Cuồng Lãng Chi Tinh

Chương 7




Băng Thất Hàn toàn thân mặc áo đơn kimônô trắng, ngồi ở võ quán một giờ liền, vốn cô muốn làm lắng đọng lại nỗi lòng đang dâng trào mạnh mẽ, nhưng một khi nhắm mắt lại, trong đầu cô sẽ xuất hiện gương mặt của Đoàn Duẫn Phi, sự phóng đãng, trào phúng, cuồng vọng…… Và cả ôn nhu!

Hắn rõ ràng từng xâm phạm cô, vì sao trong đầu cô chỉ lưu lại sự ôn nhu âu yếm làm người ta rung động triệt để?

Có phải cô bị bỏ bùa không, mà hình ảnh hắn hôn cô, ôm cô lại chiếm đầy suy nghĩ của cô? Nếu không, trước kia cô căn bản là bất vi sở động (không có động tĩnh, không bị thuyết phục) với tình yêu nam nữ, sao hiện tại lại trở nên giống con mèo hoang động dục, vừa ngu xuẩn vừa mất mặt?

Cô hít một hơi, cố bình tĩnh lại, nhưng bất đắc dĩ là mỗi tế bào thân thể giống như không còn là của cô, muốn quản cũng không quản được, cảm giác môi Đoàn Duẫn Phi khẽ hôn trên người lại bao phủ lấy cô lần nữa, trong mũi tất cả đều là hơi thở nam tính mãnh liệt khiếp người của hắn……

Trong lúc mờ mịt, cô mở mắt ra, thấy rõ gương ở bốn phía võ quán hiện lên một khuôn mặt diễm lệ ửng hồng, bộ dáng kia, tựa như cô gái đang chìm đắm trong tình yêu……

Trời ơi! Cô đang nghĩ gì vậy?

Cô đột nhiên thức tỉnh, vội vàng thu lại tâm hồn đang phiêu bạt, nắm kiếm trúc bên người, nhảy dựng lên múa loạn một trận.

“Vút! Vút! Vút!”

Múa kiếm liên tục mười phút, cô mồ hôi ướt đẫm, khí lực hư thoát, nhưng chút nhộn nhạo trong lòng chẳng những không cách nào bình ổn, ngược lại theo nhịp thở tăng tốc mà càng tăng cao……

Đáng giận! Đều là Đoàn Duẫn Phi hại! Đều tại hắn! Chỉ cần hắn không còn, cô có thể khôi phục lại bản thân!

Chỉ cần không có hắn……

Cô tức giận đến mức quăng mạnh kiếm trúc xuống, rút kiếm thật ra, lao khỏi võ quán, chạy đến phòng nghiên cứu.

Ba ngày, bắt được Đoàn Duẫn Phi đã ba ngày, nhưng hắn vẫn không hề đề cập tới Bắc Đẩu Thất Tinh, cho dù cha cô có dùng thủ đoạn tàn khốc đến mấy, hắn vẫn có thể ương ngạnh chịu đựng, vì thế, cha phẫn nộ trách cứ cô, mắng cô tự tiện giải độc của thuốc điều khiển não bộ trong cơ thể Đoàn Duẫn Phi, nên giờ không có cách nào khai thác hắn.

Cô cũng không có cách nào tha thứ cho sự mềm lòng của chính mình ngày đó, tất cả đều là lỗi của cô, mới có thể làm mất cơ hội khống chế Đoàn Duẫn Phi, cho nên, hôm nay dù thế nào cũng phải khiến hắn phun ra căn cứ bí mật của Bắc Đẩu Thất Tinh, nếu không, cô sẽ tự tay giết hắn!

Tiến vào phòng nghiên cứu, đi tới trước phòng thủy tinh kiên cố giam giữ một mình Đoàn Duẫn Phi, mở cửa, một cỗ mùi máu và thuốc liền xông vào mũi, cô nhíu nhíu mày, biết nhất định là cha vừa tới.

Quả nhiên, trên đùi Đoàn Duẫn Phi lại có thêm vài miệng vết thương, những vết thương làm người chứng kiến phải kinh tâm ấy đặc biệt chói mắt dưới ánh đèn.

“Sao…… Cha và con gái thay nhau ra trận sao?” Tay chân vẫn đang bị kìm chế, giờ phút này Đoàn Duẫn Phi trông như cái bia bắn súng treo trên tường, hắn vừa thấy cô vào cửa lập tức nở nụ cười châm chọc.

Hắn thần sắc ủ rủ, tóc vàng cũng không còn bóng mượt buông xuống trước trán, nhưng dù chật vật như vậy, hắn vẫn có mị lực làm phụ nữ mê luyến như cũ.

Trái tim Băng Thất Hàn không hiểu sao bỗng co rút, đập thình thịch. Cô đi đến trước mặt hắn, nín thở ổn định lại trái tim đang hoảng hốt, lạnh lùng nói: “Còn đủ hơi sức để mở miệng, xem ra ngươi chưa lĩnh giáo đủ.”

“Có lẽ vậy!” Hắn tự giễu, hơi nhếch khóe miệng.

“Đừng phản kháng nữa, nếu hôm nay mày không khai hết ra, tao sẽ cắt đứt hai chân mày, để mày không bao giờ có thể chạy nữa!”

“A…… Được thôi! Nhưng em có đành lòng không……” Đoàn Duẫn Phi hữu khí vô lực cười.

“Đừng tưởng tao không ra tay được, Đoàn Duẫn Phi, tao nhịn đủ rồi!” Cô quát to một tiếng, chĩa kiếm vào đùi hắn.

“Vậy thì đừng nhịn nữa……” Hắn một lời hai ý, ái muội nói: “Cần tôi thì cứ nói một tiếng, nhất định tôi sẽ thỏa mãn em…”

“Câm cái mồm bẩn thỉu của mày lại!” Cô đỏ bừng mặt, tức giận lại gần tát cho hắn một phát.

Hắn không tránh nên ăn luôn cái tát đó, nhưng lại nhân lúc tay cô ở gần thuận tiện hít vài cái thật mạnh, tỏ vẻ mê mẩn.

