Cuồng Lãng Chi Tinh

Chương 5




Thủ đô Nhật Bản

“Bốp!”

Một cái tát thật mạnh giáng vào mặt Băng Thất Hàn, dấu tay năm ngón màu hồng lập tức hiện lên, đối lập mãnh liệt với sắc mặt tái nhợt của cô.

“Một nhiệm vụ đơn giản mà mày cũng thất thủ? Năng lực của mày chỉ có vậy thôi sao?” Băng Thất Long Hình vừa thấy cô con gái về tay không, liền tức giận bừng bừng tát cô một phát, không băn khoăn chút nào về việc còn có người khác ở đây.

Băng Thất Hàn nghiêng mặt, phải hít thở vài lần mới áp chế được cảm xúc sôi trào trong lòng. Cô không hé răng, đã quen lựa chọn sự trầm mặc để đối phó với cơn tức giận của cha mình.

“Rõ ràng có thể bắt Khai Dương, lại để hắn lọt vào tay mình mà còn thoát được, thậm chí còn rơi vào tay hắn, rốt cuộc mày có não không đấy?” Băng Thất Long Hình mắng.

“Tổ trưởng, chúng ta đã xem nhẹ năng lực của Khai Dương, hắn không phải người bình thường, tốc độ di chuyển của hai chân nhanh kinh người, còn nhanh hơn cả đạn bay, hơn nữa, tiểu thư lọt vào tay hắn tất cả là do xe tiểu thư xảy ra vấn đề, mới có thể……” Võ Điền Lôi Thái nhịn không được nói thay Băng Thất Hàn.

“Ta đang giáo huấn con ta, mi xen mồm vào làm gì?” Ánh mắt sắc bén của Băng Thất Long Hình quét qua, đôi mày rậm như đao nhíu chặt, gương mặt rắn rỏi sắc bén như dao khắc càng có vẻ ác liệt bức người.

Võ Điền Lôi Thái lập tức ngậm miệng.

Mọi người ở đây cũng đều câm như hến, uy thế của Băng Thất Long Hình làm các tổ viên thập phần sợ hãi, hắn chỉ cần hơi chau mày, thì người hung ác đến mấy cũng sẽ sợ tới mức toàn thân phát run.

Hắn lại quay đầu, nhìn thẳng Băng Thất Hàn, lạnh lùng nói: “Tao mặc kệ Khai Dương trơn trượt khó bắt cỡ nào, cũng không quan tâm mày dùng cách gì, tao chỉ muốn bắt được Bắc Đẩu Thất Tinh, báo thù cho Quỳnh Tử, nếu chỉ có thế mà mày cũng không làm được, thì không phải con gái của Băng Thất Long Hình tao!”

“Lần sau con sẽ cẩn thận, nhất định sẽ bắt được hắn, cha, chỉ cần cho con chút thời gian……” Băng Thất Hàn cứng ngắc nói.

“Tao không thể nhẫn nại! Bọn chúng khiến Quỳnh Tử chết tức tưởi, mày còn muốn tao chờ bao lâu? Đã nửa năm rồi! Nửa năm qua mỗi ngày tao đều muốn xé rách người chúng ra, để chúng nếm thử nỗi đau của Quỳnh Tử!” Hắn quắc mắt đập tay xuống mặt bàn, mặt dữ tợn gào lên.

“Con biết, nhất định con sẽ bắt cả đám tới trước mặt cha.” Cô nắm chặt tay, lại hứa hẹn.

Hắn trừng mắt nhìn cô hồi lâu, mới chậm rãi hỏi: “Mày sẽ không sai lầm để thất thủ nữa chứ?”

“Sẽ không.”

“Vậy lần này mày tính dùng cách gì để bắt Khai Dương?” Hắn truy vấn.

“Con……” Cô nhất thời không nói được gì.

“Lôi Thái nói tên Khai Dương đó có đôi chân kỳ lạ?” Hắn lửa giận hơi hạ, nhìn về phía Võ Điền Lôi Thái.

Lúc này Võ Điền Lôi Thái mới dám mở miệng, “Đúng vậy, tổ trưởng, hai chân của Đoàn Duẫn Phi tốc độ cực nhanh, đánh đâu thắng đó, ngay cả hơn chục siêu cấp chiến tướng mà tổ trưởng phái đến cũng không phải đối thủ của hắn, chân hắn nhất định có vấn đề……”

“Thế sao? A Hàn, con nói xem, Khai Dương của Bắc Đẩu Thất Tinh có vấn đề gì?” Ánh mắt hắn quay lại nhìn vào mặt Băng Thất Hàn.

