Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 681: Thí luyện đơn giản?




“Nơi này là đâu?”

“Chuyện gì đang xảy ra??”

“Đừng động, ta có cảm giác không ổn với nơi này!”

Biến cố bất ngờ xảy ra khiến tất cả mọi người không khỏi xôn xao một trận, trong khi đó, Trần Duệ nhìn thấy một màn này không khỏi có chút kích động trong lòng. Thân là xuyên việt giả, cái thể loại tiểu thuyết nào mà hắn chả đọc rồi, tình hình trước mắt cộng thêm lời nói của khí linh Tử Ngọc Quan vừa rồi, hắn chắc chắn đến mười thành rằng đây chính là không gian thí luyện nhằm tìm ra ứng viên thích hợp để nhận lấy truyền thừa của Ngọc Kiếm Chí Tôn.

Lấy hiểu biết của Trần Duệ, những cường giả kiếm đạo như Ngọc Kiếm Chí Tôn thường sẽ tôn sùng tư chất cùng với thiên phú kiếm đạo nhiều hơn là tu vi đơn thuần, vậy nên rất có thể thí luyện này sẽ san bằng chênh lệch thực lực giữa tất cả mọi người với nhau, nếu là như vậy thì chẳng phải chính hắn cũng có cơ hội chiếm được truyền thừa hay sao?

Trần Duệ bản thân đã có một vị sư phụ tu vi thông thiên, lại thêm tàn hồn một vị Chí Tôn chỉ bảo, theo lí mà nói thì hắn không nhất thiết phải dẫm chân vào vũng nước đục này, nhưng mà kỹ nhiều không hại thân, nếu có thể chiếm được truyền thừa kiếm đạo của Ngọc Kiếm Chí Tôn đối với hắn chỉ có trăm lợi không hại.

Tuy rằng thí luyện ở cái thế giới cường giả vi tôn này trăm phần trăm sẽ tồn tại nguy hiểm chết người, nhưng không vào hang cọp sao có thể bắt được cọp con, Trần Duệ đối với việc mình có thể bắt được truyền thừa vào tay có tự tin tương đối lớn. Thứ nhất đó là sư phụ hắn từng nói bản thân mình có thiên phú kiếm đạo không tệ, có thể để vị sư phụ đã sống không biết bao nhiêu năm của mình đánh giá hai chữ “không tệ”, thiên phú của chính mình dù không phải đệ nhất thiên hạ thì cũng thuộc hàng thượng đẳng.

Thứ hai đó là Trần Duệ có thiên phú rất tốt về mặt tốc độ, mà kiếm đạo, vô cùng chú trọng đến khía cạnh này, tuy trên đời có tồn tại vài trường phái kiếm đạo không yêu cầu tốc độ mà tập trung vào thứ khác như là trường phái sử dụng trọng kiếm hay tương tự, nhưng Ngọc Kiếm Chí Tôn sử dụng trường kiếm, tám chín phần mười trường phái của hắn cũng sẽ tương tự đề cao tầm quan trọng của tốc độ.

“Khí linh tiền bối, ý ngài nói thí luyện là sao?” đại sư huynh của Tế Vũ Môn lúc này mới lên tiếng, nói ra thắc mắc trong lòng của tất cả mọi người.

“Truyền thừa của chủ nhân chỉ có thể dành tặng cho nhân tài kiệt suất, như vậy thì mới có thể đảm bảo được kiếm đạo của ngài ấy không mai một vào trong dòng sông lịch sử. Truyền thừa chỉ có một, mà ở đây có đến mấy trăm người, hiển nhiên là phải chọn ra ứng cử viên phù hợp nhất rồi.” Khí linh Tử Ngọc Quan mỉm cười trả lời.

Nghe thấy vậy, mọi người cuối cùng cũng vỡ lẽ, chỉ là nghĩ đến việc ở trong mấy trăm người chỉ có một người là có thể nhận lấy truyền thừa, ánh mắt của mỗi người nhìn những người khác liền trở nên vi diệu, đứng trước áp lực cạnh tranh như thế này, dường như tình nghĩa đồng môn cũng không còn quan trọng cho lắm.