“Haizz…… Đứng gần lại chút nào, tôi muốn cảm nhận rõ hương vị của em……”

“Mày……” Cô vội vàng rút tay về, hơi thở ấm áp của hắn truyền theo lòng bàn tay, tới làm ấm trái tim cô.

Người này…… Thật sự là muốn chết!

“Biết mấy ngày nay tôi nghĩ gì không? Băng Thất Hàn, mỗi ngày tôi đều nghĩ về em, nhìn em gần trong gang tấc mà không thể ôm, loại cảm giác này thật sự tệ hết biết!” Hắn nhìn cô chằm chằm, cảm thấy tối nay cô mặc áo đơn kimônô trắng gợi cảm vô cùng!

“Câm mồm!” Cô không muốn nghe mấy lời vô nghĩa này.

“Em thì sao? Em có giống tôi không?” Hắn khiêu khích hỏi.

“Đừng đem tao trở thành con đàn bà dâm uế!” Cô phẫn nộ hét lên.

“Nam nữ hoan ái sao lại dâm uế? Nhu cầu tình dục của con người là rất bình thường mà! Em đừng đè nén nhiệt tình của bản thân, tôi thích em khi em cháy hết mình, nhất là khi lửa do tôi châm ngòi……”

“Đừng nói nữa!” Cô cả giận quát, “Thằng khốn! Mày không xứng để bàn chuyện nam nữ hoan ái, khi mày đùa bỡn thân thể phụ nữ, mày có yêu họ không?”

“Yêu ư?” Hắn ngẩn người, chợt cười ra tiếng, “Trời ạ! Chỉ chơi đùa thôi mà! Sao lại lôi tình yêu vào đây? Những cô gái ở cùng tôi đều biết, bàn chuyện yêu đương là tổn thương lẫn nhau, ngươi tình ta nguyện cùng vui vẻ là tốt rồi, sao phải dùng tình yêu trói chặt đối phương?”

Cô biến sắc, lửa giận tăng gấp đôi.

“Hừ! Quả nhiên mày chỉ là tên háo sắc……”

“Kì ghê, Băng Thất Hàn, người như em sao cũng nhắc đến chữ “Yêu” vậy? Tôi cứ tưởng…… Em cũng giống tôi, đều không có hứng thú với tình yêu mới đúng chứ.” Hắn tò mò nhìn cô.

“Tao……” Cô giật mình. Đúng vậy, sao cô lại nghĩ đến phương diện này?

“Chẳng lẽ…… Em thật sự yêu tôi?” Hắn đùa.

Lòng cô đột nhiên như có dòng điện chạy qua, đập loạn một trận.

Cô yêu…… hắn ư?

“Không…… Sao có thể? Không được nói bậy……” Cô cứng ngắc phủ nhận.

Hắn không bỏ lỡ biểu tình kích động của cô, xấu xa mê hoặc nói. “Mặt em đỏ hết rồi kìa!”

“Tao không có!” Cô lấy tay vuốt hai má, hổn hển.

“Em có, hơn nữa càng lúc càng đỏ…… Thừa nhận đi! Thừa nhận em yêu tôi đi!” Hắn “khuyên” bằng giọng trầm thấp.

“Không! Cả đời này tao sẽ không yêu bất cứ ai!” Cô căm tức rống to.

“Thế–à–?” Hắn cố ý khiêu khích.

“Tên đáng giận, nếu không câm miệng, tao sẽ giúp mày ngậm miệng!” Cô giơ kiếm thị uy.

“Ý kiến này không tồi, em tới chặn miệng tôi đi!” Hắn dương khởi hạ ba (rướn cao cằm), chờ cô hôn.

Cô giận sôi lên, chém kiếm tới mặt hắn, khi sắp đụng đến chóp mũi hắn thì đột ngột dừng lại, trố mắt đứng bất động.

Cô không ra tay được! Trước kia cô không bao giờ hạ thủ lưu tình với kẻ thù, nhưng giờ cô không thể giết hắn!

“Em yêu phải tôi mất rồi, Băng Thất Hàn.” Hắn nở nụ cười chắn chắn.

Mặt cô tái nhợt, bước lùi vài bước, con tim thiếu nữ kinh hoàng không kịp ổn định cứ đập loạn cả lên, xoay người tông cửa xông ra.

Yêu? Cô ngay cả yêu là gì cũng không muốn biết, đã rơi vào võng tình, nực cười!

Nhưng cô không cười nổi, thậm chí, cô đau lòng muốn khóc!

Sao cô lại yêu phải gã khốn đó? Cô biết rõ hắn phong lưu háo sắc lại không có khí tiết đức hạnh, bị một thằng đàn ông vô sỉ như vậy cướp đi trinh tiết còn chưa đủ, ngay cả trái tim cô cũng dâng cho hắn rồi ư?

Không lý nào! Không có lý nào! Cô không thể ngu đến vậy, không thể nào……

Nhất định chỉ là ảo giác, hay nhất thời lạc hướng, cô hai mươi tư tuổi, tránh không được cũng có dục vọng, mà Đoàn Duẫn Phi chẳng qua đã vừa vặn đánh thức cảm quan thân thể cô thôi, đổi lại nếu là người khác, cô cũng sẽ có cảm giác với đối phương!

Đúng, bất kì người đàn ông nào cũng vậy……

Hốt hoảng đi vào ký túc xá cạnh võ quán, cô ra sức đập cửa phòng Võ Điền Lôi Thái, miệng gọi to: “Võ Điền! Võ Điền!”

Võ Điền Lôi Thái lo lắng mở cửa, cầm súng lao tới, cảnh giác hỏi: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì……” Cô lạnh lùng đẩy hắn ra, đi vào phòng.

“Tiểu thư?” Võ Điền Lôi Thái buồn bực theo sau cô, không hiểu ra sao.

“Đóng cửa trước đã.” Cô đưa lưng về phía hắn, nói.

“Việc này…” Hắn khó xử, tiểu thư không nên ở một mình cùng hắn trong phòng, như vậy sẽ khiến mọi người nói ra nói vào.

