Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 344: Lại là thượng cổ di tích




"Ta nói này, rốt cuộc ngươi có chịu nhận ta làm sư phụ không thế??" Ảnh Ma Tôn Giả nhìn cái tên trời không sợ đất cũng không sợ đang nằm vắt vẻo trên nóc nhà trước mặt mà không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói.

"Lão già tha cho ta đi, vốn dĩ ước định đó là nếu ta xử lí được hai cái tên trưởng lão Âm Ma Tông kia một cách bí mật thì lão sẽ từ bỏ việc thu nhận ta làm đồ đệ hay sao? Đó là chưa kể đến lão cũng biết ta là Thiên Ma, lão biết được tu luyện thông thường của ta trông ra làm sao hả?" Tử Phong bóp trán nói.

"Đương nhiên là ta biết, nhưng mà cả đời lão già ta đây không có truyền nhân, vốn đã định để một thân bản lĩnh mai một rồi, nay tìm thấy một tên biến thái như ngươi khiến ta lại hừng hực khí thế trở lại." Ảnh Ma Tôn Giả xoa tay nói.

Tử Phong có chút bất đắc dĩ mà ngồi dậy, chán nản nói: "Ta không nghĩ là năng lực ám sát của ta có thể tăng thêm được chút nào nếu học từ bản lĩnh của lão đâu."

Riêng về điều này thì Tử Phong nói không có sai, với hai kĩ năng Ngụy Trang cùng Liễm Tức, sự tồn tại của hắn gần như bị xóa sổ khỏi thế giới này, kết hợp điều đó với năng lực sát thủ của bản thân đã quá đủ để biến hắn thành một sát thủ hoàn hảo, đương nhiên sát thủ ở cái thế giới này thì vẫn phải có trong mình thực lực, không đủ thực lực thì có năng lực ám sát gấp mười cũng không ăn thua.

"Chắc gì bản lĩnh sát thủ của ta không thể giúp được ngươi, hơn nữa ngươi đến chết cũng không chịu nói đã làm thế nào để làm thịt hai con tôm kia cho ta nghe thì làm sao ta biết rằng bản lĩnh của ta sẽ không có tác dụng gì với ngươi??" Ảnh Ma Tôn Giả trợn mắt nói.

Từ sau khi trở về Lăng Hư Cung, Ảnh Ma Tôn Giả không có việc gì làm cứ bám theo Tử Phong không rời, ăn tối, tắm rửa, đi ngủ thậm chí cả lúc Tử Phong cố tình chui vào nhà vệ sinh, lão già mắc dịch đó cũng bám theo khiến hắn đau đầu không thôi, nếu biết trước như thế này thì đã nhận lời làm đệ tử của lão ngay từ lúc bị bắt rồi, cần gì phải từ chối rồi để lộ bản lĩnh ra, đến bây giờ lão già đó còn hứng thú với cái cách mà Tử Phong ám sát hai trưởng lão Âm Ma Tông còn hơn cả việc thu hắn làm đệ tử.

Còn đang không biết phải dùng cái cớ gì để đuổi Ảnh Ma Tôn Giả ra khỏi phủ đệ của mình, Tử Phong chợt cảm thấy cấm chế phủ đệ có chút rung động, giống như là ai đó đang đứng bên ngoài gõ cửa vậy, hắn liền vô cùng nhanh chóng lao ra ngoài, chỉ để lại đúng một câu nói: "Có người gọi ta, lão đầu tử trở về đi, lúc khác nói chuyện sau."

Tử Phong vừa bỏ đi, một thân ảnh mềm mại đột nhiên xuất hiện bên cạnh Ảnh Ma Tôn Giả khiến lão phải đưa mắt sang liếc nhìn: "Mai Tôn giả đến đây làm gì??"

"Nghe khẩu khí này xem ra ngài vẫn chưa có thành công thu nhận hắn làm đệ tử nhỉ??" Mai Tôn giả cười cười nói.

Ảnh Ma Tôn Giả chỉ hừ lạnh một tiếng mà không nói gì, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Ta định cho hắn vào trong biên chế của Ám Dạ, chỉ là không biết hắn ta có đồng ý hay không nữa."

"Ám Dạ ư?? Để ta đoán, là nha đầu Lâm Tử Hàm đề nghị đúng không?"

"Không phải nó thì còn ai khác nữa ư? Với năng lực mà Tử Phong đã biểu hiện ra, ta không nghĩ là Ám Dạ không phù hợp với hắn, mà là nếu cho hắn vào Ám Dạ thì có chút đại tài tiểu dụng hay không?" Lâm Tiêu Dương có chút suy ngẫm nói.

"Chẳng lẽ lão tổ có kế hoạch gì với hắn ta ư??" Mai Tôn giả nhíu mày.

"Điều này ta cũng không biết, nhưng lão tổ đã nói qua, Thiên Ma Nhất Tộc có tiềm lực vô cùng lớn, thứ duy nhất kiềm hãm sự phát triển của bọn chúng đó là huyết mạch, lấy huyết mạch Thiên Ma Hoàng của Tử Phong, lão tổ có nói rằng theo thư tịch cổ để lại, gần như chẳng có cái giới hạn nào trên thế giới này kìm hãm tu vi của hắn cả."

