Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 562: Triệu Vô Hối Mưu Đồ






Kéo theo Triệu Thanh Thanh về phòng của mình, Triệu Vương Mẫn dùng thần thức thoáng kiểm tra xung quanh một chút, sau khi đảm bảo là không có bất kỳ một người nào ở xung quanh mới nhíu mày hỏi
“Nói cho mẫu thân biết, quan hệ giữa con và Nguyệt tiền bối đã đi đến đâu rồi?”
Triệu Thanh Thanh nghe vậy có chút ngơ ngác, không hiểu mẫu thân của mình đang muốn nói đến chuyện gì
“Đi đến đâu là sao a?”
“Còn sao nữa, có phải con ưa thích hắn hay không?” Triệu Vương Mẫn nói.
Sắc mặt Triệu Thanh Thanh ngay lập tức trở nên ửng đỏ, nàng xấu hổ mà lắc đầu nguầy nguậy
“Mẫu thân nói gì đó, sao con lại có thể ưa thích Nguyệt tiền bối được, chúng ta chỉ thuần túy là quan hệ bằng hữu mà thôi, mặc dù đúng là ngài ấy vô cùng anh tuấn, thực lực lại có một không hai…..”
Giọng nói của Triệu Thanh Thanh càng ngày càng nhỏ dần, cuối cùng thì trở nên lí nhí như tiếng muỗi kêu.

Trông thấy dáng vẻ quẫn bách của nữ nhi, Triệu Vương Mẫn không khỏi thở dài, không ai hiểu con gái như mẫu thân của nàng, Triệu Vương Mẫn nói
“Còn nói là không có ưa thích, nhìn lại chính mình đi, chỉ là một câu hỏi đơn giản, nếu không ưa thích thì nói không là được, đâu cần phải giải thích theo kiểu giấu đầu lòi đuôi như vậy.”
Biết được mình không thể nào lừa dối được mẫu thân, Triệu Thanh Thanh cũng không già mồm cãi láo, nàng gật đầu nói
“Xác thực là nữ nhi có chút ưa thích Nguyệt tiền bối, nhưng mẫu thân đừng hiểu lầm, ta không phải là dạng người sẽ bị lừa gạt chỉ bằng lời nói ngon ngọt, hơn nữa điều kiện của tiền bối lại tốt đến như vậy, có chút ưa thích cũng là chuyện bình thường a.”
Triệu Vương Mẫn cũng biết những gì Triệu Thanh Thanh nói là sự thực, điều kiện của Tử Phong về cơ bản là quá tốt, thứ mà nàng quan tâm đó là thái độ của đối phương với con gái mình

“Mẫu thân không có trách con, hơn nữa ta cũng rõ ràng rằng con không phải là dạng người nông cạn đến như vậy.