“Đóng cửa.” Cô tức giận quát.

“Vâng.” Hắn đành đóng cửa lại.

Cô chậm rãi xoay người lại, vừa cởi bỏ dây lưng kimônô vừa lại gần hắn.

“Tiểu thư! Cô…… Cô làm gì vậy?” Hắn hoảng sợ, hai mắt đăm đăm.

“Ôm tôi.” Cô cởi áo đơn, trên người chỉ còn lại quần áo lót, ra lệnh.

“Không……” Hắn hít một hơi vì kinh ngạc, lui về phía sau, dựa lưng vào cửa.

“Ôm tôi!” Cô tiến lên, dang hai tay ra, vẻ mặt thật sự nghiêm túc.

“Vì…… Vì sao? Tiểu thư, rốt cuộc là có chuyện gì?” Hắn khôi phục sự bình tĩnh, nhìn cô, nhặt quần áo lên, vội vàng khoác thêm cho cô.

Cô quay người ôm chặt lấy hắn, thống khổ kêu nhỏ: “Đừng hỏi gì cả, chỉ cần lên giường cùng tôi thôi……”

“Tiểu thư! Không thể……” Hắn lùi như điên về phía sau, mất thăng bằng ngã luôn xuống giường.

Băng Thất Hàn vừa vặn nằm trên người hắn, liều lĩnh nhắm mắt hôn vào miệng hắn.

Võ Điền Lôi Thái quả thực bị dọa đến ngây người! Nhị tiểu thư mà hắn ngưỡng mộ nhất lại chủ động yêu thương hắn sao? Đây…… Đây rốt cuộc là……

Môi cô đụng vào môi Võ Điền Lôi Thái, đôi môi lạnh lẽo của hắn mím chặt mà lãnh lẽo, không có sự mềm mại ấm áp mà cô muốn, hơi thở lại càng không phải hương vị cô muốn, cô thất vọng mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn gương mặt xa lạ trước mắt, mới phát hiện cô chưa từng thực sự nhìn Võ Điền Lôi Thái, mười mấy năm qua, cô thậm chí không biết hình dạng ngũ quan hắn, trong lòng cô, hắn chỉ là một sự tồn tại mơ hồ.

“Tiểu thư……” Võ Điền Lôi Thái nhìn ánh mắt bi thương của cô, kinh ngạc không thôi.

“Vì sao không được? Vì sao lại như vậy? Không phải đàn ông nào cũng như nhau sao?” Cô thì thào tự hỏi, thần sắc mờ mịt.

“Tiểu thư! Cô sao vậy?” Hắn thương tiếc nhìn cô.

“Không phải anh…… Người tôi muốn…… Không phải anh……” Cô thất thần muốn bứt ra.

Hắn đột nhiên biến sắc, cô nói người cô muốn không phải hắn? Vậy là ai? Chẳng lẽ là……

Một đáp án phút chốc tiến vào kích động đầu hắn, tiểu thư…… Không phải đã yêu thằng khốn nạn kia rồi chứ?

Không! Không thể! Hắn tuyệt đối sẽ không giao tiểu thư cho loại đàn ông ấy!

Ngọn lửa muốn bảo vệ cô lập tức cháy lên từ đáy lòng, làm hắn mất lí trí, hắn tức giận ôm lấy cô, hôn vào đôi môi đỏ mọng của cô.

Cô kinh hãi, thấy cực kì ác cảm, dùng sức giãy dụa. “Không……”

Hắn mất lý trí, mở miệng ngậm lấy môi cô, mút lấy không bỏ ra.

Cách hôn cưỡng ép này làm cô thấy buồn nôn, cô ra sức kháng cự, chưa từng nghĩ rằng Võ Điền trung thành tận tụy cũng sẽ biến thành dã thú.

“Buông tay! Buông! Võ Điền!” Cô tức giận vươn tay tát vào mặt hắn.

Hắn đau đến mức buông cô ra, cô thừa cơ tránh xa, tiếp theo lại tát thêm phát nữa.

“Bốp!” Một tiếng vang thanh thúy, thức tỉnh hắn… Và chính cô.

Võ Điền Lôi Thái hoàn toàn không nghĩ rằng mình lại làm những chuyện này, hắn sợ hãi muốn giải thích, nhưng lại không nói được câu nào.

Cô lấy tay che miệng, trong lòng đầy các loại cảm xúc hỗn độn.

Mình đang làm cái quái gì vậy? Rốt cuộc…… Mình đang làm gì? Cô chán ghét bản thân, thầm nghĩ.

Cô muốn dùng người đàn ông khác để quên Đoàn Duẫn Phi, nhưng ngược lại càng làm rõ địa vị của hắn trong lòng mình!

Nụ hôn của hắn, những cái vuốt ve của hắn, hơi thở của hắn…… Bất kì kẻ nào cũng không thể thay thế……

“Tiểu thư…… Tôi……” Võ Điền Lôi Thái kinh ngạc nhìn cô, hoảng hốt.

Cô không nói gì, nhặt kimono lên, mặc vào, buộc đai lưng, xoay người đi ra ngoài, sau khi cô dùng hết sức đóng cửa lại, bên trong truyền đến tiếng gầm nhẹ tự trách xen lẫn hối hận của Võ Điền Lôi Thái.

Gió lạnh đánh úp, cô run run ôm lấy mình, khó khăn bước về phòng ngủ.

Hiện tại, cô không thể không thừa nhận với bản thân, chỉ sợ là cô đã thật sự yêu Đoàn Duẫn Phi, yêu Khai Dương của Bắc Đẩu Thất Tinh, yêu phải tên Cuồng lãng hư hỏng đáng giận kia mất rồi!

Đoàn Duẫn Phi cúi đầu, nửa mê nửa tỉnh, trong lúc mê man, mùi hương cơ thể Băng Thất Hàn quanh quẩn bên người hắn, thân thể non mềm ấm áp của cô dán vào hắn, bọn họ giao triền cùng một chỗ, hôn lẫn nhau, tận tình hưởng thụ cá nước thân mật, cảm quan cực lạc……

Bỗng dưng, một tiếng động kì lạ đánh thức hắn, cũng xua tan mộng xuân tốt đẹp của hắn, hắn cảnh giác ngẩng đầu, xuyên qua thủy tinh, nhân viên nghiên cứu bên ngoài vẫn lui tới như cũ, không có gì khác thường, hắn không khỏi hoài nghi có phải mình quá mệt mỏi mà sinh ra ảo giác không.

