Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 601: Đột Kích Lăng Hư Cung






Ngày hôm nay có lẽ là ngày nhân sinh đắc ý nhất của Thiên Cơ Ngạo, đúng hơn là một "Thiên Cơ Ngạo" khác.

Còn nhớ cách đây hơn mười năm, Thiên Cơ Ngạo ở trong Sinh Hồn Bí Cảnh chọc giân Tử Phong, bị hắn dùng Lĩnh Vực Hắc Ám Thiên Mạc chấn cho tinh thần sụp đổ, linh hồn tan vỡ chỉ còn lại cái xác rỗng.
Tưởng rằng từ đó về sau trên đời này không còn Thiên Cơ Ngạo nữa, không ngờ vận mệnh xui rủi thế nào, một cái linh hồn xuyên qua không gian và thời gian, trực tiếp nhập vào cái xác rỗng đó.

Nhân sĩ xuyên việt này khi xuyên qua rất không may trực tiếp quên luôn tên gọi của mình, bất quá vẫn nhớ được đại khái những ký ức quan trọng ở kiếp trước, thành thành thật thật tiếp nhân lấy thân phận "Thiên Cơ Ngạo" này.
Tuy tinh thần và linh hồn vốn có của Thiên Cơ Ngạo đã tan vỡ, nhưng đại não vẫn lành lặn, vị nhân sĩ xuyên việt này vô cùng thuận lợi dung hợp với ký ức nguyên bản của cơ thể, đồng thời cũng nhận ra tình cảnh ngặt nghèo của mình.

Khi mà hắn tuyệt vọng cho rằng mình sẽ bị đại quân Huyết Ma thôn phệ không còn lại một mảnh xương, bất ngờ giác tỉnh hệ thống, trực tiếp đưa hắn truyền tống ra khỏi Bí Cảnh.
Cơ thể nguyên bản của Thiên Cơ Ngạo cũng không có bị thương nghiêm trọng, một thân tu vi vẫn còn đó, bởi vì đã dung hợp ký ức của cơ thể gốc, "Thiên Cơ Ngạo" rất nhanh liền có thể hoàn toàn thích nghi với thực lực Thánh Giả cao giai đỉnh phong của mình, tìm đường trở về Thiên Cơ Tông.
Theo như kinh nghiệm của hắn khi đọc tiểu thuyết ba xu trên mạng ở kiếp trước, xuyên việt giả không phải là phế vật bị từ hôn thì cũng là củi mục trong một cái gia tộc hay môn phái yếu gà nào đó, ai ngờ hắn lại thuộc dạng siêu cấp may mắn, vừa mới xuyên việt liền trực tiếp ngậm thìa vàng, thân phân thiếu tông chủ của một tông môn siêu nhất lưu so với các thể loại phế vật từ hôn hay thiên tài củi mục mạnh hơn vô số lần.
Khiến Thiên Cơ Ngạo lại càng hưng phấn hơn đó là không chỉ hắn xuyên việt có được khởi đầu vô cùng ngưu bức, bản thân lại có được hệ thống, chính là siêu cấp kim thủ chỉ trong số tất cả các thể loại kim thủ chỉ khác, chỉ cần hắn đầu óc không bị dính nước, một đường đi thẳng đến đỉnh phong chính là không vấn đề.
Thiên Cơ Ngạo vô cùng cảm khái, không biết mấy chục đời trước của hắn đã tích bao nhiêu công đức để có thể may mắn đến mức này, đại nạn không chết lại xuyên việt, còn có hệ thống kim thủ chỉ, hơn nữa cái hệ thống này thập phần phù hợp với thân phận hiện tại của hắn - Siêu Cấp Cơ Giới Hệ Thống.

