Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 357: Trang bức




Theo lịch sử ghi nhận lại, phù văn vốn trước kia chưa từng xuất hiện tại Huyền Linh đại lục, chỉ đến khi Thiên Ma Nhất Tộc tiến tới xâm chiếm Huyền Linh đại lục thì từ đó phù văn mới xuất hiện. Phù văn được Thiên Ma Nhất Tộc sử dụng rộng rãi, từ chế tạo phù lục cho đến cấu thành trận pháp, chỉ cần có sự xuất hiện của phù văn thì uy lực của mọi thứ đều được tăng lên một khoảng lớn. Đơn giản lấy phù lục mà nói làm ví dụ, vốn dĩ nguyên liệu tạo ra phù lục thập phần trân quý, nhưng cũng không phải là quá mức trân quý giống như lông phượng sừng lân, bản thân Tử Phong hiện tại vẫn còn giữ lại mấy tờ phù lục vứt đâu đó trong không gian hệ thống, nhìn qua thì phù lục chỉ là một tấm giấy bên trên có ghi phù văn.

Với Phân Tích Nhãn biến thái, hơn nữa cấp bậc phù lục mà hắn sở hữu cũng không quá cao, chỉ là phù lục ngũ giai, hắn cũng biết được rằng cái nguyên liệu tạo thành phù lục cũng không có quá mức kinh thiên động địa hay gì, cũng chỉ đơn giản là một vài loại nguyên liệu quý hiếm tạo thành một mảnh giấy, thứ tạo nên uy lực của phù lục hắn chính là những phù văn đó. Điều này thì hắn cũng đã biết được từ lâu, nhưng lúc đó hắn cũng không có thắc mắc gì nhiều, đến bây giờ nhìn thấy một màn trước mắt thì một câu hỏi xuất hiện trong đầu hắn: "Phù văn chỉ là những kí tự, làm thế nào mà bản thân bọn chúng lại mang theo sức mạnh không hợp lẽ thường đến như vậy?"

Phát hiện mới này khiến Tử Phong không khỏi kinh nghi bất định, tại sao cho đến bây giờ hắn mới nhìn thấy được những thứ này, vốn dĩ đây đâu phải lần đầu tiên mà hắn sử dụng mấy kĩ năng phân tích của mình để điều tra Linh Vực đâu. Cảm thấy ngờ vực, hắn không tự chủ được mà nhìn vào chỉ số tinh thần lực của mình, không nhìn thì thôi, đến khi nhìn kĩ lại thì hắn không khỏi giật mình, tinh thần lực vốn cao ngất ngưởng của hắn không ngờ lại cứ thế tăng lên đến gấp rưỡi so với bình thường, phải biết lúc này hắn không hề ở trong trạng thái cường hóa nào cả, thuần túy chỉ là trạng thái bình thường, làm thế nào mà....

Câu hỏi còn chưa rõ ràng, Tử Phong đột ngột nhìn thấy biểu tượng Toàn Trí đang phát sáng chói lọi trên thanh trạng thái của mình, hắn chợt nhớ ra tên gọi của cái bí cảnh này, Sinh Hồn....Sinh Hồn....chẳng lẽ là áp lực kì dị của bí cảnh lên thần hồn của hắn lại đang cộng hưởng với Toàn Trí ư?? Nghĩ kĩ lại thì khả năng này rất có thể là đúng, Toàn Trí là một kĩ năng, nhưng thực tế thì nó chính là môt phần của sư Toàn Trí của Chúa Tể Hư Không, năng lực hoàn toàn thuộc về lĩnh vực tinh thần lực như thế này có xảy ra cộng hưởng với hoàn cảnh đặc thù này cũng không phải là cái gì khó xảy ra cho lắm.

Nghĩ nhiều thì nghĩ nhiều, Tử Phong cũng không có vì thế mà trực tiếp quên mất mình đang làm cái gì, liệu phù văn có phải là pháp tắc chi lực diễn hóa thành hay là một thứ gì khác hiện tại không phải là thứ mà hắn có thể nghiên cứu trong giây lát, cái hắn cần quan tâm hơn đó là làm thế nào để xử lí Lăng Chiến. Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, suy nghĩ trong đầu Tử Phong như thiên mã hành không, ở ngoại giới căn bản đến cả một giây đồng hồ vẫn còn chưa trôi qua, lúc này Lăng Chiến cũng đã vận sức xong.

Chỉ nghe thấy Lăng Chiến gầm lên một tiếng giận dữ: "Chết đi!!", cả người hắn hóa thành một cơn bão lửa cuồn cuộn thiêu đốt mọi thứ mà lao về phía Tử Phong, khí thế mười phần khủng bố. Tử Phong cũng không có làm ra hành động gì nhiều, đến khi cơn bão lửa đó chỉ cách đầu hắn chưa tới nửa mét, cả người hắn đột ngột ngả ra đằng sau, né tránh công kích của đối phương trong gang tấc, đợi đối phương lướt qua người mình, một bàn tay hắn hơi chống xuống đất, lực lượng phản chấn đẩy cơ thể hắn bật ngược lên không trung, cánh tay hắn giơ lên, đầu ngón tay của hắn nhanh chóng tụ tập năng lượng tạo thành một khối cầu nhỏ màu đen to cỡ viên bi, trong nháy mắt liền biến thành một tia năng lượng mà bắn ra.