Hô, xác thực là hắn rất mệt mỏi, bị nhốt gần năm ngày, lão già Băng Thất Long Hình không nghĩ ra biện pháp đối phó hắn, vì thế mỗi ngày đều tra tấn hắn, tính thử số vết chém trên người, đại khái cũng phải hai, ba mươi vết, nếu hắn không đủ cường tráng, đã sớm toi mạng rồi……

Thật quá đáng! Lão già đáng chết không tim phổi, khó trách lại dạy ra được một cô con gái như núi băng.

Vừa nghĩ đến Băng Thất Hàn, ngực hắn lại nóng lên, không khỏi mong cô đến.

Cẩn thận ngẫm lại, hắn vừa tới Nhật Bản đã bị Băng Thất Hàn phát hiện, toàn bộ sự việc có vẻ vô cùng kỳ quái……

Sở dĩ Bắc Đẩu Thất Tinh có thể hoạt động thông suốt, không chút trở ngại trên toàn thế giới mà lại không bị phát hiện, hoàn toàn dựa vào Thiên Xu trấn giữ máy tính và Internet, hắn xuyên tới cả liên kết vệ tinh, điều khiển máy chủ máy tính toàn thế giới, dù là sân bay, hay tư liệu nhập cảnh của các quốc gia, bình thường cũng không thấy tên bọn họ, bọn họ nhờ có Thiên Xu hộ tống, thành người tàng hình, bởi vậy, không ai có thể dễ dàng biết được tin tức của họ.

Nhưng Băng Thất Hàn lại có thể lập tức biết được hắn ở Nhật Bản, thậm chí còn thiết kế dụ bắt hắn……

Trừ phi có người cố ý tiết lộ hành tung của hắn, nếu không, bằng vào lực lượng của Băng Thất Hàn tuyệt đối không thể tìm ra hắn!

Đương nhiên, có thể tiết lộ hành tung của hắn, toàn thế giới cũng chỉ có một người mà thôi……

Thiên Xu!

Tên đáng chết ấy rốt cuộc muốn làm gì?

Hắn căm tức nhăn mặt nhíu mày, nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy mình khẳng định là bị hãm hại một cách ngu ngốc.

Nhưng…… Vì cái gì?

Thiên Xu hy vọng hắn bị Nhật Liên Tổ bắt rốt cuộc có mục đích gì?

Càng nghĩ đầu hắn càng đau, hắn nặng nề thở ra một hơi, miễn cho cơn tức dâng cao thiêu rụi đầu hắn.

Cô hai ngày không xuất hiện, ngày đó cô mang theo vẻ mặt khủng hoảng rời đi, giống như bị ai đó phát hiện ra bí mật gì, vội vàng bỏ chạy như lính đào ngũ.

Hắn biết cô đang sợ cái gì, nhưng không biết vì sao cô phải sợ, yêu hắn cũng không phải chuyện gì khủng bố cho lắm mà!

Có bao nhiêu cô gái yêu hắn, hắn cũng để họ yêu, khác phái thu hút lẫn nhau là chuyện tự nhiên như hô hấp, làm gì mà cứ như trời sắp sập đến nơi thế?

Có điều, hắn cũng thấy kì lạ với phản ứng của chính mình, sau khi biết cô yêu hắn, tâm tình của hắn đột nhiên giống như bị vật chất không rõ tên nhồi vào, ngực căng trướng, cũng không cảm thấy đau, ngược lại…… Giống như chiếm được lễ vật gì đó, có vui mừng, kinh ngạc, cũng có thỏa mãn……

Trước kia, dù có nhiều cô gái thổ lộ tình yêu, hắn cũng không có loại cảm giác này, chẳng lẽ Băng Thất Hàn không giống những cô gái khác?

Kinh ngạc suy nghĩ hồi lâu, tìm không ra lí do, hắn mới không kiên nhẫn thở ra một hơi, xoay cổ cho gáy đỡ tê bại.

Bốn phía vẫn im lặng như thường lệ, bị nhốt trong phòng thủy tinh nhiều ngày, chịu sự tĩnh lặng làm người ta phát cuồng, tính nhẫn nại của hắn đã sắp tới tới cực hạn. Theo lý thuyết, Thiên Xu nhất định có thể lần theo con chip của người đột biến sau gáy hắn tìm ra vị trí này, nhưng vì sao Bắc Đẩu Thất Tinh đến nay vẫn chậm chạp không ai đến “ân cần thăm hỏi” hắn một tiếng?

Bây giờ, muốn thăm dò ý tưởng của Thiên Xu cũng là lãng phí tinh thần mà thôi, hắn nên lo cho tình cảnh trước mắt của mình. Theo hắn thấy, Băng Thất Long Hình tám phần sắp xuống tay, nếu hắn không muốn bị vùi xác ở đây, tốt nhất phải sớm thoát khỏi phòng thủy tinh đáng ghét này!

Nhưng, để đề phòng hắn bỏ chạy, mỗi ngày Băng Thất Long Hình đều tiêm thuốc tê cho hắn, hại chân hắn đến bây giờ vẫn không có tí sức nào, hơn nữa còn cái cùm chết tiệt này, muốn đi cũng khó……

Lúc hắn đang trong tình huống “cân não”, Băng Thất Long Hình mang theo lũ tay chân vào phòng nghiên cứu, đôi mày tuấn tú của hắn nhíu lại, trực giác thấy có gì đó không ổn.

Mở cửa cách li bằng thuỷ tinh, tiếng cười lạnh của Băng Thất Long Hình liền tràn ngập toàn bộ không gian.