Điều mà ta để ý đó chính là thái độ của tiền bối đối với con ra sao, có chủ động tán tỉnh hay là tìm cách thân cận hay không?”
“Về chuyện này thì mẫu thân có thể yên tâm, Nguyệt tiền bối từ trước tới giờ sẽ không tỏ ra quá mức xa cách, nhưng cũng không bao giờ làm ra hành động hay cử chỉ gì vượt quá giới hạn, thậm chí trong lời nói vẫn luôn tận lực làm rõ quan hệ chủ tớ giữa hai bên, sẽ không chủ động tán tỉnh nữ nhi, thậm chí còn có chút xa cách là đằng khác.” Triệu Thanh Thanh lắc đầu, nàng cũng không hề nói dối, đây chính là cảm nhận của nàng.
Lắc đầu thở dài, Triệu Vương Mẫn không khỏi cảm thấy khó xử, biểu hiện của đối phương mặt ngoài có thể nói là không có chút tì vết, nhưng trên đời làm gì có chuyện gì hoàn hảo như vậy, đây rất có thể là kế lạt mềm buộc chặt, khiến Triệu Thanh Thanh không tự chủ được mà nảy sinh ý tò mò mà chủ động tiếp cận mà thôi.
Tiếp tục hỏi dò Triệu Thanh Thanh, Triệu Vương Mẫn lại càng khẳng định suy đoán của mình, nữ nhi thường xuyên là người chủ động tìm đến chỗ đối phương, trong khi đó đối phương vẫn luôn giữ thái độ hờ hững, đây chẳng phải là lạt mềm buộc chặt hay sao?
Đã sống đến từng này tuổi, nếm trải đủ mọi sắc thái của cuộc đời, nàng sẽ không cho rằng một cường giả cấp Bán Thần như Nguyệt tiền bối sẽ không có hứng thú với con gái của mình, ngược lại những người đứng ở đỉnh cao như vậy sẽ luôn có xu hướng tìm cho bản thân một thứ gì đó để có thể khiêu chiến.
Trùng hợp ở chỗ đó là Triệu Thanh Thanh hội tụ đầy đủ các yếu tố để làm một mục tiêu khiêu chiến, dung mạo tựa như thiên tiên, thân phận hay bối cảnh đều khó có thể tìm được đối thủ, khuyết điểm duy nhất chính là tu vi hơi thấp, nhưng cái khuyết điểm này cũng không tính là khuyết điểm cho lắm, ở tuổi của nàng có thể sở hữu tu vi Tôn cấp cửu phẩm đỉnh phong cũng không nhiều, tuy chẳng phải là dạng thiên tài tuyệt thế, nhưng vượt xa chín thành chín võ giả trong thiên hạ là sự thật.
Triệu Vương Mẫn đồng thời cũng không nghĩ cách biệt tuổi tác sẽ là một vấn đề, ngược lại đối với võ giả, tuổi tác chỉ đơn thuần là một con số, thực lực mới là thứ quyết định tất cả, những trường hợp như kiểu trâu già gặm cỏ non hay ngược lại diễn ra vô số, thậm chí một vài trường hợp cá biệt có chút bệnh hoạn còn có thể xảy ra như cơm bữa, nàng không thấy việc chênh lệch tuổi tác sẽ khiến đối phương thấy khó mà lui.
Trên thực tế trong suy nghĩ của nàng, Tử Phong có thể đạt đến tu vi này thì bét nhất cũng phải sống đến vài ngàn năm có dư, thậm chí tuổi tác có thể được tính bằng đơn vị vạn năm, nhưng được cái ngoại hình của hắn vẫn trẻ trung như nam nhân 27 28 tuổi gì đó, đến cả mấy lão già râu tóc bạc phơ như sắp sửa xuống lỗ đến nơi còn có thể cưới tiểu thiếp mới mười mấy tuổi, ngoại hình trẻ trung còn đặc biệt đẹp mắt như Tử Phong muốn cưới vợ trẻ là chuyện bình thường và dễ dàng hơn bao giờ hết.
Nàng cũng không hề dấu giếm, đem suy nghĩ của mình một mạch nói cho Triệu Thanh Thanh biết, kể cả việc nàng nghi ngờ Tử Phong có ý định muốn nắm gia tộc trong tay như khôi lỗi thông qua việc khống chế Triệu Thanh Thanh.

Chỉ là Triệu Thanh Thanh nghe vậy liền lắc đầu phủ nhận ngay lập tức
“Mẫu thân, không phải là ta chưa từng nghĩ đến những khả năng đó, nhưng việc gặp gỡ Nguyệt tiền bối hoàn toàn là việc tình cờ, ban đầu khi ngài ấy cứu mạng ta cũng không hề biết thân phận của ta, thậm chí lúc đó nếu không phải tên ngu xuẩn Lã tướng quân thị uy tỏa ra khí thế của mình kinh động đến ngài ấy, ta có bị giết ngay trước mặt tiền bối cũng không nhíu mày lấy một cái.

