Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 659: Tịch Diệt






Tử Phong văng đi không thể kiềm chế được trước lực lượng kinh hồn vừa mới nện lên người hắn, xương cốt bên trong người trực tiếp vỡ nát không biết bao nhiêu cái, huyết nhục cùng với nội tạng bị nghiền vụn không còn ra cái hình thù gì nữa, đến cả lớp giáp bên ngoài của hắn cũng bị đánh tan không ít, một bên cánh tay của hắn cong thành một cái góc độ kỳ dị, hiển nhiên là bên trong đã gãy đoạn thành mấy khúc.
Hắn lăn lông lốc ở trên mặt đất, cày ra một cái rãnh dài dọc theo đường đi, cát bụi đất đá văng lên khắp nơi mù mịt, cho đến khi Tử Phong cưỡng ép xoay người, dùng cánh tay lành lặn của mình cắm ngập vào trong đại địa, trực tiếp đem chính mình dừng lại, dù là như vậy, hắn vẫn bị văng đi thêm gần ngàn mét nữa trước khi triệt tiêu được hết toàn bộ lực lượng cường đại đánh vào mình lúc vừa rồi.
Chậm rãi đứng lên, ánh mắt của Tử Phong hơi có chút rét lạnh nhìn về phương hướng nơi mình vừa dính đòn, chỉ thấy ở nơi đó, một thân ảnh cao tới hơn tám mét sừng sững tựa như một ngọn núi nhỏ, cơ thể được bọc trong một lớp vật chất trong suốt màu đỏ rực tựa máu tươi, sâu bên trong chính là bản thể của Cao Sĩ Kỳ, không cần phải điều tra kỹ càng, Tử Phong có thể cảm nhận được lực lượng bàng bạc đến từ thân ảnh kia dường như đã không thua kém gì so với hai Thất Tọa Linh Đế chân chính bên cạnh.
Lý An nhìn thấy biến hóa của Cao Sĩ Kỳ cũng không vui mừng vì có một trợ lực cực mạnh xuất hiện, ngược lại trên mặt hắn lộ ra thần sắc lo âu, Sở Bảo Ngọc cũng sở hữu một vẻ mặt tương tự như vậy
“Cao đại ca phải sử dụng Huyết Ảnh Kỳ Hình? Một chiêu vừa rồi của đối phương gây ra tổn hại lớn tới mức như vậy ư?”
Trường Hận Huyết Lang vốn ban đầu chỉ là danh xưng tự Cao Sĩ Kỳ đặt cho mình, nhưng về sau giang hồ cũng công nhận cái danh hiệu này, nhưng không hoàn toàn là bởi vì thứ này có sẵn, hơn một nửa lí do thuộc về công pháp của hắn mà ra.

Cao Sĩ Kỳ tu luyện Huyết Hà Thiên Kinh, một môn Thiên giai trung phẩm công pháp, uy lực cường đại là chuyện đương nhiên, dù sao thì cũng là Thiên giai công pháp, nhưng khiến bất kỳ ai chiến đấu với hắn phải kinh hồn táng đảm là bởi vì tính chất của cái công pháp này.
Càng chiến đấu, càng thụ thương, Cao Sĩ Kỳ sẽ càng trở nên mạnh mẽ, huyết khí chi lực biến đổi trở thành lực lượng cường hãn tăng phúc cho cả công lẫn thủ của bản thân, đây cũng là lí do Lý An lo lắng.

Bởi vì Huyết Ảnh Kỳ Hình chính là trạng thái tối cường của Huyết Hà Thiên Kinh, chỉ khi nào Cao Sĩ Kỳ gặp phải chấn thương nghiêm trọng đến mức chỉ còn lại một hơi thở thì năng lực này mới được kích hoạt, đem đến cho hắn chiến lực khủng bố vô song nhưng đổi lại giống như là uống rượu độc giải khát, nếu không thể trong thời gian nhất định giết ch.ết được kẻ địch, đợi huyết khí chi lực hao mòn không còn lại chút gì thì người chết sẽ là Cao Sĩ Kỳ bản thân.
Lý An kinh ngạc trước việc Cao Sĩ Kỳ ăn một đòn của Tử Phong đã phải dùng đến Huyết Ảnh Kỳ Hình cũng không phải là không có nguyên do, phải biết rằng đến chính bản thân hắn cũng hứng chịu không biết bao nhiêu là công kích của Tử Phong, ngoại trừ bị thương một chút thì cũng chỉ đến thế mà thôi, không ảnh hưởng tới căn bản, Cao Sĩ Kỳ thực lực không thua kém hắn là bao, tại sao lại giống như tờ giấy không chịu nổi một kích như thế này.
Nhưng có một điều mà Lý An không biết rõ, đó là bản thân võ giả khi tu luyện Huyết Hà Thiên Kinh, để lợi dụng cái đặc tính càng bị thương càng trở nên mạnh mẽ, môn công pháp này gần như bỏ qua hoàn toàn vấn đề phòng ngự, Cao Sĩ Kỳ tuy là nửa bước Thất Tọa Linh Đế, nhưng bàn về lực phòng ngự, hắn so với bất kỳ một Linh Đế sơ giai nào khác cũng chẳng hơn được là bao.

