Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 597: Hoàng Tử






Không sai, bức tượng kia tuy chỉ là được tạc lên bởi bàn tay kẻ khác, nhưng diện mạo của nó so sánh với Tử Phong thì không khác gì nhau, bất kể từ mái tóc, sống mũi, cái miệng, đôi mắt hay thậm chí là cả thần thái đều giống như là một bản sao hoàn chỉnh của hắn.
"Theo vị trí của ngai vàng mà tính toán thì đây là.......tọa hạ của đệ tam hoàng tử!! Cơ mà tại sao lại giống như vậy?!" Mai Tôn Giả lẩm bẩm, trên mặt không giấu nổi vẻ chấn kinh, nàng chợt nhớ đến một chuyện, Tử Phong hình như cũng là Thiên Ma.....
Động tĩnh của Hồ Tâm Nguyệt và Mai Tôn Giả cũng đã khiến mọi người chú ý, Nhạc Tư Kỳ và Diệp Mị Nhi dường như không có chút ngạc nhiên nào cả, chỉ có Tử Phong hơi thở dài một cái, sau đó quay người hướng về phía Mai Tôn Giả và Hồ Tâm Nguyệt, hơi cúi người làm một cái lễ chào hỏi mười phần nhân sĩ, khóe miệng nở nụ cười mỉm
"Giới thiệu lại một chút, đệ tam hoàng tử của Thiên Ma Nhất Tộc - Faltima der Zerstörer, hiện tại lấy tên là Tử Phong, hân hạnh được gặp hai vị."
"Chuyện này.....rốt cuộc là như thế nào?" Hồ Tâm Nguyệt hết nhìn Tử Phong rồi lại quay sang nhìn bức tượng kia, trong đầu óc loạn thành một đoàn.
---------------------------
Không biết là một vị hiền giả nào đã từng nói rằng: "Đế che giấu một lời nói dối thì phải dùng đến vô số lời nói dối khác!", Tử Phong cũng biết đến đạo lí này, và đến cả chính hắn phải công nhận rằng tên nào nói ra được câu này nếu không phải là dạng người chuyên môn đi lừa đảo thì bét nhất cũng là xuất thân từ mấy tên nhân viên bán hàng đa cấp.
Còn nhớ năm nào, hắn vì lừa lấy hảo cảm của Diệu Yên, đem diễn kỹ của mình phát huy mười thành công lực, trong lúc nhất thời bị kẹt lời thoại, không ngờ lại tự nhận bản thân là Tam Hoàng Tử Thiên Ma Nhất Tộc.

Lừa dối thì coi như là lừa dối, dù sao cũng chẳng có hại gì, cơ mà khiến hắn phải thổ huyết cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng đó là về sau vị tam hoàng tử phiên bản hàng xịn thực sự xuất hiện, khiến một tên hoàng tử hàng đểu như hắn có xúc động muốn chửi thề.
Faltima der Zerstörer là tên của tam hoàng tử thật sự, hắn vốn dĩ đã chết từ trong Thiên Ma Chi Chiến, tàn hồn ẩn núp trong thanh phá kiếm màu đen à nhầm Thiên Ma Kiếm, bằng một cách kỳ diệu nào đó phục sinh rồi muốn chiếm lấy cơ thể của Tử Phong.
Rất may mắn đó là Bạch Tử Phong, hay nói cách khác hiện tại chỉ nên gọi hắn là Bạch, trực tiếp đem tàn hồn của Faltima thôn phệ đến cả một mảnh cặn cũng không dư lại.