Hơn nữa Nguyệt tiền bối đã thành gia lập thất rồi, thậm chí còn có cả nữ nhi nữa, mẫu thân nghĩ rằng ta có thể lọt vào tầm mắt của ngài ấy hay sao, phải biết rằng Nguyệt tiền bối là Bán Thần cảnh cường giả a, ánh mắt cao cao tại thượng sao có thể để ý đến ta.”
Triệu Thanh Thanh nói đến đây cũng có chút ảm đạm, nàng tuy tài trí hơn người nhưng vẫn là một thiếu nữ chưa trải qua tình ái, đem lòng ngưỡng mộ một người nằm ngoài tầm với như vậy cũng không biết là phúc hay họa nữa, nàng chỉ biết rằng Nguyệt tiền bối có một ma lực khó tả hấp dẫn nàng đến độ khó có thể kìm nén, nói yêu thì chưa đến mức, nhưng hảo cảm thì chắc chắn là có.
“Thành gia lập thất thì sao, cường giả tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, tiên đế có đến tận mấy chục phi tần, nha hoàn làm ấm giường nhiều không kể siết, đến cả phụ thân của con cũng còn có tiểu thiếp, sao con lại cho rằng hắn ta sẽ vì đã có gia đình mà không đánh chủ ý lên người con?” Triệu Vương Mẫn không cho là đúng nói.
“Mẫu thân không hiểu, nữ nhi tuy chưa từng trải qua nhiều chuyện như ngài, nhưng ta có thể cảm nhận được Nguyệt tiền bối khồng hề có chút hứng thú nào với ta hết, đúng hơn là ngoại trừ người nhà của mình, ngài ấy sẽ không có hứng thú với bất kỳ nữ nhân nào khác.”
“Tại sao lại nói như vậy?” Triệu Vương Mẫn cảm thấy khó hiểu.
Hơi ngần ngừ một chút, Triệu Thanh Thanh quyết định đem mối thù giết thê tử giữa Tử Phong và Thái Diễn Thánh Địa nói cho Triệu Vương Mẫn, dù sao thì mẫu thân đã nhận thức Nguyệt tiền bối, chuyện này cũng không có gì đáng dấu giếm, trước sau gì thì cũng biết, chẳng bằng nói thẳng để giải hoặc cho mẫu thân.
Triệu Vương Mẫn nghe xong mà không biết phải nói gì cho phải, vì thê tử đã chết của mình mà quyết định làm địch nhân một mất một còn với thế lực kinh khủng như Thái Diễn Thánh Địa, phải biết rằng Bán Thần cảnh tuy nói là cương giả đỉnh cao của đại lục, nhưng quái vật như Thánh Địa cũng không có dễ chơi đến như vậy, một Bán Thần cảnh là không đủ để làm nên trò trống gì, nói nam nhân này ngu xuẩn không biết tự lượng sức cũng được, nói hắn trọng tình trọng nghĩa yêu thương thê tử của mình đến chết cũng được, nàng thật sự không biết phải miêu tả đối phương ra sao nữa.
Đến tận đây thì nàng lại có thể bỏ đi lo lắng việc gia tộc của mình sẽ bị đem ra làm khôi lỗi trong tay Tử Phong, đơn giản bởi vì bất kỳ một người nào không ngu ngốc đều hiểu rằng Triệu gia của nàng so sánh với Thái Diễn Thánh Địa thì không là gì cả, mà hiển nhiên Tử Phong không có thiểu não đến mức độ đó.
“Mẫu thân cũng đừng có lo lắng quá nhiều như vậy, nghi người thì không dùng người, nếu muốn Nguyệt tiền bối tận tâm tận lực giúp đỡ mình thì ít nhất cũng phải đặt niềm tin vào ngài ấy, tuy ta cũng có suy nghĩ cho rằng mục đích của tiền bối không có đơn thuần chỉ là tìm nơi an toàn cho thân nhân của mình cư ngụ, nhưng ta nghĩ hẳn ngài ấy cũng không có ác ý gì với chúng ta.”
Nếu Tử Phong ở đây thì hẳn sẽ cảm động muốn chết, nha đầu này nghĩ tốt cho hắn quá, à không, thực ra thì......
Triệu Vương Mẫn còn đang muốn nói gì thì Triệu Thanh Thanh đã nói tiếp một câu
“Những điều ta vừa là sự thực, phải vậy không Nguyệt tiền bối?”
Còn đang không hiểu con gái mình vừa nói cái gì, Triệu Vương Mẫn đột nhiên chấn kinh đến mức trừng lớn hai con mắt của mình, chỉ thấy cái bóng dưới chân của Triệu Thanh Thanh chợt kéo dài sau đó liên tục nhúc nhích ngọ nguậy giống như một sinh vật sống, sau đó một bóng đen chậm rãi nhô lên khỏi cái bóng trên mật đất, hóa thành một nam tử bạch y đứng ở đó.
“Ta xác thực không có ác ý với Triệu gia, đó là sự thật, còn tin hay không thì tùy Thái Hậu quyết định, ta sẽ không nói gì cả.” Tử Phong lạnh nhạt nói.
Tự Phong xuất hiện không khiến Triệu Thanh Thanh ngạc nhiên, nhưng Triệu Vương Mẫn thì kinh hãi gần chết, không nói đến thủ đoạn ẩn tàng quỷ dị như vậy, vừa rồi nàng chắc rằng không có ai nghe thấy nên mới đem mọi nghi ngờ trong lòng nói ra tất cả, nói khó nghe một chút thì chính là đnag thuần túy nói xấu Tử Phong, nếu hắn giận dữ một chưởng chụp chết nàng thì cũng không oan a.