Hơn nữa thực lực của Tử Phong lúc này cũng không phải là trò đùa, Lý An là thiên tài chân chính chiến lực nghịch thiên vô địch cùng cảnh giới còn bị đánh thương tích đầy mình, Cao Sĩ Kỳ bất kể ra sao cũng chỉ là nửa bước Thất Tọa Linh Đế, so với Lý An kém không chỉ là một bậc, dính phải một chiêu toàn lực của Tử Phong nào có phải chuyện đơn giản.
“Răng rắc...!”
Trong lúc Lý An và Sở Bảo Ngọc đang quan tâm tới tình huống của Cao Sĩ Kỳ, Tử Phong vận dụng năng lực của mình, đem cơ thể tàn tạ phục hồi lại như cũ, khu trục pháp tắc chi lực ngoại lai đang quấy phá trong thể nội, xương cốt giáp trụ va chạm vào nhau phát ra từng tiếng động ghê người, cơn đau thấu tim toái cốt xông thẳng lên tận não nhưng không có vẻ gì khiến hắn phiền lòng.


Tà Ảnh Ma Kiếm lại xuất hiện trong tay, Tử Phong hóa thành một đạo tàn ảnh lao thẳng tới chỗ đối phương như cuồng phong bạo vũ, quản đối phương xuất ra chiêu số kỳ quái gì, trực tiếp đánh bẹp là được!
Sở Bảo Ngọc cùng với Cao Sĩ Kỳ phản ứng nhanh chóng, trong nháy mắt liền phi thân lên chặn lại Tử Phong, tuy không thể phi hành và trọng lực đang ngày càng trở nên mạnh hơn khiến cử động thập phần khó khăn, nhưng chiến lực của hai người cũng không phải hạng xoàng, chặn lại thế tiến công của Tử Phong không hề khó khăn.
Lý An lúc này liền trực tiếp quên luôn mục đích của mình khi đến đây chính là để trợ công cho Bạch Hạc Đế Quân, thực tế thì lúc này hắn lo cho chính mình vẫn còn chưa xong, đừng nói tới việc nghĩ đến sống chết của Bạch Hạc Đế Quân đang bị thiên quân vạn mã ép thành cái bánh nướng, hắn vung thanh đại kiếm trong tay chỉ lên không trung, miệng khẽ lẩm bẩm
“Thánh Hỏa Thần Công!!”
Một ngọn liệt hỏa màu đỏ rực tựa như mặt trời bùng cháy trên người Lý An, sau đó nhnanh chóng hóa thành một cặp cánh hỏa diễm hừng hực sau lưng, khí tức trên người hắn cũng trở nên nóng bỏng cường đại đến mức không thể diễn tả bằng lời, không gian xung quanh hắn vặn vẹo trước nhiệt độ khủng bố mà hắn tỏa ra, mặt đất dưới chân hắn trong nháy mắt biến thành nham tương sau đó trực tiếp bốc hơi.
Thời điểm hiện tại gần như không còn một ai dám ở lại nơi này nữa, đại đa số tán tu đã sợ đến mức vỡ mật mà bỏ chạy từ lâu, cơ duyên truyền thừa các thứ so với mạng nhỏ thì không bằng cái rắm, không thấy biết bao nhiêu hảo thủ cường giả còn chưa kịp chạm đến cái cửa mộ táng đã trực tiếp vùi thây bởi dư ba chiến đấu của mấy vị đại lão kia hay sao, không chạy sớm chẳng lẽ ở lại chờ chết?
Rất nhiều thế lực nhất lưu trở xuống đều thất vọng từ bỏ ý định tranh đoạt một ngụm cơ duyên này, xem tình hình chiến đấu hiện tại, đừng nói là trong ngắn hạn có thể giải quyết xong xuôi, có đánh thêm ba ngày ba đêm cũng không có gì kỳ lạ, có cố ở lại đây cũng chưa chắc đã được tiến vào, không bằng đến từ đâu thì về lại chỗ đó, tránh bị vạ lây mới là thượng sách.
Đám cường giả Triệu gia nhìn tràng cảnh chiến đấu thiên băng địa liệt kia đã có chút chết lặng, gần trăm đệ tử Thánh Giai của Triệu gia trông thấy một màn kịch chiến khủng bố tuyệt luân trước mặt mà trong lòng không khỏi kíc.h thích, ý chí bản thân như được ma luyện, trong đầu xuất hiện ước vọng mãnh liệt rằng một ngày nào đó bản thân cũng sẽ trở thành cường giả như vậy.
Diệp Ngưng Tuyết, Lãnh Băng Băng, Nhiếp Tiểu Thiến, Nạp Lan Yên Nhiên và Trần Duệ lẫn vào trong đội ngũ của Triệu gia, trông thấy Tử Phong giống như ma thần hàng thế, đem cả một phiến thiên địa lật úp mà không khỏi há hốc mồm, bọn họ không phải là chưa từng nhìn thấy Tử Phong phát uy, nhưng mà kinh thiên động địa đến mức như thế này thì nói thực là chưa từng thấy.
“Sư...sư phụ vẫn luôn khủng bố như thế này hay sao?” Nạp Lan Yên Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, run giọng nói.
“Đừng hỏi ta, ta nào có biết được, từ lúc nào mà ca ca trở nên lợi hại đến mức này rồi?!” Diệp Ngưng Tuyết biểu tình ngốc trệ, khóe miệng giật giật trả lời.
Trần Duệ cũng rung động không kém, từ trước tới nay hình tượng mạnh mẽ không hợp thói thường của sư phụ vẫn luôn in hằn trong tiềm thức của hắn, nhưng trải qua mấy năm liền được Tần Như Ngọc chỉ bảo, tầm mắt của hắn đã trở nên cao hơn rất nhiều, tuy vậy hắn vẫn không thể không công nhận một chuyện, sư phụ hắn vẫn như xưa, cường đại đến khó có thể diễn tả được.
“Tiền bối, ngài nhìn thử xem, trận chiến này ai có cơ hội thắng cao hơn?”
“Cơ hội thắng? Thắng cái rắm!! Ngươi không hiểu sự cường đại của sư phụ ngươi nhưng ta hiểu! Cái tên quái vật đó con mẹ nó hiện tại vẫn chỉ đang chơi đùa mà thôi, nếu hắn dùng toàn lực thì mấy tên nhãi kia chết là cái chắc, là đơn phương nghiền ép đấy ngươi hiểu chưa? Trận chiến công bằng thì mới có cái thứ được gọi là cơ hội thắng, còn trận chiến này vốn ngay từ ban đầu đã bị sư phụ ngươi nắm trong lòng bàn tay, còn gì để mà tính toán nữa hay sao?” Tần Như Ngọc ẩn thân trong chiếc giới chỉ, giọng nói mang theo vài phần trêu tức, nhưng nếu để ý kĩ càng thì vẫn nhận ra được một tia sợ hãi nho nhỏ ẩn bên trong.
Trong khi đó thì Diệp Mị Nhi vẫn một bộ dáng không tim không phổi, nghe thấy mọi người nói thế liền nghiêng đầu nhìn về phía Tử Phong lúc này đang đánh nhau long trời lở đất với kẻ địch, chủ nhân lợi hại không?
Con gấu túi đội lốt mỹ nữ này gần như không dùng đến nửa giây để đưa ra câu trả lời, ân, chủ nhân là lợi hại nhất, trên đời không có ai là lợi hại hơn chủ nhân cả, Diệp Mị Nhi gật gù thầm nghĩ.