“Chân hắn dường như không phải chân người, chẳng những sức mạnh vô địch, thậm chí còn có thể trong nháy mắt biến thành kim loại……” Băng Thất Hàn nhíu mày, nói ra toàn bộ về cặp chân đột biến của Đoàn Duẫn Phi.

“Thật không? Chẳng lẽ lời đồn là thật? Tất cả thành viên Bắc Đẩu Thất Tinh đều là người đột biến?” Băng Thất Long Hình ánh mắt chợt sáng lên, trầm ngâm.

“Cha, cha nói gì? Người…… Người đột biến?” Băng Thất Hàn biến sắc. Chẳng lẽ…… Trong thư nặc danh nhắc tới Bắc Đẩu Thất Tinh, cái gọi là “Năng lực đặc biệt” chính là… Đột biến?

“Giới tình báo biết được chút ít về Bắc Đẩu Thất Tinh, trước đây ta có chút giao tình với họ, lấy được tin này, rằng tất cả thành viên tổ chức Bắc Đẩu Thất Tinh đều từng bị nghiên cứu cải tạo, không còn là người nữa.” Băng Thất Long Hình lại nói.

“Người đột biến? Trên đời này có người như thế sao?” Võ Điền Lôi Thái khó tin.

“Hai mươi mấy năm trước, nghe nói có người làm loại thí nghiệm này, đưa các loại gen kỳ lạ vào cơ thể người, chế tạo ra siêu nhân có năng lực kỳ lạ, tuy nhiên, chuyện này vẫn chưa được chứng thực……” Băng Thất Long Hình từng nghe về chuyện này, nhưng vì tin tức bị phong tỏa, sau cũng không nghe nhắc tới nữa.

“Nhưng dựa vào kĩ thuật sinh học hiện nay, có thể thay đổi gen người sao ạ?” Băng Thất Hàn khó tin.

“Vì e ngại pháp luật và đạo đức, hiện nay có rất nhiều kỹ thuật khoa học chưa được công khai, nhưng ta tin có không ít người nghiên cứu nhiều năm trên phương diện này, hơn nữa đã có thành quả, phòng thí nghiệm năm xưa, ta cho rằng quả thật tồn tại.” Băng Thất Long Hình nghiêm túc nói.

“Vậy……Bắc Đẩu Thất Tinh chính là thành phẩm của phòng thí nghiệm năm đó?” Băng Thất Hàn bỗng dưng cảm thấy bất an, tên Đoàn Duẫn Phi xâm phạm thân thể cô…… Lại là…… Là quái vật đột biến?

“Điểm ấy ta cũng muốn biết, nếu Bắc Đẩu Thất Tinh thật sự là vật nghiên cứu của phòng thí nghiệm năm đó, như vậy ta càng không thể buông tha chúng.” Băng Thất Long Hình lạnh lùng cười.

“Cha, chẳng lẽ cha muốn nghiên cứu chúng?” Cô đoán ra tâm tư của hắn.

“Đúng vậy, chúng giết chết Quỳnh Tử thân yêu của ta, ta muốn xẻ thịt chúng từng miếng một, rút máu chúng ra nghiên cứu một phen……” Băng Thất Long Hình vừa nhớ đến con gái lớn, sắc mặt lại chuyển u ám. “Cho nên, ta mặc kệ con dùng cách gì, nhất định phải bắt được chúng, phải bắt sống.”

“Con hiểu rồi.’

“Ôi thật là, sao con không thể giống Quỳnh Tử? Việc ta nói không việc gì con bé không làm được, còn con lại luôn làm ta thất vọng!”

Băng Thất Hàn bị lời nói của cha đánh trúng chỗ đau, trong cảm nhận của cha, đứa con thân yêu nhất vĩnh viễn chỉ có Quỳnh Tử mà thôi, cho dù Quỳnh Tử đã chết, cô vẫn không thể thay thế được địa vị của Quỳnh Tử trong lòng cha.

