Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 346: Hưng sư vấn tội




Tử Phong từ trên bầu trời dần dần hạ xuống, một thân uy áp phô thiên cái địa khiến tất cả đệ tử cùng chấp sự xung quanh nằm úp xuống đất không thể nhúc nhích, chỉ trừ Diệp Ngưng Tuyết lúc này vẫn ngơ ngác ngồi trên mặt đất. Dùng một ánh mắt sắc lẹm nhìn xung quanh một lượt, hắn rít lên qua kẽ răng:

"Nào, nói thử xem ai muốn tiểu muội của bổn trưởng lão phải quỳ gối mà bò ra khỏi Cửu Huyền Thiên Linh Tháp??"

Giọng nói mang theo sát khí lạnh lẽo tới thấu xương vang lên khiến tất cả mọi người không khỏi đổ mồ hôi lạnh, toàn thân trên dưới run lên cầm cập. Khung cảnh xung quanh lúc trước còn có vẻ nhốn não nay đột nhiên trở nên im lặng tới mức đáng sợ, Tử Phong một hồi lâu không thấy có ai lên tiếng liền gầm lên giận dữ: "Nói!!!"

Một tiếng gầm kinh thiên động địa khiến mặt đất chấn động như có địa chấn, một số đệ tử tu vi hơi kém một chút liền trực tiếp ngất xỉu đương trường. Dường như không chịu nổi áp lực đang đè nặng lên tâm trí, một nữ đệ tử lấy hết sức bình sinh mà cố gắng đứng dậy, run giọng nói: "Là cô ta, chính là cô ta muốn Diệp sư muội quỳ gối, mọi việc không hề liên quan đến đệ tửu, mong trưởng lão bớt giận."

Mạc Tâm Nghiên bị chỉ đích danh khiến khuôn mặt ả ngay lập tức trở nên xám xịt, mở miệng gào lớn: "Khốn kiếp, ngươi ngậm máu phun người....".

Lời còn chauw dứt ra khỏi miệng, Tử Phong đã lăng không đánh ra một cái tát, trực tiếp khiến Mạc Tâm Nghiên phun ra một ngụm máu, trầm giọng nói: "Câm mồm, ở đây chưa đến lượt ngươi nói chuyện!!".

Diệp Ngưng Tuyết sau một phút ngỡ ngàng, là người duy nhất không bị uy áp của Tử Phong ảnh hưởng nên nàng có thể cử động bình thường, lúc này đầu óc của nàng vô cùng bối rối, hồn nhiên không hề để ý tới xưng hô của nữ đệ tử kia đối với Tử Phong, nàng chỉ biết rằng lúc này hắn đã gặp "rắc rối" to rồi.

Đứng dậy sau đó lao tới bên cạnh Tử Phong, Diệp Ngưng Tuyết ôm lấy hắn sau đó gấp gáp nói: "Đại ca, không được đắc tội với cô ta, đấy là đệ tử chân truyền của Chu Tước phong đấy, không phải là người mà chúng ta có thể dây vào đâu!"

Hai mắt Tử Phong lóe lên hai luồng tinh quang, hắn chỉ đơn giản lắc đầu rồi ôm lấy Diệp Ngưng Tuyết bế lên, tuy nàng năm nay đã 16 tuổi nhưng cơ thể chỉ cao cỡ mét rưỡi của nàng so với một người cao gần hai mét như Tử Phong vẫn vô cùng nhỏ bé, dễ dàng bị hắn nhấc bổng lên. Ánh mắt hắn nhìn vào vết bầm tím trên má nàng mà không khỏi nheo mắt lại, miệng cười cười

"Đừng lo lắng, việc này cứ để đại ca giải quyết, một cái Chu Tước phong mà thôi, chưa phải là thứ gì khiến ta đặt vào trong mắt." nói đoạn tâm niệm khẽ động, không gian lực được phát động giữ cho cơ thể của Diệp Ngưng Tuyết lơ lửng ở bên cạnh, ngón tay khẽ ngoắc một cái.

