Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 517: Nữ Hoàng Thiên Hành Đế Quốc






“Tiền…tiền bối….”
Triệu Thanh Thanh nhìn bạch y nam tử đang cúi người xuống trước mặt mình, miệng không khỏi lắp bắp nói không nên lời.

Tử Phong giơ một ngón tay lên chạm vào trán nàng, một cỗ khí tức thanh lương trong nháy mắt tràn ra xâm nhập vào tứ chi bách hải của Triệu Thanh Thanh, tạm thời khiến nàng bình tĩnh trở lại.
“Cứ bình tĩnh, ta không có ăn thịt cô đâu mà phải lo.” Tử Phong cười nhạt.
Hít sâu một hơi, nàng nhìn đôi mắt vẫn nhắm nghiền của người trước mắt mà không hiểu sao lại có cảm giác giống như bản thân đang bị một ánh nhìn xuyên thấu bóc trần hết tất cả mọi thứ trên người, Triệu Thanh Thanh khẽ hắng giọng, sửa lại tư thế ngồi cho ngay ngắn, miệng nói một cách dõng dạc.
“Đã để tiền bối chê cười, ta xin tự giới thiệu, tên của ta là Triệu Thanh Thanh, ta chính là tân nữ hoàng đương nhiệm của Thiên Hành đế quốc.”
Huyền Linh đại lục có ba đại đế quốc, mỗi đế quốc chiếm giữ một mảnh cương vực cực kỳ rộng lớn phía đông đại lục, Xuất Vân đế quốc ở phương Bắc, Càn Nguyên đế quốc ở phương Nam, còn ở phía Tây, với diện tích lớn hơn cả hai đế quốc kia cộng lại chính là Thiên Hành đế quốc, trực tiếp giáp ranh với Yêu Thú Sâm Lâm.

Chuyện này thì chỉ cần không phải là dạng người ngu ngốc thì ai cũng biết, đến cả đứa trẻ lên ba vừa mới tập nói cũng được cha mẹ dạy dỗ điều cơ bản này.
Nhưng mà không phải là người nào cũng biết rằng những đế quốc đó chỉ là bù nhìn, đúng hơn bọn chúng chỉ là bề nổi của một tảng băng chìm, đằng sau mỗi một đế quốc đều có một siêu cấp thế lực chống lưng, danh xưng tam đại đế quốc cũng chỉ lưu hành ở trong thế tục, ở trong mắt những thế lực ẩn thế cường đại chân chính thì những đế quốc này chỉ là trò đùa.
Thế lực đứng sau lưng Xuất Vân đế quốc là Lăng gia, một thế gia võ học lâu đời mà cường đại, trong khi đó thì Lăng Hư Cung, một tông môn cường đại cũng chẳng kém lại nắm trong tay Càn Nguyên đế quốc.

Các đế quốc nói trắng ra chính là con chó của thế lực đứng sau, nhiệm vụ duy nhất của bọn họ chính là dựa vào ưu thế nhân mạch, liên tục tìm kiếm các loại tài nguyên tu luyện cho chính các thế lực đó.
Chính vì lí do đó mà xung đột thường xuyên xảy ra, không tính đến chuyện Lăng Hư Cung và Lăng gia có thù từ lâu, Càn Nguyên đế quốc và Xuất Vân đế quốc cũng thường xuyên xảy ra chiến hoả, không gì khác ngoài tranh giành lãnh thổ, bởi lãnh thổ càng nhiều thì cơ hội thu được tài nguyên cũng càng lớn, ở bất kì thế giới nào cũng như vậy, các quốc gia gây chiến với nhau cũng chỉ đơn giản vì một lí do đó là tài nguyên.

Càn Nguyên đế quốc và Xuất Vân đế quốc đánh nhau không phải là chuyện lạ, nhưng mà cả hai đại đế quốc này đều có một điểm chung, đó là cả hai không bao giờ đụng chạm tới Thiên Hành đế quốc.