“Lần này con sẽ không để cha thất vọng, cha, nhất định con sẽ bắt được Khai Dương……” Cô nhịn không được, cao giọng.

“Thật không?”

“Đúng vậy!” Cô nói chém đinh chặt sắt.

“Có thế chứ, cần phải quyết đoán như thế này, ta nghe nói Khai Dương mê nữ sắc, vậy thì con hãy dùng sắc dụ hắn, bằng vào gương mặt đẹp của con, muốn dụ hắn hẳn là không khó, so với việc lãng phí thời gian, tinh lực đi bắt hắn, chẳng bằng dùng thân thể của con làm mồi nhử, dẫn hắn cắn câu.” Hắn nói không có chút tình cảm.

Cô hơi sửng sốt, cha muốn cô dùng thân thể đi dụ bắt kẻ địch?

Võ Điền Lôi Thái cũng hơi biến sắc, hắn bất an liếc cô một cái, lại không thể nói gì.

“Sao? Chỉ có thế cũng không làm nổi? Ngẫm lại Quỳnh Tử để hoàn thành bá nghiệp của ta, gả cho Minh Nhật Võ Tàng mà không chút chau mày, muốn sự nghiệp phát triển không chỉ bó hẹp trong vòng tròn nhỏ, thân thể của con cũng là một loại vũ khí, phải biết tận dụng triệt để mới có thể trở nên nổi bật, nếu ngay cả điểm ấy con cũng không thể, sẽ không tư cách tiếp nhận Nhật Liên Tổ.” Hắn lãnh khốc nhìn cô chằm chằm.

Cô đột nhiên cảm thấy thật lạnh.

Cha…… Thật sự yêu thương hai chị em cô sao? Quỳnh Tử vì tổ chức mà bán cả thể xác, hiện tại, để báo thù cho Quỳnh Tử, cha cũng muốn cô làm loại chuyện đó?

“Sao? Con không làm được?” Hắn nheo mắt.

Lòng cô run lên, ngẩng đầu nhìn hắn.

“Không, con có thể.” Cô quật cường nhìn thẳng vào mắt cha.

“Tốt lắm, ta biết con luôn muốn thắng Quỳnh Tử, nếu con thực sự mạnh hơn con bé, vậy hãy biểu hiện cho ta xem.” Hắn khích cô.

“Xin cha hãy chờ, một tuần sau, con sẽ bắt Khai Dương tới trước mặt cha.” Cô nói xong, liền xoay người ra khỏi đại sảnh.

Võ Điền Lôi Thái theo ra ngoài, nhắm mắt theo đuôi cô.

Cô phút chốc đứng định, cũng không quay đầu lại hỏi:“Võ Điền, Quỳnh Tử…… Thật sự giỏi giang hơn tôi sao?”

Võ Điền Lôi Thái sợ run một chút, không biết trả lời thế nào cho phải.

“Chị ấy biết dùng thân thể làm vũ khí, biết cách làm cha tôi vui…… Như vậy là vĩ đại sao?” Cô oán hận rũ mắt xuống, nhìn thân thể chính mình.

“Nhị tiểu thư……” Võ Điền Lôi Thái thật hy vọng mình có thể an ủi cô, nhưng hắn biết dù có nói gì cũng không thể làm liền vết thương thất vọng đau khổ trong lòng Băng Thất Hàn.

“Tôi cũng là con của cha, vì sao cha không thèm ngó tới?” Giọng nói cô tràn ngập chua xót.

Võ Điền Lôi Thái lẳng lặng nhìn bóng dáng cô tịch của cô, cô vốn cao ngạo lạnh lùng lúc này có vẻ bất lực lại yếu đuối, nếu có thể, hắn thật muốn ôm cô vào lòng thật chặt.

Nhưng, hắn lại không thể làm gì cả……

Băng Thất Hàn hít một hơi, nhanh chóng tỉnh lại đứng lên, cứng rắn nói: “Kêu mạng lưới tình báo của Nhật Liên Tổ mau chóng tra ra hành tung sắp tới của Đoàn Duẫn Phi.’

“Vâng.” Hắn cung kính lên tiếng.

“Kêu Lí Tử lại đây, ta có việc cần dặn dò.” Cô lại nói.

“Cô ấy đã đợi tiểu thư trong phòng.”

Cô gật gật đầu, bước về phòng.