Ở một vị trí khác, Nhạc Tư Kỳ và Hồ Tâm Nguyệt đứng song song với nhau quan chiến, vốn dĩ ở đây không có chuyện của hai nàng, nhưng ai bảo Tử Phong ngày hôm nay tự đặt bản thân vào cục diện toàn dân là địch đâu, hai người cũng có chút lo lắng nên mới mò đến đây, mặc dù trong thâm tâm biết rất rõ rằng bản thân không có chút tác dụng gì cả.
“Nhạc cô nương, Tử Phong hắn chiến đấu ở tần suất khủng bố như thế này, liệu có sao không?” Hồ Tâm Nguyệt hơi chút lo lắng nói, bản thân nàng kể từ khi quyết định sẽ thay muội muội mình chăm sóc cho Tử Phong thì vẫn luôn hết sức thân cận với hắn, tình trạng cơ thể tàn tạ của Tử Phong thì nàng cũng biết đại khái, vả lại hắn cũng không có ý đồ che giấu, nàng có chút lo âu cũng là chuyện dễ hiểu.
Nhạc Tư Kỳ đến cả Diệu Yên hay Tuyết Phi Nhan cũng không quá mức hữu hảo, nhưng đối với Hồ Tâm Nguyệt thì lại dễ gần đến mức bất ngờ, có lẽ ở trong thâm tâm nàng biết rất rõ sức nặng của Hồ Phi Nguyệt đối với chủ nhân của mình, Hồ Tâm Nguyệt không những là tỷ tỷ ruột thịt, lại còn mang diện mạo giống y hệt với Hồ Phi Nguyệt, Nhạc Tư Kỳ đối với việc Hồ Tâm Nguyệt chăm sóc cho Tử Phong tán thành cả hai tay, bởi nàng hi vọng rằng Hồ Tâm Nguyệt ở bên cạnh làm bạn có thể làm dịu vết thương lòng của chủ nhân nàng, mà miễn là việc tốt đối với hắn, nàng không bao giờ từ chối.
Nghe thấy Hồ Tâm Nguyệt thắc mắc, Nhạc Tư Kỳ lắc đầu, nhẹ giọng nói
“Ngươi không hiểu chủ nhân nhà ta, ngài ấy không bao giờ làm một việc gì mà không tính toán trước đường lui, trận chiến này cũng như vậy.

