Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 129: Tiến tới Giác Vi thành (1)




Chịu thua với năng lực “tẩy não” à nhầm giáo dục của Hồ Phi Nguyệt, Tử Phong cũng chỉ đành nín lặng, để yên cho nha đầu Diệp Ngưng Tuyết bám ở trên cổ mình, yên lặng mà đánh xe. Thế giới này không có ngựa như kiếp trước của Tử Phong, mà dùng một loại yêu thú giống như ngựa làm vật cưỡi, tuy chỉ là yêu thú nhất phẩm, nhưng vì bản chất là yêu thú nên giá trị của nó cũng khá cao, người bình thường đừng mong mua được nó.

Điều thú vị về loại yêu thú này đó là trừ khi nuôi dưỡng từ bé, còn không thì kể cả có thuần dưỡng đến mức nào, nó cũng chỉ nghe theo lệnh của những người đã chăm sóc nó lớn lên mà thôi, vậy nên khi mua thì hầu như luôn phải kèm theo một người thuần ngựa riêng, cũng khá là rắc rối. Nhưng mấy cái vấn đề này đối với Tử Phong thì lại nhỏ như con muỗi, không nói đến có một siêu cấp đại yêu thú đang nằm trên vai lúc hắn mua ngựa, hắn chỉ cần phóng xuất chút khí thế của mình ra cũng đủ khiến bản năng yêu thú của mấy con ngựa nhận ra sự chênh lệch về huyết mạch mà thần phục rồi.

Cũng bởi vì Tử Phong hắn là Thuần huyết Thiên Ma nên mới có thể làm như vậy, chứ còn con người không có một cái huyết mạch cụ thể nào cả, chỉ có thể dùng cách thuần dưỡng thông thường mà thu phục loại yêu thú này thôi.

Tử Phong vừa điều khiển xe ngựa vừa nghĩ lung tung, hắn hiện tại có 10 điểm tiến hóa tự do, nhưng vấn đề là hắn không biết phải dùng nó vào thứ gì. Sau vài lần được Tiểu Linh chỉ điểm, hắn đã nhận ra sự huyền diệu của điểm tiến hóa, mỗi kĩ năng hắn có nếu đủ điểm tiến hóa rót vào thì sẽ có biến hóa lớn, chỉ là hắn không biết được hướng biến hóa của kĩ năng để mà lựa chọn mà thôi. Từ hôm xuất hiện trước mặt Tử Phong, Tiểu Linh giống như là bốc hơi, gọi cũng không thưa mà hắn có vào hẳn không gian của hệ thống cũng không tìm thấy đâu, khiến hắn có muốn xin ý kiến cũng không được.

Nhắc tới không gian của hệ thống, nơi đó rộng đến kinh người, Tử Phong không biết bên trong đó rộng tới đâu, nhưng mà để tìm kiếm Tiểu Linh, hắn đã chạy một vòng trong đó, và kết quả khiến hắn thật sự bất ngờ. Không gian trong đó mặc dù hắn đã di chuyển hết tốc lực, nhưng dường như là không có điểm cuối, cảnh vật thì không có gì nhiều, chỉ là cây cối cùng núi non sông ngòi, nhưng không có một điểm giới hạn nào cả, khiến hắn khi nhớ lại cái thông báo của hệ thống lúc hắn lên level mà không khỏi trầm ngâm. “Thế giới” đã được kiến tạo, rốt cuộc “Thế giới” đó là cái gì, hay không gian này với quang cảnh núi non này chính là cái “Thế giới” đó, và nó có tác dụng gì, hệ thống không có gì là vô dụng a.