"Hiểu rồi, nếu Lăng Hư Cung chúng ta cung cấp tài nguyên tu luyện sung túc cho hắn thì rất có thể chẳng bao lâu Lăng Hư Cung nhờ sự xuất hiện của hắn mà có thể gia nhập vào hàng ngũ của bọn chúng, chỉ là không biết khoảng thời gian này sẽ là bao lâu đây."

"Khậc khậc, bao lâu thì không liên quan tới ta, dù sao cái thân già này cũng sắp xuống lỗ rồi, mọi chuyện đến lúc đó phụ thuộc hết vào mấy người bọn ngươi mà thôi. Còn nữa, ta nghiêm khắc cảnh cáo ngươi, Tử Phong hắn là đối tượng đang được lão tổ chú ý đến, trước kia ngươi làm ra những chuyện gì không ai muốn nhắc tới, nhưng hắn ta không phải là thứ để ngươi đem ra làm chuột thí nghiệm!!" từ người Ảnh Ma Tôn Giả bùng lên khí thế dữ dội, ánh mắt sắc bén của lão nhìn Mai Tôn giả mà lạnh giọng nói.

Nghe Lâm Tiêu Dương nói, Mai Tôn giả không nói gì mà chỉ nở một nụ cười quỷ dị, khẽ liếm mép một cái: "Yên tâm đi, ta vẫn biết chừng mực của mình mà...."

- --------------------

Tạm thời thoát khỏi Ảnh Ma Tôn Giả dây dưa, Tử Phong chạy ra bên ngoài phủ đệ của mình, chỉ để thấy Tuyết Phi Nhan đang đứng đó đợi mình. Bình thường thì nàng cũng Diệu Yên rất hay đến chỗ của hắn, thậm chí từ khi hắn chính thức trở thành trưởng lão thì hai nàng còn đến tìm hắn nhiều lần hơn nữa, và đương nhiên là hoàn toàn công khai, chỉ là nghe nói hai người mấy hôm nay vô cùng bận bịu cơ mà nhỉ?

"Sao thế, ta tưởng nàng với Diệu Yên đang bận việc cơ mà??" Tử Phong nhíu mày nói.

"Thiếp với Diệu Yên đúng là đang bận việc, nhưng mà hiện tại đến lượt chàng rồi đấy." Tuyết Phi Nhan cười nói.

"Hở, sao lại là ta?? Mà thế nào cũng được, đi vào trong đã rồi nói, đứng ngoài này không tiện lắm." Tử Phong hơi ngớ người ra một chút, sau đó liền lôi Tuyết Phi Nhan vào trong nhà.

Một lát sau....

"Rõ rồi, mỗi phong phải đưa ra hai vị trưởng lão làm người dẫn đội, Thanh Long phong thì đã có thập tam trưởng lão tự nguyện tham gia rồi, còn thiếu một người nữa nên nàng mới tìm đến ta phải không??" Tử Phong xoa cằm nói.

"Đúng vậy, dù gì thì chàng cũng đang rảnh rỗi, hơn nữa sau trận đấu với Trần trưởng lão, chàng đã nhất chiến thành danh, nay nếu chàng lại tham gia lần này nữa thì danh tiếng của chàng sẽ lại càng lên cao hơn nữa, vả lại giới hạn chỉ có Thánh Giả được phép tham dự, thiếp không nghĩ là trong Lăng Hư Cung chúng ta còn có Thánh Giả nào có thể địch lại chàng đâu, siêu cấp thiên tài sở hữu Lĩnh Vực tầng thứ hai ạ." Tuyết Phi Nhan trực tiếp ngồi vào trong lòng Tử Phong, nhẹ giọng cười cười.

Huyền Linh đại lục cực kì rộng lớn, hơn nữa trải qua một hồi Thiên Ma Chi Chiến long trời lở đất, vô số thượng cổ tông môn cùng gia tộc vẫn lạc, với trình độ võ học khủng bố thời thượng cổ, việc xé rách không gian tạo thành những không gian biệt lập để cư ngụ là một việc vô cùng phổ biến, cuối cùng thì với sự sụp đổ của các thế lực lớn đó, những không gian biệt lập liền trở thành những thượng cổ di tích ngày nay thường xuyên được sử dụng như là nơi để cho đệ tử các thế lực tiến vào lịch lãm rèn luyện.

Bản thân Tử Phong trước kia cũng đã tiến vào một vài cái di tích thượng cổ đó rồi, mặc dù chẳng có cái nào thật sự là di tích thượng cổ cả mà toàn là bẫy rập chết người, hết thượng cổ Thiên Thi Tông rồi lại đến Cổ Mộ Thiên Ma, tuy rằng giúp cho bản thân hắn có được thu hoạch kha khá nhưng lại khiến cái mạng của hắn thiếu chút nữa bốc hơi khỏi nhân gian.