Tên như nào thì ý nghĩa như thế, Siêu Cấp Cơ Giới Hệ Thống cho hắn năng lực vô cùng kinh khủng, có thể thấu hiểu mọi thể loại cơ quan trận pháp cũng như là chế tạo khôi lỗi, pháp khí hay tương tự như vậy, hơn nữa tỉ lệ chế tạo thành công lên đến trăm phần trăm, chỉ cần có đủ nguyên liệu và bản vẽ, hắn có thể chế tạo ra bất kỳ thứ gì.
Lấy thân phận của hắn và tài nguyên của Thiên Cơ Tông, Thiên Cơ Ngạo dễ dàng "thể hiện" thiên phú tuyệt luân và tạo nghệ thâm bất khả trắc của mình trong việc chế tạo pháp khí và khôi lỗi, đồng thời nghiên cứu ra hàng loạt trận pháp vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chỉ trong hơn mười năm ngắn ngủi liền tăng cường thực lực của Thiên Cơ Tông lên một tầm cao mới.
Tu vi của hắn cũng nhờ vào hệ thống mà bão tố tăng lên với tốc độ kinh khủng, thời gian hơn mười năm liền trực tiếp đạp phá mấy đại cảnh giới, đặt chân vào Bán Bộ Thiên Tôn chi cảnh, chỉ thiếu một bước nữa là có thể chứng đạo trở thành Thiên Tôn cường giả.

"Thiên phú" và cống hiến của hắn cho Thiên Cơ Tông cũng khiến địa vị của hắn hiện tại còn có phần vượt qua cả tông chủ hiện tại cũng chính là cha hắn, đó cũng là lí do Thiên Cơ Tông dễ dàng đồng ý cho hắn thoải mái đến Lăng Hư Cung cầu hôn, lại còn đưa ra đại lễ như vậy.
Nói đến cọc hôn sự này, Thiên Cơ Ngạo không thể không làm, bởi vì mặc dù Thiên Cơ Ngạo chân chính đã chết, nhưng chấp niệm của hắn vẫn còn tồn tại, càng cẩu huyết hơn nữa đó là chấp niệm này một mực khiến hắn nhớ thương một nữ tử đã lập gia đình.
Ban đầu Thiên Cơ Ngạo còn thập phần phản kháng đối với cái chấp niệm biến thái này, bản thân hắn bất kể là kiếp trước hay kiếp này đều háo sắc, nhưng cũng không đến nỗi đói bụng ăn quàng muốn lên giường với vợ người khác.
Cơ mà ngay khi trông thấy dung mạo thực sự của Tuyết Phi Nhan, Thiên Cơ Ngạo liền đem một chút phản cảm đó ném xuống bồn cầu rồi xả nước, con mẹ nó phản cảm cái rắm, hắn có thể thề rằng hai kiếp làm người hắn chưa từng trông thấy một nữ nhân nào vừa xinh đẹp lại vừa quyến rũ đến mức này cả.
Tuyết Phi Nhan đã làm vợ người khác, hiển nhiên không còn một thân trong trắng nữa nhưng Thiên Cơ Ngạo cũng không để ý lắm, kiếp trước hắn cũng là một lão tài xế chơi gái như cơm bữa, tình một đêm đếm không xuể, thân hoàn bích hay không chẳng quan trọng lắm.

Vừa cưới được đại mỹ nhân khiến một cao thủ ngự nữ như mình phải thèm nhỏ dãi, lại còn giải quyết được chấp niệm quấy rầy, không còn vướng bận nữa liền có thể dễ dàng chứng đạo đột phá Thiên Tôn, việc tốt như này sao hắn lại có thể từ chối được.
Còn về phần Diệu Yên, Thiên Cơ Ngạo cũng không muốn từ chối, thứ nhất bởi vì đây là yêu cầu của Lăng Hư Cung, thứ hai đó là nàng cũng hợp khẩu vị của hắn.

