Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 569: Cái Bóng Của Tử Phong






Tuy rằng Long Thi từ trong bản năng phát ra e sợ, nhưng đã bị Phong Vạn Đạo luyện chế thành tử linh sinh vật, mệnh lệnh của chủ nhân là tuyệt đối, dù chùn bước nhưng Long Thi cũng không thể kháng lệnh được.

Cuối cùng thì mệnh lệnh của Phong Vạn Đạo có tác dụng, Long Thi phát ra một tiếng long ngâm chấn đãng hư không, sau đó thân hình khổng lồ xông tới quái vật trước mặt, long uy nồng đậm lan tỏa ra xung quanh khiến người khác phải run rẩy.
Cơ mà quái vật bóng tối kia gần như không thèm để ý tới long uy chí cao vô thượng kia, nó nhìn thấy Long Thi đang lao tới mà lộ ra vẻ hưng phấn, cất lên những tiếng rít bén nhọn vui sướng, thân hình hỗn độn như một đám thịt nát hòa lẫn vào với nhau cùng với hàng trăm chiếc xúc tu chuyển động không ngừng, trực tiếp đón lấy thế công của Long Thi.
Long Thi thực lực chắc chắn không thể so sánh với lúc còn sống, dù sao thì ngoại trừ thiên phú thần thông của long tộc là long uy ra thì cũng chẳng còn lại gì nhiều, nhưng kể cả như vậy, thực lực Ngũ Bộ Thiên Tôn của nó vẫn mạnh mẽ khó gì sánh bằng, chỉ bằng một thân long cốt vô kiên bất tồi kia đã đủ để khiến chín thành Thiên Tôn cường giả phải đau đầu nghĩ đối sách.
Chỉ là thứ mạnh mẽ nhất của Long Thi đó là nhục thể cường đại đứng trước quái vật bóng tối kia thì giống như thùng rỗng kêu to, thanh thế cực kỳ kinh người nhưng tác dụng lại không có mấy.

Long Thi xé không bay tới, thân hình đồ sộ tông thẳng vào người quái vật trước mặt, chỉ là thân hình giống như một quả núi của nó va chạm với đối phương thì giống như đang đánh vào bông gòn, lực lượng cường đại tản mác đến quá nửa, hơn nữa lại giống như tự mình đâm đầu vào rọ, cả người bị những xúc tu kia quấn chặt lấy không buông.
Từng tiếng long ngâm vang dội cất lên khi Long Thi giãy dụa muốn thoát khỏi trói buộc, chỉ là những xúc tu kia trông thì có vẻ mảnh mai khi so sánh với cơ thể nó, nhưng thực tế thì vô cùng rắn chắc, dù nó có dùng sức mạnh đến mức nào thì đổi lại chỉ là những xúc tu đó càng ngày càng quấn chặt hơn.
Long Thi huy động bát trảo của mình, móng vuốt sắc bén cắt đứt hàng loạt xúc tu đang giam cầm bản thân nó, chỉ là những xúc tu này giống như là cửu đầu xà trong thần thoại Hy Lạp, cắt mất một đầu liền mọc ra ba đầu, Long Thi càng điên cuồng chặt đứt xúc tu thì số lượng xúc tu càng tăng lên với tốc độ chóng mặt.

