Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 682: Một nữ nhân đáng ghét




Trong lúc hai bức tượng bị đẩy lui, Mạc Dương chân vừa chạm đất liền phát lực, cả người lao đi như tên bắn về phía trước, đồng thời cùng lúc đó, hàng loạt bức tượng dọc theo hai bên đường cũng động, bọn chúng lấy cùng một cái tốc độ khủng bố như hai bức tượng ban đầu mà phóng tới trước mặt Mạc Dương, điểm khác ở đây đó là số lượng của bọn chúng vô cùng kinh người, nhất thời đao quang kiếm ảnh lập lòe giăng kín khắp con đường thí luyện.

Mạc Dương đứng trước công kích như bão táp mưa sa cũng không có nao núng, cơ thể hắn như chim én mùa xuân, liên tục lượn lờ không theo một quy luật nào dọc theo đường đi, không ngừng né tránh công kích phóng tới, cả thanh kiếm lẫn vỏ kiếm đều vung lên, hoàn toàn từ bỏ việc cứng đối cứng mà đều dựa vào lực lượng của chính đối phương để làm chệch hướng công kích.

Mạc gia tuy điệu thấp, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là người bên ngoài không hề biết đến thế lực này, tộc nhân trẻ tuổi của Mạc gia đến chín thành đều là tinh anh với thiên phú tu luyện tuyệt luân là việc mà đại đa số người đều biết, trong đó nổi bật nhất liền chính là Mạc Dương.

Bỏ qua việc xuất thân của Mạc Dương có chút không ra đâu vào với đâu, nhưng thiên phú của hắn, đặc biệt là kiếm đạo thì không ai có thể phủ nhận, tuyệt đối là đệ nhất nhân trong lứa tộc nhân trẻ tuổi của Mạc gia, thậm chí so với một vài vị lão tổ còn muốn ngưu bức hơn. Đó cũng là lí do mà mặc dù xuất thân không tốt, địa vị của Mạc Dương ở trong Mạc gia cũng vô cùng cao, nghe nói là hắn đã được một trong bốn vị Đế Quân của Mạc gia nhận làm nghĩa tử, muốn tự thân dạy dỗ hắn.

Cũng không biết là Mạc Dương học được bao nhiêu thành bản lĩnh của nghĩa phụ hắn, nhưng có thể ở cái tuổi 50 đạt tới cảnh giới Thánh Quân đỉnh phong, kể cả ở trong các đỉnh cấp thế lực cũng không phải dạng vừa, nếu không muốn nói tư chất của hắn thuộc hàng đầu của cả cái Huyền Linh đại lục này. Phải biết rằng chỉ cần có đủ tài nguyên đập vào, một con heo cũng có thể trở thành Tôn cấp võ giả, nhưng đạo khảm Thánh Giai không phải chỉ thuần túy dựa vào thiên tài địa bảo liền có thể đột phá, rất nhiều người, nếu không muốn nói là chín thành chín võ giả trong thiên hạ đến chết cũng không thể đột phá nổi bình cảnh này.

Mạc Dương có thể nói là hi vọng của cả Mạc gia trong tương lai, chỉ cần không vẫn lạc thì rất có thể sẽ là một vị Đế Quân mới. Hắn cũng không có làm nhục cái danh đệ nhất thiên tài Mạc gia của mình, chỉ nhìn cảnh tượng trước mắt liền biết, Mạc Dương tả xung hữu đột, giống như trên trán mọc ra thêm mấy con mắt nữa, hoàn toàn nhìn thấu công kích giống như vũ bão đến từ các bức tượng, né được thì né, không né được thì dùng kiếm của mình để làm chệch hướng công kích, ngoại trừ một ít phong nhận xuất kỳ bất ý chém đứt vạt áo, thì hầu như không hề tạo ra được chút nguy hiểm nào cho chính bản thân hắn.

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, chỉ mới mấy chục giây trôi qua, Mạc Dương lông tóc không tổn hao, thành công xông thẳng qua trận địa công kích dày đặc như mưa rào mùa hạ, đặt chân tới vạch đích, ngoại trừ y phục có chút hơi rối loạn, còn đâu thì mọi thứ vẫn như bình thường, đến cả nửa điểm thở dốc cũng không có, hiển nhiên là không tốn bao nhiêu sức lực.

