Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 445: Hết thời gian?




Ngay sau khi giọng nói cất lên, không gian bên trong đại điện vặn vẹo một hồi, từng đoàn phù văn xuất hiện bên dưới nền đất liên kết lại với nhau tạo thành một đồ án hoàn chỉnh. Một luồng sáng mạnh mẽ bùng lên, Tử Phong và Tuyết Phi Nhan chỉ cảm thấy cơ thể mình mất đi trọng lượng sau đó không tự chủ được bị một lực lượng thần bí kéo đi. Trong một tích tắc, khung cảnh trước mặt hai người đã biến đổi, không còn đại điện trống không cùng bức tượng đá khổng lồ nữa, thay vào đó là một căn phòng rộng lớn, kim ngân tài bảo vàng bạc châu báu vứt bừa bãi đầy trên mặt đất, xếp chồng lên nhau tạo thành những ngọn núi nhỏ.

Lấy diện tích của căn phòng này thì chỉ tính riêng số lượng châu báu rải ra khắp nơi cũng có thể biến một tên ăn mày thành đại gia phú khả địch quốc, nhưng đối với cường giả như Tử Phong hay Tuyết Phi Nhan thì tiền bạc không phải là thứ đáng để quan tâm đến, sự chú ý của hai người đặt vào nơi cuối căn phòng.

Chỉ thấy ở tận cùng căn phòng là một khu vực tách biệt được ngăn cách bởi một tầng cấm chế tạo thành màng phòng hộ, bên trong là hàng loạt binh khí cùng pháp bảo đủ loại hình thù được cất giữ vô cùng đặc biệt, bên cạnh đó cũng không thiếu những chiếc bình ngọc chuyên dùng để chứa đựng đan dược, điển tịch phiêu phù trên không trung.

Hai người Tử Phong còn chưa kịp làm ra hành động gì thì trước mặt đã xuất hiện một luồng sáng, sau đó một thân ảnh nam tử mặc hoàng bào mờ ảo hiện ra, phiêu phù trong không trung, nhìn vào diện mạo thì không khác với bức tượng Khổ Hải Thiên Tôn lúc trước cho lắm.

"Gặp được nhau là may mắn, có thể đi đến được bước cuối cùng là duyên phận, bổn tọa có thể trở thành người làm chứng cho mối lương duyên của hai người các ngươi cũng là do định mệnh sắp đặt. Đây là bảo khố của ta để lại bên trong Khổ Thiên Điện, phu thê các ngươi có thể chọn ra ba món đồ mà mình muốn, coi như đó là món quà thay cho lời chúc phúc của ta."

Nói xong thì hình chiếu của Khổ Hải Thiên Tôn liền biến mất, căn bản không hề giải thích thêm một chút gì nữa, giống như đây chỉ là hình chiếu máy móc đã được thu lại trước đó, phát ra một lần là biến mất. Tuyết Phi Nhan ngơ ngác một chút sau đó bật cười, biến cố đột ngột xảy ra khiến nàng không hiểu chuyện gì cả, nàng cũng không ngờ Tử Phong đột nhiên cầu hôn mình lại có thể đánh động tới cơ quan bên trong Khổ Thiên Điện, xem ra đến cả ông trời cũng muốn ủng hộ cho mối quan hệ của hai người, nghĩ đến đây trong lòng nàng lại càng trở nên ngọt ngào, ánh mắt nhìn Tử Phong ôn nhu như nước.

Trên mặt Tử Phong cũng hiện ra vẻ ngạc nhiên, nhưng không giống như Tuyết Phi Nhan, hắn không ngạc nhiên vì hành động của mình lại mở ra được bảo khố Khổ Thiên Điện, hắn ngạc nhiên vì lời chỉ dẫn của Tiểu Linh không ngờ lại chính xác đến như vậy. Theo như Tiểu Linh nói thì Khổ Hải Thiên Tôn cả đời sống trong khổ cực đau đớn cả về tinh thần lẫn thể xác, chỉ nhờ vào ý chí kiên cường của mình mà từng bước trở thành cường giả, sau đó có một mối tình khắc cốt ghi tâm.

Ngày tháng hạnh phúc chưa được bao lâu thì thê tử hắn bị cừu nhân giết chết, đau khổ tới cùng cực, hắn sáng tạo ra một loại công pháp cho riêng mình lấy tên là Khổ Hải Thiên Kinh, dùng chính sự đau khổ của hắn để biến thành sức mạnh, báo thù rửa hận khiến thiên hạ rung chuyển, từ đó hắn mới được người đời đặt cho danh hiệu Khổ Hải Thiên Tôn.

Đương nhiên đống thông tin này chỉ là râu ria bên lề, Tử Phong nghe vào tai trái đi ra tai phải, thứ khiến hắn cảm thấy hứng thú đó chính là Khổ Thiên Điện. Khổ Hải Thiên Tôn không hề trở thành Thần như Tử Phong đã nghĩ, sau khi báo thù cho thê tử mình, y xây nên Khổ Thiên Điện, đem hết tài sản của mình cất giữ vào bên trong đợi người có duyên, còn mình thì tự phế bỏ một thân tu vi cấp Bán Thần đã đặt một chân lên thần vị, ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc rồi lìa đời như một con người bình thường.