Nói thì chậm mà mọi thứ diễn ra thì nhanh, Long Thi giao chiến với sinh vật bóng tối còn chưa đến hai phút đồng hồ, nhưng trận chiến đã diễn ra thảm liệt đến mức khó có thể tin nổi.
Hai đầu quái vật quấn lấy nhau mà không ngừng ma sát, lực lượng cuồng bạo cắt đứt không gian, mặt đất bên dưới bị cày xới không còn ra một cái hình thù gì cả, khắp nơi là vô số khe rãnh sâu không thấy đáy cùng với hàng loạt hố sâu được tạo ra bởi trận chiến giữa Long Thi và quái vật bóng tối.
Đám cấm quân Triệu gia sức cùng lực kiệt, lại còn bị giới hạn bởi tu vi yếu kém nên không nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra giữa không gian tối đen như mực này.
Bọn họ chỉ cảm thấy đại địa dưới chân không ngừng rung chuyển như có động đất, phía xa truyền đến những tiếng long ngâm giận dữ cùng với tiếng rít bén nhọn chói tai khiến đầu óc mọi người choáng váng, tuy không nhìn thấy nhưng cũng đủ để nhận ra rằng ở đó đang diễn ra một trận chiến kinh thiên động địa.
Trong khi đó thì đám tộc lão và Triệu Vương Mẫn lúc này gương mặt đã tái xanh tái xám, có mấy vị tộc lão “thần kinh yếu” đã há miệng nôn mửa một trận, cơ mà cũng không thể trách bọn họ được, dù sao thì hình dáng của quái vật bóng tối kia cũng quá mức ghê tởm, hơn nữa cái cách mà nó tham lam nhai sống nuốt tươi đám âm thi hôi thối kia thực sự quá mức kích thích thị giác, bọn họ tuy đã có tuổi, trải qua nhiều, thấy nhiều nhưng không có nghĩa là tràng cảnh kinh tởm kia không ảnh hưởng đến bọn họ.
Cơ mà toàn bộ tộc lão cùng với Triệu Vương Mẫn cũng chỉ là mười sáu người, nếu để đám cấm quân kia cũng nhìn thấy caia sinh vật kỳ dị nhung nhúc toàn là xúc tu kia đang trườn bò khắp nơi thì đảm bảo số người bị sang chấn tâm lí sẽ tăng lên gấp bội, đến lúc đó thì hình tượng của Tử Phong sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng a, dù sao thì cái thứ này cũng là do hắn thả ra.

Ở một diễn biến khác, Long Thi cùng với quái vật bóng tối vẫn quấn lấy nhau mà quần thảo, chỉ là quái thú kia càng ngày càng mạnh lên, trong khi Long Thi thì yếu đi trông thấy, xương cốt trên người nó đã bị bẻ gẫy mấy chục mảnh, long cốt hoàng kim trở nên ảm đạm như mất đi lực lượng, sức phản kháng của nó dần trở nên yếu đuối, gần như toàn bộ cơ thể đều bị xúc tu bao phủ lấy.
Trong thời khắc sống còn, Long Thi chợt há miệng cuồng khiếu, một khối cầu năng lượng được hình thành từ bên trong cuống họng của nó sau đó bắn thẳng vào phần trung tâm của quái vật kia.

Chỉ cần là người có chút kiến thức đều có thể dễ dàng nhận ra luồng năng lượng đó chính là long tức, một trong những thiên phú thần thông của Long tộc, còn về chuyện Long Thi chỉ là một bộ xương rồng không có huyết nhục mà vẫn có thể phóng ra long tức thì chỉ có trời mới biết là tại sao, nếu nghiêm túc suy nghĩ thì cũng chỉ có thể kết luận thủ đoạn của Âm Thi Tông thật là ngưu bức.
Long tức mang theo khí tức hủy diệt tinh thuần đến cực điểm trực tiếp nghiền nát xúc tu cản đường, thế như chẻ tre mà bắn thẳng vào người quái vật, chỉ thấy cơ thể huyết nhục lẫn lộn của quái vật vốn vô cùng cứng rắn bị đục thủng một cái lỗ lớn xuyên thẳng ra tận đằng sau, huyết dịch màu đen vung vãi ra khắp nơi.

Quái vật rít gào lên một tiếng chấn cho đầu óc mọi người một trận ong ong, thân hình khổng lồ quằn quại giãy dụa như bị đau.
Chỉ là gặp phải tổn thương như vậy không khiến nó yếu đi chút nào, ngược lại khí thế trên người nó càng trở nên cuồng bạo, dường như bị thương khiến nó thực sự nổi giận, đám xúc tu đột nhiên bành trướng to lên gấp bội, mỗi căn xúc tu to bằng một gốc cây cổ thụ mấy trăm năm tuổi, những xúc tu này trực tiếp quấn lấy Long Thi sau đó nâng lên cao rồi vặn xoắn lại.
Long Thi phóng ra long tức xong lại trở nên suy yếu hơn nữa, dường như một ngụm long tức vừa rồi đã rút đi đại đa số sức lực của nó, mặc dù sương mù lục sắc xung quanh vẫn không ngừng bổ sung thêm lực lượng cho nó nhưng tiêu hao quá lớn khiến trong thời gian ngắn khó có thể bù đắp được.