Đừng nhìn tràng cảnh chiến đấu có chút hoành tráng, thực ra tất cả đều nằm trong sự khống chế của ngài ấy hết, bởi vì nên nhớ rằng mục đích của trận chiến này là gì.”
“Ngoại trừ khi chủ nhân chiến đấu để bảo vệ đám nữ nhân chúng ta, ngài ấy sẽ không bao giờ đi quá giới hạn mà bản thân có thể chịu đựng được, vậy nên cứ yên tâm mười phần đi.”
Hồ Tâm Nguyệt định nói cái gì, nhưng rồi lại thở dài một tiếng rồi thôi, ánh mắt mang theo vài phần tâm tình phức tạp hướng về thân ảnh tựa như ma thần đang tả xung hữu đột phía xa.

Nàng đối với Tử Phong chỉ có lòng thương tiếc và cảm thông mà không có tình cảm nam nữ, nàng khác với Nhạc Tư Kỳ hay là Tuyết Phi Nhan, bản thân nàng có thể đứng ở góc nhìn người ngoài cuộc để quan sát hành vi của hắn.
Hồ Tâm Nguyệt không phải dạng người ngu ngốc, ngược lại nàng vô cùng tinh ý, nàng ẩn ẩn có cảm giác rằng Tử Phong đang cực kỳ gấp rút muốn đề thăng thực lực của mình lên, nếu chỉ là vì không thể chờ đợi muốn trả thù thì cũng thôi đi, nhưng theo như hiểu biết của nàng, hắn không phải là dạng người lỗ mãng không biết ẩn nhẫn, chắc chắn là có một lí do bí ẩn nào đó đằng sau sự vội vàng của hắn, có cảm giác giống như là hắn đang cố gắng làm tất cả mọi thứ để tạo ra một thế giới không còn mối nguy hại nào nữa cho thân nhân của mình vậy.

Không rõ ràng tại sao, nhưng đó chính là cảm nhận của Hồ Tâm Nguyệt, chỉ là nàng cũng rõ ràng rằng nếu điều đó là sự thực thì sẽ có ý nghĩa ra sao, trong thâm tâm của nàng thầm mong rằng mình chỉ là nghĩ ngợi quá nhiều mà thôi.
Mai Thường Hi lúc này đang hứng thú mười phần nhìn vào khung cảnh thiên băng địa liệt ở phương xa, mặc kệ bởi vì dư ba chiến đấu quá mức khủng bố khiến hai mắt của mình đau nhức muốn chảy cả máu ra ngoài, chợt bên tai nàng vang lên một thanh âm trầm thấp
“Không sai biệt lắm, đưa mọi người tiến vào trong mộ táng đi!” Giọng nói của Tử Phong vang lên.
Nghe vậy Mai Thường Hi mới giật mình tỉnh lại, nàng để ý thấy rằng Tử Phong không biết là vô tình hay cố ý đã dẫn dắt chiến trường cách ra khá xa so với lối vào mộ táng, chắc hẳn là hắn ta cố ý, hơn nữa rất nhiều thế lực cùng với tán tu khắp nơi cũng đã bỏ cuộc mà ra về, chỉ để lại một số lượng cường giả không quá nhiều, lúc này để cho tộc nhân Triệu gia tiến vào bên trong mộ táng chính là vô cùng lý tưởng.
Nghĩ nào làm thế, Mai Thường Hi liền giơ tay lên ngoắc ngoắc, gọi đến mấy vị tộc lão có nhiệm vụ dẫn đội
“Đã nhận được tín hiệu, mau chóng dẫn tộc nhân tiến vào trong mộ táng, nhớ kỹ kế hoạch đã bàn trước.”

Mấy vị tộc lão này ai nấy đều có tu vi Thánh Quân cao giai đỉnh phong, thực tế là vốn không có cơ hội đột phá, nhưng tốt xấu gì cũng là cường giả thành danh đã lâu, kinh nghiệm hơn xa đám tiểu bối trong tộc, dành ra vài danh ngạch cho mấy vị tộc lão này đảm nhiệm vị trí người dẫn đội liền không gì không thích hợp bằng.