“Ha ha a…… Khai Dương mày thật đúng là giỏi chịu đựng! Đến giờ vẫn không nói ra nơi ẩn náu của Bắc Đẩu Thất Tinh, hại tao lãng phí không ít thời gian và tinh thần……”

“Tao sợ nói ra sẽ làm mày tìm đến cái chết thôi.” Hắn khinh miệt đáp.

“Hử? Mày cho là tao không đối phó nổi với lũ đột biến quái thai Bắc Đẩu Thất Tinh sao?” Băng Thất Long Hình nhướn đôi mày màu xám trắng.

Mặt hắn đột nhiên biến sắc, lửa giận nháy mắt cháy bùng lên.

Từ “quái thai” tràn ngập nhục nhã, đối với Bắc Đẩu Thất Tinh mà nói là một từ cấm kỵ, người nói chỉ còn đường chết!

“Mày không có tí năng lực nào, bởi vì ngay cả tao, mày cũng chả làm được gì.” Hắn nói bằng giọng thương tiếc.

“Nực cười! Tao không làm gì được mày? Chỉ vì muốn moi chút tin tức từ miệng mày nên tao mới để mày sống đến bây giờ.” Băng Thất Long Hình ngoan độc trừng mắt nhìn hắn.

“Thế à? Tao còn tưởng mày không dám giết tao!” Hắn cười khinh miệt.

Băng Thất Long Hình bị hắn chọc giận, bộ mặt già nua đầy sát khí. “Tiểu tử thối, mày muốn chết!”

Lúc này, một giọng nói như tiếng chuông bạc đột nhiên vang lên từ sau lưng Băng Thất Long Hình.

“Đừng nóng giận, Băng Thất tiên sinh, không phải tôi đã nói rồi sao? Muốn đối phó hắn, chỉ cần động thủ chém đứt hai chân hắn, sau đó đưa ảnh chụp lên trang web Bắc Cực Tinh, cam đoan Bắc Đẩu Thất Tinh sẽ tới trước mặt ngài không sót một người.”

Đoàn Duẫn Phi rùng mình, nhìn chằm chằm cô gái chậm rãi bước ra từ chỗ khuất.

Đó là một cô gái Nhật Bản mặt ngăm đen, vóc dáng gầy yếu, thoạt nhìn không chút đặc biệt, tuy nhiên, đôi tròng mắt cô ta chuyển động nhanh như chớp, không cân xứng với dung mạo cứng nhắc của cô ta chút nào.

Cô ta là ai? Chẳng lẽ là nhân tình của lão già Băng Thất? Lão già này mắt chọn có kém quá không?

Trong lòng hắn buồn bực, tầm mắt chuyển đến Băng Thất Hàn đứng một bên không hề hé răng, cô vừa đến đã cúi đầu, yên lặng như pho tượng trong góc.

“Đúng, Giác Xuyên tiểu thư nói đúng, tôi cần gì phải tức giận với hắn? Hiện tại hắn ở trong tay tôi, tôi muốn làm nhục hắn thế nào chẳng được……’ Băng Thất Long Hình gật gật đầu, lửa giận hơi hạ.

“Cho nên, đừng rầy rà với hắn nữa, trực tiếp phế chân hắn đi!” Cô gái họ Giác Xuyên thúc giục.

“Này, lão già Băng Thất, lão tìm đâu ra con mụ xấu như ma lem mà tâm địa còn độc ác thế này?” Đoàn Duẫn Phi cau mày nhìn cô.

“Nói năng tôn trọng chút, Giác Xuyên tiểu thư là khách quý của tao!” Băng Thất Long Hình quát.

“Gì cơ?”

“Chính cô đây đã cung cấp cho bọn tao tư liệu liên quan đến Bắc Đẩu Thất Tinh, nhờ cô đây giúp đỡ, A Hàn mới có thể biết được thân phận thật của mày, lại giăng bẫy bắt được mày.” Băng Thất Long Hình nhìn Giác Xuyên cảm kích.

Đoàn Duẫn Phi cả kinh, cô gái này biết chi tiết về Bắc Đẩu Thất Tinh bọn họ? Cô rốt cuộc là……

“Có thể giúp đỡ ngài là vinh hạnh của Nặc Á Phương Châu chúng tôi, Băng Thất tiên sinh, tôn chỉ lớn nhất của chúng tôi là duy trì thế giới hòa bình, diệt trừ những biến chất trên địa cầu, Bắc Đẩu Thất Tinh là phần tử nguy hiểm, hẳn phải sớm tiêu diệt.” Giác Xuyên cười nói.

Vừa nghe đến Nặc Á Phương Châu, Đoàn Duẫn Phi giật mình, không sao tưởng tượng nổi là Nặc Á Phương Châu lại có quan hệ với Nhật Liên Tổ. Đối thủ lần này của hắn rõ ràng là Nhật Liên Tổ, Nặc Á Phương Châu đến xem náo nhiệt gì vậy?

Bỗng nhiên, một ánh sáng lóe lên trong đầu, cuối cùng hắn cũng thông suốt, Thiên Xu để hắn ở đây, có lẽ không phải để đối phó với Nhật Liên Tổ, mà là Nặc Á Phương Châu!

Mẹ nó! Tên người máy tính kia dám lấy hắn làm mồi câu?

“Cô nói rất đúng, Bắc Đẩu Thất Tinh phải sớm được trừ bỏ……” Băng Thất Long Hình lạnh lùng liếc Đoàn Duẫn Phi một cái.

“Khai Dương hủy sự trong sạch của Băng Thất tiểu thư, tôi cho rằng, việc chặt hai chân hắn để cô ấy làm là thích hợp nhất!” Mặt Giác Xuyên hiện lên một tia thương hại.

Băng Thất Hàn vốn không nói gì ngay từ đầu chợt biến sắc, ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô.

Cô gái này biết cả chuyện cô bị ô nhục? Chẳng lẽ là cha nói cho cô ta?