Thiên Hành đế quốc có diện tích rộng lớn hơn cả hai đế quốc còn lại, hơn nữa lãnh thổ cũng không phải là dạng cằn cỗi không có tài nguyên, ngược lại bởi vì vị trí địa lý nằm ngay sát Yêu Thú Sâm Lâm, lượng tài nguyên của Thiên Hành đế quốc còn nhiều hơn hẳn cả hai đế quốc kia, Càn Nguyên đế quốc và Xuất Vân đế quốc không gây chiến với Thiên Hành đế quốc kể ra cũng là một chuyện lạ.
Đây có lẽ cũng là một thắc mắc thường thấy trong nhân gian nhưng ít ai biết được câu trả lời nằm phía sau, chỉ có những thế lực ẩn tàng và những bậc cường giả đỉnh cao của đại lục mới biết đến nguyên nhân.

Lí do nằm ở chỗ Thiên Hành đế quốc thực sự quá lợi hại!
Không như Càn Nguyên đế quốc và Xuất Vân đế quốc chỉ là con rối cho thế lực đứng đằng sau, Thiên Hành đế quốc bản thân nó không hề có cái gì gọi là thế lực chống lưng cả, thế lực mạnh nhất của đế quốc cũng chính là hoàng thất.

Đối với một đế quốc thì hiển nhiên hoàng thất là thế lực cường đại nhất nắm trong tay quyền lực tối cao, Càn Nguyên đế quốc có Lâm gia, Xuất Vân đế quốc có Lăng gia, nhưng cả hai thế lực hoàng thất này tuyệt đối không thể so sánh được với Triệu gia của Thiên Hành đế quốc.
Để đặt lên bàn cân so sánh, hoàng thất Lâm gia và Lăng gia chỉ là hoàng thất trong mắt chúng nhân, còn thực tế thì bọn họ chỉ là hai chi mạch phụ thuộc về một gia tộc lớn hơn, nói trắng ra thì sự tồn tại của bọn họ đối với thế lực đứng sau giống như mấy tên người hầu có thể thay thế bất kì lúc nào, trong khi đó thì hoàng thất Triệu gia của Thiên Hành đế quốc mới chân chính là hoàng thất.
Xét về phương diện vũ lực, số lượng võ giả của Thiên Hành đế quốc nói chung và Triệu gia nói riêng có thể nghiền ép cả Lăng Hư Cung và Lăng gia cộng lại với nhau, còn nếu tính đến tầng thứ cường giả đỉnh cao, Triệu gia có thể lật úp cả hai thế lực kia đến mười bảy mười tám lần có dư.

Nếu coi Lăng Hư Cung và Lăng gia là hai đầu hùng sư uy vũ thì Triệu gia chính là chân long bay lượn trên bầu trời, vốn không cùng một đẳng cấp.
Triệu gia thống trị Thiên Hành đế quốc, không tự tách ra trở thành tông môn ẩn thế như Lăng Hư Cung hay đứng đằng sau như Lăng gia, mà trực tiếp trở thành hoàng tộc nắm thực quyền trong tay.

Cấp bậc trong gia tộc của Triệu gia cũng giống như bao gia tộc khác, gia chủ là người nắm trong tay thực quyền quản lí toàn bộ gia tộc từ trên xuống dưới, đồng thời cũng chính là người ngồi lên ngôi vị hoàng đế thống trị đế quốc.
Những điều này Tử Phong trước kia không hề hay biết, phải đến khi hắn gia nhập Lăng Hư Cung, nhờ vào vô vàn thư tịch ở đó hắn mới biết đến sự tồn tại đặc biệt của Thiên Hành đế quốc, nghiêm túc mà nói thì theo ý kiến chủ quan của hắn, chính Thiên Hành đế quốc này mới xứng đáng được coi là một đế quốc hoàn chỉnh, nơi hoàng thất chính là thế lực cường đại nhất, còn thể loại loạn thất bát tao như Càn Nguyên đế quốc và Xuất Vân đế quốc thì tốt nhất vứt luôn cái danh xưng đế quốc của mình đi cho xong.
Biết được Triệu Thanh Thanh chính là nữ hoàng đường nhiệm của Thiên Hành đế quốc, Tử Phong không khỏi có chút bất ngờ.