Sức cùng lực kiệt, Long Thi muốn làm ra phản kháng nhưng đối mặt với quái vật đang trong trạng thái cuồng bạo đến cực điểm lại lộ ra vẻ lực bất tòng tâm.
Đám xúc tu cự đại đó ngay khi tóm lấy Long Thi liền phát ra tiếng “xèo xèo”, bề mặt long cốt nơi tiếp xúc với xúc tu biến thành một màu đen giống như bị ăn mòn, long cốt cứng rắn vô kiên bất tồi bị hủ thực trở nên xốp giòn như than củi, trên long cốt xuất hiện hàng loạt vết nứt.
“Răng rắc....”
Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên từng hồi, Long Thi bị xúc tu quấn chặt như chiếc bánh chưng, cơ thể bị vặn xoắn như chiếc bánh quai chèo, long cốt dưới áp lực cực đại cùng với lực lượng hủ thực quỷ dị dường như không thể chống cự được nữa, một tiếng “rắc” xốp giòn vang lên, Long Thi sinh sinh bị quái vật dùng xúc tu nghiền nát thành từng mảnh vụn, ẩn ẩn còn có thể nghe được một tiếng long ngâm tràn ngập sự bất lực và không cam lòng vang lên lúc cuối.
Chiến trường bỗng chốc trở nên im lặng như tờ, đám cấm quân không trông thấy gì chỉ có thể phỏng doán rằng chiến dấu đã kết thúc, phe mình dường như là bên dành chiến thắng, nhưng vì trông thấy các tộc lão không nói năng gì nên vẫn chưa dám reo hò ăn mừng.
Trên thực tế thì các vị tộc lão và Thái Hậu đều nhìn rõ kết quả một trận chiến kia, nhưng cả đám lúc này đến cả thở cũng không dám thở mạnh là bởi vì bọn họ nhìn thấy quái vật kia sau khi bóp chết Long Thi như bóp chết một con gián liền há miệng nhai rau ráu chỗ long cốt kia, đồng thời hướng về phía bọn họ chạy tới.

Triệu Vương Mẫn biết rằng quái vật này là do Tử Phong thả ra, nhưng từ lúc nó xuất hiện thì vị tiền bối kia lại biến mất không thấy mặt mũi ở chỗ nào, tuy rằng rất tin tưởng vào Nguyệt tiền bối nhưng trông thấy con quái vật giống như ác mộng kia đang tiến đến, nàng không nhịn được mà một trận tim đập chân run.
Chỉ là khi quái vật kia đến gần đám người Triệu gia, một thân ảnh cao ngất đột nhiên xuất hiện sau đó vẫy tay một cái, miệng nói nhỏ
“Được rồi, trở về đây đi!!”
Quái vật bóng tối kia vốn đang cực kỳ cuồng loạn nghe thấy vậy chợt trở nên ngoan ngoãn như một con chó nhỏ, thân hình đồ sộ dừng lại trước mặt Tử Phong sau đó từ từ thu nhỏ lại, đến cuối cùng hóa thành một đám chát lỏng tan biến xuống phía dưới chân hắn, bóng đêm bao trùm lấy khoảng không gian phụ cận cũng biến mất, trả lại ánh sáng ban ngày cho nơi này.
Lúc này đám người Triệu gia khôi phục lại được thị lực bình thường của mình, bọn hắn chợt phát hiện lực lượng kỳ dị vốn đang áp chế thực lực của bọn họ đã biến mất, lớp màng chắn màu xám tượng trưng cho Tỏa Long Trận cùng với sương mù lục sắc dã biến mất.