Sáng sớm nay, cô gái xa lạ tự xưng là Giác Xuyên này lấy danh nghĩa Nặc Á Phương Châu đột nhiên đến thăm, tiết lộ cô là người gửi tư liệu về Bắc Đẩu Thất Tinh cho Nhật Liên Tổ, hơn nữa còn cho cha cô một kế hoạch có thể bắt toàn bộ Bắc Đẩu Thất Tinh. Lúc ấy, trực giác cô cảm nhận được ý đồ của cô gái này biến hoá kỳ lạ khó dò, bởi vậy cô vẫn luôn ôm thái độ cảnh giác, nhưng cha thì không, võ mồm linh hoạt sắc bén của cô gái này đã nhanh chóng chiếm được hảo cảm của cha, cô biết cha mình thích người thông minh nhạy bén, và cảm giác được cô gái này tuy bộ dạng bình thường, nhưng sự thông minh của cô ta rất giống Quỳnh Tử đã chết, nên mới có thể lập tức khơi được niềm vui của cha.

“Sao? Tôi nói sai gì sao, Băng Thất tiểu thư?” Giác Xuyên ra vẻ vô tội.

“Cô giỏi thật……” Giọng nói Băng Thất Hàn mang theo đùa cợt cùng với một tia ghen tị người khác khó có thể phát hiện.

Một người ngoài thậm chí có thể tiếp cận cha cô hơn cả cô là con gái ruột thịt, còn cô thì dù cố gắng đến mấy, cũng vĩnh viễn không thể vượt qua khoảng cách lạnh như băng giữa cô và cha……

Thật đáng buồn!

“A Hàn, hôm nay con hãy tự tay chém đứt hai chân của tên dâm trùng này đi, để nguôi giận tiết hận.” Băng Thất Long Hình cầm lấy một thanh katana (kiếm của võ sĩ đạo), đưa chuôi cho cô.

“Vâng.” Cô hít một hơi, nhận lấy thanh kiếm, đi tới chỗ Đoàn Duẫn Phi.

Hôm nay, dù thế nào cô cũng không thể nương tay, bởi vì chỉ có vung kiếm, mới có thể chặt đứt sợi tơ tình dây dưa của cô với hắn.

Đoàn Duẫn Phi nhìn chằm chằm cô, nở nụ cười mê người. “Em thật sự hận tôi sao?”

“Đúng vậy, hận mày đến tận xương.” Cô nắm chặt đao, lạnh lùng thốt.

“Thật sự có thể ra tay?”

“Mày cho rằng tao không thể ra tay ư? Tao sớm nói rồi, mày dám đụng vào tao, tao tuyệt đối sẽ đòi lại gấp bội.” Cô cắn răng, oán hận nói.

“Tôi không hối hận chuyện hôm đó, bởi vì tôi đã làm tan tuyết trong tâm linh và thân thể em……”

“Câm mồm!” Cô lớn tiếng quát hắn không được nói tiếp.

“Em là em, không phải là công cụ hay vũ khí của lão Băng Thất, lão không coi em là người, ít nhất em cũng là một con người, lão không thương em, chẳng lẽ em không thể yêu chính mình nhiều một chút?” Hắn nghiêm mặt nói.

Mệt nhọc ở Nhật Liên Tổ vài ngày, hắn có thể nhìn ra quan hệ cha con giữa cô và Băng Thất Long Hình. Nhật Liên Quỳnh Tử đã chết, nhưng bóng dáng cô ta vẫn tồn tại ở mọi nơi trong tổ chức. Trong lòng từng tổ viên, thậm chí trong cảm nhận của Băng Thất Long Hình, Băng Thất Hàn đáng thương chẳng có chút phân lượng nào.

Băng Thất Hàn ngây dại, một câu của hắn hoàn toàn vạch trần sự sợ hãi trong lòng cô.

Vì sao cô không chiếm được sự chú ý và thương yêu của cha? Rất đơn giản, bởi vì phụ thân cũng không yêu cô!

Đáp án này từ nhỏ đã chôn sâu trong nội tâm cô, nhưng tuổi càng lớn, cô càng lúc càng không muốn tin đây là sự thật, cho nên cô dùng hết tâm lực chỉ để đổi lấy một ánh mắt ấm áp của cha, tranh thủ chút xíu trong sự sủng ái vô hạn của cha dành cho Quỳnh Tử……

“Đừng nghe hắn nhiều lời! A Hàn, ra tay!” Băng Thất Long Hình giận quát.

Thân hình cô chấn động, tâm linh đang hỗn loạn trong lốc xoáy bỗng bừng tỉnh.

Thanh âm cha như sấm, lời cha chính là mệnh lệnh, cô chưa bao giờ làm trái, càng chưa từng nghĩ sẽ làm trái.

“Mày đừng cố tình nhiều lời quấy nhiễu tao, kéo dài thời gian cũng chả ích gì đâu, chịu chết đi!” Hai tay cô giơ kiếm lên cao, lành lạnh nói.

“Được rồi! Nếu em thật sự hy vọng thấy một Khai Dương bị chặt đứt hai chân, vậy cứ chém đi!” Hắn cũng không nhiều lời, mặt lộ vẻ độ lượng bình tĩnh.

Cô hơi nhếch môi, vung kiếm chém tới hai chân hắn, nhưng ngay trong nháy mắt lưỡi kiếm sượt qua đùi hắn, cô nghe thấy tiếng kêu kinh hoảng phát ra từ trong lòng chính mình –

Không!

Âm thanh đó xuyên qua màng nhĩ làm cô đột ngột thu tay lại, cô sững sờ trợn to mắt, tình cảm bị đè nén sâu trong đáy lòng mấy ngày qua trở mình phá tan đập chắn, tràn ra từng tế bào trong người……

Không được! Cô không ra tay được…… Căn bản không ra tay được!

Cô có thể biết rằng, nếu kiếm này được chém xuống, tuyệt đối…… Tuyệt đối còn đau hơn chém vào chính cô, bởi vì, giờ phút này chỉ mới nhìn hắn người đầy vết thương, lòng cô đã đau đến cơ hồ hít thở không thông!

“A Hàn! Con sao vậy?” Băng Thất Long Hình nổi giận hô to.

Cô cứng người thở phì phò, vừa lui về phía sau vừa thì thào: “Không được…… Con không thể……”

“Mày nói gì vậy? Đồ vô dụng!” Băng Thất Long Hình nổi giận bóp mạnh vai cô, nhấc tay chuẩn bị tát.

