật đầu...
Tân Thế Vỹ không tiếp tục tìm dược liệu nữa, nếu ngay cả đám người Chu Dần cũng không thể tìm được dược liệu thì anh càng không thể tìm được chúng ở bên ngoài.
Một tiếng sau, Tân Thế Vỹ đã về đến nhà.
“Thế Vỹ, hôm nay con đã ra ngoài suốt buổi sáng, thế nào rồi? Tìm được công việc nào ưng ý chưa?”
Vừa về đến nhà, Tân Quân đang ngồi trong phòng khách đã vội vàng hỏi.
“Bố, sáng... sáng nay con đã đến mấy công ty, nhưng bây giờ không phải là mùa cao điểm tuyển dụng, nên họ tạm thời không tuyển thêm người”.
Tần Thế Vỹ sửng sốt, suýt chút nữa anh quên mất lúc ra ngoài đã nói với bố rằng anh đi xin việc: “Mấy ngày tới con sẽ suy nghĩ kỹ càng hơn, xem thử có công việc nào khác phù hợp với con không?”
“Vậy sao? Vậy cũng được, con hãy suy nghĩ thật kỹ, tranh thủ tìm một công việc ổn định càng sớm càng tốt. Chưa có công việc ổn định thì khó tìm được bạn gái lắm”.
Tân Quân lo lắng nói. Tân Thế Vỹ cười khanh khách!
Ông bố thân yêu của anh thúc giục anh tìm việc là vì mục đích anh tìm được bạn gái sao?
Chạng vạng tối, một mình Tân Thế Vỹ đi đến đón Tiểu Thảo về nhà.
Cơm nước xong xuôi, Tân Quân lập tức kéo Tân Thế Vỹ ra khỏi cửa, trong tay còn cầm thêm hai cái túi: “Bố, chúng ta đi đâu vậy?”
Tân Thế Vỹ nghi ngờ nói. “Đi tới nhà chú của con”.
Tân Quân chống gậy nhưng bước đi vẫn rất nhanh nhẹn, chỉ là tốc độ đã không còn nhanh như xưa: “Bố đã nghĩ suốt cả buổi chiều, cảm thấy chuyện tìm việc làm của con không thể trì hoãn được nữa. Nếu con khó có thể tự tìm công việc thì chúng ta hãy cúi đầu, đi tìm chú và em gái họ của con để nhờ vả. Lần trước khi tới nhà chú con, bố nghe nói em gái họ của con vừa được tuyển vào một công ty, chúng ta đi xem thử nó có thể giới thiệu cho con vào đó làm luôn không”.
“Công việc...”
Tân Thế Vỹ cười khổ. Anh thật sự muốn nói thân phận của anh ở biên giới phía bắc cho bố biết, như thế, bố anh sẽ không còn phải lo lắng chuyện tìm việc làm cho anh nữa. Nhưng suy nghĩ một lúc anh lại bỏ qua.
Bộ đội ở chỗ anh có tính kỷ luật rất nghiêm ngặt, nhưng cũng rất nguy hiểm, có rất nhiều kẻ địch đang ở bên ngoài nhòm ngó, nếu tin đồn lan truyền, chắc chẳn sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.
Còn việc đi đến nhà chú... đã ba năm không gặp, lần này. quay lại cứ đến thăm một chuyến vậy. Anh cũng nghe bố kể. rằng chú đã giúp đỡ gia đình anh rất nhiều trong suốt ba năm qua.
Khoảng một tiếng sau, Tân Thế Vỹ và Tân Quân đã bắt xe bus đi đến một khu chung cư tên là Quận Thượng Hải. Khi so sánh với khu chung cư họ đang sống, Quận Thượng Hải chỉ có thể dùng chữ khu chung cư dành cho người giàu' để hình dung. Nơi đây không chỉ được phủ xanh toàn diện, hầu hết xe ra vào đều là những chiếc xe rất sang trọng.
Sau khi ghi tên ở chỗ phòng bảo vệ, hai bố con đi vào, tiến thẳng đến trước cửa nhà chú hai. Một căn hộ nằm ở tầng mười sáu!
Tiếng gõ cửa vang lên, cánh cửa nhanh chóng mở ra, người mở cửa là một người phụ nữ tầm năm mươi tuổi: “Anh cả? Anh lại tới nữa hả?”
Nhìn thấy Tần Quân, trên mặt bà ta đột nhiên hiện lên vẻ chán ghét và cảnh giác: “Không phải anh lại tới vay tiền đấy chứ?”