Mặc dù lúc đó Tử Phong lo ngày lo đêm bởi vì sự lớn mạnh của Bạch, nhưng về sau nghĩ lại hắn cũng không khỏi thổn thức một hồi, vị tam hoàng tử này thực sự rất biệt khuất a, chết trận thì cũng thôi, tàn hồn trốn thoát được một kiếp núp trong thanh phá kiếm, vừa mới có cơ hội ngoi đầu dậy liền bị giẫm chết, quá mức biệt khuất!
Tử Phong mặc dù là kẻ địch của Faltima cũng có xúc động thay tên đó mà cảm thấy bất công, thân phân hiển hách, đại năng trùng tu, đáng lí ra phải trở thành một đời khí vận chi tử mới đi thẳng một đường tới đỉnh cao, cuối cùng vừa mới xuất hiện chưa được đến một khắc liền một mạng ô hô, con mẹ nó đây cũng là một dạng khí vận, chỉ là khí vận này màu có chút đen giống như than củi mà thôi.
Bạch thôn phệ Faltima, Tử Phong hắn lại dung hợp với Bạch làm một thể, Thiên Ma Kiếm trong lúc hắn rèn Hồn Binh lại không biết vì sao trực tiếp chui vào trong lò luyện, hóa thành nhất thể với Tài Quyết, mà Tài Quyết lại chính là linh hồn của hắn tồn tại ở một dạng khác.
Nói rằng Tử Phong chính là Faltima cũng không có sai biệt lắm nhưng cũng không hoàn toàn là chính xác, bởi vì Bạch nắm giữ một bộ phận ký ức của Faltima, mà hiện tại Tử Phong và Bạch chính là một, hắn cũng đồng dạng nắm giữ phần ký ức đó.

Đương nhiên một chút ký ức tàn khuyết sẽ không thể ảnh hưởng được đến tâm tính của hắn, nói trắng ra thì đấy chỉ coi như là tư liệu để cho Tử Phong ghi nhớ mà thôi.
Nhưng mọi chuyện không dừng lại tại đó, thông qua những mảnh vỡ ký ức kia, Tử Phong có thể biết được diện mạo thật của Faltima.

Cơ mà ngay khi hắn bởi vì hiếu kỳ mà tìm tòi ký ức, trông thấy dung mạo của vị tam hoàng tử này, Tử Phong thiếu chút nữa muốn hôn mê, lấy tâm tính kiên định trời sập cũng không nháy mắt của hắn mà cũng phải há mồm ra chửi bậy
"Mụ nội nó ta xxx chị họ nhà ngươi ###@@@ABCZXY...........quá cẩu huyết, quá mức cẩu huyết a!!!"
Tử Phong lăn qua lộn lại ở trong Thế Giới, chửi đến hôn thiên ám địa, chửi đến mức một người không cần thở như hắn cũng có cảm giác hụt hơi mới dừng lại, diện mạo của Faltima so với Tử Phong hắn chính là từ một cái khuôn đúc đi ra a! Từng đường nét to nhỏ, đến cả mấy sợi lông mi dài ngắn cũng cùng một dạng, càng không nói đến việc việc mở mồm ra cười cũng mang theo thần thái y hệt nhau, có thể trùng hợp đến mức này thì Tử Phong cũng không biết phải giải thích như thế nào nữa.
Vấn đề ở chỗ lúc trước hắn nhìn thấy Faltima lại không phải là diện mạo này a! Hắn đã từng nghi ngờ lão quỷ Chúa Tể Hư Không kia động tay động chân, nhưng khi hắn hỏi thì lão lại nói rằng bản thân không hề làm cái gì cả.
"Vậy tại sao diện mạo của ta với Faltima lại y như nhau? Không phải lúc trước trông hắn khác hẳn à?" Tử Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ngươi là bị ngu hay giả vờ ngu? À không, xin lỗi, nhất thời quên mất là ngươi ngu thật." Chúa Tể Hư Không âm dương quái khí nói.
Tử Phong đang định mở miệng chửi cái lão già mất nết này thêm một trân thì Tiểu Linh liền lên tiếng giải thích.
"Công tử, xin ngài bình tĩnh lại đã, diện mạo giống y hệt ngài mới chính là chân diện mục của Faltima, còn khuôn mặt lúc trước mà hắn hiện ra, đấy thực chất thuộc về khí linh của Thiên Ma Kiếm đó."
Đến đây thì Tử Phong liền hiểu, Faltima lúc trước xuất hiện trước mặt hắn chính là dùng thân xác khí linh của Thiên Ma Kiếm để sử dụng, còn diện mạo thật sự của hắn chính là thứ mà Tử Phong đã trông thấy trong ký ức.