Lần này cũng tương tự như vậy, Lăng Hư Cung cùng một vài thế lực khủng bố khác đã phát hiện ra một thượng cổ di tích từ mấy trăm năm trước, nghe nói ở trong đó tài nguyên tu luyện vô cùng dồi dào, cơ duyên không kể hết, hơn nữa dường như nơi này được tạo ra chỉ để cho các đệ tử thí luyện, độ nguy hiểm thường ứng với tu vi của người tiến nhập, vô cùng hữu dụng để nâng cao kinh nghiệm chiến đấu của các đệ tử trong tông môn.

Cơ mà mấy thứ này chỉ là phụ, cái chính đó là bên trong thượng cổ di tích này không ngờ lại có sự xuất hiện của một bảo vật vô giá, Hồn Châu. Hồn Châu là dị bảo của thiên địa, không ai biết được nó hình thành ra sao, điều kiện như thế nào mới có thể xuất hiện Hồn Châu, thậm chí đến cả nơi xuất hiện Hồn Châu cũng vô cùng ngẫu nhiên.

Hồn Châu đúng như tên gọi của nó, là một viên cầu bạch sắc có tác dụng thần kì giúp võ giả thanh tẩy thần hồn, củng cố tinh thần lực, hỗ trợ đột phá bình cảnh, diệt trừ tâm ma, tác dụng của nó đối với bất kì võ giả nào bất kể tu vi đều không thể đong đếm. Huyền Linh đại lục có vô vàn thiên tài địa bảo với công dụng kì quái khác nhau, nhưng những thứ có thể tác dụng trực tiếp đến thần hồn võ giả như Hồn Châu thì không có bao nhiêu loại, hơn nữa mỗi loại đều khó kiếm hơn cả lên trời, thành thử ra mỗi một viên Hồn Châu xuất hiện trong thiên hạ đều khiến các thế lực lớn tranh đoạt, phải biết rằng mỗi một viên Hồn Châu là rất có thể sẽ cho ra lò một Thành giai cường giả trẻ tuổi, hoặc một vị lão tổ có tu vi thông thiên nào đó sẽ đột phá bình cảnh.

Hồn Châu hàng trăm năm mới xuất hiện một viên, độ hiếm còn lớn hơn cả lông phượng sừng lân, nhưng không ngờ trong cái di tích vô danh này lại xuất hiện Hồn Châu, tuy số lượng không nhiều như rau cải nhưng mỗi lần tiến vào thu được vài ba viên cũng là việc không quá mức khó khăn. Di tích mở ra mỗi bốn trăm năm, mỗi lần mở ra là những thế lực lớn biết đến sự tồn tại của di tích này sẽ điều động cao thủ tiến vào nhằm thu thập thiên tài địa bảo, quan trọng nhất vẫn là Hồn Châu, đồng thời dắt theo một đám đệ tử cùng chấp sự trong tông môn, tiện thể cho bọn chúng lịch lãm một phen.

Di tích giới hạn thực lực tiến vào không được trên Thánh Giả đỉnh phong, hơn nữa dường như bên trong di tích có một quy tắc đặc thù nào đó, tiến vào càng đông người, thực lực càng mạnh thì hệ số nguy hiểm sẽ càng tăng cao, thậm chí đã có ghi nhận một lần đi vào di tích mấy ngàn năm trước, toàn quân trên dưới mấy ngàn người đến từ các thế lực khác nhau trong đó có cả Lăng Hư Cung toàn bộ bị diệt, không có một ai sống sót trở về, từ đó trở đi mỗi lần di tích mở ra, mỗi một thế lực đều tính toán rất kĩ số lượng cùng chất lượng những người có thể tiến vào bên trong di tích.

Tử Phong không hẳn là dạng người bị rắn cắn một lần thì sẽ sợ rắn cả đời, hắn tuy hai lần suýt chết bởi hai cái bẫy rập đội lốt "di tích thượng cổ", nhưng nếu cho hắn cơ hội thì hắn vẫn sẽ tiến vào những cái di tích khác, cầu phú quý trong nguy hiểm, điều này đương nhiên là Tử Phong biết. Cơ hội lần này cũng như vậy, chỉ riêng việc xuất hiện Hồn Châu đã khiến cho Tử Phong nảy ra ý định muốn tiến vào bên trong di tích vô danh này, lấy thực lực của bản thân, hắn không tin rằng mình lại không lăn lộn được ở trong đó.

Chỉ là khiến hắn băn khoăn đó là linh cảm mách bảo hắn rằng không nên tiến vào bên trong di tích đó, dường như là có một chuyện rất xấu đang chờ đợi hắn ở trong đó vậy. Trực giác thì không phải lúc nào cũng đúng, nhưng Tử Phong lại luôn tin vào trực giác của mình, ít nhất thì cho đến bây giờ trực giác của hắn vẫn chưa bao giờ sai.

Đang định mở miệng từ chối, Tử Phong chợt im bặt khi nghe thấy câu tiếp theo của Tuyết Phi Nhan:

"Muội muội của chàng, Diệp Ngưng Tuyết cũng là một trong những người tiến vào di tích đấy."