Võ Điền Lôi Thái vội vàng xông lên, la lên: “Tổ trưởng, gần đây tiểu thư không khoẻ, hay để tôi báo thù thay tiểu thư vậy.”

Băng Thất Long Hình trừng mắt nhìn Băng Thất Hàn một lúc lâu, nặng nề hừ một tiếng, đẩy Võ Điền Lôi Thái ra, đoạt lấy thanh kiếm trong tay Băng Thất Hàn, âm trầm chĩa vào Đoàn Duẫn Phi.

“Không cần, A Hàn không làm được, thì ta sẽ tự ra tay, ta muốn hắn nếm thử tư vị đau khổ hơn là chết, để hắn chịu nhiều sợ hãi hơn Quỳnh Tử……”

Đoàn Duẫn Phi lạnh lùng cười, “Sợ hãi? Tao đã chẳng còn biết sợ hãi là thế nào.”

“Tao đây sẽ khiến mày nhớ ra!” Băng Thất Long Hình rống to, vung kiếm chém vào chân hắn.

Băng Thất thất vọng đau khổ, kinh hoàng, đầu cô như có vạn mã chồm qua, hoàn toàn mất đi khống chế, sau đó, trước khi ý thức được mình đã làm gì, cô đã ấn nút gỡ bỏ gông cùm.

Tay chân Đoàn Duẫn Phi phút chốc được tự do, trong giây phút mành chỉ treo chuông, lăn qua một bên, tránh được kiếm của Băng Thất Long Hình.

Biến hóa này làm tất cả mọi người đều choáng váng, nhất là Băng Thất Long Hình và Giác Xuyên.

“A Hàn? Mày làm gì vậy?” Băng Thất Long Hình quay đầu nhìn Băng Thất Hàn, trong mắt toàn bộ là kinh ngạc và lửa giận.

“Con……” Băng Thất Hàn vẻ mặt sợ hãi, không biết nói gì.

“Thật là trò vui, Băng Thất tiên sinh, con gái ngài tám phần là yêu Khai Dương mất rồi……” Giác Xuyên châm chọc.

“Cái gì?” Băng Thất Long Hình trăm ngàn lần không thể tin, con gái mình lại động tình với Đoàn Duẫn Phi sao?

Mặt Băng Thất Hàn trắng xanh, lửa giận của cha rõ ràng đang đốt đến chỗ cô, làm lòng cô run sợ.

“Là…… Thật sao? Mày yêu thằng ôn dịch cưỡng hiếp mày? Yêu hung thủ giết Quỳnh Tử?” Hắn quát hỏi lần nữa.

“Con……” Cô cảm giác hơn mười con mắt đang nhìn thẳng cô, ánh mắt khinh thường bóp chặt cổ họng cô, làm cô không thể hô hấp.

“Mày…… Con tiện nhân! Dâm tiện hệt như con mẹ mày!” Hắn tức giận xoay người chém cô.

Cô trợn to mắt, nhìn thanh kiếm lạnh lẽo lóe sáng bổ tới mình, nhất thời tứ chi như bị trúng tà, không thể nhúc nhích.

Cha…… Muốn giết cô?

“Nguy hiểm!” Đoàn Duẫn Phi dùng toàn bộ sức lực nhào tới, đẩy cô đang sững sờ tại chỗ không biết né tránh ra.

Cô chỉ cảm thấy cánh tay trái lạnh ngắt, người đã bị ôm lấy, cùng ngã xuống.

“Em không sao chứ?” Đoàn Duẫn Phi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt ngây ngốc của cô.

Trời đất quay cuồng, còn lòng cô…… Đang rỉ máu……

Vừa rồi cha thật sự…… Thật sự……

Muốn giết cô!

“Mày dám phản bội tao? A Hàn, mày dám?” Băng Thất Long Hình phẫn nộ sắp phát điên, hắn thở hồng hộc, lại vung kiếm bổ về phía bọn họ lần nữa.

Đoàn Duẫn Phi nắm cái ghế bên cạnh quăng về phía Băng Thất Long Hình, ghế liền bị chém thành hai nửa, hắn âm thầm kinh hãi, không nghĩ là lưỡi kiếm này lại sắc đến thế!

Băng Thất Long Hình một khi đã bừng lửa giận thì không thể cứu vãn, hắn liên tục chém giết, tấn công, mỗi nhát đều tràn ngập sát khí, mỗi nhát đều muốn đẩy con mình vào chỗ chết……

Đoàn Duẫn Phi không ngừng kéo Băng Thất Hàn tránh sự tấn công của lão, hơi sức nhanh chóng hao hết, một lúc sau tứ chi đã nhũn ra run lên, hắn tức giận thầm rủa thứ thuốc mê chết tiệt.

Băng Thất Hàn như rối gỗ được Đoàn Duẫn Phi bảo vệ, cô không dám phản kích, cảm giác tội lỗi sâu sắc đang giao chiến với tình yêu trong lòng, cô không biết mình phải làm sao mới có thể vừa làm cha nguôi giận, vừa giữ cho Đoàn Duẫn Phi được bình an.

Ngay lúc cô vẫn còn ngây dại run rẩy, Đoàn Duẫn Phi rốt cuộc không chống đỡ nổi, lảo đảo một cái, lộ ra sơ hở. Băng Thất Long Hình thấy vậy, không chút do dự chém thẳng vào ngực Băng Thất Hàn.

Đoàn Duẫn Phi không rảnh nghĩ nhiều, lấy thân mình che cho cô, kiếm chém vào ngực làm hắn đau đến mức thét lớn một tiếng, nằm úp sấp trên người cô.

Máu bắn tung tóe lên mặt cô, cô liền bừng tỉnh, nếu không chống cự, cô thật sự sẽ trở thành vong hồn dưới kiếm của cha!

Vì thế, khi Băng Thất Long Hình muốn chém phát nữa, cô theo bản năng rút súng bên hông nhắm vào cha mình mà bắn.

“Pàng!” Viên đạn bắn trúng vào thân kiếm, làm thanh kiếm bị chấn động kêu u u.

