“Phịch phịch!”Trong phòng bao trên tầng hai của quán bar, Đào Quang Trung quỳ xuống trước mặt Diệp Mộ Phàm.Hàn Thước cùng Trần Hùng bị người ta tát, hoàn toàn đờ đẫn ngồi ở đó.Lâm Tuyết Thanh càng sợ ngây người, Đào Quang Trung trong miệng Hàn Thước cùng Trần Hùng không sợ trời không sợ đất đi ngang Giang Thành.
Vào lúc này bỗng nhiên quỳ xuống với Diệp Mộ Phàm.Cực kỳ tương phản làm cho cô ta hoàn toàn cũng bị vây trong trạng thái sững sờ.Đào Quang Trung quỳ trên mặt đất, trên mặt lộ ra nụ cười làm lành, anh ta nhìn Diệp Mộ Phàm nói: “Anh Diệp, xin lỗi, xin lỗi, tôi không biết ngài là bạn của ông Giang, nếu không cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám trêu chọc ngài, ngài rộng lượng đừng so đo với tiểu nhân.”Diệp Mộ Phàm tức cười.
Anh đại khái đoán được sau khi anh biến mất, Giang Minh Anh đã liên lạc với Giang Quốc Trường, sau đó Giang Quốc Trường gọi điện thoại giải quyết.Còn Lâm Tuyết Thanh bên cạnh càng sợ ngây người.Diệp Mộ Phàm là bạn của Giang Quốc Trường?Bạn của nhà giàu số một Giang Thành?Khóe miệng Hàn Thước cùng Trần Hùng đều co quắp, bọn họ có chút không hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.Bọn họ nghĩ tới chuyện ngày hôm qua Giang Quốc Trường quỳ xuống.
Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều chuyện bọn họ đều nghĩ thông suốt.Vì sao Diệp Mộ Phàm có thể đi tầng cao nhất khách sạn Marriott ăn, bởi vì khách sạn Marriott chính là sản nghiệp của Giang Quốc Trường!Nhưng bọn họ không hiểu lúc đó không phải nói nhận lầm người sao? Hiện tại sao lại giúp đỡ Diệp Mộ Phàm?Khi bọn họ đang suy nghĩ đủ điều, Đào Quang Trung lại cười làm lành nói: “Anh Diệp, anh xem tôi tính như vậy được không? Hôm nay tất cả chi phí của anh ở quán bar đều tính trên đầu tôi!”Diệp Mộ Phàm mỉm cười, anh vỗ vỗ mông đứng lên nói: “Đừng tới phiền tôi!”Sau đó trực tiếp xoay người đi ra cửa.Thấy Diệp Mộ Phàm không muốn so đo với anh ta, trong lòng anh ta mới thở ra hơi thật dài.Nhìn Diệp Mộ Phàm đi ra cửa, anh ta đứng lên bỗng nhiên nhìn về phía hai người Hàn Thước cùng Trần Hùng nói: “Đẩy hai thằng này ra ngoài, đánh chết cho tao, con mẹ nó, lại muốn hại chết tao!”“Đào Quang Trung, anh dám động vào chúng tôi!” Hàn Thước biến sắc nói.“Đánh, đánh chết cho tao!” Đào Quang Trung đen mặt nói.Xung quanh, bảy tám người nhanh chóng vây quanh Trần Hùng cùng Hàn Thước!Đúng vậy, Đào Quang Trung thiếu chút nữa tức chết rồi.Diệp Mộ Phàm thoạt nhìn ăn mặc như tên ăn mày, nhưng cậu anh ta cũng không dám trêu chọc, nếu như Diệp Mộ Phàm ở chỗ anh ta thật có cái gì sơ xuất, đừng nói anh ta lăn khỏi Giang Thành, lăn được hay không cũng là vấn đề.Nghe tiềng ồn ào cùng tiếng kêu thảm thiết sau lưng, Diệp Mộ Phàm dừng ở cửa bình tĩnh nói một: “Đừng động vào phụ nữ!”“Anh Diệp, không thành vấn đề!” Đào Quang Trung vội vàng nói.Diệp Mộ Phàm không để ý đến tình huống bên trong nữa mà đẩy cửa đi ra ngoài.Ngoài cửa, vẫn vô cùng ầm ĩ, tiếng ca nhạc không ngừng đung đưa, sảnh lớn ở tầng một, rất nhiều người đều đang nhảy nhót trên sàn nhảy.Diệp Mộ Phàm xuyên qua đám người về ghế dài.Thấy Diệp Mộ Phàm trở về, Giang Minh Anh vỗ bộ n9ực khá lớn nói: “May mà không có chuyện gì.”Sau đó, cô nhìn về phía em gái bên cạnh nói: “Giới thiệu cho anh một chút, bạn thân tôi, Tần Thanh Vy, đây là Diệp Mộ Phàm...”Sau khi nói xong, cô lộ ra nụ cười nhàn nhạt nói: “Tửu lượng của tôi không tốt lớn, sợ ngươi anh không tận hứng, cho nên tôi gọi bạn thân tới không sao chứ!”Diệp Mộ Phàm cười cười nói: “Cô vui vẻ là được rồi, hơn nữa...!Uống rượu nha, tùy tiện uống một chút là được.”