Cơ mà đối phương chỉ ném ra một câu sau đó trầm mặc đứng sau lưng Triệu Thanh Thanh không nói gì, Triệu Vương Mẫn cũng thở phào một cái, may mà nam nhân này vẫn dễ tính, còn không có trách nàng vô lễ.
“Mẫu hậu cũng đừng trách ta không nói trước, Nguyệt tiền bối có năng lực điều khiển bóng tối xung quanh, chỉ cần nơi nào có bóng tối thì nơi đó chính là địa bản của ngài ấy, để đảm bảo an toàn cho ta thì ngài ấy vẫn luôn tùy thời ẩn nấp trong bóng của ta, đã làm mẫu hậu kinh hãi rồi.” Triệu Thanh Thanh mỉm cười nói.
Ta nào có kinh hãi không thôi, suýt chút nữa thì tim của ta nhảy cả ra ngoài rồi đây này! Những lời đó Triệu Vương Mẫn cũng chỉ âm thầm nói trong lòng, nàng dùng giọng điệu thán phục mà nói
“Thủ đoạn của tiền bối thật là cao minh, tiểu nữ bội phục!”
“Cũng chỉ là một chút điêu trùng tiểu kỹ, Thái Hậu không cần phải tâng bốc ta như vậy.” Tử Phong phong khinh vân đạm tỏ ra khiêm tốn, trên thực tế lời này của hắn chẳng khác nào nói rằng đây chỉ là năng lực râu ria của ta mà thôi, nếu ngươi không chú ý thái độ của mình thì đừng trách lão tử đọng thủ thực sự.
Tinh minh như Triệu Vương Mẫn sao có thể không nhận ra ẩn ý đằng sau, nàng chỉ có thể cười khổ mà từ chối cho ý kiến, ngày hôm nay chính là ngày thử thách sức chịu đựng thần kinh của nàng theo cách tồi tệ nhất trong nhiều năm qua, cái cảm giác đặt một chân vào quan tài cứ năm lần bảy lượt hiện ra xong lại biến mất không hề dễ chịu chút nào.
Có mặt Tử Phong ở đây nên không tiện bàn luận về chuyện kia, Triệu Vương Mẫn bèn lái chủ đề qua một bên khác
“Cũng sắp đến ngày tế tổ rồi, bệ hạ định xử lí cái này ra sao?”
Trước mặt người ngoài Triệu Vương Mẫn vẫn gọi mình là bệ hạ, Triệu Thanh Thanh cũng không để ý chuyện này lắm, thấy thế liền trả lời
“Ta nghĩ không cần khoa trương quá, chỉ cần ta và mẫu hậu cùng với vài vị tộc lão tổ chức là được.