Trông Diệu Yên bề ngoài chỉ như nữ sinh trung học, dạng nữ nhân này hắn ở kiếp trước đã chơi qua vô số lần, nhưng một nữ sinh trung học lại có tâm trí thành thục như thiếu phụ trưởng thành thì hắn chưa từng có cơ hội được nếm thử, từ chối mới lạ.
Liên quan đến Tử Phong, Thiên Cơ Ngạo ngược lại không coi đấy là gì, hắn là ai cơ chứ, xuyên việt giả trong tay có hệ thống ba ba trợ giúp, tốc độ tăng tiến tu vi có một không hai trong lịch sử, Tử Phong là cái rắm, hắn ta không xuất hiện thì thôi, một khi dám hiện thân thì Thiên Cơ Ngạo sẽ đích thân ra tay diệt trừ đối phương.
Những tưởng cái tên Tử Phong gì gì đó kia sẽ không ngu ngốc đâm đầu vào lưới, Thiên Cơ Ngạo yên tâm trải qua hôn lễ sau đó hưởng thụ hai mỹ nhân cực phẩm kia, ai ngờ giữa đường lại xuất hiện biến cố, hơn nữa biến cố này thập phần khoa trương chấn động lòng người.
Tất cả mọi người bao quát trong đó có cả Thiên Cơ Ngạo nghẹn họng trân trối nhìn chằm chằm vào nơi vốn dĩ phải có một ngọn đại sơn chứa vô số truyền tống trận, nay đã trực tiếp bốc hơi khỏi nhân gian, đến cả bầu trời trên cao cũng bị một kích kia đánh tan tác.
"Chuyện gì vừa xảy ra?"
"Địch tập!! Có địch nhân tập kích tông môn!!"
"Chết tiệt, là ai lớn mật dám khiêu khích chúng ta!!"
Lặng im đi một lúc, tất cả những cường giả có mặt ở đây đều trở nên tức giận dị thường, không chỉ nhân mã của Lăng Hư Cung và Thiên Cơ Tông, cả những người đến từ các siêu nhất lưu thế lực khác cũng nghẹn một bụng tức, dám công nhiên giữa ban ngày ban mặt tấn công nơi này, đây căn bản chính là không nể mặt mũi của tất cả mọi người a!
"Nhìn kìa, ở nơi đó!!" Không biết ai đó kêu lên, tất cả đều đồng loạt hướng sự chú ý của mình về một phương hướng.
Chỉ thấy lơ lửng ở giữa không trung ngay phía trên chủ phong Lăng Hư Cung, một thân ảnh nam tử lăng không phi hành, y phục màu trắng, mái tóc bạc dài ngang lưng bay phất phơ trong gió, gương mặt không mang theo chút cảm tình nào từ phía trên nhìn xuống giống như thần minh quan sát chúng sinh dưới chân.
Không cần phải nói cũng biết người này chính là kẻ đã gây ra chuyện vừa rồi, đại đa số khách mời cùng với nhân thủ của Thiên Cơ Tông nhìn thấy gương mặt này đều vô cùng lạ lẫm, chỉ có cường giả của Lăng Hư Cung đối với nam tử này lại thập phần quen thuộc, nam tử này suốt bảy năm qua vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí bọn họ, thậm chí còn xuất hiện cả ở trong ác mộng của một số người.
Trong nháy mắt, gần hai mươi đạo bóng mờ từ bên sâu bên trong Lăng Hư Cung lao ra, lơ lửng trên không trung cách Tử Phong vài trăm mét, tất cả đều mang theo biểu lộ ngưng trọng và địch ý mãnh liệt hướng về phía hắn.
"Quả nhiên là ngươi!!"
"Không ngờ ngươi lại to gan đến như vậy, dám xuất hiện tại đây!"

"Loạn thần tặc tử đến đây chịu chết!!"
Mấy chục người này ai nấy đều tiên phong đạo cốt, nam có mà nữ cũng có, khí thế trên người tỏa ra cực kỳ kinh khủng, tu vi yếu nhất cũng là Thánh Quân sơ giai, mạnh nhất thì đến cả Bán Bộ Thiên Tôn cũng có, vừa mới xuất hiện liền quát to liên hồi, sát khí không hề che giấu chút nào lộ ra hết bên ngoài.