Tất cả mọi người nhìn Mạc Dương xông qua con đường thí luyện như chỗ không người, bất tri bất giác hít vào một ngụm lương khí, không hổ danh là thiên tài Mạc Dương của Mạc gia, không sử dụng linh lực phụ trợ, chỉ thuần túy dựa vào giác quan, phản xạ cùng với kinh nghiệm chiến đấu của bản thân liền vượt qua được thí luyện một cách dễ dàng, quả nhiên danh bất hư truyền.

“Thế nào, ta nói được thì làm được chứ, Vân Mộng Kỳ?” Mạc Dương đưa tay lên vuốt lại mái tóc có hơi rối loạn của mình, nghiêng đầu liếc nhìn nữ tử ban nãy đã khiêu khích mình, miệng mỉm cười châm chọc.

“Hừ, công phu mèo ba chân!” Vân Mộng Kỳ hừ nhẹ một tiếng, không hề cho Mạc Dương chút mặt mũi nào.

“Thật tình, đúng là khó có thể khiến nàng nhìn ta bằng con mắt khác a.” Mạc Dương lắc đầu, sau đó nhìn lên không trung, miệng nói

“Khí linh tiền bối, vãn bối như vậy là đã qua cửa rồi chứ?”

“Đúng vậy, ngươi đủ điều kiện, tạm thời chờ ở đó đi, chúng ta vẫn còn rất nhiều ngươi chưa tham gia thí luyện.” Khí linh Tử Ngọc Quan gật đầu nói.

“Thưa tiền bối, vãn bối muốn mạo muội hỏi một câu?” Mạc Dương tiếp tục nói.

“Chuyện gì?”

“Thí luyện này, chỉ có thể từng người tham gia, hay có thể tất cả tham gia cùng một lúc?”

“Đều được, không có vấn đề gì cả.”

“Đa tạ tiền bối giải hoặc.” Mạc Dương chắp tay cảm tạ, vô tình cố ý nhìn về phía Vân Mộng Kỳ nháy mắt một cái.

Tất cả mọi người ở đây không phải là người mù, hiển nhiên nhận ra chút ám hiệu nho nhỏ này, ánh mắt không khỏi đổ dồn về phía Vân Mộng Kỳ, biểu cảm trên mặt có chút vi diệu. Vân Mộng Kỳ là người của Thượng Đỉnh Thiên Tông, cháu gái ruột của một trong ba vị thái thượng trưởng lão cấp Đế Quân của tông môn này, ở trong lứa đệ tử trẻ tuổi cũng có tên tuổi tương đối lớn.

Nàng cùng với Mạc Dương có hôn ước trên người, cơ mà không hiểu tại sao, Vân Mộng Kỳ có vẻ phản đối hôn ước này, thậm chí ghét bỏ Mạc Dương ra mặt, trong khi thực tế thì Mạc Dương không chỉ danh tiếng tốt, mà nhân phẩm cũng đoan chính, tuy không đến mức người gặp người yêu, nhưng cũng chẳng có tật xấu gì đáng nói.

Câu hỏi này của Mạc Dương giống như chỉ là một thắc mắc ngẫu nhiên, nhưng người thông minh đều nhận ra rằng, hắn đây là đang chiếu cố đến Vân Mộng Kỳ. Bản thân Vân Mộng Kỳ địa vị cao, nhưng tu vi của nàng không theo kịp địa vị của mình, một phần là bởi vì nàng còn rất trẻ, nếu không muốn nói là trẻ hơn tất cả mọi người đang đứng tại đây ở tuổi 23, một phần khác là do nàng không quá chú trọng tu hành, nhưng với tu vi Thánh Giả sơ giai, không một ai dám nói nàng không phải là thiên tài, thiên phú cỡ này gần như có thể so sánh với Tử Phong năm xưa a.