Thời tiết đã vào thu, trong sân nhà lá phong một màu đỏ tươi, hình bóng trung tính của cô bước nhanh trên hành lang dài kiểu Nhật, trong lồng ngực là một cỗ lửa hiếu thắng kích động.

Cô sẽ chứng minh cô không kém Quỳnh Tử, cha, hãy chờ mà xem!

==========

Thật sự…… Có chút kỳ quái!

Nửa thân dưới của Đoàn Duẫn Phi quấn một cái khăn tắm, hút thuốc, dựa vào trước cửa sổ sát đất lớn trong phòng một khách sạn năm sao cao cấp ở Đông Kinh, không nghĩ ra nổi mình đang bị làm sao.

Mười phút trước, mỹ nữ Nhật Bản hắn gặp trên máy bay bất ngờ theo hắn tới khách sạn, trên người không sợi vải đứng trước mắt hắn, hắn lại không nổi lên được chút hứng thú nào, cả người chỉ cảm thấy rã rời, hành động khác thường này làm chính hắn cũng ù ù cạc cạc.

Trước kia dù mệt, cũng chưa từng chán chường như thế này, đối với hắn đàn bà là thức ăn ngon, thế nào cũng nuốt trôi hết, nhưng gần đây đối với đàn bà, một chút cảm giác “thèm ăn” hắn cũng không có……

Tính thời gian một chút, cảm giác “thèm ăn” trở nên kém dường như bắt đầu từ sau khi hắn chạm qua Băng Thất Hàn, nhớ tới thân hình tuyết trắng mềm mại ngon miệng đến mê người của cô, bụng dưới của hắn lại thoáng khác lạ.

Có liên quan đến cô không nhỉ? Hắn âm thầm phỏng đoán, chẳng lẽ là vì cô quá mức tinh xảo ngon miệng, làm hắn đâm ra kén chọn, mới có thể không nuốt trôi những cô nàng hơi thô thiển?

Vậy chẳng phải hắn mất nhiều hơn được sao? Băng Thất Hàn là cực phẩm trong các cô gái, đi đâu mới tìm được người đẹp hơn đây?

Hai vú đầy đặn khiến người ta xịt máu, eo nhỏ non mềm linh hoạt như rắn nước, hai chân thon dài, da thịt co dãn mười phần, còn có mái tóc dài đen mượt như lụa…… Chỉ nhớ lại cũng đã đánh thức dục vọng ngủ say của hắn, hắn không thể không thừa nhận, người vẫn luôn ở trong đầu hắn chỉ có cô!

Lần đầu tiên, trong bảy ngày hắn nhớ đến cùng một người con gái!

Hắn nhớ đến sự kiêu ngạo và lãnh khốc của cô, nhớ sự kháng cự và hùa theo của cô, nhớ câu mắng và tiếng thở gấp của cô…

Chậc! Chết tiệt, hắn lại nhớ đến từng cái nhăn mặt và nụ cười của cô, cùng với đôi mắt đằng đằng sát khí của cô!

Hắn muốn chinh phục cô lần nữa, muốn lại đặt cô dưới thân, muốn nghe tiếng kêu giận dữ từ cổ họng cô, lại không thể không cầu xin hắn……

Mấy sợi tóc vàng ẩm ướt xõa trước trán, hắn rít một hơi thuốc, trừng mắt ngẩn người nhìn chiếc giường lớn, tất cả hồn vía chìm sâu vào một màn triền miên cùng Băng Thất Hàn, đến tận lúc không khí điều hòa lạnh như băng làm hắn tỉnh cả người.

Vị mỹ nữ vừa rồi bị hắn lạnh nhạt sớm đã tức quá bỏ chạy, hiện tại trong phòng chỉ còn lại mình hắn, sự yên tĩnh bốn bề làm người ta phiền muộn đến phát bực.

Hắn chán ghét ở một mình, mỗi khi chỉ có một mình, trí nhớ liên quan đến phòng thí nghiệm sẽ không ngừng chảy về đầu hắn, hắn sẽ cảm thấy mình giống một con thú bị cách ly trong lồng sắt lạnh như băng, đợi người đến hành hạ!

