“Âm!”
Khi nhận ra tế bào ung thư trong cơ thể Tiểu Thảo thật ra là do độc tố tạo ra, Tân Thế Vỹ cảm thấy đầu óc nổ tung. Anh cứ tưởng Tiểu Thảo chỉ đơn giản là bị ung thư gan, nhưng không ngờ rẵng Tiểu Thảo bị trúng độc. Hơn nữa còn là một loại độc có tên là độc Ô Quyên, loại độc này cực kỳ hiếm thấy.
“Là ai? Ai lại tàn nhẫn như vậy hạ loại độc này cho một đứa trẻ?”
Lúc này, ánh mắt Tân Thế Vỹ trở nên lạnh lùng, lóe lên sát ý, nhiệt độ xung quanh giảm xuống. Tân Thế Vỹ lại nghĩ đến một vấn đề, nếu ung thư gan của Tiểu Thảo là do bị trúng độc thì anh trai và chị dâu của anh gặp cướp trên đường, bố bị tai nạn xe... có phải cũng là do ai đó gây ra không?
“Chẳng lẽ chuyện này liên quan đến Phương Nhan?”
Tân Thế Vỹ vô thức nghĩ đến Phương Nhan. Ba năm trước anh bị nhà họ Ngọc bắt đi, Phương Nhan đã hứa với anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho người nhà của anh, nhưng kết quả là nhà anh gặp phải những biến cố lớn mà Phương Nhan lại chưa từng quan tâm đ ến.
“Phương Nhan, tôi mong những chuyện xảy ra với nhà tôi không liên quan đến cô. Nếu không đừng trách tôi không niệm tình xưa”.
Tân Thế Vỹ nheo mắt lại, hít sâu một hơi, Tân Thế Vỹ đè nén cơn giận trong lòng, sau đó nghĩ cách giải độc cho Tiểu Thảo. Tiếc là anh vẫn chưa ngưng tụ được linh khí đất trời vào. người, ngưng tụ linh hạch, đạt được cảnh giới Thần Linh. Nếu anh có thể đột phá đến cảnh giới Thần Linh, trở thành một huyền thoại truyền thuyết trong giới Cổ Võ, anh hoàn toàn có thể dễ dàng sử dụng linh khí để đẩy chất độc Ô Quyên ra khỏi cơ thể Tiểu Thảo.
“Bây giờ mình chỉ còn cách cảnh giới Thần Linh một bước. cuối cùng. Bước này có lẽ hai ba ngày nữa là có thể vượt qua, nhưng cũng có thể là hai ba năm. Thế nên mình phải lập kế hoạch khác, đi tìm một ít linh dược, điều chế ra Thiên Linh Tán, như thế mới có thể giải độc cho Tiểu Thảo”.
Tân Thế Vỹ thầm lẩm bẩm, cũng có dự định đại khái. Nửa tiếng sau, Tân Thế Vỹ về đến nhà, vừa mở cửa ra, một người đàn ông trung niên chống gậy đi tới, chính là bố anh - Tân Quân. Tân Quân mặc cái áo ba lỗ màu xám, làn da đen sạm, thô ráp, lưng còng, trông rất già, chân phải từ đầu gối trở xuống đã trống rỗng.
“Bố”, Tân Thế Vỹ cúi đầu nhìn cái chân gãy của bố, chỉ cảm thấy tim như bị bóp nghẹt, vô cùng khó chịu.
“Thăng nhóc xấu xa, con về rồi”, Tân Quân cũng nhìn Tần Thế Vỹ một lượt, còn vỗ vai anh, vui mừng nói: “Bố cứ nghĩ con sẽ ốm đi rất nhiều, không ngờ không chỉ không ốm mà còn cường tráng hơn nhiều, trông có vẻ chín chắn và cứng cỏi hơn”.
“Hai bố con ông đừng đứng đây nói chuyện, ngồi xuống từ từ nói”.
Trần Liên cười nói: “Thế Vỹ, con đưa Tiểu Thảo vào phòng cho nó ngủ một lát trước đi, lúc nào ăn cơm rồi gọi con bé”.
“Vâng”. Tần Thế Vỹ gật đầu: “Bố, con đỡ bố sang đó ngồi nhé?”