Chính vì thế mà nàng tự bản thân rất khó có thể qua được thí luyện này bằng với sức một mình, nhưng bằng địa vị của mình, yêu cầu môn nhân của Thượng Đỉnh Thiên Tông bọc hậu cho nàng vượt qua được thí luyện không phải là chuyện không thể, vậy nên mới nói câu hỏi của Mạc Dương chính là đang chiếu cố đến nàng là vì thế.

Cơ mà Vân Mộng Kỳ dường như không lĩnh tình cho lắm, chỉ thấy nàng nhíu mày, sau đó lạnh nhạt nói

“Bổn cô nương không cần sự giúp đỡ của ngươi hay bất kỳ ai khác, ngươi đây là đang coi thường ta?”

“Mạc Dương không dám.” Mạc Dương vội vàng thi lễ nói.

Trước thái độ nhún nhường của Mạc Dương, những ai ở đây biết đến hai người này đều không có gì ngạc nhiên, chuyện như vậy xảy ra quá thường xuyên, ai nấy đều rõ ràng rằng Mạc Dương trước nay vẫn luôn cố lấy lòng vị hôn thê của mình. Lí do thì không ai biết rõ, bởi vì theo lý mà nói, Mạc gia so với Thượng Đỉnh Thiên Tông còn mạnh hơn vài phần, với địa vị của Mạc Dương ở trong gia tộc thì hắn không nhất thiết phải lấy lòng Vân Mộng Kỳ, mặc dù xuất thân của nàng tốt, có một vị gia gia là Linh Đế cường giả, nhưng Mạc Dương cũng không kém a.

Ẩn núp ở đằng sau, Trần Duệ lắng nghe tất cả mọi thứ, đôi mày kiếm hơi nhíu lại, miệng khẽ lẩm bẩm

“Vân Mộng Kỳ? Cái tên thật quen thuộc…chẳng lẽ là nàng?”

Tâm tình của hắn có chút kích động, vội vàng đưa mắt nhìn lén Vân Mộng Kỳ, cơ mà sau khi nhìn, hắn liền lắc đầu có chút thất vọng

“Diện mạo khác biệt, khí chất cũng không đúng, hẳn chỉ là trùng tên mà thôi.”

Vốn bị thương, hơn nữa tận lực điệu thấp, Trần Duệ từ lúc tiến vào trong lăng mộ cho tới giờ đều không dám quan sát những người xung quanh quá nhiều, tránh gây ra sự chú ý không cần thiết, phải biết rằng giác quan của Thánh Giai cường giải vô cùng cường hãn, dù chỉ là một ánh mắt liếc lên người mình cũng có thể cảm nhận được, hắn không muốn vì một chút tò mò mà khiến tất cả chú ý tới đoàn đội của mình, vốn có thực lực vô cùng yếu so với những người khác, vậy nên đến tận bây giờ hắn mới biết đến diện mạo của Vân Mộng Kỳ.

Vân Mộng Kỳ đột nhiên cảm thấy bản thân bị dò xét bởi một ánh mắt xa lạ, nàng theo bản năng liếc nhìn về phía Trần Duệ, không nhìn thì thôi, vừa mới trông thấy diện mạo của đối phương, biểu cảm trên gương mặt nàng thoáng biến đổi nhưng rất nhanh liền bị che giấu, nàng hắng giọng một cái, sau đó bâng quơ nói

“Nghĩ lại thì, có một chút giúp đỡ cũng không phải là chuyện gì xấu. Các ngươi!! Cái đám người đang trốn ở đằng kia, tiến lên đây!”

Nói đoạn nàng hướng về phía cả bọn Trần Duệ, một cánh tay giơ lên ngoắc ngoắc.

Nhất thời toàn bộ sự chú ý của mọi người đều tập trung lên cả bọn Trần Duệ, sự tồn tại của bọn hắn không phải là không ai biết đến, chỉ là xét đến việc tu vi của nhóm người này thấp đến đáng thương, ai nấy đều lựa chọn lờ đi không để ý, chỉ là không ngờ Vân Mộng Kỳ lại chú ý tới bọn họ, ai nấy đều cảm thấy khó hiểu, không biết nàng ta lại nảy ra chủ ý gì.