Cả cuộc đời dài đằng đẵng những mấy ngàn năm của Khổ Hải Thiên Tôn sống trong đau khổ, thời khắc tươi đẹp nhất của y đó là mấy năm sống cùng với thê tử của mình, chính vì thế nên khi dựng lên Khổ Thiên Điện, Khổ Hải Thiên Tôn tạo ra cơ quan trận pháp đặc biệt, bảo khố chỉ mở ra khi có một cặp đôi ở trong đại điện trao cho nhau tình cảm chân thành nhất, còn một vài cá nhân "có duyên" khác thì chỉ có thể được tiến vào bảo khố giả mà thôi.

Tiểu Linh đã báo cho Tử Phong biết đến bí mật ẩn giấu này của Khổ Thiên Điện từ trước nên hắn không có gì phải ngạc nhiên nhiều, nhưng chuyện như thế này tốt nhất là không nên nói ra với Tuyết Phi Nhan, hắn không muốn phá hỏng phút giây hạnh phúc của nàng, nếu lời nói dối thiện ý này khiến nàng cảm thấy vui vẻ thì cứ kệ nó đi, hơn nữa lời thề vừa rồi của Tử Phong cũng không tồn tại chút giả dối nào, hoàn toàn là hắn thật lòng nói ra.

Tử Phong biết là Khổ Hải Thiên Tôn đã "tạch" từ đời nào rồi, ngoại trừ cái hình chiếu còn lưu lại kia thì chẳng còn cái gì cả nên hắn không chần chừ nữa, dắt theo Tuyết Phi Nhan đi tới cuối gian phòng, đi thẳng tới cấm chế ban nãy đã nhìn thấy. Quả nhiên là đã được sự cho phép của Khổ Hải Thiên Tôn, cấm chế nhìn có vẻ lợi hại lại không hề ngăn cản, cứ như thế để cho hai người dễ dàng đi qua xuyên vào bên trong.

Hai người bắt đầu đánh giá những bảo vật xung quanh ở trong cấm chế, binh khí và pháp bảo có đến hàng chục kiện, không có cái nào thấp hơn Địa giai Bảo Khí, Đế Khí cũng có hai ba cái, còn Thánh Khí thì có hai kiện. Tử Phong không có nhu cầu đối với pháp bảo thông thường, bản thân cơ thể hắn chính là vũ khí hình người, hơn nữa binh khí thì hắn không nghĩ có thứ gì ở đây có thể vượt qua Tai Ách Quỷ Kiếm và Thần Cung Địa Ngục Vijaya Dhanush, lấy về mà không dùng chỉ tổ phí mất một lần lựa chọn, nên nhớ cả hai người cũng chỉ có duy nhất quyền lựa chọn ba món bảo vật mà thôi.

Tuyết Phi Nhan sau khi cân nhắc cũng quyết định không chọn lấy kiện pháp bảo nào cả, nàng ít khi sử dụng vũ khí, hơn nữa chủng loại ở đây cũng không hợp với phong cách chiến đấu của mình nên nàng liền dứt khoát bỏ qua.

"Đây là....Thiên giai công pháp!!!" Tuyết Phi Nhan ngẫu nhiên cầm một cuốn điển tịch lên xem, không khỏi kinh hô.

Công pháp so với pháp bảo thì trân quý hơn nhiều, bởi pháp bảo có thể bị phá hủy nhưng công pháp hay võ kỹ có thể đời đời truyền lại, công pháp cao giai có thể coi như là căn bản của mỗi một tông môn hay thế gia võ học. Địa giai công pháp có thể coi như công pháp tối cường của nhất lưu thế lực, còn Thiên giai công pháp căn bản chính là bảo bối giữ cho nhất lưu thế lực đứng vững hàng ngàn năm, mỗi một bản công pháp hay võ kỹ Thiên giai đều không thể đong đếm giá trị.

Trong số hàng chục công pháp và võ kỹ trước mặt, hai người đếm ra được ba cuốn Thiên giai công pháp và bốn cuốn Thiên giai võ kỹ, trong đó có cả Khổ Hải Thiên Kinh. Tử Phong cầm lấy Khổ Hải Thiên Kinh, vốn là một trong ba loại Thiên giai công pháp, mở ra thử đọc. Chỉ là ngay khi đọc mấy dòng thì hắn liền quẳng luôn sang một bên, không thèm ngó ngàng gì nữa.

Về cơ bản thì Khổ Hải Thiên Kinh tu luyện dựa vào cảm xúc, biến cảm giác đau khổ thành sức mạnh, Tử Phong hắn không có xu hướng tự ngược, đang yên đang lành lại tự làm khổ bản thân làm gì, hơn nữa hắn cũng có một thứ tương tự đó chính là Bát Tự Thần Hỏa, so sánh một Thiên giai công pháp do Bán Thần cường giả tạo ra với một thứ được chính Chúa Tể Hư Không chế tạo, cái này căn bản không cần phải so sánh, hơn kém nhau quá rõ ràng.