Lăng Chiến căn bản không ngờ Tử Phong có thể né tránh được công kích trong gang tấc như thế, cả người hắn theo đà vọt quá mục tiêu, bỗng nhiên một tia năng lượng khủng bố đến cực điểm đột nhiên bắn tới, không hề đếm xỉa gì đến việc hắn ta hiện tại không hề có nhục thể mà bắn xuyên qua bụng hắn, rõ ràng cơ thể của hắn lúc này hoàn toàn chỉ là hỏa diễm tạo thành nhưng không hiểu sao bị tia năng lượng đó đâm xuyên qua, hắn lại cảm thấy một cơn đau thấu tận tâm can lan tỏa khắp cơ thể, hỏa diễm tại nơi phần bụng của hắn bị xuyên qua không ngờ lại trực tiếp tiêu thất, dù cố thế nào cũng không thể nào lấp đầy cơ thể hắn trở lại.

Lăng Chiến ở trên không trung xoay người một cái, mặc kệ đau đớn mà hai tay giơ lên tạo thành một thủ ấn kì dị, xung quanh người hắn nổi lên một cơn bão lửa dâng lên tận trời cao, trong nháy mắt liền nuốt chửng lấy thân ảnh của Tử Phong vào bên trong, có thể nhìn thấy rõ ràng không gian phụ cận cũng bị sức nóng khủng khiếp mà thiêu đốt thành hư vô.

Những tưởng Tử Phong đã táng thân trong biển lửa dữ, cơ mà khi cơn bão lửa ở trên không trung đang điên cuồng thiêu hủy mọi thứ, mọi người chợt thấy hắn không sứt mẻ chút nào đang đứng bên cạnh Diệp Ngưng Tuyết nhàm chán quan sát cơn bão lửa giống như đang xem kịch, hoàn toàn không coi ai ra gì, nhìn thấy hắn ta còn thi thoảng giơ tay lên vuốt cằm rồi suýt xoa khiến tất cả mọi người không khỏi trợn mắt, coi thường đối thủ đến thế này là cùng.

Cơn bão lửa trên không trung ngừng lại, thân ảnh Lăng Chiến lại hiện ra, lúc này hắn ta đang vô cùng tức giận, hướng về phía Tử Phong mà khinh miệt nói: "Ta cứ tưởng mạnh miệng như vậy thì thực lực sẽ như thế nào, nhưng hóa ra ngươi chỉ là một tên nhát gan chỉ biết chạy trốn, xem ra Lăng Hư Cung các ngươi cũng chỉ toàn một đám phế vật miệng cọp gan thỏ."

Đám người Lăng gia nghe vậy liền cười lớn, vẻ mặt tức giận lúc nãy khi nữ đệ tử kia bị Tử Phong giết chết không còn thấy đâu nữa, thay vào đó là vẻ chê cười nồng đậm, cũng chỉ có một người là không hề vui vẻ chút nào đó là lão già thất trưởng lão Lăng gia, lão nhìn thấy Tử Phong vẫn khí định thần nhàn đứng đó mà không khỏi nhíu mày lại, từ đầu tới giờ cái tên này vẫn chưa hề sử dụng đến Lĩnh Vực!!

Tử Phong trước vẻ cười nhạo của đám người trước mắt cũng không có làm ra phản ứng gì cả, chỉ thấy hắn quay sang Diệp Ngưng Tuyết đứng ở bên cạnh, ngồi xổm xuống cười nói: "Tuyết nhi, nãy giờ xem đánh nhau thú vị không??"

"Không có gì thú vị cả, muội chẳng nhìn thấy cái gì cả, ca ca làm gì thì làm kết thúc nhanh lên, muội không muốn đứng mãi ở nơi này." Diệp Ngưng Tuyết tuổi còn nhỏ nhưng trưởng thành sớm, ngày thường nàng vẫn cư xử vô cùng người lớn nhưng chẳng hiểu sao mỗi lần ở cùng với Tử Phong thì nàng chỉ muốn quay trở lại làm một tiểu cô nương vui vẻ hoạt bát, suốt ngày làm nũng với ca ca của mình mà thôi. Cũng không thể trách được nàng, chỉ có thể trách Tử Phong bình thường cưng chiều nàng hết mực, nhất là hiện tại nàng cũng biết Tử Phong hắn là một siêu cấp cường giả cấp bậc Thánh giai có thể che mưa chắn gió cho nàng, cảm giác ỷ lại của nàng đối với hắn lại càng trở nên mãnh liệt.