Không phải hắn ngạc nhiên ngôi vị hoàng đế của Thiên Hành đế quốc lại thuộc về một nữ nhân, Huyền Linh đại lục tuy có phần giống với thời phong kiến ở kiếp trước của hắn, cũng tồn tại tư tưởng trọng nam khinh nữ nhưng không đến mức tệ hại như vậy, đơn giản là bởi vì đây cũng là một thế giới cường giả vi tôn.
Cường giả có thể làm bất kỳ những điều gì mình thích mặc kệ con mắt của thế nhân, còn nếu ngươi có ý kiến? Vậy thì mạnh hơn những cường giả đó là được, vấn đề là ngươi có làm được hay không mà thôi.

Tuy rằng đa phần võ giả đều là nam nhân, nhưng cũng chẳng có luật lệ nào nói rằng nữ nhân không thể trở thành cường giả nhất lưu cả, mà đã trở thành cường giả thì không còn giới hạn những chuyện có thể làm và không thể làm nữa, nữ nhân ngồi lên đế vị cũng chẳng phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên lắm.
Nhưng cũng chính lí do trên khiến Tử Phong ngạc nhiên, chỉ là ở một khía cạnh khác.

Nữ nhân ngồi lên đế vị, điều này Tử Phong có thể lí giải, nhưng tiền đề vẫn nằm ở hai chữ “cường giả”, Triệu Thanh Thanh này nhìn tới nhìn lui đến cả Bán Thánh còn chưa tới, đặt trong thế tục có thể thống trị một cõi, nhưng chân chính đặt vào trong những thế lực lớn như chính Triệu gia của nàng thì chẳng khác gì phế vật, dù sao thì dưới Thánh Giai, tất cả đều là sâu kiến, nàng ta ấy vậy mà có thể xưng vương, kì lạ như vậy thì Tử Phong sao có thể không bất ngờ được.
Nhưng ngạc nhiên thì ngạc nhiên, Tử Phong cũng chẳng để tâm tới thân phận của Triệu Thanh Thanh cho lắm, đơn giản bởi vì tâm thế của hắn hiện tại đã khác xa lúc trước.

Nếu vào năm xưa, khi biết được mình không ngờ đã cứu mạng một người quan trọng của một con quái vật siêu cấp như Triệu gia thì gần như chắc chắn Tử Phong sẽ ngay lập tức động não suy nghĩ xem mình có thể lợi dụng điểm này để kiếm được những lợi ích gì, nhưng bây giờ mọi thứ đã khác.
Thứ duy nhất mà Tử Phong quan tâm hiện tại đó chính là bằng mọi giá bất chấp tất cả đề cao thực lực của mình lên, sau đó nhất cử đem toàn bộ Lăng Hư Cung, Ngân Nguyệt Lang Tộc và Thái Diễn Thánh Địa cùng với tất cả mọi người liên quan nghiền nát trong lòng bàn tay, chó gà không tha, dù có phải bồi táng quá nửa cái đại lục này theo Hồ Phi Nguyệt thì hắn cũng tuyệt không nhíu mày.

Nghe qua thì có vẻ như quá tàn nhẫn, nhưng mà hắn ngay từ ban đầu đã chẳng phải là người tốt gì cho cam, sống chết của cả thiên hạ trong mắt hắn không đáng giá lấy một xu.
Triệu Thanh Thanh sau khi báo ra thân phận của mình liền len lén quan sát biểu hiện của bạch y nam tử trước mặt, nàng không khỏi ngạc nhiên khi thấy biểu tình của đối phương dường như.....không có gì cả.

Đúng thế, hoàn toàn không có gì, không một cái nhíu mày, không chút bất ngờ, đến cả một chút rung động nhỏ nhất cũng không có, giống như nàng không phải tự xưng là nữ hoàng của Thiên Hành đế quốc mà chỉ là một cô thôn nữ của làng kế bên, không chút quan trọng.
Nàng đang định mở miệng lên tiếng thì đột nhiên thấy bạch y nam tử thôi không “nhìn” nàng nữa, nói là nhìn chứ thực chất đôi mắt của hắn vẫn luôn nhắm lại, chỉ là nàng có cảm nhận giống như hắn đang “nhìn” mình bằng một cách khác thôi.