Tất cả mọi người trong nháy mắt liền trở nên cuồng nhiệt, tiếng reo hò vui mừng vang vọng không gian.
Tử Phong hít một hơi thật sâu, nhìn thấy đám người Triệu gia đang ăn mừng tai qua nạn khỏi mà cũng chẳng biểu lộ cảm xúc gì, cơ mà thực tế hắn cũng có chút vui vẻ, qua một trận chiến này hắn đại khái cũng có thể ước lượng được thực lực thực tế của mình, tuy rằng Phong Vạn Đạo hiển nhiên là yếu hơn so với Nhất Tọa Linh Đế khác, nhưng Linh Đế dù yếu cũng vẫn là Linh Đế, không phải con chó con mèo có thể so sánh được.
Lắc mình một cái liền xuất hiện trước mặt Triệu Thanh Thanh, Tử Phong cúi đầu hành lễ, miệng nói
“Bệ hạ, may mắn không làm nhục mệnh, ta đã chiến thắng trở về!”
Triệu Vương Mẫn dùng một ánh mắt cổ quái nhìn Tử Phong nhưng không dám nói gì, nàng tuy rằng không biết con quái vật kinh khủng kia là cái giống gì, nhưng nàng vẫn không quên rằng người trước mặt đến cả lão tổ tông Long Trường Sinh cũng phải khách khí ba phần, nàng dù muốn mở miệng ra hỏi cũng phải nuốt ngược trở lại.
Triệu Thanh Thanh vốn không biết chuyện gì vừa mới xảy ra, nhưng nàng biết rõ một chuyện trận hạo kiếp ngày hôm nay hoàn toàn được một mình Nguyệt tiền bối ngăn chặn, ngoại trừ một vị tộc lão xấu số cùng với đại đa số cấm quân chết đi thì không còn một chút tổn thất nào khác.

Hiểu rõ những điều đó, nàng lại càng cảm thấy biết ơn thượng thiên đã để cho nàng nhận biết được vị tiền bối này.
“Đa tạ tiền bối đã cứu chúng ta, chỉ là cái tên Phong Vạn Đạo kia đâu rồi?” Triệu Thanh Thanh hỏi.
Tử Phong mỉm cười, vạt áo hơi động đậy một chút, chỉ thấy một bóng đen chợt nhoáng qua sau đó biến mất, thân hình gầy gò của Phong Vạn Đạo xuất hiện trên mặt đất.

Lúc này Phong Vạn Đạo đang nằm im không nhúc nhích giống như con cá chết, mặt nạ đã bị lột bỏ để lộ một gương mặt nhăn nheo khô quắt sần sùi như vỏ cây, da thịt một màu tím tái giống như người chết, hai tròng mắt hõm sâu vào bên trong không nhìn thấy rõ nhãn cầu, nếu không phải vẫn còn có thể cảm nhận thấy một chút sinh mệnh lực nho nhỏ còn sót lại thì ai cũng sẽ nghĩ đây là một cái xác chết lâu ngày đã bắt đầu thối rữa.
Mọi người xung quanh nhìn thấy vậy mà không khỏi giật mình, rốt cuộc cũng hiểu tại sao Tử Phong lại nói lão tự đem bản thân mình luyện thành âm thi, bởi vì diện mạo này chính là đặc điểm của âm thi, cũng không biết tại sao đang sống yên lành mà Phong Vạn Đạo lại tự biến bản thân thành âm thi, nhưng thủ đoạn này của Âm Thi Tông cũng thực sự quá mức dọa người, dù sao chưa ai từng nghe nói đến việc biến thành âm thi mà còn có thể giữ nguyên thần trí.

“Nguyệt…..tiền bối, làm thế nào mà ngài lại có thể đánh bại hắn? Chẳng phải vẫn còn Tỏa Long Trận…..” Triệu Vương Mẫn chấn kinh nói, chỉ là giữa chừng vội vàng ngậm miệng lại, thủ đoạn của cường giả sao có thể nói ra dễ dàng như vậy, nàng đã hỏi một câu thiếu tinh tế rồi.