“Thưa tiền bối, vậy thí luyện cụ thể yêu cầu những điều kiện nào?” Có người đứng ra hỏi.

Khí linh Tử Ngọc Quan vươn tay hướng về phía con đường mới xuất hiện, trên mặt vẫn là một biểu hiện hiền hòa dễ gần, chậm rãi nói

“Rất đơn giản, thí luyện tầng thứ nhất yêu cầu phản xạ và năng lực ứng đối với hiểm nguy, đồng thời cũng sẽ kiếm tra khả năng suy tính trong chiến đấu của mỗi người.”

Dừng lại một chút, hắn tiếp tục nói

“Trước mắt các ngươi là một con đường, không sử dụng linh lực, Lĩnh Vực hay pháp tắc chi lực, đi qua con đường trước mắt đến tận điểm cuối là được.”

Mọi người quay sang nhìn nhau, trên mặt mỗi người đều viết lên mấy chữ “chỉ có vậy thôi?” vô cùng rõ ràng, hiển nhiên là bất ngờ trước điều kiện vượt qua thi luyện trước mắt. Phải biết rằng, võ giả tu luyện đề thăng cảnh giới là một chuyện, nhưng khả năng chiến đấu không chỉ đơn thuần cứ tu vi cao hơn liền sẽ tốt hơn, vậy nên phản xạ cùng tư duy trong chiến đấu là một phần không thể thiếu đối với mỗi võ giả khi tu luyện.

Nhưng mà không chỉ đơn giản như vậy, phản xạ cùng tư duy chiến đấu tuy không hoàn toàn chỉ có thể dựa vào thiên phú, rèn luyện cũng đề thăng được khả năng này, nhưng nó không phải là thứ ngày một ngày hai liền có thể nói rằng bản thân đã trở nên thành thạo, bất kể là kinh nghiệm chiến đấu, thiên phú hay tài năng thiên bẩm, thậm chí là sự chăm chỉ cũng đều góp phần đề thăng khả năng phản xạ và tư duy trong chiến đấu.

“Ta mặc kệ, chỉ cần vượt qua là được chứ gì?!” một thanh niên đột nhiên lên tiếng, sau đó lắc mình một cái liền tiến đến sát biên giới của con đường trước mắt, chỉ cần tiến lên một bước liền sẽ đặt chân vào trong khu vực thí luyện.

Thanh niên nhân nhìn con đường thẳng tắp trước mặt, sau đó đưa mắt liếc những bức tượng dọc theo hai bên đường, cổ họng hơi nhúc nhích một chút liền cất bước tiến vào. Vừa đặt chân lên trên con đường, những tưởng sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng thực tế thì chẳng có gì cả, cả con đường vẫn im hơi lặng tiếng, đến cả một chút động tĩnh cũng không có.

Đánh bạo tiến thẳng một lèo mấy trăm mét, thanh niên kia từ trong trạng thái căng thẳng cực độ cũng dần trở nên bình tĩnh, hắn cẩn thận liếc nhìn những bức tượng xung quanh, nhưng dù quan sát kiểu gì cũng không nhận ra có gì bất thường, bọn chúng tựa như chỉ là một đám tượng đá thông thường vô tri mà thôi.

Tiếp tục đi thêm mấy trăm mét nữa, đưa tổng quãng đường đã đi được đến gần một ngàn mét, thanh niên hoàn toàn buông lỏng, trong lòng âm thầm nói

“Kiếm tra phản xạ và tư duy chiến đấu cái gì chứ, đây hoàn toàn là những lời vô căn cứ mà, hiển nhiên là khí linh tiền bối đang dọa dẫm tất cả mọi người, chân chính kiếm tra ở đây đó chính là lòng dũng cảm. Kiếm tu chỉ có tâm cảnh vững chãi, không biết lùi bước thì mới có thể tiến xa được, đây chính hẳn là dụng ý của Ngọc Kiếm Chí Tôn, không thể không nói chủ ý của ngài ấy thật là cao minh a.”