Biết được sự thật này khiến Tử Phong đậu đen rau muống một trận, trước kia chỉ là vui mồm nói một câu, giờ thì hay rồi, sở hữu ký ức của Faltima, hình dáng bên ngoài cũng y hệt như hắn, nói Tử Phong không phải là Faltima thì đến chính hắn cũng không tin.
Ký ức của Faltima mà Tử Phong thu được không đầy đủ, bản thân hắn không rõ ràng bên trong Thiên Ma Thánh Cung có chứa những thứ gì, nhưng hắn cũng đã lường trước được việc bên trong có lẽ sẽ có đồ vật gì đó có thể khiến "thân phận thật sự" của hắn bị lộ ra, đại khái là tranh vẽ hay gì đó đi.
Nếu chỉ là như vậy thì hắn chỉ cần nhanh tay giấu trước chúng đi là được, cơ mà nghìn tính vạn tính, Tử Phong không ngờ được cái tên Thiên Ma Quân Chủ hay Thiên Ma Đế Quân gì gì đó kia lại khoa trương đến như vậy, trực tiếp dựng tượng cho cả đám, hơn nữa lại bày ra ở giữa đại điện, vừa tiến vào là nhìn thấy ngay, bảo hắn giấu đi trong bí mật kiểu gì?
Diệp Mị Nhi và Nhạc Tư Kỳ đã quá "rõ ràng" hắn là ai nên không chút ngạc nhiên, nhưng Hồ Tâm Nguyệt và Mai Tôn Giả thì không như vậy, cũng may là hai người này Tử Phong đều cảm thấy đáng tin, không đến mức phải giết người diệt khẩu, nếu đổi lại người phát hiện ra là Triệu Thanh Thanh chẳng hạn, khó đảm bảo hắn có trực tiếp gắn mác "Hành thích Nữ Hoàng" lên mặt sau đó động thủ hay không, có lẽ là đến bảy thành tỉ lệ là hắn sẽ làm vậy.
Tử Phong cũng không giải thích gì nhiều với Mai Tôn Giả và Hồ Tâm Nguyệt, hắn chỉ nói vắn tắt thân phận ra sau đó mặc kệ hai nàng muốn nghĩ kiểu gì thì nghĩ, dù sao thì so với việc hắn càng nói càng để lộ chân ngựa thì để các nàng tự tưởng tượng ra còn hơn.
Mai Tôn Giả cùng với Hồ Tâm Nguyệt ngồi ôm gối trong góc đại điện, ánh mắt nhìn ba người Tử Phong đang bận rộn chạy qua chạy lại kiểm tra các căn phòng mà không khỏi dại ra.
Đến hiện tại Mai Tôn Giả cũng có được câu trả lời giải đáp những thắc mắc trong lòng mình bấy lâu nay rồi.