“Đỡ gì mà đỡ? Bố chỉ gãy một chân, cũng không gấy cả hai chân, con mau bế Tiểu Thảo vào phòng, sau đó lại đây nói bố nghe xem ba năm qua con sống thế nào”.
Tân Quân gọi với vào bếp với Trần Liên: “A Liên, bà nhớ chuẩn bị thêm mấy món nhé, lát nữa tôi và Thế Vỹ uống vài ly".
Tân Thế Vỹ bế Tiểu Thảo về phòng ngủ, sau đó lại quay lại phòng khách nói chuyện với bố: “Bố, thật ra ba năm nay con không hề bị nhốt trong tù mà chỉ bị một lãnh đạo lớn tuổi trong quân đội bắt đi làm lính thôi”.
Sau khi ngồi xuống, Tân Thế Vỹ nói ra lý do thoái thác đã nghĩ ra trước đó: “Thật sao? Con không đi tù mà đi làm lính hả?”
Tân Quân sửng sốt, sau đó khó tin nói. “Đúng thế, con lừa ai chứ không bao giờ lừa bố”.
Tân Thế Vỹ lấy túi của mình đến, thuận tay lấy mấy cái huân chương và những đồ vật khác do quân đội phát hành ra: “Bố nhìn là biết, con không chỉ gia nhập quân đội mà còn trở thành binh sĩ của đội bí mật. Thế nên, ba năm qua con không thể liên lạc với gia đình. Bố, bố không trách con chứ?”
“Ha ha, tốt lắm. Tốt quá rồi!
'Yên tâm, bố không trách con, ngược lại còn tự hào về con nữa”.
Tân Quân bật cười, sau đó nói với vào trong bếp: “A Liên, bà mau ra đây nhìn xem này, bà sinh được một đứa con trai có năng lực lắm đấy”.
Trần Liên đi ra từ trong bếp, liên tục cùng lật qua lật lại ngắm nghía các huân chương, giải thưởng với Tân Quân, hai vợ chồng vui tới mức cười đến mang tai, thậm chí ánh mắt còn ngân ngấn nước. Cả nhà ăn bữa tối này đến hai tiếng đồng hồ, Tân Thế Vỹ và Tân Quân uống hết hai chai rượu trằng. Anh thì chẳng sao cả nhưng Tần Quân uống xong lại năm bẹp trên bàn.
Sau khi đỡ bố lên giường, Tân Thế Vỹ nhìn cái chân gấy của bố mình, nhíu mày: “Cho dù muốn loại bỏ độc Ô Quyên hay tái tạo chân bị gấy của bố thì đều không đơn giản, nhưng mình nhất định phải làm được”.
. Trong một căn biệt thự sang trọng. Chu Đồng nhanh chân chạy lên phòng sách tầng hai: “Ông nội, tra được rồi”.
Chu Chấn Nam buông cuốn sách trong tay xuống, bưng chiếc cốc đất sét màu tím ở bên cạnh, nhấp một ngụm trà: “Tra được cái gì rồi?”
“Anh ta tên là Tân Thế Vỹ”. Chu Đồng đi đến cạnh Chu Chấn Nam ngồi xuống, lấy một chiếc cốc rống rồi rót một tách trà: “Là người chúng ta gặp ở công viên hôm nay”.
“Ồ? Nói tiếp đi”.
Chu Chấn Nam đặt tách trà xuống, cảm thấy có hứng thú nói: “Tân Thế Vỹ, lúc học cấp ba và đại học đều là học sinh giỏi nổi tiếng trong trường. Sau khi tốt nghiệp đại học, suýt nữa thì đến ở rể nhà họ Phương, nhưng vào đêm tân hôn, anh †a bất cẩn tông chết người nhà họ Ngọc, bị nhà họ Ngọc bắt đi tù ba năm. Ba năm nay, anh ta bặt vô âm tín, hôm nay anh †a mới trở về thành phố Giang Hải”.
Chu Đồng giải thích cặn kế những thông tin mình đã điều tra được, sau đó ngờ vực hỏi: “Ông nội, theo lý thì Tân Thế Vỹ chỉ là một người bình thường, sao bây giờ lại đột nhiên trở thành đại sư Ám Kình vậy?”