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nở một nụ cười đắc thắng, ngoái đầu lại nhìn tất cả mọi người vẫn đang đứng chôn chân phía xa, không dám tiến vào trong khu vực thí luyện, ánh mắt xẹt qua một vệt khinh bỉ, một đám phế vật, đến cả dụng ý của Ngọc Kiếm Chí Tôn cũng không nhận ra, quả nhiên chỉ là một đám hoa trong nhà kính.

Còn đang suy nghĩ, thanh niên nhân đột nhiên trông thấy sắc mặt của mọi người trở nên kinh hãi, ánh mắt trừng lớn nhìn về phía mình, hắn liền cảm thấy một trận khó hiểu.

“Bọn họ sợ hãi cái gì? Cơ mà, sao tầm nhìn của mình lại trở nên xáo trộn như thế này……”

Đó là những dòng suy nghĩ cuối cùng của thanh niên nhân, bởi vì lúc này hắn chỉ còn lại nửa cái đầu lâu đang rơi xuống mặt đất, đập lên trên nền đất của con đường dưới chân, cơ thể của hắn cũng trong một khoảnh khắc này mà chia năm xẻ bảy, hóa thành từng khối thịt đổ ập xuống, máu tươi cùng với nội tạng vương vãi khắp nơi.

Ở trong góc nhìn của tất cả mọi người, vào khoảnh khắc thanh niên kia ngoái đầu ra đằng sau, hai bức tượng ở ngay ven đường đột nhiên cử động, dùng một tốc độ bất khả tư nghị mà áp sát thanh niên nhân, trên tay mỗi bức tượng không biết từ bao giờ xuất hiện hai thanh kiếm, bốn thanh kiếm vung lên mấy đường, giống như dao nóng cắt vào bơ mà trực tiếp phanh thây thanh niên xấu số kia thành nhiều mảnh, dù bản thân hắn là Thánh Giai võ giả cũng không làm nên trò trống gì, nội lĩnh vực giống như không hề hoạt động, cứ như vậy liền mất mạng.

Trong lúc mọi người rùng mình trước tốc độ kinh khủng của hai bức tượng kia, khí linh Tử Ngọc Quan đứng chắp tay trên không trung, nhàn nhạt nói

“Con đường đi lên tới đỉnh phong vốn không thể thiếu đi sự hi sinh, bên dưới mỗi vị cường giả đỉnh cao đều là vô số đá đặt chân, hi vọng các ngươi rõ ràng đạo lý này.”

“Tiền bối, thí luyện này sao có thể vượt qua được, không sử dụng linh lực, không dùng tới Lĩnh Vực hay pháp tắc chi lực, chúng ta căn bản không phải là đối thủ của những bức tượng đá đó!!” không nhịn được, một người đột ngột lên tiếng.

Mọi người nghe vậy cũng gật gù, xác thực như những gì người này nói, không có linh lực, Lĩnh Vực và pháp tắc chi lực cũng không được sử dụng, tất cả mọi người chỉ có thể dựa vào một bộ nhục thân, căn cứ vào tốc độ khủng khiếp của những bức tượng kia, muốn vượt qua quãng đường mấy ngàn mét trước mắt giống như là người si nói mộng hơn.

Hơn nữa vừa rồi chỉ mới có hai bức tượng ra tay, trong khi ở đây có đến mấy trăm cái, có quỷ mới biết được liệu đi đến giữa đường thì bọn chúng có đồng loạt xông lên hay không, ai dám mạo hiểm a.

“Ngu ngốc, tốc độ không theo kịp thì chỉ cần dự đoán trước hành động của đối phương rồi né tránh là được, hơn nữa mục tiêu là vượt qua con đường này, chứ không phải là đả bại những bức tượng kia, ngươi có phải là đang nhầm lẫn hay không?” khí linh Tử Ngọc Quan còn chưa trả lời, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.