Bọn họ nguyên bản là những cường giả lão thành của Lăng Hư Cung, bình thường luôn lánh đời bế quan tu luyện không hỏi thế sự, chỉ là sự việc lần này vô cùng quan trọng, không thể không xuất quan nghiêm túc đối đãi.
"Dù sao cũng từng là đồng môn, ngày vui như thế này sao ta lại không nể tình cũ đến tham dự náo nhiệt được chứ?" Tử Phong bỗng nhiên mỉm cười, nghiêng đầu nói.
"Một kẻ phản bội tông môn như ngươi mà cũng có mặt mũi nói tình đồng môn ư?" Một vị thái thượng trưởng lão của Lăng Hư Cung cười lạnh nói.
Tử Phong không trả lời, ánh mắt của hắn một mực không nhìn hết thảy mọi người, chỉ tập trung vào hai thân ảnh mặc y phục tân nương đỏ chót ở bên dưới quảng trường.
Một đám cường giả Thánh Quân nhìn chằm chằm Tử Phong, chợt thấy hắn nhấc chân tiến lên một bước, tất cả không hẹn mà cùng trở nên khẩn trương mười phần, linh lực trong cơ thể cuộn trào sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào, chỉ là ngay khi bọn hắn định động thủ, thì thân ảnh trước mặt đã trực tiếp tiêu thất khiến cả đám như bong bóng xì hơi, một thân khí lực không biết phải phát tiết vào đâu.
Tử Phong trong nháy mắt tan biến khỏi tầm nhìn của tất cả mọi người, không biết từ lúc nào hắn đã đứng ở giữa quảng trường bên dưới, ngay trước mặt hai vị tân nương tử.

Tất cả những người đứng ở đây đều có tu vi cường hãn, rất nhanh liền cảm ứng được vị trí của Tử Phong, chỉ là cùng lúc đó, trong lòng mỗi người đều một mảnh kinh hãi, tốc độ di chuyển này cũng quá khủng bố đi, bọn hắn vậy mà hoàn toàn không thể cảm nhận được hắn làm thế nào để thoát khỏi thần thức khóa chặt của cả bọn, trực tiếp xuất hiện ở bên dưới.
Tuyết Phi Nhan và Diệu Yên cả người ngơ ngẩn giống như lâm vào ảo mộng, một phút trước cả hai đều mang theo tâm tình muốn chết, tiếc nuối duy nhất trong lòng đó chính là trước khi chết không gặp lại được Tử Phong, vậy mà hiện tại hắn đã đứng trước mặt hai nàng, bằng xương bằng thịt.
"Đã để các nàng phải chịu ủy khuất rồi." Tử Phong cười cười, ôn nhu nói, chân tiến lên một bước đem cả hai thân ảnh trước mắt kéo vào trong lòng mình.
Tuyết Phi Nhan và Diệu Yên tưởng rằng mình gặp ảo giác, nhưng khi được Tử Phong ôm lấy, chóp mũi ngửi thấy khí tức quen thuộc, cơ thể cảm nhận được sự ấm áp chỉ xuất hiện trong tưởng niệm, cả hai đều minh bạch rằng mình không phải đang nằm mơ.
Không hiểu sao, hai nàng cảm thấy sống mũi chua xót, đôi mắt tràn ngập thủy vụ, lí trí nói rằng bản thân vẫn đang ở giữa lòng địch nhân, nhưng không hiểu sao các nàng lại cảm thấy nội tâm buông lỏng cực kỳ, tưởng chừng như chỉ cần rúc vào trong lồng ngực của Tử Phong thì mọi nguy hiểm sẽ biến mất.
"Mau buông hai vị phu nhân ra!!" Một vị trưởng lão của Thiên Cơ Tông tỉnh lại sau phút giây ngắn ngủi thất thần, trông thấy hai vị thiếu phu nhân của Thiên Cơ Ngạo lại bị một nam nhân xa lạ ôm lấy liền tiến lên quát lớn, một thân tu vi Thánh Tôn phóng xuất ra uy áp khủng bố khiến không gian vặn vẹo.
Chỉ là vị trưởng lão này vừa mới nhấc chân lên còn chưa kịp hạ xuống, trên mặt hắn liền xuất hiện một vết kẻ dài từ trên đỉnh đầu kéo xuống, sau đó thân thể của hắn đột nhiên tách ra làm hai nửa theo chiều dọc, máu tươi cùng nội tạng tràn ra rơi vãi trên mặt đất, hai nửa thi thể đổ ập xuống, sinh cơ hoàn toàn đoạn tuyệt, thần hồn câu diệt.
"Rất tiếc, đây là thê tử của ta, không phải là phu nhân nào hết." Tử Phong không hề động đậy, ít nhất là trong mắt người khác, miệng nhàn nhạt nói.
Một màn máu tanh đột nhiên xuất hiện khiến tất cả mọi người kinh nhiên, không một ai biết được đối phương ra tay từ lúc nào, vị trưởng lão kia có tu vi Thánh Tôn, cũng là một cường giả có tiếng tăm vậy mà cứ như thế bị chặt thành hai nửa, đến cả một cái rắm cũng không kịp thả, mọi người dường như bị trấn trụ, không dám hành động lỗ mãng.
Thiên Cơ Ngạo đứng ngay bên cạnh ba người Tử Phong, trông thấy hai vị mỹ nhân vốn đã thuộc về mình lúc này giống như chim non nép vào người, tận lực xông tới lồng ngực của nam tử kia mà rúc vào, hắn đột nhiên có cảm giác giống như ai đó cho mình đội nón xanh, một cỗ lửa giận vô hình xông thẳng lên não.
"Buông nương tử của ta ra!!!" Thiên Cơ Ngạo gầm lên, trong tay hắn xuất hiện một thanh kiếm kỳ dị chỉ có phần chuôi, lưỡi kiếm hoàn toàn được tạo nên từ những chùm ánh sáng liên kết với nhau, nhìn trông thập phần lợi hại, hắn tung mình phóng tới chỗ Tử Phong, vung kiếm nhằm thẳng đầu đối phương chém xuống.
Lưỡi kiếm cắt phá không gian bổ xuống, tốc độ cực nhanh, thanh thế vô cùng kinh người, tưởng chừng như cả một quả núi đặt phía dưới cũng có thể bị chém thành hai nửa.