Một tên chấp sự ở phía xa chợt cảm thấy một luồng dị lực không thể kháng cự bao trùm cơ thể mình, sau đó bản thân liền bị kéo đến trước mặt Tử Phong, uy áp đang đè nặng lên người hắn được giải khai, khôi phục lại khả năng cử động.

"Thuộc hạ bái kiến Thanh Long thập thất trưởng lão!" vừa khôi phục tự do, điều đầu tiên mà tên chấp sự đó làm là lập tức quỳ xuống, vô cùng sợ hãi mà cung kính nói.

"Kể lại toàn bộ mọi chuyện từ đầu, không phải ngày hôm nay mà bắt đầu từ ngày Tuyết nhi của ta tiến vào tháp, không được bỏ sót chi tiết nào, ta cho ngươi 30 giây để suy nghĩ rồi nói, một lời nói dối ta liền chặt một chi của ngươi." Tử Phong nhàn nhạt nói, giọng điệu không chút cảm xúc nhưng lại khiến những người ở đây không rét mà run.

Tên chấp kia chỉ cảm thấy toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh như vừa mới tắm xong, hai đầu gối không tự chủ được mà phát run, bắt đầu ngập ngừng mà kể lại mọi thứ từ đầu, không dám nói sai một lời nào. Tử Phong hiện giờ cũng đã đại khái hiểu được mọi thứ, xem ra những tên đệ tử thiên tài này ngoại trừ cái thiên phú hơn người ra thì mấy thứ khác đều rác rưởi cả, chỉ vì Diệp Ngưng Tuyết được đặc cách cho vào tháp mà ghen tị, muốn làm nhục nàng, cũng không biết là trong suốt thời gian ở trong tháp thì Diệp Ngưng Tuyết đã phải trải qua những ủy khuất gì nữa.

"Hừ, vậy mà đám chấp sự các ngươi ở ngay bên cạnh nhưng lại không làm gì?? Một lũ rác rưởi!!" Tử Phong quát lên một tiếng, cùng lúc đó sáu tên chấp sự xung quanh liền gào lên một tiếng đau đớn, toàn bộ tứ chi của bọn chúng bị một luồng lwujc lượng vô hình trực tiếp cắt rời khỏi cơ thể, máu tươi văng tung tóe, chỉ có cái tên chấp sự đang quỳ gối trước mặt hắn là lành lặn, lúc này y đến ý nghĩ muốn chết cũng có.

"Trưởng lão đại nhân tha mạng, thuộc hạ không biết đó là tiểu muội của ngài, nếu biết trước thì có liều cái mạng quèn này thuộc hạ cũng không dám để nàng ta chịu một chút ủy khuất nào." tên chấp sự liên tục dập đầu xuống đất, luôn miệng nói.

"Muội đáng lẽ ra phải nói chuyện này với ta sớm hơn." Tử Phong trực tiếp mặc kệ tên chấp sự kia cầu xin, hắn đưa tay xoa xoa bên má bị bầm tím của Diệp Ngưng Tuyết, có chút cưng chiều nói.

Nếu đến lúc này mà Diệp Ngưng Tuyết còn không nhận ra thân phận hiện tại của Tử Phong thì nàng phải xem lại chỉ số thông minh của mình rồi, nhìn tên chấp sự đang dập đầu đến mức bật máu trước mặt đại ca của mình cùng với đám đệ tử ngày thường hai mắt hướng lên tận trời lúc này nằm một chỗ như cá chết, nàng không khỏi sững sờ nhìn Tử Phong không chớp mắt.

Diệp Ngưng Tuyết rất nhanh liền tỉnh táo lại, cảm nhận bàn tay thô ráp đang vuốt ve gương mặt mình, từ bàn tay đó truyền vào một luồng năng lượng ấm áp xoa dịu đau đớn trên má, hai mắt nàng không khỏi rưng rưng, cứ như thế mà nhào vào lòng hắn khóc lớn như muốn giải tỏa ủy khuất của mình. Tử Phong ôm lấy tiểu nha đầu vào lòng, miệng thì luôn miệng chấn an nàng nhưng hai mắt thì bắn ra sát khí khủng bố: "Xem ra ta phải đi tới Chu Tước phong một lần rồi!"