Cho nên, hắn thích náo nhiệt, thích ôm người khác mọi lúc mọi nơi, thích nghe thấy thanh âm bên tai, bao gồm tiếng tung hô của mọi người, tiếng rên rỉ của phụ nữ, tiếng động cơ ô tô……

Sự yên tĩnh làm cho hắn điên cuồng, bị mắc kẹt một chỗ sẽ làm hắn bất an, giống bây giờ, không khí quanh hắn như đang chậm rãi đông lại, trong mơ hồ, hắn như lại cảm thấy mùi thuốc khiến người ta buồn nôn ở phòng thí nghiệm……

Thân thể hắn hơi run rẩy, xoay mình kéo thần trí đang trầm luân của mình trở về, phun ra một ngụm khói, dập tắt điếu thuốc, kéo khăn tắm, miệng thì thào tự trách:

“Chết tiệt! Rốt cuộc mình đang làm gì?”

Nhanh chóng lấy ra áo sơmi kẻ màu xám và quần dài đen, hắn vội vàng mặc vào, cào qua đầu, trong nháy mắt, hắn đã khôi phục sức sống vốn có, vượt qua sự yếu ớt vừa đột nhiên lộ ra.

Lần này hắn đến Đông Kinh để dò xét Nhật Liên Tổ, đương nhiên, cũng vì Băng Thất Hàn mà đến, ngây ngốc chờ kẻ địch tới cửa cũng không phải tác phong của hắn, so với việc để Băng Thất Hàn tìm ra, chẳng bằng hắn chủ động đến.

Hắn tin tưởng, dưới sự che chắn của Thiên Xu, Nhật Liên Tổ hẳn là không biết hắn đã tới Nhật Bản……

Đang lúc suy nghĩ, điện thoại của hắn đột nhiên reo.

“Alô?” Hắn cẩn thận đáp, đặc biệt cẩn thận với số điện thoại lạ.

“Đoàn tiên sinh?” Một giọng nữ lạ.

“Là tôi.”

“Có người đưa lễ vật cho ngài, mời ngài đến phòng 1506 để nhận.” Đối phương nói xong lập tức gác máy.

Hắn trừng mắt nhìn di động, chau mày vì cú điện thoại không đầu không đuôi này.

Cái quái gì vậy? Tên nào đang đùa hắn hả? Phòng 1506 không phải phòng cách vách sao? Nơi đó sẽ có lễ vật gì?

Một chuỗi dấu chấm hỏi thoáng chốc nhồi vào đầu hắn, nhưng hắn vẫn tò mò đi ra cửa, tới trước cửa phòng kế bên, gõ cửa.

Sau cửa không có động tĩnh gì, nhưng khi hắn cẩn thận nghe, lại có tiếng thở dốc mỏng manh, hắn rùng mình, mở cửa xông vào, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến ngây ngốc tại đương trường.

Trên giường lớn, một cô gái tay chân bị trói, mắt bị bịt kín, miệng cũng bị nhét vải, nằm như một con tôm, hữu khí vô lực giãy dụa.

Đoàn Duẫn Phi sửng sốt vài giây, chậm rãi đi về phía trước, cúi đầu nhìn chằm chằm.

Trên người cô gái này chỉ có mỗi một bộ lễ phục dài màu đen nửa trong suốt, tuy kín từ cổ đến chân, nhưng dưới bộ lễ phục là thân thể không mảnh vải, sa mỏng căn bản không che được cảnh xuân mê người, bầu ngực tròn trịa, đường cong cân xứng, nơi màu đen giữa hai chân ẩn ẩn hiện hiện làm người ta tâm hoả cuồng thiêu…… Bộ dáng đó so với lộ ra trọn vẹn còn làm người ta tâm đãng thần trì hơn, uy lực mười phần làm cảm giác “thèm ăn” của hắn trở lại.

Trái tim hắn nóng lên……

Cô rốt cuộc là ai?

Là ai đưa cô làm “lễ vật” cho hắn?

Buồn bực, hắn cúi người tháo khăn vải che mắt và miệng cô ra, gương mặt tuyệt đẹp của cô xuất hiện, hắn ngẩn người, phát hiện cô đúng là người mấy ngày nay luôn hiện hữu trong đầu hắn – Băng Thất Hàn!

Băng Thất Hàn mở to mắt, nhìn hắn một cái, giống như không nhận ra, thần sắc mờ mịt mà lười nhác, thì thào: “Tôi…… Tôi nóng quá……”

“Nóng quá? Em ăn mặc đủ thiếu vải rồi.” Hắn chế nhạo ngồi bên người cô, hứng thú nhìn cô.