Trần Duệ cùng mọi người nghe thấy Vân Mộng Kỳ hướng về phía mình lên tiếng mà không khỏi giật thót.

“Sư nương, chúng ta làm gì bây giờ?” Trần Duệ lo lắng nói.

“Còn làm gì nữa, thực lực của chúng ta không bằng bọn họ, chỉ có thể nghe theo mà thôi.” Lãnh Băng Băng cũng giật mình không kém, chỉ là nghĩ đến một đám đạo tắc pháp thân của Tử Phong vẫn đang ở trên người cả bọn, nàng liền trấn tĩnh không ít, mặc kệ ra sao, nàng tin rằng phu quân của mình sẽ bảo vệ tốt cho mọi người.

Nghe thấy thế, mọi người cũng gật đầu đồng ý, liền lục đục cất bước đi tới trước mặt Vân Mộng Kỳ.

Vân Mộng Kỳ vô tình cố ý liếc qua những nữ nhân đang vây xung quanh Trần Duệ, lại nhìn vết máu loang lổ trên người hắn, đáy mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn nhưng rồi rất nhanh liền biến mất.

“Hừ, tu vi quá yếu, xem ra các ngươi có thể tiến vào đây thuần túy là nhờ vào may mắn. Vốn định để các ngươi lót đường trợ giúp cho ta, nhưng xem ra không được rồi. Các vị sư huynh, hi vọng mọi người có thể trợ giúp ta thông qua thí luyện này, khi trở về ta sẽ nói tốt cho mọi người trước mặt gia gia!” Vân Mộng Kỳ nhíu mày nói.

Một đám môn nhân Thượng Đỉnh Thiên Tông dồn dập nói phải, mặc dù tiến vào thí luyện sẽ có nguy hiểm chết người, nhưng không nghe theo lời của Vân Mộng Kỳ thì cũng chẳng khác nào chết, thà rằng đánh liều một phen còn hơn.

“Ngươi, đi theo bản cô nương phá trận, thêm một người liền thêm một cái đệm lót.” Vân Mộng Kỳ đột nhiên giơ tay lên chỉ về phía Trần Duệ.

“T-ta?!” Trần Duệ ngạc nhiên chỉ chính mình.

“Không phải ngươi thì là ai, nếu không phải đoàn đội của ngươi toàn bộ đều là nữ tử, ta liền đem tất cả trở thành pháo hôi cho mình. Biết điều thì mau tới đây!”

Trần Duệ nghe vậy không khỏi giận dữ, cái thứ quái quỷ gì đây, đối phương căn bản không coi hắn cùng với mấy vị sư nương là con người mà, hiển nhiên bọn hắn trong mắt Vân Mộng Kỳ chỉ là pháo hôi, là khiên thịt, dùng xong một lần liền vứt bỏ như rác rưởi, lần đầu tiên hắn cảm thấy một nữ nhân có thể chua ngoa đáng ghét như vậy.

“Đừng lo lắng, nếu có vấn đề thì ta có thể miễn cưỡng ra tay, cứ làm theo lời cô ta đi.”

Giọng nói của Tần Như Ngọc vang lên bên tai Trần Duệ khiến hắn bình tĩnh lại, phải rồi, bên cạnh mình vẫn còn tàn hồn của cường giả Chí Tôn thượng cổ, tu vi tuy mười không còn một nhưng không phải một đám chó mèo này có thể so sánh, bản thân suýt chút nữa đã giận quá mất khôn rồi.

Ánh mắt Trần Duệ nhìn về phía Vân Mộng Kỳ lóe lên vài tia sát khí, chỉ là được che giấu rất kỹ, hắn trầm mặc tiến về phía trước, đi tới bên cạnh đội ngũ của Thượng Đỉnh Thiên Tông.

Trong lúc đó, Tử Phong quan sát hết thảy nhưng trực tiếp làm ngơ, tu vi của hắn vượt quá xa những người ở đây, vậy nên việc hắn quan sát mọi người đều không thể khiến bất kỳ ai nhận ra, hắn giống như có được thị giác của Thượng Đế mà nhìn xuống nhất cử nhất động của tất cả.