Dù Tử Phong có là Thiên Ma đi chăng nữa, thực lực sao lại có thể tăng tiến nhanh đến như vậy, hơn nữa lực linh ngộ lại thập phần kinh người? Lúc trước ở Lăng Hư Cung hắn chỉ mới có hơn 20 tuổi, làm thế nào mà hắn có thể rèn luyện được một thân chiến lực có thể so sánh với sát thân đi ra từ núi thây biển máu, trải qua sinh tử ngàn vạn lần?
Tu vi tăng nhanh, lĩnh ngộ nghịch thiên? Con mẹ nó bởi vì hắn đây chính là trùng tu chứ không phải là tu luyện từ con số không, kinh nghiệm tiền thân vẫn còn đó, bình cảnh căn bản không tồn tại, chỉ cần đủ tài nguyên đập vào, hắn muốn một năm từ Tôn cấp đột phá Linh Đế cũng được.
Còn về năng lực chiến đấu? Nói nhảm! Một vị hoàng tộc Thiên Ma vạn năm trước từng chinh chiến khắp Huyền Linh đại lục, thiếu chút nữa cùng với tộc nhân của mình lật úp cả cái đại lục lên, không đánh đủ một vạn trân chiến thì cũng có tám ngàn trận, kinh nghiệm chiến đấu không nhiều mới là lạ.
Mặc dù có hơi ngạc nhiên trước thân phận thực sự của Tử Phong nhưng Mai Tôn Giả cũng không có để trong lòng, ngược lại mấy nghi vấn vẫn luôn quanh quẩn trong lòng nàng bao năm nay được giải đáp khiến thân là một "cuồng nhân nghiên cứu" như nàng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Chỉ là cùng lúc đó cái máu bác học điên trong người nàng cũng trỗi dậy, ánh mắt nàng nhìn Tử Phong liền trở nên vi diệu, giống như là đang nhìn vào một thí nghiệm phẩm thượng thừa có một không hai, chiếc lưỡi đinh hương của nàng vươn ra liếm liếm lấy cặp môi đỏ mọng, thiếu chút nữa chảy cả nước miếng.
Tử Phong đang đứng giữa đại điện, một tay vuốt cằm nhìn khắp từng căn phòng, thần thức tỏa ra tìm kiếm vật gì đó, đột nhiên không hiểu thấu xuất hiện một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Đằng sau hắn chỉ có đúng hai nữ nhân kia, hắn liền bí mật mở ra Tà Vương Chân Nhãn, điều chỉnh tầm nhìn của mình ra sau lưng.
Chỉ thấy Hồ Tâm Nguyệt vẫn đang ở trong trạng thái sốc văn hóa vẫn chưa tỉnh lại, một bộ dáng ta là ai, đây là đâu, hiển nhiên hắn vẫn còn đánh giá thấp độ trùng kích của đạo tin tức vừa rồi đối với nàng.
Có điều Tử Phong vừa mới đảo tầm nhìn qua phía Mai Tôn Giả, trông thấy bộ dáng cười cười không có chút hảo ý nào của nàng, hắn liền ngay lập tức thu hồi tầm nhìn của mình, khóe miệng có chút giật giật, hắn không lạ gì cái điệu cười đấy của nàng cả, hiển nhiên mình lại tiếp tục một lần nữa biến thành chuột bạch trong mắt nàng.
Mặc dù rõ ràng tu vi của Mai Tôn Giả hiện tại so với Tử Phong yếu đến mức đáng thương, nhưng không hiểu sao hắn đối với vị ngự tỷ quyến rũ này vẫn có cảm giác thấp hơn đối phương đến một đầu, chẳng lẽ hắn lại sợ nàng ư?
Tử Phong mấy năm nay đúng là thay đổi nhiều, nhưng đầu gỗ thì vẫn là đầu gỗ, hắn không hề nhận ra rằng bản thân mình tín nhiệm Mai Tôn Giả đến bao nhiêu, gần như đã coi nàng như người nhà của mình, bởi vì chỉ khi đối mặt với người thân, Tử Phong mới buông bỏ hết thảy giá đỡ của mình, mặt mũi cũng ném qua một bên, hắn không phải là sợ hãi với Mai Thường Hi, mà là vô tri vô giác muốn sủng nàng.
Chính vì sủng nên hắn mới không muốn khiến nàng phật lòng, mà vì không muốn nàng không vui nên mới chiều theo ý của nàng để nàng vui vẻ, Tử Phong theo bản năng lùi bước trước Mai Tôn Giả đều có lí do của nó cả, không phải tự nhiên hắn lại nguyện ý hạ thấp tư thái như vậy, đương nhiên chuyện này thì một tên đầu gỗ như hắn không dễ dàng nhận ra.
Tạm thời không để ý đến các nàng, Tử Phong tiếp tục dụng tâm tìm kiếm khắp Thiên Ma Thánh Cung, nhất là những căn phòng chứa điển tịch bị hắn lật qua lật lại đến mấy lần, không phải là hắn tham muốn công pháp của Thiên Ma Nhất Tộc hay gì, mà hắn có một mục đích khác.
Nguyên bản Tử Phong chẳng hề muốn thu lấy Thiên Ma Thánh Cung, mặc dù đây đúng là Thần khí hàng thật giá thật, nhưng nó không phải là dạng Thần khí hàng xịn biết chiếu cố chủ nhân như Thần Cung Địa Ngục Vijaya Dhanush, Thiên Ma Thánh Cung trừ khi tu vi đạt đến Bán Thần Thương Hải Cảnh đỉnh phong thì đừng mong có thể thôi động được nó, còn nếu muốn nó nhân chủ ư? Nằm mơ đi, không có tu vi Thượng Thiên Thần thì né hết qua một bên!
Với thực lực hiện tại của Tử Phong, đừng nói là khiến Thánh Cung nhân chủ, đến cả lực lượng đủ để miễn cưỡng thôi động nó cũng không có, mà thứ đồ chơi này lại không thể thu vào trong không gian pháp khí, đến cả Thế Giới của hắn cũng không dung nạp được, vậy nên Tử Phong không có chút lòng tham nào đối với kiện trấn tộc chi bảo này cả.
Thứ hắn muốn đó là phù văn chi đạo của Thiên Ma Nhất Tộc, ký ức vụn vỡ của Faltima nói cho hắn biết, bên trong Thánh Cung có cất chứa nghiên cứu của toàn tộc Thiên Ma đối với phù văn chi đạo, hắn cần phải tìm cho ra thứ đó.
Phù văn theo truyền ngôn chính là ngôn ngữ của thần, Huyền Linh đại lục căn bản không có thứ này, mọi tri thức về phù văn hiện tại của đại lục đều đến từ Thiên Ma Nhất Tộc, một số ít là dựa vào các cường giả năm xưa nghiên cứu ra được dựa trên phù văn của Thiên Ma.
Rốt cuộc phù văn có phải ngôn ngữ của thần hay không thì Tử Phong không biết, nhưng phù văn xác thực mang theo lực lượng thần bí mà cường đại không thể tưởng tượng được, nếu hắn có thể nắm giữ được phù văn chi đạo, không dám nói thực lực sẽ trở nên mạnh mẽ vô song, nhưng tối thiểu cũng có thêm một tầng bảo hiểm cho chuyến đi lần này.
Thần thức của Tử Phong giống như một cái radar siêu cấp, len lỏi khắp Thiên Ma Thánh Cung tìm kiếm kỹ càng không bỏ sót một chỗ nào.