Thiệt tình, nhiều lúc Tử Phong hắn cũng muốn động não suy nghĩ lắm, nhưng càng suy nghĩ thì hắn lại càng đâm vào một ngõ cụt, khiến hắn không khỏi nản lòng mà mặc kệ hết tất cả. Lần này cũng như thế, toàn là những câu hỏi không lời giải đáp, có chăng Tiểu Linh sẽ trả lời hắn được, nhưng mà hiện tại nàng ta không thấy hình dáng đâu cả, mà có hỏi thì chắc là cũng được lệnh không được tiết lộ, thật là khiến hắn đau đầu mà.

Lúc này hắn đang đánh xe ngựa xuyên qua một lối mòn trong rừng, tuy nói rằng dân số của Huyền Linh đại lục cao hơn vài lần so với Địa Cầu kiếp trước của hắn, nhưng diện tích lục địa lại lớn hơn tới mấy chục lần, chưa kể dân cư vô cùng tập trung, thành ra ở giữa một đại quốc như Càn Nguyên đế quốc cũng tồn tại vô số nơi hoang sơ chưa được khai phá như thế này.

Mục tiêu của nhóm Tử Phong đó là Xuất Vân đế quốc, nhưng muốn tới được đó thì không phải là dễ, Xuất Vân đế quốc nằm ở phía Bắc của Càn Nguyên đế quốc, trong khi đó thì Liên thành lại ở phía nam, muốn từ Liên thành tới được Xuất Vân đế quốc thì bọn họ phải đi một quãng đường vô cùng dài, kể cả có đi không ngừng không nghỉ thì cũng phải mất tới nửa năm là ít.

Chính vì thế mà hiện tại đích đến của bọn họ đó là một tòa thành, đúng hơn là một tòa siêu cấp đại thành ngang ngửa với Tử Tinh thành, Giác Vi thành. Giác Vi thành, cũng là siêu cấp đại thành, nhưng so ra thì có khi còn hơn Tử Tinh thành một bậc, cùng là siêu cấp đại thành thì là do kinh tế của tòa thành là chính chứ không liên quan tới thực lực của võ giả nơi đây. Nói Giác Vi thành hơn Tử Tinh thành một bậc, đó là bởi vì nơi đây có một phân đà của Lăng Hư Cung, tông môn siêu cường đại, đứng sau làm chủ cả cái Càn Nguyên đế quốc này.

Nghe nói bên trong Lăng Hư Cung, Vương cấp bay đầy trời, Tôn cấp không phải là thứ gì hiếm lạ, Thánh cấp cũng không thiếu, có thể nói là thực lực vô cùng kinh khủng. Hoàn toàn không thể so sánh với nội môn Lăng Hư Cung về mặt thực lực, nhưng một phân đà của nó cũng thể hiện được thực lực không hề nhỏ, ơphaan đà Lăng Hư Cung ở Giác Vi thành có tổng cộng 6 vị Tôn cấp tọa trấn, nghe đồn là có một vị Bán Thánh nữa nhưng không rõ thực hư ra sao.

Tiếp xúc với thế giới võ giả ngày càng nhiều, Tử Phong càng nhận ra thế giới này không có đơn giản như vậy, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc này nhờ vào kinh nghiệm của bản thân về đống tiểu thuyết, nhưng khi tự bản thân trải qua thì hắn vẫn thật sự ngạc nhiên. Trước kia Diệp gia chỉ có vài tên Tôn cấp sơ giai thôi mà đã có thể được xếp làm tứ đại gia tộc của Càn Nguyên đế quốc, xem ra chỉ là hư danh đối với người thường mà thôi, so với những thế lực không lộ mình ra trước con mắt thế tục thì không đáng để vào mắt.

Chẳng nói đâu xa, Tử Phong hắn ra ngoài một chuyến cũng đã gặp một đống Vương cấp, Tôn cấp, thậm chí cả Bán Thánh cường giả cũng đã nhìn thấy, đó là còn chưa kể đến một siêu cấp Thánh Hoàng cường giả còn đang ngủ ở trong xe ngựa đằng sau lưng hắn a, chỉ riêng Hồ Phi Nguyệt nếu khôi phục thực lực cũng đủ để lật úp cả cái Càn Nguyên đế quốc cùng cái Lăng Hư Cung kia rồi, đấy là nàng ta nói thế, tuy hơi khó tin nhưng Tử Phong cũng tin đến 7-8 phần.