Mai Thường Hi nếu so bối phận thì chỉ là hàng con cháu nhưng địa vị lại ở trên cao vô cùng, mấy vị tộc lão này đối với thái độ hất hàm sai khiến của nàng cũng không có chút dị nghị gì cả, một người thuận miệng nói nhỏ
“Thống lĩnh đại nhân, còn mấy người kia thì sao?”
Mai Thường Hi biết rõ “mấy người kia” có ý chỉ ai, nàng hơi trầm ngâm một chút rồi nói
“Không cần phải để ý, nhưng đừng nên trêu chọc, lúc cần thiết thì có thể nương nhờ vào sự bảo hộ của bọn họ.”
Mấy vị tộc lão hơi bất ngờ trước câu nói cuối cùng của Mai Thường Hi, nhưng nàng giống như là đọc được suy nghĩ trong đầu mấy người, trực tiếp nói thẳng
“Bọn họ mỗi người mang theo đạo tắc pháp thân của Nguyệt cung phụng, hơn nữa không chỉ là một cái, hiểu rồi chứ?”
Mọi người nghe thấy vậy liền giật mình kinh hãi, trong nháy mắt liền hiểu ý tứ của Mai Thường Hi, tất cả gật đầu một cái ra hiệu đã rõ mệnh lệnh, sau đó bỏ đi bắt đầu an bài đám tộc nhân chuẩn bị tiến vào bên trong mộ táng.
Ở một diễn biến khác, Tử Phong lúc này đang giống như là một đầu thượng cổ mãnh thú điên cuồng đến mức cực điểm mà đánh nhau với ba người Lý An, chiêu số tung ra liên miên bất tận, vũ khí trong tay đổi tới đổi lui không ngừng nghỉ, khí thế trên người không những không giảm mà còn tăng lên tưởng chừng như vô cùng vô tận, tựa như năng lượng ở trong người hắn không có giới hạn, vĩnh viễn không thể sử dụng hết.
Trong khi đó thì Lý An, Sở Bảo Ngọc cùng với Cao Sĩ Kỳ cũng bắt đầu thở d.ốc, đừng nhìn chiến đấu nãy giờ chưa được bao lâu, nhưng liên tục sử dụng toàn lực để kích chiến đưa đến tiêu hao vô cùng khủng bố, lấy năng lượng gần như vô hạn của Linh Đế hậu kỳ chí cường giả mà cũng có cảm giác ăn không tiêu, dấu hiệu mất sức dần trở nên rõ ràng.
Lý An đang chiến đấu chợt trông thấy một đám người lao như tên bắn muốn tiến vào bên trong mộ táng, hắn biết rõ lí do mà Thái Diễn Thánh Địa đưa nhân thủ tới nơi này ngày hôm nay, hiện tại tất cả đều đã chết sạch không còn một mảnh, kế hoạch của bọn hắn thất bại, sao có thể trơ mắt nhìn thế lực khác hái quả ngọt được cơ chứ.
“Một đám nhãi nhép, cút cho ta!!”
Rống lên một tiếng, Lý An trực tiếp vận dụng pháp tắc chi lực, một đầu hỏa long khổng lồ dài mấy ngàn mét đột nhiên hình thành trên trời sau đó gào thét phóng về phía cổng mộ táng, nhằm thẳng vào đám tộc nhân Triệu gia mà đánh tới, lấy thực lực của hắn, đừng nói đám người này chỉ có tu vi Thánh Giai, có là Linh Đế sơ giai cũng khó mà toàn mạng trước một chiêu toàn lực này.
“Ai cho ngươi lá gan cản trở người khác tiến vào mộ táng?! Sâm La Vạn Tượng - Vực Ngoại Lưu Tinh!!”
Giọng nói âm u của Tử Phong vang lên, sau đó màn trời tràn ngập tinh vân ở ngay phía trên bất chợt vặn vẹo, sau đó dưới con mắt kinh dị của tất cả mọi người đang quan chiến, một khối thiên ngoại vẫn thạch với kích thước khổng lồ như một ngọn đại sơn trực tiếp giáng lâm, khí thế khủng bố ngột ngạt khiến người khác nứt tim vỡ mật, đập thẳng vào người đầu hỏa long đang gào thét kia, hình thể khổng lồ của đầu hỏa long đứng trước kích cỡ cực đại của khối vẫn thạch liền biến thành một con giun nhỏ, căn bản không tồn tại chút năng lực phản kháng nào liền bị khối vẫn thạch đè nghiến xuống mặt đất, cú va chạm khiến đại địa dưới chân rung chuyển một cách khủng khiếp, sinh sinh bị nện đến mức vỡ nát ra thành một cái khe vực sâu không thấy đáy, đầu hỏa long kia tựa như que diêm bé nhỏ phụt tắt gần như ngay lập tức.
“Ta chỉ muốn Thánh Địa các ngươi một người cũng không thể tiến vào trong mộ táng, còn ai khác muốn vào ta mặc kệ, ngươi coi lời nói của ta là cái rắm thoảng qua chăng?!” Tử Phong ngạo nghễ cất tiếng cười ha hả, giọng điệu mười phần kiêu ngạo, giống như Thái Diễn Thánh Địa ở trong mắt của hắn còn không bằng một cục phân.
Lý An lửa giận công tâm, cùng với Sở Bảo Ngọc và Cao Sĩ Kỳ một lần nữa lại lao vào cuồng chiến với Tử Phong, mỗi chiêu thức đều mang theo khí thế sát phạt quả đoán sắc bén vô cùng, không phải ngươi chết thì ta vong, ngày hôm nay nếu Tử Phong có thể thoát thân ra ngoài được thì Lý An liền trực tiếp đem tên mình viết ngược lại.
Những thế lực khác vẫn kiên trì ở lại đây đến tận lúc này vốn chỉ mang theo tâm lí bàng quan, đại khái chính là sợ đột nhiên động thân tiến vào trong mộ táng sẽ trở thành công địch của tất cả những người khác, hơn nữa ai mà biết được lời nói của tên quái vật Diêm La Đế Quân kia lúc trước có thực hay không, bọn hắn không dám mạo hiểm a.