- ----------------------

Chu Tước phong thân là một trong bốn chủ phong của Lăng Hư Cung, là nơi các trưởng lão nội môn cùng với các đệ tử chân truyền sinh hoạt, bên ngoài mỗi chủ phong đều có cấm chế cường đại ngăn cản người không phận sự tiến vào, chỉ có lệnh bài thân phận đệ tử chân truyền hoặc trưởng lão thuộc về chủ phong đó mới có thể tự do ra vào, người ngoài muốn tiến vào thì phải thông qua sự cho phép của thủ vệ bên ngoài, kể cả các vị trưởng lão hay cao hơn cũng không ngoại lệ.

Ngày hôm nay vẫn là một một ngày bình thường như bao ngày khác, thậm chí hôm nay trời còn khá là quang mây, ánh nắng mặt trời chiếu xuống rực rỡ hơn bao giờ hết, chỉ là khung cảnh yên bình này rất nhanh liền bị phá vỡ. Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên khiến cả Chu Tước phong run rẩy kịch liệt, cấm chế vô hình trên không trung xuất hiện sau đó vỡ vụn thành hàng trăm ngàn mảnh, chấn động khủng bố khiến tất cả những đệ tử chân truyền cùng với trưởng lão đang có mặt trên Chu Tước phong phải lao ra ngoài.

"Chuyện gì đang xảy ra thế?? Có địch nhân tập kích ư??" một nữ đệ tử hốt hoảng kêu lên.

"Nói nhảm, đây là Chu Tước phong của Lăng Hư Cung, làm gì có thể loại địch nhân nào dám tập kích vào đây giữa ban ngày ban mặt chứ." một nữ đệ tử khác ngay lập tức phản bác.

Các trưởng lão của Chu Tước phong lần lượt xuất hiện, ngay lập tức chấm dứt sự nhốn nháo của đám đệ tử chân truyền, tất cả nhìn nhau mà không khỏi nghi hoặc, tiếng nổ vừa rồi là cái gì, hơn nữa tại sao cấm chế bên ngoài Chu Tước phong lại sụp đổ như vậy.

"Nhìn kìa!!" cũng không biết là ai hô lên, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về một hướng. Chỉ thấy ở phương hướng đó, một hắc y nhân toàn thân quần áo bay phất phới, từ trên bầu trời từ từ hạ xuống, bên cạnh hắn là một thiếu nữ mặc trang phục đệ tử hạch tâm thông thường đang lơ lửng trên không trung, hắc y nhân đó chậm rãi thả người xuống, trên tay không ngờ đang nắm lấy tóc của một nữ đệ tử mặc trang phục đệ tử chân truyền của Chu Tước phong mà xách ngược lên giống như xách theo một con búp bê, đi cùng với hắn còn có thêm một chấp sự nữa.

Hơn mười vị trưởng lão của Chu Tước phong giống như lâm đại địch mà thủ thế, chỉ để cuối cùng nhìn thấy diện mạo của hắc y nhân kia liền không khỏi ngẩn người ra, một chút chiến ý ban đầu liền bị quét sạch. Một trong số các vị trưởng lão bước lên, người này là một mỹ phụ thành thục, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ chỉ tầm 30 tuổi, trên người mặc trang phục truyền thống của trưởng lão nội môn, đằng sau lưng là đồ án một đầu phượng hoàng uy vũ, bên dưới là con số bảy được viết thành chữ, hiển nhiên là đệ cửu trưởng lão của Chu Tước phong.

Tử Phong nhìn thấy cửu trưởng lão tiến lên liền cười lạnh một tiếng, tay nắm lấy tóc của Mạc Tâm Nghiên ném xuống đất, chỉ thấy cô ta lúc này toàn thân trên dưới quần áo xộc xệch mất trật tự, trên người tuy có xây xát nhất định nhưng không hề có tổn thương gì đáng nói, chỉ là đôi mắt của ả ta trợn trừng lên không có tiêu cự, khuôn mặt vặn vẹo trong sợ hãi cùng cực, chỉ còn lại một hơi thở báo hiệu cho người khác biết rằng cô ta vẫn còn sống.