Lí do mà bọn hắn phải tới Giác Vi thành, đó là vì từ Giác Vi thành, có thể trực tiếp đi tới kinh thành cách xa vài chục vạn dặm, sau đó tới được biên giới Xuất Vân đế quốc. Bởi lẽ, ở Giác Vi thành có một truyền tống trận.

Nhắc đến truyền tống trận, Tử Phong không có xa lạ gì với cụm từ này nữa, nói nôm na là dịch chuyển tức thời ở khoảng cách xa. Ở thế giới này, truyền tống trận được tạo nên bởi phù văn, tuy nói phù văn đã thất truyền, nhưng một số vẫn còn được lưu giữ lại, đôi khi chỉ là một bộ phận thôi cũng đã đủ làm nên tác dụng kì diệu. Thánh cấp cường giả lợi dụng lĩnh ngộ của bản thân về không gian pháp tắc, trực tiếp tạo ra một lỗ hỏng không gian có thể dùng để dịch chuyển, sau đó dùng phù văn trận pháp khuếch đại nó lên trăn ngàn lần, tạo thành truyền tống trận cự ly xa.

Tử Phong hắn định sử dụng truyền tống trận ở Giác Vi thành để truyền tống tới kinh thành, sau đó thì ra biên giới, có lẽ chỉ mất dăm bữa nửa tháng là cùng, so với di chuyển bình thường thì nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.

Phải dùng đến Thánh cấp cùng vô vàn vật liệu trân quý để tạo nên truyền tống trận, lẽ dĩ nhiên điều kiện để sử dụng nó cũng vô cùng ngặt nghèo rồi. Thứ nhất là truyền tống trận mỗi 3 ngày mới có đủ năng lượng để vận hành một lần, và cũng chỉ có hơn chục cái đích đến luân phiên nhau thay đổi mà thôi, mà số lượng người truyền tống mỗi lần đều có hạn, vậy nên tranh giành vị trí được đi cũng theo đó mà kịch liệt.

Thứ hai, muốn đi thì phải có vé thông hành, nhưng cái thứ này được bán với giá kinh khủng, 100 vạn kim tệ hoặc là 1000 viên hạ phẩm linh thạch, chỉ cần nghe giá thôi cũng đã đủ dọa lui 99% võ giả rồi, nói đùa sao, 1000 khối hạ phẩm linh thạch đủ cho một võ giả Tướng cấp tu luyện hơn gần 20 năm đó, dùng nó chỉ để di chuyển nhanh hơn là vô cùng lãng phí.

Riêng về vấn đề này, Tử Phong hắn không quan tâm, hoàn toàn không quan tâm luôn, từ khi biết được điểm tích lũy có thể đổi thành kim tệ được, hắn chưa từng phải suy nghĩ về vấn đề tiền nong. Hiện tại hắn đang có một vạn hai ngàn điểm tích lũy, chiếu theo tỉ lệ quy đổi từ điểm tích lũy qua kim tệ là một đổi một trăm, hắn có 120 vạn kim tệ, cũng vừa đủ để trả tiền mua vé thông hành. Nhưng hắn không có ý định dùng điểm tích lũy để chi trả, mà hắn trực tiếp dùng linh thạch. Vậy hắn lấy đâu ra linh thạch?

Trở về khoảng thời gian trước, Vương gia thì bị diệt, Lâm-Lăng hai nhà thì tan rã, Hợp Hoan Tông thì bị Tử Phong và Hồ Phi Nguyệt dẫm nát, mỏ linh thạch mà Vương gia tìm thấy liền nghiễm nhiên trở thành tài sản của Tử Phong. Lẽ dĩ nhiên, Tử Phong hắn sẽ tận dụng rồi, có lợi trước mắt không tóm lấy thì để đấy làm gì. Hắn dùng thời gian gần chục ngày đào tung cả cái mỏ linh thạch này lên.