“Ưm…… Tay chân tôi…… Hình như không thể cử động……” Cô vặn vẹo thân thể, muốn thoát khỏi mớ dây thừng.

Đường cong xinh đẹp nổi bật dưới lớp sa mỏng, giữ chặt tầm mắt hắn, hô hấp của hắn nhất thời ngừng lại.

“Em đang đùa gì vậy, Băng Thất Hàn?” Hắn cố gắng duy trì chút định lực cuối cùng, không hoàn toàn mất cảnh giác.

“Tôi…… Có chút choáng váng…… Nóng quá…… Cởi trói cho tôi……” Cô kêu nhỏ, đôi môi hé mở, hai gò má cũng hồng lên.

Hắn nhíu mày, nhìn vào biểu hiện kì lạ của cô, hai mắt mờ sương, ý thức hỗn độn, có vẻ bị uống phải thuốc gì đó.

Nhưng có thể sao? Ai có bản lĩnh lớn vậy?

“Làm ơn! Thả tôi ra…… Tôi nóng quá……” Cô ngẩng đầu lên, môi đỏ mọng hơi cong, khẩn cầu hắn.

Thấy cô làm nũng, hắn không nhịn nổi, nhanh chóng cởi bỏ dây thừng ở tay chân cô, cũng thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Tay chân cô vừa tự do, lập tức mỉm cười với hắn, nói: “Cám ơn…… Anh thật tốt……”

“Đừng khách khí.” Hắn cẩn thận nhìn cô, xem cô rốt cuộc muốn giở trò gì.

“Tôi….Tôi nóng quá….Anh có thể giúp… tôi không?” Cô chống mình ngồi dậy, không ngừng xoa bóp ngực và gáy mình.

“Muốn tôi giúp thế nào?” Hắn nhíu mày.

“Hôn tôi…… Hạ nhiệt cho tôi……” Tay cô luồn ra sau gáy hắn, cởi khuy áo sơmi của hắn, thân thể lửa nóng dựa vào hắn.

“Không thành vấn đề, chút việc nhỏ ấy tôi rất sẵn lòng.” Hắn cười nhẹ một tiếng, ôm cô vào lòng, hôn lên đôi môi đỏ tươi của cô.

Băng Thất Hàn hé miệng, chủ động vươn lưỡi, đùa giỡn trong miệng hắn, cũng đem hai bầu vú ma sát lên vòm ngực hắn.

Hương vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng hắn, trong nháy mắt lửa dục của hắn bùng phát, hai tay cách lớp sa mỏng vuốt ve lưng, mông và ngực cô.

“Tôi…… Tôi muốn…… Rất muốn…… Cho tôi…… Làm ơn……” Cô thở hổn hển, yêu kiều nói bên tai hắn, một tiếng khẩn cầu như lửa đổ thêm dầu, làm hắn ý loạn tình mê.

“Thật không giống em, Băng Thất Hàn, nhưng tôi thích em như vậy…… Tràn ngập ấm áp và… Tình người…” Hắn xoay người đè lên cô, cười khẽ, cúi đầu ngậm lấy nhũ tiêm dưới lớp sa mỏng, mút thật mạnh.

“A……” Cô phát ra tiếng rên rỉ sung sướng, ôm lấy đầu hắn.

Triền miên một lát, hắn rốt cuộc không nhịn được, rút đi áo chính mình, xé bỏ bộ lễ phục sa mỏng, điên cuồng hôn toàn thân cô, cùng với hoa tâm mềm mại giữa hai chân cô……

Không biết qua bao lâu, đang lúc hắn định cởi quần dài, tiến vào trong cơ thể cô, bỗng nhiên hắn cảm thấy tứ chi có chút trì trệ, không thể dùng sức, trong lòng cả kinh, vội vàng nhảy dựng lên, không ngờ vừa lùi lại, đầu hắn liền choáng váng từng cơn.

“Có độc! Em……” Hắn trừng mắt nhìn Băng Thất Hàn, đột nhiên kinh hãi, trúng kế của cô rồi!

Nhưng rõ ràng hắn vẫn âm thầm đề phòng cô ra tay, sao vẫn dính đòn?