Hiện tại cục diện vẫn chưa quá mức ổn định, ta cũng không muốn làm mục tiêu dễ dàng cho đối phương công kích, mẫu hậu nghĩ sao?”
“Tế tổ những năm gần đây chỉ là làm cho có chút hình thức mà thôi, cũng không phải là việc quá nghiêm túc, bệ hạ làm vậy là đúng, chỉ là vẫn nên cẩn thận, Triệu Vô Hối rất có thể sẽ nảy ra chủ ý gì đó vào ngày này.” Triệu Vương Mẫn gật đầu đồng ý.
----------------------------
Cùng thời điểm Triệu Vương Mẫn bị Tử Phong suýt chút nữa bóp chết, hai thân ảnh hắc y từ bên trong phủ đệ của Nhị Thân Vương nương theo bóng đêm phi thân ra bên ngoài, rất nhanh liền biến mất không thấy tung tích.
Khoảng một khắc đồng hồ sau, hai người này xuất hiện trở lại ở một sơn động nằm ngoài kinh thành, khoảng hơn 60 dặm về phía nam, cả hai đứng trước cửa hang một lúc sau đó mới chậm rãi tiến vào.

Bên trong hang động cực kỳ ẩm ướt, tiếng bàn chân của bọn họ dẫm lên nền đất có chút lầy lội phát ra mấy tiếng bì bạch, nhưng điều đó cũng không làm cho bọn họ khó chịu, chân chính khiến cả hai phải nhíu mày đó là không khí ở trong hang động cực kỳ khó ngửi, một thứ mùi hôi thối giống xác chết thối rữa từ sâu bên trong hang phát ra, hơn nữa càng đi vào bên trong, khí tức âm u quỷ dị lại càng rõ ràng, tử khí nồng nặc tới mức có thể cảm nhận được.
Hai người đang chậm rãi cất bước thì đột nhiên không gian vặn vẹo một trận, sau đó cả hai đồng thời bị một linh khí đại thủ màu xám tro tóm lấy rồi lôi vào bên trong.

Linh khí đại thủ không biết đã kéo hai người đi vào sâu bên trong bao nhiêu, chỉ biết rằng sau một đống vòng cua quanh co khúc khuỷu, bọn họ bị ném xuống mặt đất, xung quanh đột nhiên bốc lên từng ngọn lửa màu xanh lục chiếu sáng cả khu vực xung quanh bằng thứ ánh sáng lập lòe yêu dị.
“Tiểu vương gia, có chuyện gì mà ngài lại tìm đến tận đây vậy?” một giọng nói có phần già nua nhưng lại âm u lạnh lẽo đồng thời khô cứng giống như vỏ cây ma sát với nhau chợt vang lên.
Hai hắc y nhân cũng không che giấu thân phận nữa liền lột bịt mặt ra, chính là Nhị Thân Vương Triệu Vô Hối và quân sư Tần Vân của hắn.

Trước mặt hai người lúc này là một thân ảnh cao ráo nhưng thập phần khẳng khiu, áo choàng màu tro rách nát tả tơi như xơ mướp trùm lên che khuất chân diện mục cùng dáng người, quanh thân người này có một tầng khói nhạt tối màu khiến sự hiện diện của y mờ nhạt như có như không.
Triệu Vô Hối nhìn thấy thân ảnh trước mặt liền từ mặt đất đứng dậy, khẽ hành lễ một cái rồi lên tiếng chào hỏi
“Nửa đêm quấy rầy Phong lão nghỉ ngơi, mong ngài lượng thứ.”
“Không có gì, vương gia cũng biết rằng ta vốn không cần phải nghỉ ngơi, cơ mà vẫn câu hỏi cũ, sao ngài lại đến đây? Chẳng lẽ việc ta bắt người của các đại gia tộc trong kinh thành ảnh hưởng đến đại kế của vương gia ư? Nếu là như vậy thì ta có thể tạm thời dừng lại, thời gian đối với ta mà nói là vô tận, ta cũng không vội vã sớm triều làm gì.” Phong lão lắc đầu.
Nghe cái giọng nói khô khan kẽo kẹt giống như tiếng củi khô cọ vào nhau đến ghê cả răng, Tần Vân không khỏi bí mật lấy tay chọc chọc vào lưng Triệu Vô Hối, ý đồ thúc giục chủ tử nói ra mục đích của mình, hắn không muốn ở lâu trước mặt lão quỷ này một chút nào.