Nhưng có thể ở trong sự kìm hãm của Tỏa Long Trận mà làm thịt đối phương một cách nhẹ nhàng đến một vết thương nhỏ cũng không có, vị tiền bối này cũng không khỏi quá mức mạnh mẽ đi.
Tử Phong đương nhiên không trả lời cho câu hỏi ngớ ngẩn đó, hắn chỉ cười nhạt mà lắc đầu, miệng nói
“Vậy thì mọi chuyện ở đây ta giao lại cho bệ hạ xử lí, ta không muốn xuất hiện trước mặt người ngoài.”
Vừa dứt lời, hắn hóa thành một đạo bóng đen dung nhập vào cái bóng dưới chân Triệu Thanh Thanh, xuất hiện cũng đột ngột mà biến mất cũng nhanh gọn chẳng kém, đám tộc lão cùng với cấm quân xung quanh không khỏi ngẩn ngơ một trận.
---------------------------------------
Quay trở lại khoảng mười phút trước đó……….
“Lĩnh Vực – Hư Không Vô Lượng!!”
Phong Vạn Đạo chỉ nghe thấy mấy tiếng thì thầm của Tử Phong, và đó cũng là những âm thanh cuối cùng mà lão nghe thấy.

Chỉ biết rằng ngay khi mấy chữ đó vừa được nói ra, toàn bộ không gian xung quanh chợt tối đen lại như mực, Phong Vạn Đạo cảm thấy bản thân mình giống như bị rơi xuống một thâm uyên không đáy, cả người lơ lửng không thể cảm nhận gì xung quanh.
Khi nói lão không thể cảm nhận được gì xung quanh, bất kể là nghĩa đen hay nghĩa bóng đều chính là như vậy, hai mắt của lão mất đi thị lực, cái mũi không ngửi thấy mùi gì, đầu lưỡi không thể cảm nhận vị giác, da thịt mất đi xúc cảm, đôi tai cũng hoàn toàn không còn nghe được bất kỳ âm thanh nào nữa, đến cả thần thức của lão cũng chẳng cảm tri được thứ gì.
Không khí xung quanh, bãi cỏ dưới chân, làn gió thổi trong không gian, nhiệt độ phụ cận, dường như toàn bộ mọi thứ đều đồng loạt biến mất, chỉ để lại một khoảng không trống rỗng không biết đâu là điểm bắt đầu cũng như là điểm kết thúc.

Phong Vạn Đạo cũng không bị giới hạn cử động, ngược lại lão có thể thoải mái di chuyển tứ chi của mình, linh lực trong cơ thể cũng không bị cầm giữ, nhưng liên lạc đối với linh khí ngoại giới hoàn toàn biến mất.
Phát hiện ra điều này, Phong Vạn Đạo không khỏi kinh hãi đến cùng cực, lão hoàn toàn không hiểu được chuyện gì đang diễn ra, lão chỉ biết rằng mình đã rơi vào trong Lĩnh Vực của đối phương, nhưng trên đời này lại tồn tại một cái Lĩnh Vực quỷ dị đến mức như thế này ư?
Một sự sợ hãi không tên đột nhiên dâng lên trong lòng Phong Vạn Đạo, lão gào lên từng tiếng huy động cơ thể mình, phóng ra từng đạo công kích mạnh mẽ tuyệt luân tới tứ phương tám hướng, nhưng khiến chính lão phải nghẹn họng đó là rõ ràng mình phát ra tiếng gào nhưng chẳng có âm thanh nào xuất hiện, rõ ràng bản thân đã phóng xuất ra chiêu thức nhưng cơ thể lại không cảm nhận thấy gì, giống như là lão chưa từng hô lớn, cũng chưa từng tung ra công kích vậy.
Ở trong vùng không gian vô định này, Phong Vạn Đạo cũng mất đi khái niệm về thời gian, phải biết rằng cường giả ở cấp bậc của lão, dù có bị nhốt ở một nơi không có ánh sáng, không có linh khí thậm chí tách biệt hoàn toàn với ngoại giới thì vẫn có cảm nhận về thời gian vô cùng chính xác, vậy mà hiện tại lão hoàn toàn không thể phân biệt được rốt cuộc là mười giây, một phút, mười lăm phút, hay là đã hàng giờ đồng hồ trôi qua.
Tâm trí của Phong Vạn Đạo đi từ cung bậc cảm xúc này đến cảm xúc khác, ban đầu là chấn kinh, sau đó là sợ hãi, rồi lại đến bối rối và giận dữ, đến cuối cùng thì trở nên hoang mang và rồi hiện tại, tâm thần của lão trở nên trì trệ, một âm thi không biết mệt mỏi như lão mà lại xuất hiện một cơn buồn ngủ, hơn nữa càng ngày càng trầm trọng.