Băng Thất Hàn vốn vẻ mặt dâm đãng liền biến đổi, khôi phục vẻ lạnh lùng vốn có, cô xuống giường, cười âm hiểm

“Quả nhiên, muốn bắt tên sắc ma này, mỹ nhân kế vẫn đắc dụng nhất, sao? Có phải toàn thân càng lúc càng cứng đờ, càng lúc càng không thể động đậy?” Cô ngồi xuống giường, nhìn hắn khinh thường.

Để dùng chiêu này, cô hy sinh không nhỏ, Lí Tử tìm mãi mới được một bộ lễ phục sa mỏng dâm đãng, cô không muốn nhưng vẫn phải mặc vào, tẩm thuốc tê lên người đi quyến rũ hắn, quả thực còn đau khổ hơn là chết, nhưng xem ra tất cả hy sinh đều đáng giá, bởi vì cuối cùng cô cũng bắt được hắn!

“Em…… Sao em…… Làm được……” Hắn khó hiểu.

Cô cười lạnh đến gần hắn, túm tóc giật ngửa đầu hắn ra sau, châm chọc nói: “Mày đoán xem tao đã hạ độc mày kiểu gì?”

Cơn choáng váng càng lúc càng lợi hại, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng chống đỡ, nhìn chằm chằm hình dáng càng lúc càng mơ hồ của cô, lập tức biết được đáp án.

“Tôi đoán…… Nhất định là em hạ thuốc mê ở thứ đồ nào đó trên người em…… Đúng không?”

“Thật thông minh, đồ trên toàn thân tao đều có thuốc mê đặc chế, sau đó đến quyến rũ mày, chỉ cần mày hôn cơ thể tao, sẽ bất giác ăn phải thuốc thôi.” Cô đắc ý nói.

“Nhưng…… Vừa rồi em đâu phải…… Diễn trò…… Em thích…… Tôi hôn em…… Thân thể em…… Có cảm giác với tôi……” Hắn mặt không biến sắc, nhìn thẳng vào nhũ tiêm phấn hồng của cô, sắp chết mà còn khua môi múa mép.

“Mày nói bậy!” Cô biến sắc, lớn tiếng bác bỏ.

Sao người này có thể chịu nổi, thuốc mê trên người cô đã là liều mạnh nhất, người bình thường sớm phải hôn mê, hắn lại còn có thể hồ ngôn loạn ngữ (nói năng bậy bạ).

“Ha ha… Em muốn tôi… Thực ra em… Rất muốn… Cảm nhận… lại lần nữa… khoái cảm… ngày đó…” Hắn nói đứt quãng.

“Không bao giờ! Đừng áp đặt những suy nghĩ bẩn thỉu của mày lên tao!” Cô buồn bực quát to, tuy cô không thừa nhận lời hắn nói, nhưng không cách nào phủ nhận được dục vọng đang không ngừng rục rịch sâu trong nội tâm.

Từ sau khi hắn chạm qua cô, cô phát hiện thân thể không còn là của chính mình, trước đây, cô chưa bao giờ để ý thân thể mình là tròn hay dẹt, là lồi hay lõm, mỗi bộ phận đặc trưng của nữ cũng không mẫn cảm như vậy, nhưng bây giờ……

Bây giờ chỉ cần cô không cẩn thận chạm vào thân thể chính mình, cô sẽ không nhịn được mà run rẩy, sau đó, nhiệt độ cơ thể Đoàn Duẫn Phi, đầu ngón tay của hắn, sức nặng khi hắn đặt trên người cô, cùng với lửa cháy cuồng dã hắn khơi mào trên người cô…… Đều như virus ăn hết lý trí cô, chiếm lĩnh mỗi tế bào não cô, đoạn trí nhớ không sao quên nổi ấy giống như thủy triều dội vào trái tim cô, làm cô ngã vào vực sâu lửa dục……

Loại cảm giác bẩn thỉu này là một bí mật, cô tuyệt đối không thể để bất kì kẻ nào biết, nhất là Đoàn Duẫn Phi.

“Cẩn thận…… Rất nhiều phụ nữ…… Đều…. vì vậy mà yêu tôi….” Hắn cố gắng nở ra một nụ cười mỉa từ đôi môi cứng ngắc.