"Ra vậy, thì ra tiểu Ngưng Tuyết của ta nãy giờ đang cảm thấy chán à, vậy muội muốn ta kết thúc như thế nào, trực diện giao chiến hay là trực tiếp miểu sát??"

"Huynh làm thế nào thì làm, tốt nhất là nhanh lên một chút." Diệp Ngưng Tuyết nũng nịu nói.

Thanh âm của hai người không có quá lớn, nhưng người ở đây toàn là cao thủ tuyệt thế vứt ra ngoài thế tục có thể khiến thiên hạ đại loạn, đương nhiên là có thể nghe rõ từng từ không lọt mất chữ nào, nghe thấy hai người nói chuyện với nhau mà không khỏi trừng mắt lên, miểu sát ư?? Hai người các ngươi đang nói nhảm hả, đường đường là Thánh giai đối chiến, vừa rồi tuy cả hai không va chạm nhiều nhưng nhìn Tử Phong từ đầu đến cuối chỉ có thể tránh né, ai cao ai thấp nhìn cái là rõ, nay một Thánh Giả sơ giai mở miệng đòi miểu sát một Thánh Giả trung giai, điều này nực cười đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Lăng Chiến ở trên không trung đương nhiên là nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, ngọn lửa trên người hắn bùng cháy lên dữ dội, giận quá hóa cười: "Vẫn mạnh miệng như vậy, để ta xem thử ngươi định làm thế nào để miểu sát ta!!"

Trực tiếp ngó lơ Lăng Chiến ở trên không trung, Tử Phong vuốt vuốt mái tóc dài mềm mượt của Diệp Ngưng Tuyết, sau đó đứng lên, giơ cảnh tay lên, một thanh phá kiếm màu đen thui xấu xí vô cùng xuất hiện trong tay hắn, đây là lần đầu tiên mọi người thấy hắn cầm vũ khí trên tay, tất cả còn đang nghĩ rằng hắn cuối cùng đã quyết định chiến đấu liền bị hành động tiếp theo của hắn khiến cho hai con mắt trọn tròn.

Chỉ thấy Tử Phong đảo thanh kiếm, trực tiếp cầm lấy cán kiếm sau đó đâm ngập cả thanh kiếm vào trong ngực mình sau đó rút ra, kéo theo một vòi máu tươi phụt thẳng ra ngoài. Tử Phong cầm thanh kiếm vẩy xuống mặt đất, hất đi máu tươi trên thanh kiếm sau đó trực tiếp cất đi, vô cùng nhẹ nhàng tiêu sái quay người lại, miệng nói: "Đi thôi!!"

Tất cả mọi người còn đang sửng sốt trước hành động kì lạ của Tử Phong thì dị biến chợt xảy ra, chỉ thấy không khí khô nóng do Lĩnh Vực của Lăng Chiến tạo ra đột ngột biến mất, "mặt trời" ở trên cao nhanh chóng trở nên ảm đạm sau đó tiêu biến trên không trung, cơ thể bốc lửa hừng hực của Lăng Chiến cũng tắt dần, trả lại một cơ thể cốt nhục nguyên bản. Lăng Chiến cứ đứng sừng sững trên không trung không nhúc nhích khiến mọi người không khỏi nghi hoặc vì sao hắn ta đột nhiên lại thu hồi Lĩnh Vực, cơ mà rất nhanh mọi người liền có câu trả lời. Một vết kẻ sọc xuất hiện trên khuôn mặt của Lăng Chiến, đồng thời những vết kẻ sọc đó cũng liên tiếp xuất hiện trên cơ thể hắn, dường như mọi người nghe thấy một tiếng tách nho nhỏ, cơ thể của hắn cứ như thế mà chia năm xẻ bảy, hóa thành một đám hơn chục miếng "mảnh ghép" mà rơi xuống đất, sinh cơ hoàn toàn đoạn tuyệt, đến cả một giọt máu cũng không rơi ra ngoài đã chết bất đắc kì tử.

Đám người Lăng gia nhìn Tử Phong đang nhẹ nhàng dắt tay Diệp Ngưng Tuyết lững thững bỏ đi mà không khỏi cả kinh, rốt cuộc là chuyện gì vừa mới xảy ra vậy, tại sao Lăng Chiến lại đột ngột mất mạng, làm thế nào mà Tử Phong hắn có thể giết người chỉ trong một cái chớp mắt đến như vậy, hàng loạt câu hỏi nhưng không có câu trả lời khiến cả đám như lọt vào sương mù không hiểu gì.

Trong khi đó thì đám người Lăng Hư Cung nhìn thấy Tử Phong căn bản không thèm quay đầu lại nhìn đến lần thứ hai, trong lòng tất cả mọi người không khỏi hiện lên hai chữ: "Trang bức!!".