Hắn ta lúc này đứng thẳng người, gương mặt hướng về chân trời, lạnh lùng mà xa cách, trên người hắn không hiểu sao lại toát ra một cỗ khí tức thượng vị giả vô cùng tự nhiên, giống như hắn ta trời sinh ra đã là đế vương cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh.

Loại khí chất này không phải có thể tập luyện là có được, chỉ có chân chính đặt bản thân đứng trên thương sinh vạn vật mới có thể tạo ra được thứ khí chất này, đến cả nàng ngày trước nhìn vào phụ thân của mình vốn là hoàng đế đời trước cũng không cảm nhận thấy.
Trên thực tế thì Tử Phong vốn không có khí chất như thế này, hắn không xem nhẹ bản thân nhưng cũng không nghĩ rằng mình ưu việt hơn hết thảy mọi thứ, nhưng đó là trước kia, còn bây giờ hắn đã không còn chỉ là chính mình nữa, có thể nói rằng Tử Phong của bây giờ chính là sự dung hợp của ba tồn tại độc lập, Bạch Tử Phong, Hắc Tử Phong và chính bản thể của hắn.

Đã gọi là dung hợp, vậy thì sẽ không có viễn cảnh một nhà độc tôn, tuy rằng ý thức chủ đạo thuộc về chính bản thể của hắn, nhưng ở rất nhiều phương diện khác đều bị ảnh hưởng bởi Hắc - Bạch.
Khí chất của hắn chính là ví dụ điển hình nhất, cả Hắc Tử Phong lẫn Bạch Tử Phong đều có một ý thức tự cao rất lớn, Hắc Tử Phong coi tất cả sinh vật chỉ đơn thuần là mấy con heo để hắn tàn sát, trong khi đó Bạch Tử Phong lại tự coi bản thân mình đứng trên vạn vật, khí chất và tính cách của Tử Phong bị cả hai ảnh hưởng rất lớn, thậm chí còn ác liệt hơn nữa, đó là chính Tử Phong đã chọn từ bỏ nhân tính của bản thân.
Kết quả đó là giờ đây Tử Phong không quan tâm đứng trước mặt mình là con người hay là yêu thú, tất cả trong mắt hắn đều ngang hàng như nhau, đơn thuần là những sinh vật sống không hơn không kém, chỉ khác một điều đó là hắn không có cực đoan như Hắc và Bạch, ít nhất người thân của hắn vẫn được coi là những tồn tại đặc biệt quan trọng bậc nhất đối với hắn.
“Có người tới!” Tử Phong chợt lẩm bẩm.
Triệu Thanh Thanh nghe vậy liền ngớ người ra, theo thói quen phóng xuất thần thức của mình ra đến mức tối đa nhưng không hề bắt gặp chút động tĩnh nào, nàng bán tín bán nghi nhìn hắn nhưng chợt nhớ ra đây là một vị tiền bối có thể đập chết một đám Thánh cấp cường giả mà đến một ngón tay cũng không cần động, nàng vội vàng thu hồi ánh mắt của mình, thầm hô nguy hiểm.

Đúng lúc này Tử Phong đột ngột lên tiếng
“Tất cả mọi người đứng dậy đi!”
Đám dân làng còn sống sót lúc này mới dám đứng dậy, ai nấy đều mặt mũi tái xanh, chân tay run rẩy, còn chưa đứng vững đã vội vàng tập trung lại một chỗ cách xa nơi hai người, dùng một ánh mắt sợ hãi nhìn lại đây.