Nhưng mà trông thấy nhân thủ của Triệu gia thành công xông vào trong mộ táng, hơn nữa còn được Tử Phong che chở, lá gan của bọn họ liền lớn lên, trong nháy mắt liền làm ra quyết định, vô số võ giả Thánh Giai ồ ạt lao tới tiến vào trong mộ táng tìm kiếm cơ duyên của bản thân.
“Đại Tư Tế, chúng ta có nên cho người tiến vào hay không?”
Đại Tư Tế của Vu Thần Sơn trầm ngâm một chút, sau đó ánh mắt có phần ý nhị mà liếc về phía Triệu gia ở gần đó, gật đầu một cái sau đấy nói thêm
“Có thể, tùy tiện cho bọn tiểu bối tự tìm chút cơ duyên đi, nhưng mà làm gì thì làm, nhìn thấy người của Triệu gia thì tốt nhất nên hạn chế phát sinh xung đột.”
Người kia không rõ ý tứ của Đại Tư Tế nhưng cũng không dám kháng lệnh, vội vàng rời đi phân phó đám đệ tử đằng sau.

Đại Tư Tế biết rằng thuộc hạ mình không hiểu được ẩn ý của hắn, nhưng hắn cũng không có giải thích, kỳ thực kể từ lúc trông thấy Triệu gia, hắn đã để ý tới biểu hiện khác thường của bọn họ, những người này quá mức thong dong, kể cả khi ở kia xuất hiện chiến đấu kịch liệt cũng không thấy người nào tỏ ra hoảng loạn, là tố chất tâm lý của đám tộc nhân Triệu gia quá cường đại, hay là trận chiến kia có liên quan đến bọn họ?
Người của Vu Thần Sơn tính tình cổ quái, nhưng không có nghĩa là trí thông minh thấp, Đại Tư Tế suy nghĩ một chút liền thiên về trường hợp thứ hai nhiều hơn, đơn giản bởi vì trong khi tất cả mọi người đều sợ hãi uy thế của Diêm La Đế Quân mà không dám mò tới gần, đám người của Triệu gia lại to gan lớn mật xông tới tiến vào trong mộ táng, hơn nữa còn không mang theo cường giả Linh Đế để trợ trận, không sợ dư ba chiến đấu đem một đám tộc nhân Thánh Giai ép thành cặn bã hay sao?
Hơn nữa hành động vừa rồi của Diêm La Đế Quân cũng rất là đáng nghi, tại sao ban đầu khi đám tán tu muốn tiến vào mộ táng thì hắn lại chặt ra một kiếm giết ch.ết toàn bộ, nhưng hiện tại Triệu gia muốn tiến vào thì hắn lại có hành vi giống như là bảo hộ yểm trợ bọn họ, nói ở đây không có chút liên quan nào thì đánh chết Đại Tư Tế cũng không tin.

Cũng không thể không nghĩ tới trường hợp Diêm La Đế Quân không muốn tùy tiện đắc tội Triệu gia nên mới có hành vi như vậy, chỉ là nghĩ lại liền thấy vô lí, Thái Diễn Thánh Địa nói giết liền giết, Triệu gia tính toán là cái rắm gì mà có thể khiến tên Diêm La Đế Quân này không dám đắc tội cơ chứ.
Trông thấy vẻ mặt đạm nhiên không chút xao động của mấy cường giả Triệu gia, Đại Tư Tế âm thầm mỉm cười
“Hảo một cái Triệu gia, thì ra Diêm La Đế Quân danh chấn giang hồ lại là người của các ngươi, tính toán hay lắm!!”
Tuy vậy Đại Tư Tế cũng không có ý định muốn để lộ phát hiện của mình, dù sao thì Vu Thần Sơn với Triệu gia cũng không có ân oán, hơn nữa người ăn thiệt thòi ở đây chính là Thái Diễn Thánh Địa, với quy tắc kẻ thù của kẻ thù chính là đồng minh, dù không thể hợp tác thì cũng không cần phải chen chân vào, tọa sơn quan hổ đấu là được.
Chiến đấu không ngừng nghỉ, càng ngày càng trở nên khốc liệt, Tử Phong, Lý An, Sở Bảo Ngọc và Cao Sĩ Kỳ chỉ vẻn vẹn bốn người mà thôi, nhưng sức công phá cùng hủy diệt thì vô cùng khủng khiếp, trong phương viên vạn dặm gần như bị san thành bình địa, không gian tan vỡ đến mức không thể phục hồi lại được, pháp tắc chi lực cùng linh khí thiên địa bạo động không ra một cái thể thống gì nữa, mảnh vụn pháp khí vỡ nát rơi đầy trên mặt đất như vảy cá, xác chết của đám quái vật do Tử Phong triệu hồi ra vương vãi khắp nơi, máu tươi nhuộm đỏ cả đại địa bốc lên mùi tanh hôi nồng nặc.
Nửa giờ đã trôi qua kể từ khi môn hạ của các thế lực tiến vào trong mộ táng, chiến đấu ở bên ngoài vẫn chưa dừng lại một phút một giây nào, nương theo một tiếng nổ long trời lở đất không biết đã cất lên bao nhiêu lần, mấy người Lý An tạm thời dứt ra, lùi lại đằng sau thở d.ốc một trận.