Chỉ là lưỡi kiếm đang di chuyển chợt khựng lại, bị hai ngón tay trực tiếp kẹp lấy không thể nhúc nhích, bề mặt lưỡi kiếm tỏa ra nhiệt lượng cực kỳ kinh khủng nhưng chẳng hề khiến hai ngón tay kia gặp một chút tổn thương nào.
Tử Phong dùng hai ngón tay dễ dàng kẹp lấy lưỡi kiếm, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết nhìn Thiên Cơ Ngạo, miệng khẽ mở ra nói đúng một chữ: "Cút!!"
Thiên Cơ Ngạo còn chưa kịp phản ứng, thanh kiếm trong tay tan vỡ thành hàng trăm mảnh vụn giống như thủy tinh, cả người bắn vọt về phía sau như diều đứt dây, một đạo máu tươi từ miệng hắn phun ra, vẽ thành một đường vòng cung trên không trung thập phần bắt mắt.
Cái bóng dưới chân Tử Phong đột nhiên lan rộng sau đó nhào lên, nuốt chửng lấy thân ảnh của Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan sau đó lại trở về chỗ cũ.


Cùng lúc đó, ở phía bên ngoài chủ phong Lăng Hư Cung, ngay giữa không trung chỉ cách tòa siêu cấp đại sơn kia có vài dặm, bên trong một khối không gian được giấu kín, Mai Tôn Giả, Diệp Mị Nhi và Hồ Tâm Nguyệt ở đó quan sát sát hết thảy mọi thứ xảy ra, cái bóng dưới chân Diệp Mị Nhi kéo dài sau đó nhả ra hai vị tân nương tử vừa mới biến mất.
Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan ngơ ngác một chút rồi mới hồi thần, nhìn thấy Mai Tôn Giả liền nhảy dựng lên đề phòng, nhưng rồi trông thấy Diệp Mị Nhi đang đứng bên cạnh liền bình tĩnh xuống, chỉ là ánh mắt hai người quét qua Hồ Tâm Nguyệt liền co rút lại, biểu lộ chấn kinh.