Triệu Thanh Thanh cũng đứng dậy, nhìn vẻ mặt khiếp hãi của những người dân làng mà nàng không khỏi thở dài, rõ ràng là một ngôi làng xấp xỉ hơn một trăm người vậy mà giờ đây chỉ còn lại chưa đến ba mươi người, đa phần đều là thanh niên trai tráng và những người khỏe mạnh, những người còn lại đều đã vong mạng bởi đám người Lã tướng quân, nàng không khỏi cảm thấy bản thân đã liên lụy đến những con người vô tội này, nếu nàng sớm rời đi thì hẳn ngôi làng này vẫn sẽ trải qua những ngày tháng yên bình như bao ngày khác.
“Không cần phải tự trách bản thân mình như vậy, dù cô có rời khỏi đây sớm thì mấy người đó không sớm thì muộn cũng tìm đến nơi đây, sau khi tra hỏi được hành tung của cô thì những người này cũng chẳng tránh khỏi bị diệt khẩu, cũng chỉ là một cái lật tay mà thôi.” Dường như đoán được tâm tình của Triệu Thanh Thanh, Tử Phong lên tiếng.
“Đa tạ tiền bối đã an ủi, nhưng mà ta không thể cứ như vậy mà cảm thấy yên lòng được, dù sao tất cả cũng đều là tại ta.” Triệu Thanh Thanh lắc đầu nói.
Tử Phong yên lặng “quan sát” Triệu Thanh Thanh, nói như vậy bởi vì kì lạ một điều đó là từ đầu đến giờ hắn vẫn chưa mở mắt ra lần nào, nhưng mà đạt tới cảnh giới này của hắn, mở mắt và nhắm mắt cũng không ảnh hưởng gì mấy đến việc quan sát mọi thứ xung quanh cả.

Một hồi lâu sau hắn mới lên tiếng
“Ta có phần hiểu tại sao mấy con ruồi đó lại có tâm tư tạo phản rồi, cô xác thực không phải là một người hợp với ngôi vị đế vương, cô quá nhân từ.”
“Tiền bối nói đúng, nhưng mà đó là bản tính của ta, sao có thể dễ dàng thay đổi được.” Triệu Thanh Thanh cười khổ lắc đầu, đạo lý đế vương không thể dễ dàng mềm lòng nàng sao lại không biết, nhưng mà biết là một chuyện, có thể lạnh lùng bỏ qua tràng cảnh trước mắt hay không lại là chuyện khác, đây là nhân tính a.
Tử Phong không nói gì nữa, hắn chẳng có ý định muốn dạy dỗ nữ nhân trước mắt đạo lý để trở thành một nữ hoàng hợp cách, mở miệng nói vài câu cũng chỉ đơn giản là vì đã rất lâu rồi hắn không nói chuyện với bất cứ ai khác ngoài Tiểu Linh, ở đây cũng chỉ có nàng là miễn cưỡng nói chuyện được, mấy người dân làng kia còn đang rúm ró kinh hãi ở đằng kia, còn lâu mới dám lên tiếng với hắn.
Nhắc đến đây, Tử Phong chợt nhớ ra một chuyện, không hẳn là không có ai dám nói chuyện với hắn ngoài Triệu Thanh Thanh a.

“Tiểu Thiến!! Còn không tới đây!” Tử Phong bỗng cất tiếng gọi.
Từ đằng sau lưng đám dân làng sống sót còn đang co rúm người sợ hãi vì đột nhiên hắn lên tiếng, một cái đầu thò ra nhìn Tử Phong, sau đó mới rụt rè bước ra, đó là một tiểu cô nương tầm mười lăm tuổi gì đó, y phục trên người lấm lem đất cát, gương mặt xinh xắn lúc này vẫn còn đọng lại chút khiếp đảm, nàng đứng chôn chân tại chỗ, xoắn xuýt nhìn về phía hắn.
Tử Phong khẽ vẫy tay một cái, không gian lực chuyển động nâng người Nhiếp Tiểu Thiến lên sau đó đưa nàng tới chỗ hắn.

Đưa tay lên lau vết máu đọng bên khóe môi Nhiếp Tiểu Thiến, Tử Phong sau đó búng tay một cái, từ hư không xuất hiện một dòng nước chảy xiết uốn lượn như mãng xà, nhanh chóng quấn lấy cơ thể nhỏ nhắn của Nhiếp Tiểu Thiến rồi cọ rửa sạch sẽ cát bụi bám trên người nàng.
Xong xuôi tất cả, Tử Phong mỉm cười nhìn tiểu cô nương đang lơ lửng trước mặt, trông bộ dáng nhu thuận giống như một con mèo nhỏ của nàng mà hắn không khỏi cảm thấy thú vị, thầm hiểu tại sao bản thân mình lúc mất đi thần trí lại thân thiết che trở cho nàng đến như thế, một tiểu cô nương khả ái như thế này thì bảo sao bản năng hắn lại muốn bảo vệ nàng, dù gì thì từ trước tới nay hắn luôn có phần ưa thích mấy thứ dễ thương đáng yêu a.
“Không cần phải sợ, đã có ta ở đây rồi.” Tử Phong thập phần hòa ái nói.
“Tiền bối.....” Nhiếp Tiểu Thiến có phần run rẩy, miệng lí nhí nói.
Tuy Nhiếp Tiểu Thiến sống ở trong một ngôi làng cách biệt với thế giới bên ngoài, nàng ngây thơ hồn nhiên nhưng không phải là đồ ngốc, người đang đứng trước mặt nàng không phải là một tên ngốc như nàng vẫn tưởng.