“Người bình thường? Hơ hơ, ba năm trước có lẽ cậu ta là người bình thường, nhưng trong ba năm nay, cậu ta đã từ một
người bình thường trở thành một đại sư Ám Kình”.
“Ông nội, ý ông là anh ta chỉ mất ba năm đã luyện thành đại sư Ám Kình? Tốc độ này cũng nhanh quá đấy?”
“Ba năm với thiên tài võ học cũng không tính là nhanh”.
Chu Chấn Nam lắc đầu nói: “Tóm lại, tiếp theo cháu cũng nên âm thầm chú ý tới người này, nếu có cơ hội thì kết bạn với cậu ta, nhớ đừng đắc tội với cậu ta”.
Chu Đồng nói: “Vâng, cháu hiểu rồi ạ”.
_. Sáng hôm sau, Tân Thế Vỹ dậy trước sáu giờ, sau khi luyện Long Quyền vài lần trong sân nhà, anh tự mình xuống bếp nấu cơm, làm một bữa sáng đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng cho người nhà. Ăn bữa sáng xong, Tân Thế Vỹ ngăn cản Tần Quân đi bán hàng, mà nói tự mình đi tìm việc. Tân Quân rất vui mừng, vui vẻ đồng ý.
Sau khi ra khỏi nhà, Tân Thế Vũ không đi tìm việc mà đến hiệu thuốc tìm dược liệu. Dù là giải độc cho Tiểu Thảo hay chữa trị chân cho bố cũng đều cần rất nhiều dược liệu quý. Chỉ tiếc là tìm cả buổi sáng nhưng anh không tìm thấy bất kỳ dược liệu nào trong sáu loại dược liệu mình cần. Gần đến trưa, Tân Thế Vỹ ra khỏi một hiệu thuốc, định tìm chỗ nào đó ăn trưa, buổi chiều lại tìm tiếp.
“Cậu là... Tân Thế Vỹ à?”
Nhưng đúng lúc này, một bóng người xinh đẹp đi về phía anh, giọng nói trong trẻo ngọt ngào xen lẫn chút ngạc nhiên. Tân Thế Vỹ ngẩng đầu lên, đứng trước mặt anh là một cô gái xinh đẹp, thanh tú, mặc bộ đồ công chức màu trắng, không. chỉ làm cho cô gái có vẻ già dặn hơn, cũng để lộ những đường. cong duyên dáng khiến người khác mơ ước, chiếc áo sơ mi trắng trên người khiến cô ta trông vừa thanh thuần vừa xinh đẹp: “Khổng Nhã Thư?”
Tân Thế Vỹ nở nụ cười nhìn cô gái, anh và Khổng Nhã Thư là bạn học cùng lớp từ cấp ba đến đại học. Thời trung học anh là học sinh đứng đầu lớp, mỗi lần kiểm tra anh đều xếp hạng nhất. Còn Khổng Nhã Thư xếp hạng hai, sau đó hai người cùng trúng tuyển vào đại học Giang Hải, anh vẫn đứng nhất, Khổng Nhã Thư vẫn đứng nhì. Trước kia có bạn cùng lớp từng trêu Tân Thế Vỹ, nếu sau này bọn họ không thể thành đôi với Khổng Nhã Thư thì thật đáng tiếc...
Thật ra Tân Thế Vỹ cũng yêu thầm Khổng Nhã Thư một thời gian, nhưng một người mù tịt về tình cảm nam nữ như anh chưa bao giờ bộc lộ tình cảm của mình, cứ giữ kín trong lòng mãi. Không ngờ sau khi trở về thành phố Giang Hải một ngày, lại gặp lại người bạn cũ này, thật sự là duyên phận sao?
“Đúng là Tần Thế Vỹ rồi. Tân Thế Vỹ, chẳng phải cậu ngồi tù tận năm năm sao? Sao mới ba năm đã ra tù rồi vậy? Là vì lúc ở trong đó biểu hiện tốt nên được ra sớm sao?”
Ngay lúc này, bên cạnh Khổng Nhã Thư vang lên một giọng nói đầy chế giễu.