Chỉ là cả hai cũng biết lúc này không phải là lúc lên tiếng, vừa rồi Tử Phong đã phá giải phong ấn trên người các nàng, tu vi khôi phục trở lại, cả hai dễ dàng có thể quan sát được động tĩnh trước mặt.
Lăng Hư Cung lúc này cũng đã hành động, toàn bộ lực lượng mạnh nhất của cái tông môn siêu nhất lưu này đồng loạt xuất hiện, kèm theo đó là nhân mã vốn ẩn nấp kỹ bên trong thuộc về Thiên Cơ Tông, nhất tề xấp xỉ hơn một trăm cường giả Thánh Giai cùng với mấy chục đầu khôi lỗi thực lực tương đương hiện thân sau đó khóa chặt lấy Tử Phong làm mục tiêu.
Khách mời đến từ các thế lực khác ngạc nhiên một chút sau đó rất nhanh liền hiểu được, thì ra hôn lễ này chỉ là phụ, mục đích chính là dụ nam tử này sập bẫy, bọn họ cũng đã nhận ra được thân phận của bạch y nam nhân này, có thể hiểu được lí do Lăng Hư Cung lại làm ra hành động này.
Tử Phong bị bao vây nhưng vẫn khí định thần nhàn, hắn đứng yên tại chỗ giống như đang chờ đợi một thứ gì đó, cười nhạt một tiếng
"Trận thế thật là khoa trương a, không ngờ mặt mũi của ta lại lớn đến như vậy, mấy trăm cường giả Thánh Giai cơ đấy, chậc chậc."
"Đừng có xàm ngôn, các vị đạo hữu, mau kết trận!!" một tên cường giả mặc y phục của Thiên Cơ Tông quát lớn.
Theo sau tiếng quát đó, những cường giả Thánh Giai của Thiên Cơ Tông đồng loạt di chuyển theo các phương vị đặc thù khác nhau, mỗi người cầm lấy một đạo cờ lệnh ném lên không trung sau đó hai tay chắp lại tạo thành ấn quyết.
Mặt đất bên dưới chủ phong Lăng Hư Cung đồng loạt xuất hiện vô số đạo ánh sánh phóng lên không trung, kết nối với những chiếc cờ lệnh, phương viên năm dặm xung quanh chủ phong liền xuất hiện một lớp màng chắn khổng lồ bao phủ lấy toàn bộ không gian, nội bất xuất ngoại bất nhập.
"Thiên Cương Bắc Đẩu Trận!!"
Lớp màng chắn trong nháy mắt liền đóng lại, khong gian bên trong bị áp súc đến cực điểm, khách nhân bên trong và Tử Phong chỉ cảm thấy một sự áp chế vô hình áp lên đầu, cơ thể xuất hiện cảm giác suy yếu, đồng thời khí tức của cường giả hai nhà Lăng Hư Cung và Thiên Cơ Tông lại trở nên mạnh mẽ hơn.
Tông chủ Lăng Hư Cung xuất hiện, hắn ở trên không trung cao cao tại thượng nhìn xuống Tử Phong, lạnh giọng nói
"Thiên Cương Bắc Đẩu Trận đã ra, ngươi đừng hòng thoát khỏi nơi này, mau bó tay chịu trói đỡ đi nỗi khổ da thịt, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí!"
Tử Phong chậm rãi bay lên, đứng giữa vòng vây của mấy trăm cường giả Thánh Giai, hắn nhìn xung quanh một lượt sau đó bất chợt ngửa đầu lên trời cười ha hả.
"Ngươi còn cười được?" tông chủ Lăng Hư Cung nhíu mày.
Tử Phong ngừng cười, khóe miệng hơi nhếch lên, có chút trào phúng nói
"Bắt ba ba trong hũ, thật là một ý hay, bất quá....."
Sắc mặt Tử Phong đột nhiên trở nên lạnh lẽo, giọng nói âm u cất lên
"Không phải ta bị kẹt ở trong này với các ngươi, mà là các ngươi bị kẹt ở trong này cùng với ta!!! Thiên Tôn Pháp Tướng!!"