Mặc dù nàng không biết vì sao vị tiền bối này lại “giả dạng” làm một dã nhân đầu óc không bình thường, nhưng nàng vẫn cảm thấy sợ hãi a, dù sao trước kia nàng đối xử với hắn chẳng có chút kính trọng nào cả.
“Sao nào, không gọi ta là ngốc tử nữa ư?” Tử Phong nhìn bộ dáng rụt rè của Nhiếp Tiểu Thiến, khóe miệng hắn nhếch lên tạo thành một nụ cười trêu chọc.
“Ta....ta.....ta......xin tiền bối đừng giận a.....ta trước kia...trước kia không biết....” Nhiếp Tiểu Thiến có chút cà lăm nói.
“Gọi một tiếng ca ca là được rồi, đương nhiên nếu không chê ta già.” Tử Phong xoa đầu tiểu cô nương đang xoắn xuýt như một con mèo nhỏ, cười cười nói.
Triệu Thanh Thanh ở bên cạnh nghe thấy thế thiếu chút nữa ngã cắm đầu xuống đất, vị tiền bối này thật là thích đùa, tu vi thực lực của ngài ấy kinh khủng đến như vậy, mặc dù bề ngoài vẫn mang một khuôn mặt trẻ trung anh tuấn đến mức đủ để khiến các thể loại trinh nữ liệt phụ tự tiến cử giường chiếu, nhưng mà để đạt được thực lực đó thì ai mà biết vị tiền bối này đã phải tu luyện bao nhiêu năm rồi, nàng dám cá tuổi thật của hắn ta phải gấp đến mấy chục lần Nhiếp Tiểu Thiến ấy chứ.
Đương nhiên Triệu Thanh Thanh không biết rằng tuổi thật của cơ thể Tử Phong còn rất trẻ, cũng chỉ tầm 35 tuổi, nhưng nếu nói số năm thật sự mà hắn đã trải qua thì con số chính xác phải là bảy vạn bảy ngàn hai trăm mười chín năm, so với tưởng tượng của nàng cũng không sai biệt lắm.
“Ca..ca..” Nhiếp Tiểu Thiến lí nhí kêu.
“Có muốn đi cùng ta nhìn ngắm thế giới bên ngoài không?” Tử Phong đưa tay bế bổng cả người Nhiếp Tiểu Thiến lên, tuy nàng năm nay đã mười lăm tuổi nhưng cơ thể nàng vẫn có phần nhỏ bé, nhất là khi so sánh với cơ thể cao lớn của hắn.
“Chuyện này.....cha mẹ của muội....” Nhiếp Tiểu Thiến có phần luống cuống không biết phải nói sao.
Tuy rằng Tử Phong bây giờ gần như không còn chút nhân tính nào còn sót lại, nhưng mà ít nhất hắn vẫn là người có ơn tất báo, trong suốt từng đấy năm hắn lang thang ở nơi này, cũng chỉ có tiểu cô nương này thật sự đối tốt với hắn.

Cũng không thể chối bỏ việc dân làng có phần sợ hãi hắn nên không dám lại gần, nhưng thái độ bài xích thì vẫn rõ ràng, chỉ có Nhiếp Tiểu Thiến là quan tâm đến hắn.

Không phải là thứ ơn huệ gì quá mức to lớn nhưng Tử Phong cũng không để ý lắm, dù sao thì hắn cũng có phần ưa thích tiểu cô nương thuần khiết đáng yêu này, với thực lực của hắn bây giờ có muốn chiếu cố cho nàng cũng chỉ là chuyện dễ dàng như ăn cơm uống nước.