Phong Vạn Đạo chỉ cảm thấy ý chí của mình dần trở nên mê muội, sau đó chìm vào trong bóng tối vĩnh hằng không thể tỉnh lại nữa.
Trong khi đó ở một góc nhìn khác, đúng hơn là từ bên ngoài nhìn vào, Tử Phong hoàn toàn không làm ra động tác gì cả, hắn sau khi nói ra mấy từ đó thì chỉ đứng yên tại chỗ đến cả một ngón tay cũng lười động đậy.

Không gian xung quanh cũng không bị bóng tối nuốt chửng, ngược lại vẫn bình thường như ban đầu giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Cơ mà Phong Vạn Đạo thì lúc này đã rơi xuống mặt đất, cả người im lìm không nhúc nhích giống như đã chết, Tử Phong cũng không lấy làm lạ, chỉ đơn giản dùng cái bóng của mình nuốt lấy thân ảnh của lão mà thôi.

Thực ra hắn cũng muốn kéo dài trận chiến với Phong Vạn Đạo hơn nữa, hiếm có lắm mới có một đối thủ có đủ thực lực để hắn luyện tay, hắn còn một tá năng lực nữa vẫn chưa thử nghiệm, sao có thể dễ dàng buông tha cho đối phương như vậy.
Chỉ là phân thân bóng tối của hắn vẫn ẩn núp bên cạnh Triệu Thanh Thanh đã nhìn ra được tình trạng khẩn cấp của đám người Triệu gia, hắn cũng không thể làm gì khác ngoài tung ra một trong những con bài tẩy của mình để chiến thắng nhanh nhất có thể.

Ở trong Tỏa Long Trận trừ khi tu vi vượt qua thi trận giả, bằng không thì không thể sử dụng Lĩnh Vực, Tử Phong chiến lực mạnh mẽ nhưng tu vi chân thật của hắn vẫn chỉ là Cửu Bộ Thiên Tôn, lẽ dĩ nhiên là hắn sẽ không thể sử dụng được Lĩnh Vực, đấy là lẽ thường tình phải chứ?
Nhầm to, Tỏa Long Trận giam cầm linh khí và pháp tắc chi lực của không gian bên trong trận pháp, đồng thời cưỡng ép chặt đứt liên hệ giữa người bên trong với pháp tắc thiên địa, nhưng Tử Phong vốn dĩ chưa từng có liên hệ gì với một phương thế giới này cả, toàn bộ pháp tắc chi lực hắn sử dụng đểu đến từ Thế Giới trong thể nội, dù ngoại giới có xảy ra chuyện gì thì hắn cũng chẳng bị ảnh hưởng một chút nào, đó là lí do mà hắn nói rằng Tỏa Long Trận không thể áp chế được tất cả mọi thứ, ít nhất đối với hắn là vô dụng.
Tử Phong hiện tại chỉ sở hữu đúng hai Lĩnh Vực, so với trước kia thì ít hơn nhiều, nhưng công năng của hai Lĩnh Vực này thì mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Nếu nói Sâm La Vạn Tượng chính là bao hàm mọi sự vật hiện tượng trên thế gian này, vậy thì Hư Không Vô Lượng là một thứ ngược lại hoàn toàn.