Một hồi lâu sau, hắn thu lại thần thức của mình, khóe miệng hơi mỉm cười
"Tìm thấy rồi!!"
------------------------
Đế đô Thiên Hành đế quốc, một tòa phủ đệ nào đó, một thân ảnh lặng lẽ theo bóng tối tiến vào một căn phòng.


Người này vừa tiến vào liền đi đến một chậu cây trong góc phòng, khẽ nhấc chậu cây lên, sau đó đem một khối kim loại gắn vào lỗ hổng trên sàn nhà.
"Lạch cạch!"
Âm thanh vận chuyển của cơ quan vang lên, nền nhà sụp đổ xuống tạo thành một cái thông đạo hướng xuống lòng đất, thần bí nhân theo bản năng nhìn ngó xung quanh một chút sau đó mới thả người nhảy vào trong thông đạo.
Ở tận cùng cuối thông đạo là một động thiên rộng lớn, không khí thoáng đãng chứ không có bí bách như trong tưởng tượng, bên trong không có mấy đồ đạc, chỉ đơn giản là một chiếc giường ngọc, một cái bàn đá và mấy chiếc ghế, lúc này đang có một thân ảnh đả tọa ở trên giường, có vẻ như là đang tu luyện.
Thần bí nhân tiến vào, hơi ôm quyền hành lễ, miệng nói
"Vương gia ở lại đây không có gì khó chịu chứ?"
Trung niên nhân ngồi trên giường mở mắt ra, nhìn thấy người kia liền ôm quyền đáp lại
"Hoàn cảnh tệ hơn bản vương cũng đã trải qua rồi, như thế này vẫn còn tốt chán, so với phơi thây ngoài kia thì không đáng để so sánh."
"Vương gia yên tâm, ngài sẽ không phải chịu khổ lâu nữa đâu." người kia thần bí cười.
Trung niên nhân nghe vậy liền run lên một cái, trực tiếp đứng dậy, có phần khó tin lên tiếng
"Chẳng lẽ...."
"Vương gia không cần đoán, lão tổ tông đã cận kề ranh giới đột phá rồi, vấn đề chỉ còn là thời gian mà thôi." thần bí nhân gật đầu.
"Tốt, tốt lắm!! Nhưng mà ta so với các ngươi vẫn rõ ràng thực lực của hoàng thất hơn ngươi, chỉ một mình lão tổ tông nhà ngươi thì vẫn không đủ, đừng quên là con rồng kia vẫn còn tồn tại."
"Chuyện này Vương gia lại càng không cần lo lắng, ta vừa tiếp được một đạo mật thư đến từ hoàng cung, con rồng đó lần này chỉ sợ vĩnh viễn sẽ không quay trở lại nữa."
"Tin tức này là thật??!" Vương gia mừng rỡ hỏi.
"Đến chín thành là thật, chúng ta chỉ cần đợi thêm một thời gian là sẽ rõ ràng.

Đến lúc đại sự thành công, mong rằng Vương gia giữ lấy lời hứa của mình." thần bí nhân híp mắt nói.
"Bản vương là người không giữ chữ tín như vậy ư? Chỉ cần đại sự thành, ngươi chắc chắn sẽ lấy được thứ mình muốn."