Kiếm tra một chút các loại đan dược thì Tử Phong nhận ra hầu hết đều là thất phẩm bát phẩm đan dược, một số ít là cửu phẩm, nhưng tất cả đều là những chủng loại có trong cửa hàng hệ thống nên hắn trực tiếp bỏ qua. Cuối cùng sau khi đắn do suy nghĩ một hồi lâu, Tử Phong và Tuyết Phi Nhan quyết định chọn lấy hai bộ công pháp Thiên giai và một bộ võ kỹ Thiên giai.

Vừa mới cầm vào tay ba cuốn điển tịch thì một luồng sáng lóe lên nuốt chửng lấy hai người, đến khi cả hai khôi phục lại tầm nhìn thì đã thấy bản thân trở lại đại điện của Khổ Thiên Điện, khung cảnh xung quanh hoàn toàn khôi phục lại bình thường, bức tượng cũng trở về chỗ cũ, không còn chút vết tích nào cả.

“Nàng cầm lấy ba cuốn điển tịch kia hiến cho tông môn đi, à cầm cả đống không gian giới chỉ này nữa, toàn là của đám trưởng lão Độc Cô gia, Thiên Cơ Tông và Lăng gia, ta chưa kiểm tra nhưng trong đó hẳn không ít đồ tốt. Ta vẫn chưa kiếm được lễ vật phù hợp cho nàng, có tầng công lao này thì tông môn sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho nàng mà thôi, cũng coi như là có thu hoạch.” Tử Phong trực tiếp ném cho Tuyết Phi Nhan một nắm không gian giới chỉ mà lúc trước hắn “tiện tay” thu lại.

“Chàng không định giữ lại một ít cho bản thân để lập công à?” Tuyết Phi Nhan không từ chối ý tốt của Tử Phong, nàng chỉ có chút thắc mắc.

“Không cần thiết, nàng quên thân phận thật của ta rồi à, đan dược vũ kĩ công pháp pháp bảo này nọ ta không thiếu, cũng không cần phải nhận được cái gì từ Lăng Hư Cung cả. Vả lại lúc nàng nộp đống giới chỉ này lên thì hiển nhiên tông môn cũng biết là ai ra tay giết người, lúc đó công lao là của ta rồi. Hơn nữa cao tầng Lăng Hư Cung cũng biết ta là một Thiên Ma rồi, tuy rằng may mắn bọn họ không biết ta là hoàng tộc nhưng ta không nghĩ mình sẽ được trọng dụng đâu.” Tử Phong lắc đầu nói.

Đây là lần đầu tiên Tuyết Phi Nhan nghe Tử Phong nói đến chuyện này, nhưng suy nghĩ lại thì nàng cũng không ngạc nhiên lắm, hắn làm loạn trong Lăng Hư Cung như vậy mà cao tầng không chú ý tới thì cũng không hợp lý, có phát hiện ta thân phận của hắn cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

“Nói đến lễ vật, vậy là chàng đã chuẩn bị sẵn quà cho Diệu Yên và Hồ tỷ tỷ à?”

“Đúng thế, ta có kiếm được một vài thứ tốt cho bọn họ, một mảnh lớn vỏ cây Ất Mộc dành cho Diệu Yên, hai viên yêu đan của Thuỷ Tinh Cự Hạt cấp Thánh Hoàng, còn có một kiện Đế Khí nữa, ta định sẽ kiểm tra kiện Đế Khí này có đặc tính ra sao rồi quyết định nên tặng nó cho ai phù hợp.”

“Chàng kiếm được nhiều đồ tốt đấy chứ.” Tuyết Phi Nhan cười nói.

“Toàn là đi cướp bóc các thứ cả đấy, cơ mà bỏ qua mấy việc đó, nàng có đang cảm thấy gì đó kì lạ hay không?” Tử Phong nhíu mày nói.

“Thiếp không nghĩ là có gì lạ cả.” Tuyết Phi Nhan nghĩ ngợi một chút sau đó lắc đầu nói.

“Nàng thử cảm nhận một chút thời gian xung quanh đi.” Tử Phong trầm giọng nói.

Như đã nói từ trước, Thánh Giai câu thông thiên địa, kết hợp bản nguyên pháp tắc, không chỉ về không gian mà cả thời gian cũng có một sự tương thông nhất định, kể cả có hôn mê bất tỉnh mấy trăm năm nhưng vừa tỉnh dậy chỉ cần tiến hành dung nhập vào thiên địa một chút là có thể biết rất rõ bao nhiêu thời gian đã trôi qua, độ chính xác tới từng phút một.

Nghe Tử Phong nhắc nhở, Tuyết Phi Nhan khẽ cảm nhận, sắc mặt kịch biến, lắp bắp nói: “Cái…cái gì, chuyện này…..”

“Thời gian ở bên trong Sinh Hồn Bí Cảnh đã kết thúc rồi!!” Tử Phong tiếp lời, khẳng định suy nghĩ trong đầu Tuyết Phi Nhan.