“Chậc chậc, được đó, Minh Anh nhà tôi chưa bao giờ tới quán bar, không nghĩ tới bị anh kéo đi được, Minh Anh nhà tôi có ý với anh à?” Tính cách Tần Thanh Vy hiển nhiên khá cởi mở.“Thanh Vy, cậu đừng nói lung tung.” Giang Minh Anh trừng mắt một cái sau đó cô ghé sát vào tai Tần Thanh Vy nói: “Cậu đừng nói lung tung, nhanh chuốc anh ấy say đi!”Tần Thanh Vy cười cười không ừ hử gì, sau đó tràn rót đầy một chén rượu nói: “Lần đầu gặp mặt, tôi cạn chén trước!”Diệp Mộ Phàm vô cùng kinh ngạc, rượu này phần lớn đều khá nặng, một chén này trực tiếp uống cạn, em gái này rất có tiềm lực nha!...Cửa sau quán bar Phương Nam, Đào Quang Trung đá Hàn Thước cùng Trần Hùng trên mặt đất mỗi người một cái, người phun một bãi nước miếng về phía hai người nói: “Hai thằng ngu, người nào cũng dám chọc, nhanh lên cút cho ông mày!”Phía sau bọn họ, sắc mặt hai người Lâm Tuyết Thanh cùng Chu Duyên trắng bệch, run rẩy đứng ở đó.Đào Quang Trung liếc mắt nhìn hai người bĩu môi, xoay người mang người về quán bar!Đợi sau khi anh ta rời đi, hai người Lâm Tuyết Thanh mới vội vã đi qua đỡ hai người Hàn Thước lên hỏi: “Không có chuyện gì chứ!”“Phi!”Hàn Thước phun một bãi nước miếng, mang theo chút tơ máu, gương mặt anh ta đen xì.Đào Quang Trung tất nhiên không dám hạ tử thủ, Hàn Thước cũng tốt, Trần Hùng cũng tốt, đều cũng có bối cảnh.
Thật đánh ra chuyện gì, anh ta cũng thể nói chuyện.Thế nhưng mặt mũi bầm dập là không tránh khỏi.“Không phải em nói Diệp Mộ Phàm chỉ là một tên rác rưởi dọn vệ sinh ở công trường à?” Sắc mặt anh ta bất thiện nhìn Lâm Tuyết Thanh.Đúng vậy, trong lòng anh ta tức giận, thế nhưng Đào Quang Trung anh ta không đối phó được, theo bản năng trút giận lên Lâm Tuyết Thanh.Sắc mặt Lâm Tuyết Thanh hơi đổi một chút nói: “Đúng mà, em và anh ấy kết hôn ba năm, anh ấy chính là đồ bỏ đi, bình thường ở nhà cũng là đánh không đánh lại mắng không nói lại...!Lúc chúng ta lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy ở ngân hàng Đại Dương, cách ăn mặc của anh ấy, anh cũng thấy đấy.”“Vậy tại sao Đào Quang Trung phải sợ cậu ấy.” Hàn Thước đen mặt hỏi.Lâm Tuyết Thanh ngây ngẩn cả người, sau đó nhỏ giọng nói: “Em...!Em cũng không biết.”Sắc mặt Hàn Thước càng đen hơn, sau đó anh ta nhìn Lâm Tuyết Thanh, nghiến răng nói: “Anh bị thương, tối hôm nay em phải ở lại theo anh, không thì chúng ta chia tay, xe và tiền anh đưa em, em cũng phải trả lại cho anh!”Lâm Tuyết Thanh nhướn mày, cô ta cũng không phải là đèn cạn dầu.Cô ta rõ ràng nếu để cho Hàn Thước quá dễ dàng chiếm được, như vậy Hàn Thước cũng sẽ không quý trọng!“Không được, khuya em phải về nhà còn có chuyện cần làm.” Lâm Tuyết Thanh vội vàng lắc đầu nói....Đồng thời, Hoa Viên, trong nhà Lâm Tuyết Thanh, Bạch Tố Châu đang ngồi ở trên ghế sa lon Diệp Mộ Phàm mua xem ti vi, bên cạnh bà ta, Lâm Thiên Hương ngồi ở chỗ kia mang dáng vẻ lo lắng.“Thiên Hương, cháu đừng đi lại nữa, không biết lúc nào Tuyết Thanh trở về đây.” Bạch Tố Châu nhìn Lâm Thiên Hương nói: “Cháu có tâm sự gì à?”Lâm Thiên Hương cắn răng, sau đó nói: “Bác à, công ty chúng cháu thay ông chủ rồi.”“Thay ông chủ thì thay ông chủ chứ, không có ảnh hưởng gì với các người đi làm mà.” Bạch Tố Châu lơ đễnh nói.Lâm Thiên Hương lắc đầu nói: “Có ảnh hưởng, bác biết ông chủ mới của bọn cháu là ai không? Là Diệp Mộ Phàm, chồng trước của chị Tuyết Thanh đó.”Bạch Tố Châu ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Thiên Hương!