Cao Sĩ Kỳ vẫn được bao bọc trong một tầng năng lượng màu huyết hồng, nhưng lúc này đã trở nên mỏng manh hơn rất nhiều, huyết khí chi lực tỏa ra yếu ớt mờ nhạt, bản thể của hắn ẩn sâu bên trong huyết ảnh mang theo biểu tình vặn vẹo thống khổ, hiển nhiên là đã bị nội thương không nhẹ.
Sở Bảo Ngọc cũng không khá hơn trượng phu mình là bao, làn da màu nâu khỏe mạnh của nàng lúc này trở nên tím tái bệnh hoạn do tử khí xâm nhập, khắp nơi chằng chịt những vết cắt rướm máu sâu đến tận trong xương, khóe miệng không ngừng chảy ra huyết thủy, hai mắt đỏ quạch tràn ngập tơ máu, đôi quyền sáo trong tay hư hỏng trầy trụa, một số nơi trực tiếp bị vỡ ra một mảng lớn, khí tức trên người cũng không còn lăng lệ như lúc ban đầu nữa.
Lý An thực ra là người ổn nhất, ngoại trừ y phục trên người rách nát tả tơi, da thịt bị chặt chém phún xuất máu tươi, khí thế của hắn vẫn thập phần cường đại, tuy không thể so sánh với lúc ban đầu, nhưng so với hai vị đồng bạn bên cạnh thì đã khá hơn rất nhiều, chỉ là thanh đại kiếm trong tay hắn đã sứt mẻ đến mức không còn ra cái hình thù gì nữa, lưỡi kiếm vỡ nát trực tiếp biến thành cái cưa gỗ, từng đạo vết nứt chằng chịt chạy dọc theo thân kiếm, đại khái thanh đại kiếm này đã phế đến quá nửa.
Trong khi đó thì Tử Phong ở phía đối diện, mặc dù trên người cũng có vô số vết thương chồng chất, máu tươi rơi vãi khắp nơi, nhưng khí thế trên người hắn vẫn không có dấu hiệu sụt giảm, à không, khí tức của hắn lúc này còn khủng khiếp hơn lúc trước cả trăm lần, chỉ là linh lực rò rỉ ra ngoài của hắn thôi cũng khiến người khác cảm thấy ngột ngạt khó thở, lồng ngực như bị một khối đá nặng tựa thái sơn đè lên.
Lý An thở d.ốc không ngừng, trong lòng âm thầm nguyền rủa mười tám đời tổ tông của Tử Phong, nhưng mà ngoại trừ rủa xả một chút cho đỡ ngứa miệng, hắn cũng không có biện pháp để đối phó với kẻ địch, cái tên quái vật này càng đánh càng mạnh, thủ đoạn quỷ dị không nói lên lời, năng lượng trong cơ thể thì vô cùng vô tận, đại chiêu tùy tiện thả ra không cần biết đến tiêu hao là cái gì, Tam Tọa Linh Đế cái con cóc khô, có nói tên quái thai này là Thất Tọa Linh Đế y như mình hắn cũng tin.
“Nghĩ đi, làm cách nào mới có thể đối phó với tên quái vật này? Hắn ta thực sự không có điểm yếu.....khoan đã!!”
Một luồng linh quang lóe lên trong đầu Lý An, bản thân hắn là dạng kinh tài tuyệt diễm, tuyệt không chỉ là một tên võ giả bởi vì may mắn mà có được thành tựu ngày hôm nay, hắn không thể tìm ra được điểm yếu trong chiến lực của đối phương, nhưng nếu là tâm lý chiến thì sao? Ở cái cảnh giới này, tâm cảnh của mỗi người cũng có thể quyết định trực tiếp chiến lực của người đó mạnh yếu ra sao, Lý An quyết định thử nhắm vào tâm cảnh của đối phương xem sao!
“Nghe nói, nữ nhân của ngươi là bởi vì đối nghịch với Thánh Địa mà chết, có phải vậy không?”
Thân hình Tử Phong bỗng nhiên hơi run lên một cái nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, chỉ là một chút thay đổi nho nhỏ này không thoát khỏi được tri giác linh mẫn của Lý An.
“Quả nhiên là như vậy!!” Lý An mừng thầm trong lòng, tiếp tục cao giọng nói
“À há, xem ra là ta đoán không có sai chút nào, ta cứ nói tại vì sao mà lại có một tên ngu xuẩn gan to bằng trời dám đối nghịch với Thánh Địa chúng ta, thì ra chỉ là vì một nữ nhân! Ta phi, tưởng rằng lí do của ngươi có bao nhiêu lợi hại, nếu là thù giết cha giết mẹ thì ta còn hiểu được, nhưng mà đi xa đến như thế này chỉ vì một nữ nhân vô dụng? Ahahaha, cười chết lão tử, cường giả chúng ta muốn loại nữ nhân nào mà không được, mất đi người này thì có vô số người khác thế chỗ, ngươi thì tốt rồi, vì một cọng cỏ mà bỏ đi cả khu rừng, thân là một nam nhân mà ta thấy khinh bỉ ngươi, hạng đàn bà rác rưởi.”
Khí thế hừng hực trên người Tử Phong đột nhiên tắt ngấm, hắn trở nên trầm mặc một cách bất thường, tinh quang trong mấy con mắt cũng trở nên ảm đạm không ít.
Sở Bảo Ngọc hơi nhíu mày, thân là một nữ nhân, nàng rất là khó chịu với lời nói của Lý An, nhưng cảm nhận thấy biến hóa của Tử Phong, nàng cũng minh bạch dụng ý của đồng bạn, vậy nên tuy rằng bực bội, nhưng nàng vẫn không phản bác chút gì.
“Sao vậy, sao đột nhiên lại im lặng như thế, vẻ kiêu căng ngạo mạn của ngươi đâu hết cả rồi, bị ta nói trúng tim đen nên không thể nói lên lời hả?” Lý An cảm thấy mưu đồ của mình có tác dụng, hắn hơi chút đắc ý cười cợt.
“Bị nữ nhi tình trường che mờ con mắt thì cũng thôi đi, đằng này ta nghe nói ngươi phế vật đến mức chỉ có thể trơ mắt ra nhìn nữ nhân của mình chết ngay trước mặt.