Nhìn Mạc Tâm Nghiên co quắp trên mặt đất, cửu trưởng lão Chu Tước phong nhíu mày nói: "Thanh Long thập thất trưởng lão phải không, ta cần một lời giải thích!!"

Tử Phong cười lạnh, tóm lấy tên chấp sự bên cạnh quăng ra trước mặt, gằn giọng nói: "Người cần lời giải thích phải là ta mới đúng, ngươi mau nói lại toàn bộ sự việc!!"

Tên chấp sự bị Tử Phong cùng một đám trưởng lão đặt sự chú ý lên người, bất kì người nào trong đó đều có thể biến hắn thành một cỗ thi thể chỉ với một đầu ngón tay, mồ hôi lạnh lại một lần nữa thấm đẫm y phục vốn đã ướt sẵn của y, không còn cách nào khác, y lại một lần nữa lắp bắp giải trình toàn bộ.

Nghe tên chấp sự kể lại, tất cả mọi người liền hướng ánh mắt của mình sang Diệp Ngưng Tuyết đang đứng bên cạnh Tử Phong, đột nhiên lâm vào thế vạn chúng chú mục, Diệp Ngưng Tuyết không khỏi bối rối mà núp sau tấm lưng to lớn của Tử Phong. Cửu trưởng lão nghe vậy liền nhíu mày, hồi lâu sau mới cất giọng nói với tên chấp sự

"Những điều ngươi nói là sự thực??"

Tử Phong nghe ra hàm ý đe dọa trong lời nói của đối phương, hắn không khỏi phá lên cười lạnh lẽo: "Ý của trưởng lão là đang nghi ngờ ta bày trò??"

"Đương nhiên là không, ta chỉ muốn xác nhận lại.....mà thôi, nếu trưởng lão đã khẳng định như vậy thì chắc chắn là không sai, chỉ là ngài làm vậy có quá đáng lắm không, nhìn đệ tử của ta đi, ngài chấn nhiếp tinh thần của nó đến mức như thế này rất có thể sẽ ảnh hưởng đến võ đạo chi tâm của nó mai sau." Cửu trưởng lão nhàn nhạt nói, tay chỉ về phía Mạc Tâm Nghiên sống dở chết dở dưới đất.

"Vậy chẳng lẽ những việc cô ta làm với tiểu muội của ta thì không làm ảnh hưởng tới võ đạo chi tâm của nó hả??" Tử Phong dần dần mất đi kiên nhẫn của mình, nếu Lâm Tử Hàm ở đây thì sẽ nhận ra hai mắt của hắn lúc này đang giật giật, biểu thị cho sự kìm nén cơn cuồng loạn của hắn đang dần đi đến giới hạn.

"Ta biết rằng ngài đang xót xa cho muội muội của mình, nhưng một đệ tử thiên phú không ra gì như nó không thể có phân lượng để so sánh với một kì tài ngút trời như Mạc Tâm Nghiên được. Cường giả vi tôn, nắm tay ai lớn người đó có đạo lí, nếu muội muội của ngài có thiên phú cùng thực lực vượt qua Mạc Tâm Nghiên thì ta cũng sẽ vui lòng chấp nhận thôi, mong ngài hiểu cho."

Xung quanh đột nhiên lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại duy nhất tiếng gió thổi cùng cây cối rung động sột soạt, xung quanh người Tử Phong đột nhiên tỏa ra từng đoàn hắc khí đang không ngừng bành trướng, hai con mắt của hắn xuất hiện vô số đường tơ máu màu đỏ yêu dị đến cực điểm, uy áp từ trên người hắn càng ngày càng dâng cao, sau đó thì....

"Oanh!!" tâm thần mọi người chỉ cảm nhận được một sự chấn động vô bờ bến, hắc khí xung quanh người hắn nổ tung thành một cơn lốc xoáy đen kịt, uy áp khủng bố không khác gì Thánh Hoàng cường giả kèm theo sát khí khủng khiếp giống như muốn hủy diệt vạn vật phóng thẳng lên trời cao, giọng nói âm u của hắn vang lên:

"Nói hay lắm, nắm tay ai lớn người đó có đạo lí đúng không, cảm ơn vì đã nhắc nhở ta điều hiển nhiên như vậy nhé!!"