Ánh mắt của hắn đảo qua Vân Mộng Kỳ, sau đó nhìn về phía Trần Duệ, khóe miệng hơi mỉm cười

“Chà chà, có chút thú vị, cơ mà, thú vị nhất vẫn là tên kia.” Nói đoạn ánh mắt của hắn hướng về phía khí linh Tử Ngọc Quan vẫn đang đứng chắp tay lơ lửng trên không trung.

Một lần bị rắn cắn cả đời sợ dây thừng, trải nghiệm của Tử Phong đối với mấy thể loại bí cảnh này vô cùng tồi tệ, bí cảnh đối với võ giả khác chính là cơ duyên, là cơ hội đổi đời, đối với hắn thì chỉ toàn là cạm bẫy có thể mất mạng bất kỳ lúc nào. Nếu thế giới này là do một tên tác giả viết tiểu thuyết nào đó tạo ra, Tử Phong dám cá là tên đó không thuộc dạng tâm thần phân liệt thì não cũng mất mấy dây thần kinh, bí cảnh nào cũng toàn là âm mưu chồng chất âm mưu, cơ duyên đâu chẳng thấy, chỉ thấy nguy hiểm trùng trùng đổ ập lên đầu.

Hành vi của cái tên tự xưng là khí linh Tử Ngọc Quan này trong mắt Tử Phong là vô cùng đáng ngờ, đối phương vừa mới xuất hiện liền nói dăm ba câu, sau đó vội vã đem cả đám ném tới trong thí luyện, giống như là sợ có người chạy mất, hơn nữa thí luyện này theo lí thuyết mà nói thì không có điểm gì sai, phản xạ và tư duy chiến đấu là căn bản của võ giả, đây chắc hẳn không phải là thí luyện duy nhất, nhưng kể cả như vậy, thí luyện để tuyển chọn ra nhân tài cho truyền thừa của một vị Chí Tôn cường giả, nào có phải trò đùa, sao có thể đơn giản như thế này.

Đó là chưa kể đến việc, nếu Ngọc Kiếm Chí Tôn thực sự muốn truyền thừa kiếm đạo của mình, chẳng phải tốt hơn đó là đợi thêm một thời gian nữa để những đoàn đội khác có thể tìm đến đây, gia tăng thêm ứng cử viên tham gia thí luyện? Bởi lẽ chắc gì trong số mấy trăm người ở đây, tồn tại ứng cử viên xuất sắc nhất để nhận lấy truyền thừa, vẫn còn những đoàn đội khác đang mò mẫm trong bí cảnh cơ mà, nói đối phương không nhận ra sự tồn tại của những người khác bên ngoài lăng mộ, Tử Phong thà tin rằng lợn biết bay.

Thêm một chuyện nữa, nếu mục đích thí luyện là để sàng lọc ứng cử viên, vậy thì việc cho cả một cái đoàn đội trợ giúp nhau vượt qua chẳng khác gì trống đánh xuôi kèn thổi ngược, căn bản chẳng có chút tác dụng gì trong việc khảo hạch tìm ra người tiếp nhận truyền thừa, dù sao thì truyền thừa chỉ có một, lẽ đương nhiên là phải dành cho người có thiên phú lợi hại nhất, dựa vào trợ giúp của người khác qua cửa, lợi hại ở chỗ nào?

Thoáng cảm nhận một chút, quá trình luyện hóa toàn bộ không gian mộ táng theo tiến độ thôn phệ và đồng hóa của Sâm La Vạn Tượng đang diễn ra ngày một nhanh, chẳng mấy chốc sẽ bao trùm lấy khu vực lăng mộ, tuy hiện tại cái khu vực thí luyện này nằm ở một tiểu không gian khác không phải là ở trong mộ táng, nhưng cũng chỉ là một tiểu không gian phụ thuộc, hẳn là do Ngọc Kiếm Chí Tôn năm xưa mở ra, lấy thực lực của hắn thì không khó để phá vỡ vách ngăn để tiến vào từ bên ngoài, Tử Phong cũng không vội vàng, liền ngồi một chỗ xem kịch đi.

-------------------------------