Hahahaha, nực cười, ngươi đúng là rác rưởi, phế thải, chỉ là một nữ nhân cũng không bảo vệ được, không phải ngươi yêu nữ nhân của mình sâu đậm lắm hay sao, nếu ta là ngươi thì ta cũng không có mặt mũi nào mà sống tiếp trên đời nữa.

À không, không thể so sánh như vậy được, lão tử là nam tử hán đại trượng phu, nữ nhân chỉ là đồ chơi giải trí mà thôi, không như ngươi, thân nam nhân nhưng tâm tính mềm yếu như đàn bà chẳng làm được gì ra hồn.”
Trông thấy hai nắm đấm của Tử Phong nắm chặt lại phát ra từng tiếng răng rắc, Lý An lại càng được thể lấn tới
“Ồ quên mất một chuyện, hình như nữ nhân đã chết đó là một yêu hồ hóa hình thì phải, chậc chậc, chết thật đáng tiếc a, tương truyền yêu hồ hóa hình đều là mỹ nữ nhất đẳng, hơn nữa đều có bản tính tao lãng, ai cũng có thể làm chồng, đáng lẽ ra thay vì gi.ết chết, nên mang ả ta về làm công cụ phát tiết cho cường giả như chúng ta mới phải, cũng chỉ có thứ mạt hạng như ngươi mới coi một con điếm hồ ly tinh làm thê tử của mình mà thôi!”
Lý An thao thao bất tuyệt, lưu ngôn phỉ ngữ cuồn cuộn như sóng vỗ vào bờ cát, giọng nói mang theo lực lượng vang dội tứ phương tám hướng, khiến đám cường giả quan chiến cũng phải nhíu mày, trong lòng thầm khinh bỉ, đây chính là Thái Diễn Thánh Địa sao, đánh không lại liền giở công phu miệng lưỡi nhục mạ đối thủ, thật là hèn hạ! Chỉ là không thể không công nhận, mồm mép tên này cũng vô cùng lợi hại, bản thân là người ngoài cuộc chỉ nghe không thôi cũng tức muốn ói máu, thật sự khó có thể tưởng tượng được tâm tình của vị Diêm La Đế Quân kia.
Mai Thường Hi nghe không sót một chữ nào, chợt thở dài lắc đầu ngao ngán, ngữ điệu có phần thất vọng
“Xong rồi, thế này là hết thứ hay ho để xem tiếp rồi....”
“Nói thế là sao?” Triệu Kính Tùng ở bên cạnh khó hiểu nói.
“Bởi vì hiện tại, Nguyệt cung phụng sẽ nghiêm túc a!” Mai Thường Hi nhún vai nói.
Lý An càng nói càng cảm thấy trơn tru, trông thấy Tử Phong một bộ dáng giận giữ mà không thể phát tiết liền vô cùng đắc ý, hừ, lão tử kiếp trước lăn lộn trên internet mấy chục năm, công phu cào bàn phím nhổ nước bọt người khác đã luyện đến lô hỏa thần thanh, mụ già bán thịt ngoài chợ còn bị ta chửi đến mức lên cơn nhồi máu cơ tim, tên nhà quê như ngươi sao có thể đọ lại được! Nghĩ lại cảm thấy bản thân mẹ nó thật là thiên tài, cái chủ ý này mà cũng nghĩ ra được, nhìn đối phương mà xem, làm gì còn chút chiến ý nào nữa, giết người tru tâm cũng chỉ đến mức này mà thôi.
Đang chuẩn bị tiếp tục khua môi múa mép, một giọng nói hờ hững không mang theo chút sắc thái cảm xúc nào bỗng nhiên vang lên bên tai hắn
“Thiên Ma Hóa Thân - Tịch Diệt!!!”