“Mày câm miệng cho tao!” Cô thẹn quá hóa giận, bỏ tóc hắn ra, dùng sức lôi mạnh hắn xuống giường, ngã ra đất, liên tục đá hắn vài cái.

Đoàn Duẫn Phi cũng không cảm thấy đau, chỉ là cảm giác thân thể bị thuốc mê cắn nuốt từng chút một quá quen thuộc làm cho hắn thống hận tới cực điểm.

Đầu hắn muốn nổ tung, ác mộng nhiều năm trước lại từ bóng tối chui ra, lại lần nữa tàn sát bừa bãi tâm linh hắn……

Bóng người lay động, mùi thuốc gai mũi, chân hắn bị giải phẫu thành trăm mảnh……

“Hừ! Bây giờ, hai chân mày dù có lợi hại đến mấy, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay tao đâu! Tao sẽ hoàn trả mày từng chuyện, từng chuyện một mà mày đã gây ra cho tao!” Cô ngồi xổm bên người hắn, túm lấy áo hắn, căm giận vung nắm đấm trúng vào mũi hắn.

Một dòng máu từ mũi hắn chảy ra, nhưng thần sắc hắn đờ đẫn, hai mắt vô thần nhìn vào không khí, trong lúc hoảng hốt, đám người mặc áo trắng kia như lại đứng vây quanh hắn, hắn nhắm chặt mắt, gào thét: “Cút…… Tránh ra…… Không cho…… các người…… chạm vào tôi…… Đừng chạm vào…… chân tôi nữa……”

Cô giật mình, bị tiếng thét đau khổ của hắn làm ngừng tay. Vẻ mặt hắn giờ phút này cô chưa bao giờ thấy, hơn nữa, dựa vào lời nói lúc mơ hồ của hắn, cô cảm nhận được mỗi oán hận.

Hắn cả vẻ rất sợ hãi, bất an, còn có nỗi đau thương sâu sắc.

“Sao? Mày cũng có lúc sợ?” Cô đùa cợt nói.

Đột nhiên, hắn như thấy các nhà khoa học lại đang cắt chân mình, hắn gào to một tiếng, cố vươn người lên, kéo lấy cánh tay cô đến mức nổi đầy gân xanh, lấy hết hơi sức còn sót lại nói: “Để…… tôi…… chết đi……” Nói xong ba chữ này, hắn run rẩy một chút, đổ người về phía sau, mất đi tri giác.

Băng Thất Hàn ngây dại!

Hắn…… Hắn đang nói gì? Chết? Hắn muốn chết?

Cô ngạc nhiên nhìn hắn, rung động sâu sắc.

Nhìn như bất cần đời, phong lưu háo sắc, không hề bị trói buộc mà Đoàn Duẫn Phi lại cũng có một mặt tối tăm đau đớn kịch liệt!

Không biết vì sao, nhìn hắn giờ phút này, sự phẫn nộ của cô đã giảm đi hơn nửa, thậm chí…… Ngực như bị cái gì đánh trúng, mơ hồ co rút đau đớn.

Cứ ngây ra hồi lâu, cửa đột nhiên bị người phá mở, Võ Điền Lôi Thái lo lắng vọt vào, kích động hỏi: “Tiểu thư, cô đã muộn năm phút, sao vẫn chưa có tin gì? Cô không sao chứ……” Nói được một nửa, hắn liền phát hiện Đoàn Duẫn Phi té trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, lập tức thở phào nhẹ nhõm. “Tiểu thư đã bắt được hắn!”

Cô lấy lại tinh thần, vội vàng hít vài hơi, đứng lên, mặc thêm áo khoác Võ Điền Lôi Thái đưa cho, lạnh lùng thốt: “Đúng vậy, Khai Dương bị bắt rồi, mang hắn về gặp cha tôi.”

“Hắn có làm gì tiểu thư……” Võ Điền Lôi Thái lo lắng nhìn sắc mặt cô.

“Không.” Cô nhanh chóng ngắt lời hắn, bình tĩnh ra lệnh, “Khi đưa hắn đi đừng làm kinh động bất luận kẻ nào, tôi đi trước.”

“Vâng.” Võ Điền Lôi Thái cung kính cúi đầu.

Trước khi đi, cô quay đầu liếc Đoàn Duẫn Phi một cái, giấu cảm giác kì lạ vào sâu trong tim, xoay người vội vàng rời đi.