Triệu Vô Hối hiển nhiên cũng có cùng một cảm nhận với Tần sư gia, hắn ngay lập tức nói
“Phong lão có ý tốt ta xin tâm lĩnh, nhưng ngày hôm nay ta có việc muốn nhờ đến sự trợ giúp của ngài, không hề liên quan đến chuyện kia đâu.”
“Vương gia bấy lâu nay đã giúp đỡ lão phu rất nhiều, nếu là việc mà vương gia nhờ vả thì không có lí gì mà ta không làm.

Chỉ là chúng ta quen biết nhau cũng không phải ngày một ngày hai, nếu là việc khiến ngài khó xử thì có lẽ là liên quan đến Triệu Thanh Thanh, mà nếu cần đến lão phu thì chứng tỏ vấn đề lần này phải dùng đến vũ lực để giải quyết.

Chậc chậc, ta là người có quy tắc, nếu vương gia muốn ta xuất thủ đối phó với người khác thì còn đỡ, nhưng nếu là Triệu Thanh Thanh thì ta buộc phải cân nhắc, trừ khi là ngài có thể trả cái giá mà ta mong muốn.”
Nghe Phong lão chậm rãi nói từng chữ là một cảm giác vô cùng mệt mỏi, ngươi thử nghe tiếng móng tay cào vào bảng đen rồi nhân đôi cường độ lên thử xem, đó chính là giọng nói của Phong lão.

Nhưng Triệu Vô Hối không có để ý đến điều này, nhịp tim của hắn tăng mạnh khi nghe thấy hai chữ “mong muốn”, hắn không khỏi cắn răng nói
“Thứ mà Phong lão muốn, ta có thể đồng ý, chỉ mong là ngài sẽ cho ta mượn lực lượng của ngài.”
“Thật ư?! Vương gia thực sự đồng ý cho ta làm vậy?” gương mặt ẩn sau áo choàng của Phong lão chợt lóe lên hai luồng quang mang sắc bén, giọng nói của lão có phần gấp gáp, hiển nhiên là đã bị đánh động.
“Phong lão cứ yên tâm, bản vương nói lời sẽ giữ lấy lời, tuyệt đối sữ không lừa dối ngài!” Triệu Vô Hối gật đầu.
“Ha ha ha ha ha......thần công của ta cuối cùng cũng đã có thể tiến thêm một bước nữa!!” Phong lão bất chợt phát ra một tràng cuồng tiếu, khí thế trên người không hề giữ lại mà tỏa ra khắp nơi khiến cả sơn động rung chuyển, từng làn âm phong thổi ra làm nhiệt độ xung quanh giảm xuống kịch liệt.
“Vương gia đã nói như vậy thì lão phu cũng phải cho cái thân già này hoạt động gân cốt một chút thôi, ngài định sắp xếp ta như thế nào?” Phong lão nói.
“Chúng ta sẽ........”
Nửa canh giờ sau, Triệu Vô Hối và Tần Vân bước ra khỏi sơn động, không hề chần chờ liền co giò chạy thẳng một mạch về tận vương phủ.

Sau khi về đến thư phòng của mình, Triệu Vô Hối higs dài mấy ngụm không khí trong lành, miệng chửi bậy
“Con mẹ nó chỗ kia căn bản không phải là nơi dành cho người sống mà!”
“Thuộc hạ sẽ đi triệu tập nhân thủ, có thể phá dược cục diện bế tắc này, nhất phi trùng thiên hay không phụ thuộc hết vào nước đi này của chúng ta.” Tần Vân vuốt cằm nói.
“Có Phong lão ra tay thì chuyện này đã thanh công đến tám phần, chỉ là cẩn tắc vô áy náy, chuẩn bị thêm cũng tốt.”
“Vương gia nói phải, dù sao thì Phong lão cũng là.......”
“Cường giả Linh Đế!!” Triệu Vô Hối mỉm cười tiếp lời.