Hư Không Vô Lượng, bản chất y như tên gọi, bên trong Lĩnh Vực này hoàn toàn không có một thứ gì hết, không có ánh sáng, không có không khí, toàn bộ các giác quan của người bên trong đều biến mất, trống rỗng hư vô, không có thứ gì tồn tại cả, hoặc ít nhất là đó là suy nghĩ của người nằm bên trong Lĩnh Vực.
Trên thực tế Hư Không Vô Lượng giống như ám chi Lĩnh Vực - Hắc Ám Thiên Mạc ngày trước của Tử Phong, nó là Lĩnh Vực công kích tinh thần, khi Lĩnh Vực kích boạt thì ngoại giới hoàn toàn không có dị tượng gì xảy ra cả, tất cả đều diễn ra trong tâm trí của nạn nhân hết.

Hư Không Vô Lượng không hề có lực công kích, thậm chí còn chẳng có năng lực tạo ra ác mộng cường liệt như Hắc Ám Thiên Mạc, nhưng nếu nói về độ hữu dụng thì không cùng một đẳng cấp.
Không phải ai cũng có bóng ma trong nội tâm để phóng đại thánh ác mộng, đó là nhược điểm của Hắc Ám Thiên Mạc, nhưng chỉ cần trở thành nạn nhân của Hư Không Vô Lượng, toàn bộ giác quan của nạn nhân sẽ biến mất, đến lúc đó những người trúng chiêu đến cả công kích đến từ hướng nào hay là tự mình phòng thủ cũng không làm được, chẳng phải là trở thành cái bia sống cho Tử Phong oanh kích hay sao.
Đương nhiên dưới tiền đề là công kích tinh thần, Hư Không Vô Lượng vẫn có thể bị một số bảo vật ngăn chặn tổn thương tinh thần hoặc là cường giả tu vi cao, tinh thần lực vững chắc khắc chế, nhưng chỉ cần chênh lệch giữa đối phương và Tử Phong không quá xa, cực kỳ khó để có thể thoát khỏi cái Lĩnh Vực kinh khủng giết người không thấy máu này.
Phong Vạn Đạo tuy là Linh Đế cường giả, trên lí thuyết thì không có yếu đuối như vậy, nhưng tinh thần lực vẫn luôn phải phân ra một lượng lớn để chèo chống Tỏa Long Trận, gặp phải cái Lĩnh Vực nằm ngoài quy luật như thế này cũng phải nuốt hận, bị chính sự trống rỗng bên trong Lĩnh Vực mài mòn tri giác mà hôn mê.
Tử Phong vốn định đánh nhanh diệt gọn, trực tiếp tặng Phong Vạn Đạo đang bị Lĩnh Vực của hắn làm cho choáng váng một đạo Kinh Thiên Nhất Kiếm tiễn cái lão già người không ra người quỷ không ra quỷ này về với đất mẹ, nhưng mà nghĩ đến việc Phong Vạn Đạo đột ngột xuất hiện sau đó tập kích đám người Triệu gia, nếu đằng sau không có người ra lệnh thì đánh chết hắn cũng không tin, vậy nên hắn chỉ đành để yên mặc cho Lĩnh Vực của mình từ từ khiến đối phương mất đi khả năng chiến đấu.
Sở dĩ hắn vẫn bình tĩnh chờ đợi suốt gần mười phút để đối phương hôn mê bất tỉnh là bởi vì hắn không hề lo lắng cho chiến cuộc bên phía đám người Triệu gia.

Ở đó vẫn còn phân thân bóng tối của hắn, hơn nữa quan trọng hơn, hắn có thể cảm nhận được sự xúc động của “nó”.
Có một điều kỳ lạ đối với Tử Phong, hắn đã từng nói rằng mình sẽ từ bỏ nốt phần nhân tính cuối cùng còn lại của mình, nhưng sau khi trở lại thế giới thực, biểu hiện của hắn vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra, cảm xúc vốn có cũng chẳng thay đổi là bao, tuy hơi thâm trầm ít biểu lộ nhưng nhìn thế nào hắn cũng vẫn giống như trước kia, vậy thì hệ quả của việc từ bỏ nhân tính đã đi đâu rồi?
Việc Tử Phong từ bỏ nhân tính là sự thực, nhưng cũng bởi vì thế mà hắn rốt cuộc hiểu được tại sao năm xưa Huyền Linh đại lục nghe thấy mấy chữ Thiên Ma lại sợ đến mất mật như vậy.