Mọi người nhất tề quay đầu sang nhìn, chỉ thấy lên tiếng là một nam tử mặc trường sam màu xanh tím, thân ảnh cao ngất thẳng tắp như cổ thụ chọc trời, mái tóc dài phiêu dật, gương mặt lạnh lùng tuấn lãng, lúc này đang khoanh tay ôm lấy một thanh kiếm nhìn chằm chằm vào khu vực thí luyện.

“Mạc Dương!”

Mạc gia là một siêu nhất lưu thế lực, bình thường khá là điệu thấp, nhưng không một ai dám coi thường gia tộc này, bởi vì tuy rằng số lượng tộc nhân ít ỏi, tầm ảnh hưởng cũng không lớn, cơ mà bản thân gia tộc này có đến bốn vị Đế Quân tọa trấn, trong đó có một vị lão tổ tông nghe nói đã đột phá đến Bát Tọa Linh Đế, tộc nhân của Mạc gia cũng toàn thuộc dạng thiên tài vạn người có một, tuyệt đối là tinh anh trong số các tinh anh.

Người vừa lên tiếng là Mạc Dương, vốn chỉ là con ngoài giá thú của một vị trưởng lão Mạc gia, nhưng bản thân thiên phú vô cùng khủng bố, 7 tuổi dẫn linh nhập thể, 12 tuổi đột phá Tướng cấp, 19 tuổi thành tựu Tôn cấp, năm nay gần 50 tuổi đã có tu vi Thánh Quân đỉnh phong, xứng danh đệ nhất thiên tài của Mạc gia, địa vị trong gia tộc so với một vài vị trưởng lão còn muốn hơn.

“Mạc Dương ngươi nói thì hay lắm, nếu đơn giản như vậy thì tại sao ngươi không tiến vào thi luyện đi, ở đây nói nhảm cái gì?” một nữ nhân âm dương quái khí nói.

Mạc Dương lạnh nhạt liếc nhìn nữ nhân kia, cười khảy một cái không nói gì, sau đó ôm kiếm, nhẹ nhàng thoải mái cất bước tiến về phía khu vực thí luyện. Dưới con mắt nhìn chằm chằm của tất cả mọi người, Mạc Dương không hề nao núng, cũng không hề vội vã, cứ như vậy bước từng bước chậm rãi.

Giống như thanh niên xấu số ban nãy, Mạc Dương đi gần một ngàn mét bình yên vô sự, đến cả nửa phần động tĩnh cũng không có, ngay khi hắn bước tới bên cạnh cái xác không toàn vẹn kia, mọi người không hẹn mà cùng nín thở, muốn nhìn xem Mạc Dương sẽ đối phó với hai bức tượng kia như thế nào.

Mạc Dương lúc này dừng lại, không biết là vô tình hay cố ý lặp lại hành động của thanh niên nhân lúc nãy, ngoái đầu nhìn lại phía sau, đúng lúc đó, hai bức tượng vừa mới xuất thủ liền cử động, vẫn là một thứ tốc độ khủng khiếp như cũ, bốn thanh kiếm hóa thành bốn đạo kiếm mang xé rách không khí chém tới chỗ Mạc Dương.

“Chờ các ngươi đã lâu!!”

Mạc Dương nhanh như cắt quay đầu lại, dường như hắn đã tính toán đến việc này, ngay khi kiếm quang chém tới, cả người hắn giống như một đầu linh xà vặn vẹo nhảy lên không trung, vô cùng xảo diệu chen vào giữa khe hở của những đường kiếm quang kia, kiếm trong tay xuất ra khỏi vỏ, mũi kiếm vung lên gạt vào thân kiếm của một bức tượng, trong khi đó vỏ kiếm của hắn đập vào lưỡi kiếm của bức tượng còn lại.

Mọi thứ diễn ra trong một cái nháy mắt, Mạc Dương lợi dụng kẽ hở, sử dụng chính lực lượng của hai bức tượng để đẩy lui bọn chúng, thành công vượt qua công kích của hai bức tượng hoàn hảo vô khuyết.