Người bình thường chỉ có thể đào bới đất đá thông thường, sau đó mới bắt đầu lọc ra đâu là đất đá, đâu là linh thạch, thậm chí nhiều lúc còn phải phá vỡ lớp đá ra để lấy được linh thạch ở bên trong, không chỉ may rủi mà còn vô cùng mệt mỏi.

Nhưng đối với Tử Phong thì mọi thứ lại vô cùng dễ dàng, đào bới ư, hắn thừa sức lực và độ bền để làm việc đó, đá cứng ư, móng vuốt của hắn không khác gì Huyền khí cao giai có thể trực tiếp móc thủng lớp đá cứng không chút khó khăn, có nghe thấy ai dùng Huyền khí đi đào mỏ bao giờ chưa, đương nhiên là chưa, vậy nên họ không thể so sánh với Tử Phong được.

Còn về việc phải tìm linh thạch giấu bên trong lớp đất đá ư, chuyện này còn đơn giản hơn nữa, với Phân tích nhãn và Thiên Ma nhãn, nếu Tử Phong hắn còn không tìm được linh thạch thì hắn nên chọc mù hai mắt của mình đi. Thời gian gần chục ngày, Tử Phong hắn chất đầy túi linh thạch, đến cả hai chiếc không gian giới chỉ đều đầy ắp linh thạch, cho đến khi hắn thử thu đống linh thạch vào trong không gian của hệ thống, sau đó phát hiện ra mình có thể làm như vậy thì mới có chỗ cất đủ linh thạch mà hắn đã đào được.

Với công suất và hiệu năng làm việc có thể khiến bất kì thợ mở lành nghề nhất trên thế giới này trợn mắt há mồm mà cắn lưỡi tự sát, Tử Phong hắn đào được hơn 60 vạn viên hạ phẩm linh thạch, 14 vạn trung phẩm linh thạch và 3000 thượng phẩm linh thạch, 2 viên cực phẩm linh thạch, ngay lập tức biến bản thân mình thành một tên đại gia tài phú đầy mình. Phải biết rằng một viên linh thạch có giá lên tới 5-600 kim tệ trên thị trường, chỉ cần một viên là đủ cho một gia đình bình thường sống no đủ cả chục năm có dư, mà đó chỉ là giá của hạ phẩm linh thạch, trung phẩm linh thạch có giá cao gấp 10 lần hạ phẩm, trong khi thượng phẩm có giá cao hơn 200 lần hạ phẩm, còn cực phẩm linh thạch không có giá cố định, chỉ có thể mang đi đấu giá.

Có sự chênh lệch đó chung quy cũng bởi vì độ tinh khiết và số lượng linh khí ẩn chứa trong ba loại linh thạch khác nhau mà thôi. Càng là linh thạch phẩm chất cao thì lượng linh khí ẩn chứa trong đó càng nhiều, tạp chất càng ít, võ giả sử dụng để tu luyện lại càng có hiệu quả hơn.

Nếu có thể thì Tử Phong hắn cũng muốn đào thêm nữa, nhưng mà không hiểu là do hắn làm việc quá kinh khủng, hay là cái mỏ linh thạch này quá nhỏ nữa, chỉ biết là ngày thứu mười hắn đào bới, linh khí trong mỏ đã trở nên vô cùng loãng, số lượng linh thạch hắn tìm được cũng đã ít đi nhiều. Đoán chừng mỏ vẫn còn linh thạch nhưng mà ở dưới rất sâu, Tử Phong quyết định dừng lại, dù gì hắn cũng đã kiếm đủ, không cần vì tham lam mà phí phạm thời gian đảo bới sâu hơn nữa, hắn không có nhiều thời gian để mà lãng phí a.