Lúc trước hắn tuy là Thiên Ma, nhưng dù sao vẫn từng là con người, bản năng của Thiên Ma vẫn luôn bị áp chế gắt gao, hiện tại nhân tính không còn, hắn có thể cảm nhận được toàn bộ cái thứ gọi là bản năng của Thiên Ma Nhất Tộc.
Khát máu, cuồng loạn, hiếu sát, điên loạn, hàng tấn cảm xúc tiêu cực tràn ngập trong tâm trí của hắn, rõ ràng lí trí của hắn vẫn còn, nhưng cơn thèm khát giết chóc, thèm khát máu thịt trong cơ thể của mình mạnh mẽ tới mức lấn át hoàn toàn lí trí của hắn.

Dường như vào thời điểm Tử Phong từ bỏ nhân tính, hắn chỉ còn lại ham muốn tàn sát hết thảy sinh linh trước mặt, chỉ có nhìn thấy huyết nhục vương vãi, máu tươi nóng hổi dội lên người mới có thể thỏa mãn cơn khát vô tận này.
Điều này có phải là thứ mà Tử Phong muốn không? Có và không, tuy rằng ở trong trạng thái thị huyết này, chiến lực của hắn hoàn toàn được giải phóng, không còn gì kìm hãm lại, nhưng trở thành một con quái vật chỉ biết giết chóc không phải là lí niệm ban đầu của hắn.

Vậy nên cuối cùng hắn đã nghĩ ra một phương pháp, tuy không biết là có thể thành công hay không nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác.
Dựa vào năng lực Bá Vương Bóng Đêm, hắn tạo ra một vật chứa chính là cái bóng của mình, sau đó tách phần bản năng điên loạn của Thiên Ma ra khỏi chính mình rồi đưa vào trong vật chứa đó.

Không ai biết Tử Phong làm cách nào để thực hiện, chỉ biết rằng hắn đã thành công, cái bóng của hắn và chính bản thân hắn trở thành hai cá thế riêng biệt nhưng cùng chung một gốc gác, nếu cái bóng là phần bản năng quái vật của Thiên Ma, vậy bản thân hắn chính là phần lí trí và tình cảm được giữ nguyên.
Những biểu hiện kỳ lạ giống như một sinh vật sống của bóng Tử Phong lúc trước như là ăn thịt, uống máu, nhai sống huyết nhục những người bị hắn giết không hề kỳ lạ một chút nào, bởi vì bóng của hắn xác thực là một sinh vật sống, đúng hơn là một con quái vật chỉ biết đến giết chóc, thưởng thức hương vị của máu tanh nhưng lại hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của Tử Phong.
Thời điểm Long Thi xuất hiện cũng là lúc “nó” tỏ ra cực kỳ hưng phấn, dường như đám âm thi hay long cốt trước mặt chính là một bữa tiệc thịnh soạn đối với nó, Tử Phong cũng không muốn áp chế cái bóng của mình, dù sao đã tách nó ra khỏi bản thân, hơn nữa nó căn bản không thể chống lại mệnh lệnh của mình, thả ra để thỏa mãn cơn đói khát của nó đồng thời trợ giúp Triệu gia là chuyện một mũi tên trúng hai con chim, cớ gì mà không làm.
Kết quả thì như những gì đã xảy ra, gần chục vạn âm thi và long cốt trở thành mỹ thực cho cái bóng của Tử Phong, còn Phong Vạn Đạo hôn mê bất tỉnh không biết bao giờ mới có thể hoàn hồn trở lại, Tỏa Long Trận mất đi tri trận giả cũng biến mất, tuyên cáo thắng lợi tuyệt đối cho phe Tử Phong.