Băng Thất Long Hình ngây dại!

Mỗi một thành viên Nhật Liên Tổ ở đó đều ngây dại!

Ngay cả Băng Thất Hàn cũng ngây dại!

“Mày…… Mày dám phản kháng tao?” Băng Thất Long Hình mắt tóe lửa giận.

“Con xin lỗi, cha, con chỉ……” Đây chỉ là bản năng thoát thân của cô thôi.

“Câm mồm! Tao nên biết từ sớm, mày giống hệt con mẹ dâm đãng của mày, tao quản giáo chặt chẽ, cũng không đổi được cái gen phản bội đã ngấm vào máu mày!” Băng Thất Long Hình lành lạnh nói, trên mặt lửa giận bừng bừng.

“Cái gì?” Lần đầu tiên cô nghe thấy cha dùng giọng điệu khinh miệt chán ghét nói về mẹ.

“Mày không thể nào sánh với Quỳnh Tử, đê tiện vẫn hoàn đê tiện, sớm biết thế thì tao đã bóp chết mày từ lúc mới sinh!” Băng Thất Long Hình oán hận mắng.

Cô nghe mà kinh hãi, thì ra…… Cha vẫn luôn hận cô……

Nhưng cô không hiểu, cô nghĩ…… Mẹ tuy là người vợ thứ hai của cha, nhưng cha hẳn cũng yêu mẹ chứ! Vì sao hiện tại lại không ngừng mắng chửi bà?

“Vẫn chỉ có Quỳnh Tử ngoan nhất, nghe lời nhất, còn mày…… Con nha đầu chết tiệt ăn cây táo rào cây sung kia, chờ ta đối phó thằng nhân tình của mày xong, sẽ dạy dỗ lại mày!” Băng Thất Long Hình ác độc nói xong, vươn tay khẽ quát: “Lấy súng cho ta!”

Lời của cha như kim nhọn đâm vào ngực cô đau nhói, một nỗi phản cảm chưa bao giờ có chợt xuất hiện.

Cho tới giờ cha vẫn không hề yêu cô! Chưa từng! Còn cô lại giống đứa ngốc không ngừng xin hắn bố thí chút tình thương……

Thực ngu xuẩn! Thực…… Thực đáng buồn!

“Lôi Thái, bắt lấy nó.” Băng Thất Long Hình hạ lệnh.

Võ Điền Lôi Thái tiến lên để bắt cô, cô trợn mắt chĩa súng vào hắn, quát: “Không được tới đây!”

“Tiểu thư, bình tĩnh một chút……” Võ Điền Lôi Thái lo lắng nhìn cô.

“Ai cũng không được lại gần!” Cô nâng Đoàn Duẫn Phi dậy, đường hoàng như không hề phản nghịch.

Đoàn Duẫn Phi tựa vào người cô, không giở trò nữa, nhịn không được thấp giọng khuyên nhủ: “Quên đi, đừng cậy mạnh, như vậy kết cục của em sẽ rất thảm, trở lại bên người cha em làm một đứa con ngoan đi……”

Ngực cô nóng lên, đột nhiên cảm thấy muốn khóc.

So với người cha lãnh khốc vô tình, Đoàn Duẫn Phi cho cô chút quan tâm, đã đủ để làm ấm trái tim lạnh như băng của cô.

“Tôi không thể quay đầu được nữa, anh thấy đấy, cha tôi căn bản không thể tha thứ cho tôi.” Cô đau khổ bất đắc dĩ nhìn gương mặt lạnh lẽo của cha.

Quả nhiên, Băng Thất Long Hình không thể kiềm chế lửa giận, xoay mình hét lớn: “Giết cả hai cho tao!”

“Tổ trưởng……” Võ Điền Lôi Thái kinh hoảng không thôi, vội vàng lớn tiếng nói với Băng Thất Hàn: “Tiểu thư, đừng cố chấp nữa! Mau giải thích với tổ trưởng, mau……”

“Võ Điền, anh theo tôi hơn mười năm, chẳng lẽ không biết dù thế nào thì cha tôi cũng không tha thứ sao?” Cô đau lòng nói.

“Cái này……”

“Ông ấy chỉ yêu Quỳnh Tử, chỉ Quỳnh Tử mới là con của ông ấy. Còn tôi…… Tôi chỉ là người ngoài thôi……”

Băng Thất Long Hình giận tím mặt, lạnh lùng nói với cô: “Mày dám so với Quỳnh Tử? Mày còn không bằng một cọng lông tơ của nó!”

Chính những lời này làm Băng Thất Hàn hoàn toàn tuyệt vọng!

Nỗi oán hận, bất mãn, phẫn nộ nhiều năm qua, từng thứ, từng thứ toàn bộ bộc phát, tư tưởng muốn thoát khỏi sự khống chế của Băng Thất Long Hình tăng vọt. Cô đã vì cha làm một đứa con ngoan hơn hai mươi năm, hiện tại, cô muốn phá vỡ hình dáng ấy, cô muốn là chính cô.

“Đương nhiên tôi không giống cô ta! Tôi là tôi, tôi là Băng Thất Hàn, không phải Băng Thất Quỳnh Tử!”

Một loạt tiếng súng vang lên, cô bắn vào nhóm tổ viên chặn ở cửa làm bốn, năm người ngã xuống, cô thừa cơ kéo Đoàn Duẫn Phi lao ra, phá vây rời khỏi phòng nghiên cứu.

“Giết bọn họ!” Băng Thất Long Hình điên cuồng hét.

“Tuân lệnh!” Nhóm tổ viên đều xuất kích đuổi theo.

Nhất thời mọi thứ đều hỗn loạn, Băng Thất Long Hình ra sau cùng, mặt lạnh lùng vô cảm.

Giác Xuyên đứng một bên sớm bị quên lãng cau mày, hai tay chắp sau lưng, miệng lẩm bẩm những lời không ai nghe được.

“Chậc! Lòng dạ đàn bà quả nhiên khó nắm bắt, thật sự là tính sai rồi, sự tình biến dạng hết cả, phải nghĩ cách khác thôi……”